*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit+Beta: 明明
Đang lúc Nhạc Chính Nhị đào tâm đào phổi ôm con chó yêu của cậu, ở phía trên cậu cũng che phủ một tầng bóng mờ.
Dương Diệp đang bưng khay cơm vẻ mặt xấu hổ cùng người khác nhìn ông chủ lớn của bọn họ đang đứng ở bên cạnh Nhạc Chính Nhị, trong lòng đều là một trận tim đập thình thịch, chẳng lẽ ông chủ lớn của bọn họ phát hiện Tiểu Ninh làm lộ bí mật của anh nên đến báo thù rồi hả? Mắt thấy Nam Ninh còn không biết sống chết mà ôm con chó của ông chủ không buông tay, ánh mắt ông chủ cũng trở nên càng ngày càng khó lường, mọi người vụng trộm ở trong lòng vì Nam Ninh thắp một ngọn nến, chỉ có điều, ông chủ lớn lên thật sự rất đẹp trai…
Quần chúng còn lại không rõ ràng cho lắm vây xem: … = 口 =
Xem ra quan hệ của omega mỗi ngày bị vây xem và ông chủ cũng không phải bình thường, vậy mà có thể ôm lấy con chó của ông chủ, thật sự là suy nghĩ một chút thì cảm thấy không công bằng
.“Omega đẹp như thế vì cái gì không phải của tôi? Rất muốn đi sờ mặt sờ tay”.
“Alpha đẹp trai như vậy vì cái gì không đến chinh phục tôi? Rất muốn bị nhìn chăm chú chinh phục”.
“Ồ bọn họ sắp nhiều thêm một bà chủ sao?”
Trên đây, đều là ý nghĩ của quần chúng vây xem.
Nhạc Chính Nhị sau khi kích động, đầu óc cũng dần dần bình tĩnh lại, động tác ôm Mộc Mộc cũng từ từ biến thành cứng ngắc, cảm thấy ở trên đỉnh đầu bao phủ một bóng mờ, Nhạc Chính Nhị trong lòng xuất hiện một loại cảm giác nguy cơ, động tác ngẩng đầu kéo dài giống như đoạn phim đặc tả, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hách Liên Lâm đang chăm chú nhìn cậu, Nhạc Chính Nhị cảm thấy cậu lúc này vẫn là ngất đi thì tốt hơn.
Chỉ là cách nghĩ này hiển nhiên không thực tế, cho dù cậu muốn ngất đi, người nào đó cũng sẽ không đáp ứng, Nhạc Chính Nhị lúc này có thể nói là khóc không ra nước mắt, rõ ràng là chó của cậu, vì cái gì cậu còn phải để ý cẩn thận như vậy, còn có Hách Liên Lâm thằng này vì cái gì ánh mắt sẽ trở nên sắc bén như thế, luôn có một loại cảm giác không tốt.
Hách Liên Lâm nhìn người ngồi chồm hổm trên mặt đất rốt cục hồi phục lại tinh thần, lúc omega vẻ mặt có chút cứng ngắc, trong lòng lập tức xông lên một loại cảm giác rất thoải mái, từ tư liệu hai ngày trước tra được còn có biểu hiện ngày hôm nay, anh cảm thấy anh có chín phần nắm chắc có thể xác định người trước mắt chính là người anh nhớ thương rất lâu, tuy cảm giác vui sướng trong lòng tăng cao không ngừng được, Hách Liên Lâm đối với loại việc tình tá thi hoàn hồn này cũng không cảm thấy quỷ dị, bây giờ ở trong lòng chỉ có một ý nghĩ, rốt cuộc tìm được tên nhóc này rồi, thật sự là phí hết tâm tư của anh, may mắn trực giác của anh chuẩn, có thể nói là anh đối với người này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức dù là một hành động dù nhỏ cũng có thể nhìn ra chỗ nào không ổn.
Nhìn thấy ánh mắt cẩn thận từng li từng tí của người nọ, trong lòng Hách Liên Lâm trong lòng càng thoải mái hơn, tên nhóc này cũng có hôm nay, cũng không uổng công anh nhiều năm chịu kìm nén oan uổng như vậy, cầu mà không được, kì thật tâm nhãn của Hách Liên Lâm cũng rất nhỏ. Hiện tại phong thủy chuyển đến bên này của anh, anh đã nghĩ ngợi cách trả thù trở về rồi, anh lúc này nhất định phải khóa tên nhóc này ở bên người, không bao giờ để cho cậu có cơ hội chạy nhảy lung tung, bằng không thì sẽ đem cái mạng nhỏ chơi đến rụng luôn, Hách Liên Lâm cảm thấy vẫn là bản thân anh chịu khổ.
Cho nên nói, sau khi Nhạc Chính Nhị biến thành omega, dự cảm của cậu cũng trở nên rất đúng, chỉ có điều cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
“Vuốt ve rất thoải mái?” Hách Liên Lâm lần đầu tiên nở nụ cười, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng đột nhiên biến thành đặc biệt câu dẫn người, chỉ là giọng điệu vẫn là lạnh lùng như vậy, Nhạc Chính Nhị nghe thấy giật mình, cái tay ôm Mộc Mộc cũng chặc hơn.
“Còn, còn tạm được.” Nhạc Chính Nhị lắp bắp đáp, vì cái gì giọng điệu của thằng cha này khủng bố như vậy.
“Ngao…oo.” Mộc Mộc sau khi nhìn thấy chủ nhân, tâm tình rất tốt, bụng ăn no nó nhìn thấy chủ nhân giống như bị ăn hiếp, liền không nhịn được đi lên liếm lấy Nhạc Chính Nhị “xoạch xoạch” một mặt đầy nước miếng, thuận tiện còn xông về phía Hách Liên Lâm rống lên một tiếng.
Nhạc Chính Nhị: …
Nhạc Chính Nhị dính một mặt nước miếng lập tức cảm thấy cậu càng không có cam đảm ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Hách Liên Lâm, luôn có một loại ảo giác bị nhìn thấu, còn có trận chiến chó khinh người loại chuyện này thật sự cùng cậu không có quan hệ gì, chỉ có điều Mộc Mộc thực tri kỉ, Nhạc Chính Nhị đối với con chó yêu của cậu càng thêm cảm động.
“Hừ.” Hách Liên Lâm sau khi bị Mộc Mộc rống lên một tiếng, vẻ mặt lại càng không tốt, âm thầm mài răng, nhìn con chó ngu xuẩn kia lại còn dám thè lưỡi ra liếm người, anh cũng chưa từng liếm. Loại chuyện này thật sự là vừa nghĩ thôi thì không thể nhịn được, còn có tên nhóc này có chó liền quên người, cũng không nghĩ nhiều ngày như vậy là ai nuôi con chó này tốt như vậy, hiện tại tốt rồi, một người một chó đoàn viên sẽ không có chuyện gì của anh nữa, người nào đó bị qua sông đoạn cầu rất tức giận, hậu quả kia phải rất nghiêm trọng: “Cậu thích như vậy liền ôm đi.” Thợ săn bắt con mồi đương nhiên phải thận trọng từng bước, hiện tại đã làm xong bẫy, liền nhìn người nào đó nhảy hay không nhảy.
Nhạc Chính Nhị tuy cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, loại tình huống sấm to mưa nhỏ này dường như không quá phù hợp với phong cách của Hách Liên Lâm, chỉ có điều làm một người chủ nhân yêu chó, cộng thêm Nhạc Chính Nhị đường trở về não cùng với người khác không quá giống nhau vẫn là dùng hành động đạo nghĩa không thể chùng bước bày tỏ, cậu rất thích, cho nên cánh tay cậu ôm Mộc Mộc càng chặc hơn.
“Rất tốt.” Hách Liên Lâm vẻ mặt khó hiểu nhìn Nhạc Chính Nhị, người này quả nhiên vẫn là trước sau như một không đáng tin cậy, chỉ có điều rất hợp ý anh, nói xong câu đó Hách Liên Lâm liền nhấc chân rời đi, chỉ là trong mắt lại lóe lên tính toán, con mồi đã rảo bước tiến vào bẫy rập, kế tiếp chỉ cần thu lưới là được.
Nhạc Chính Nhị tuy cảm thấy ánh mắt của Hách Liên Lâm rất kì lạ, nhưng lại một lần nữa ôm con chó lớn của cậu nên chẳng quan tâm nhiều như vậy nữa, tâm tình thật tốt cậu vừa vuốt Mộc Mộc vừa gọi đám người trong văn phòng đứng ở bên cạnh rời đi.
Dương Diệp bưng đồ ăn nhìn bóng lưng Hách Liên Lâm rời đi, lại nhìn vẻ mặt đường làm quan rộng mở của Nhạc Chính Nhị, sờ lên cằm, nói với người chung quanh: “Tôi giống như đã hiểu.”
“Tôi cũng đã hiểu.” Hoa Liên cũng yêu kiều cười đáp.
“E hèm, tôi nói truyện tổng tài vẫn là đáng tin cậy.” Mắt kính nương vuốt ve mắt kính thầm thì nói.
“Cái gì?” Nhạc Chính Nhị vẻ mặt mờ mịt hỏi những người nói gì chả hiểu.
“Chậc chậc, không có gì, Tiểu Ninh, chúng tôi sẽ không cùng cậu đoạt người.” Ngự tỷ đến gần lắc đầu cảm thán nói một câu: “Em nói một tiếng thích tổng giám đốc chúng tôi nhất định sẽ buông tay, em cũng cần không cần trình bày người đàn ông của em như vậy đến hù dọa nhóm tụi chị.”
“Đúng vậy, Tiểu Ninh, kì thật tôi càng thích cậu nhiều hơn một chút. Đến, lau nước miếng.” Beta nam đeo mắt kính cũng đến gần đưa khăn tay cho Nhạc Chính Nhị: “Cậu nói các cậu cũng có chó làm con trai như vậy, chúng tôi sẽ không cùng cậu đoạt đàn ông, chính là đáng tiếc, tôi còn tưởng rằng Tiểu Ninh cậu đối với tôi cũng có chút ý.”
Nhạc Chính Nhị:…Cậu biểu thị cậu thật sự không nghe hiểu đám người này đang nói cái gì. Mộc Mộc là con trai của một mình cậu, như thế nào biến thành của tên Hách Liên Lâm kia, khốn nạn, đừng cho rằng nuôi vài ngày có thể đoạt con của cậu.
Còn có cậu thực sự đối với đám người này một chút ý cũng không có. Não bổ là bệnh, phải trị. Nhạc Chính Nhị hoàn toàn nắm sai trọng điểm nhịn không được phản bác nói: “Đoạt đàn ông cái gì? Chó này vốn là của tôi.”
“Chúng tôi đã hiểu.” Đám người Hoa Liên qua loa nói, liền cũng nhau gật gù đắc ý rời đi.
“…” Nhạc Chính Nhị đối với thái độ này của bọn họ cũng không biết nói gì, cuối cùng chỉ phải ngoan ngoãn dắt chó cùng bọn họ trở về văn phòng, có thể mọi người đều biết chó này là của ông chủ, cho nên còn thật sự không đến ngăn lại cậu nói cái gì không được mang thú cưng.
Quần chúng vây xem chung quanh: Cho nên nói bọn họ thật sự không có cơ hội? Omega xinh đẹp như vậy sắp biến thành bà chủ, về sau đoán chừng cũng nhìn không được nữa, thật sự là ngẫm lại liền đáng tiếc.
Thuận theo trò khôi hài diễn ra lúc giữa trưa như vậy, đầu tiên lời đồn đại về Nhạc Chính Nhị cũng dần dần lưu truyền ở trong công ty, nhiều chuyện về bà chủ các loại thật sự là ngẫm lại liền cảm thấy rất mang lại cảm giác.
Thú cưng mất mà trở lại tâm tình cả người Nhạc Chính Nhị cũng tốt lên, vui vẻ bừng bừng ngồi trước máy tính làm việc, liền hi vọng tranh thủ thời gian làm xong việc có thể không cần tăng ca, thuận tiện sớm về nhà một chút cùng Mộc Mộc liên hệ tình cảm.
Không nghĩ tới ngay tại lúc Nhạc Chính Nhị tranh thủ trước chạng vạng tối hoàn thành xong công việc, đồng chí Địa Trung Hải cũng rất không hợp thời xuất hiện, tuy vừa vào cửa đã bị con chó gấu kia dọa sợ hãi kêu lên một tiếng, thậm chí còn muốn tức giận, nhưng sau khi nghe đồn là chó của ông chủ, đồng chí Địa Trung Hải cũng rất xấu hổ thay đổi chủ đề, thuận tiện còn rất chân chó bày tỏ con chó lớn này thật là mập mạp thân thể cường tráng, nuôi rất tốt.
Chỉ có điều Nhạc Chính Nhị thấy, đây tuyệt đối là vuốt mông ngựa vuốt móng ngựa, Mộc Mộc của cậu đều gầy rồi, sao có thể nói nuôi vô cùng tốt. Chỉ là nhìn thấy Địa Trung Hải rõ ràng muốn nói tiết tấu chính sự, Nhạc Chính Nhị quyết định vẫn là ngoan ngoãn câm miệng.
“Việc xảy ra gần đây, không biết mọi người có biết hay không?” Địa Trung Hải ở trong phòng làm việc dò xét một vòng, ngừng lại ngay chỗ bên cạnh Hoa Liên, ngón tay chỉ chỉ nói.
“Chuyện gì? Quản lý Chu.” Dương Diệp cười hì hì tiến đến hỏi, Địa Trung Hải họ Chu, tuy Nhạc Chính Nhị bọn họ vẫn luôn ở phía sau lưng gọi Địa Trung Hải, nhưng ở trước mặt hắn vẫn là rất chân chó gọi quản lý Chu.
“Cái này…” Ngón tay của Địa Trung Hải gõ lên cái bàn bênh cạnh, do dự một chút mới lên tiếng: “Phương án của các người đưa cho tôi tuần trước, vốn đang ở trong giai đoạn thương nghị, chỉ có điều tôi vừa mới nghe được tin tức, Nam Thiên cuối tuần này đã cho ra sản phẩm.”
Nhạc Chính Nhị nghle nói như thế trong lòng lộp bộp một phát, Nam Thiên là của Nam gia, nhưng việc này thực sự cùng cậu không có quan hệ. Nhạc Chính Nhị thật tâm cảm thấy gần đây thật sự là xui xẻo không ngừng, rất muốn đi tìm một chỗ bye bye.
Ngẩng đầu nhìn Địa Trung Hải, Nhạc Chính Nhị há to mồm muốn giải thích, lại trông thấy Địa Trung Hải cũng chỉ là liếc mắt nhìn cậu, cũng không có làm rõ cái gì, ngược lại tiếp tục nói với mọi người: “Tôi muốn tất cả mọi người hiểu rõ ý của tôi, việc này đến cùng cùng mọi người có quan hệ hay không tôi muốn tự mỗi người trong lòng hiểu rõ, công ty hiện tại đang điều tra, có thể ngày mai toàn bộ người ở trong công ty đều sẽ biết, tôi tuy cảm thấy mọi người thực sự không cần phải làm ra loại chuyện này, nhưng loại chuyện này cũng nói không chừng, chỉ hy vọng ai làm tự giác đứng ra, tranh thủ được xử lý khoan dung, bằng không thì tôi nghĩ người Chính Lâm không cần, những công ty khác cũng rất khó cần nữa.”
Địa Trung Hải nói xong, lại ở trên bàn gõ gõ, nhìn mọi người mới chắp tay sau lưng chậm rãi rời đi, về phần chuyện của Nam Ninh liên quan hay không liên quan, hắn ngược lại là không có nghĩ như vậy, dù sao Nam Ninh nếu là thật làm như vậy, vậy chính là đầu óc thực sự bị vào nước.
Địa Trung Hải đi rồi, trong văn phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh, mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, cuối cùng nhất trí lắc đầu, trong lòng suy nghĩ tất cả biện pháp, cuối cùng cũng đều cười khổ một tiếng tiếp tục công việc.
Nhạc Chính Nhị ánh mắt tội nghiệp nhìn vẻ mặt hiếu kì của chó lớn, thật sự là cùng cậu không có liên quan gì, vì cái gì xui xẻo như vậy?
“NGAO…OO.” Chó lớn cái gì cũng không biết sáp đến cọ xát Nhạc Chính Nhị, tiếp tục ngoan ngoãn nằm sấp nhìn chủ nhân làm việc.
Nhạc Chính Nhị nghĩ mãi cũng không rõ cũng đành phải ngoan ngoãn tiếp tục làm việc.