"Tử Thanh, vậy ngươi nói cho ta biết, có người nào cần đặc biệt chú ý?" Chu Tử Nguyên vẫn kiên nhẫn, hỏi.
"Ài... Căn cứ đại ca ngươi nói, ngoại trừ Thanh Dương thành, người mấy tòa
thành trì kia thì không có một người nào là đèn đã cạn dầu, gặp đều phải cẩn thận, càng thêm chú ý." Chu Tử Thanh khẽ thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói.
"Sai rồi, Thanh Dương thành Cốt Thiên Tầm cũng
nhất định phải chú ý, đừng nhìn nàng chỉ là một nữ nhân, nhưng chiến lực nàng này tuyệt không dưới những người kia." Chu Tử Nguyên nhướng mày,
chăm chú nói ra.
"Đúng đúng đúng, Thanh Dương thành còn có một
Cốt Thiên Tầm. Đại ca cũng quá để tâm, làm sao vận khí ta lại không tốt
như vậy, gặp phải nhiều cường giả như thế chứ." Chu Tử Thanh gật đầu như gà con mổ thóc nói, cuối cùng lại nhỏ giọng lầm bầm một câu.
"Tử Thanh, ngươi cảm thấy đại ca có thể liên tục đoạt được quán quân hội
võ, là dựa vào cái gì?" Chu Tử Nguyên không để ý đến Chu Tử Thanh phàn
nàn, chuyển chủ đề hỏi.
"Còn phải nói, đương nhiên là thực lực chứ gì." Chu Tử Thanh không cần nghĩ ngợi nói.
"Thực lực tuy quan trọng, nhưng cũng không phải trọng yếu nhất. Quan trọng
nhất là, không được có bất kỳ lòng khinh thị, ngoại trừ những đối thủ đã biết chi tiết rõ ràng, lúc gặp những khuôn mặt mới lần đầu tham gia hội võ, cũng nhất định phải cẩn thận đối đãi." Thần tình Chu Tử Nguyên
trịnh trọng, dặn dò.
"Ừ, đại ca, ta nhớ kỹ." Rốt cuộc Chu Tử Thanh chăm chú thêm vài phần, gật đầu nhẹ nói ra.
Chu Tử Nguyên thấy thế, không tiếp tục dặn dò dài dòng nữa, cùng muội muội yên tĩnh nhìn lên Tinh Không.
Bất quá, hơn mười hơi thở sau, chợt nghe Chu Tử Nguyên mở miệng lần nữa
nói: "Đúng rồi, ngay chỗ Huyền Chỉ Thành Phong Vô Trần..."
"Đại ca, ngươi đủ rồi đó..."
...
Ngay tại Huyền Thành, thời điểm mọi người tự chuẩn bị cho hội võ năm thành,
trên một mảnh sa mạc cách nơi này không biết bao nhiêu vạn dặm, tiếng
gió gào thét, cát bụi đầy trời.
Dưới ánh trăng, dường như toàn bộ thế giới đều thành một mảnh hỗn độn.
Chỉ thấy trong bụi mù mênh mông, từng bóng mờ màu đen cực lớn như ẩn như
hiện, đang xuyên qua cát bụi chậm rãi đi về phía trước.
Nhờ ánh trăng, bóng mờ màu đen hiện dần ra, rõ ràng tất cả đều là lân thú cực lớn.
Trong đó cầm đầu là một đầu Ô Lân Tượng hình thể cao hơn trăm trượng, bộ dáng lại không quá giống với Ô Lân Tượng bình thường.
Chỉ thấy đầu Ô Lân Tượng này, toàn thân được lân giáp bao trùm, phần bụng
cùng trên chân có thiết giáp bao bọc, trước ngực có bảy tám khối thú
hạch lớn chừng quả đấm, được đặt vòng tròn khảm vào trong huyết nhục của nó.
Hai cây ngà dài của Ô Lân Tượng đã bị cắt đi, thay vào đó
là hai cây trường mâu sắc bén, dưới ánh trăng chiếu rọi, xuyên thấu qua
bão cát loé lên từng điểm hàn quang.
Mà cổ quái nhất là, hốc mắt đầu Ô Lân Tượng này hãm sâu, bên trong đen ngòm, căn bản không có đồng
tử, nếu cẩn thận nhìn kỹ, còn có thể phát hiện hốc mắt kia rõ ràng có
dấu vết héo khô.
Đầu Ô Lân Tượng này rõ ràng là một cỗ tử thi khô héo.
Mà đi sau lưng nó còn có hơn mười đầu lân thú khác, toàn bộ đều là cỗ thi thể khổng lồ.
Trên lưng những lân thú này đều mang theo một toà thạch điện màu đen, lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ.
Bên trong toà thạch điện của đầu Ô Lân Tượng dẫn đầu, có bảy tám chậu than loé sáng, chiếu rọi bên trong một mảnh không minh.
Ở trung tâm điện có một bệ đá màu đen rộng ba thước, phía trên có một nữ
tử váy dài màu đen đang khoanh chân ngồi, dáng người nhanh nhẹn, trên
mặt đeo lụa mỏng, chỉ nhìn một bên mặt cũng đủ để khuynh đảo chúng sinh.
Cách nàng này không xa là một ghế đá màu đen, ngồi trên đó là
một nữ tử có thân hình thướt tha, đồng dạng trên mặt phủ lụa đen, thân
hình nàng khuynh đảo, mềm mại, vòng eo dán chặt trên mặt ghế, thoạt nhìn phảng phất như một yêu xà không xương mềm mại đáng yêu.
"Còn bao lâu nữa thì tới Huyền Thành?" Tiếng nói nữ tử nhu hòa, thanh âm lười biếng, như mê hoặc.
"Bẩm báo thành chủ, hiện giờ vẫn còn trong phạm vi Khôi thành chúng ta, trên đường nếu không có gì ngoài ý muốn, không đến một tháng nữa sẽ đến
Huyền Thành." Nữ tử váy dài trên bệ đá hơi nghiêng người, nhẹ nói.
"Tốt, chuẩn bị nhiều năm như vậy, thời cơ cuối cùng đã tới..." Nữ tử được gọi là thành chủ ngồi dậy, đôi mắt sáng ngời như sao, thì thào nói ra.
...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày kế tiếp lại đến.
Bên ngoài Huyền Thành, khi tia sáng mặt trời đầu tiên lướt qua Trọng Huyền
sơn mạch, chiếu sáng phía trên toà thành, nội thành đã là một mảnh nhộn
nhịp.
Đường phố trong thành chật ních, rậm rạp chằng chịt, dòng
người nhao nhao đi đến tụ tập ở một kiến trúc hình tròn chiếm diện tích
cực lớn, chỗ đó đúng là một toà huyền đấu trường lớn nhất trong Huyền
Thành, có tên rất đặc biệt là "Tu La trường".
Phía trước Tu La
trường là quãng trường rộng rãi đã sớm chật kín người, đứng lặng trong
đó là một bức tượng đá hình người đã bị vây quanh chật như nêm cối, xung quanh không ngừng có người đi lên, phía sau tiếp trước thò tay chạm đến quần áo cùng mũi chân tượng đá.
Nghe nói, chạm đến pho tượng
này có thể mang đến may mắn, có thể giúp cho bọn họ đánh cược trong hội
võ đại sát tứ phương, lợi nhuận đầy bồn đầy bát, bởi vậy nhiều chỗ trên
pho tượng kia đã bị mài đến thập phần bóng loáng, phía trên khỏa lên một tầng bạo tương thật dày, phản xạ ánh nắng sáng sớm.
Càng có rất nhiều người tụ tập trước bốn đại môn Tu La trường, cùng đợi mở cửa vào.
"Đông..."
Nương theo đó là một tiếng chuông trầm trọng cổ xưa vang lên, đại môn bốn
phía đồng thời chậm rãi mở ra, đám người chen chúc đi vào, nhao nhao
tràn vào trong Tu La trường, sau đó phân tán ra tám tòa huyền đấu đài cự đại.
Cùng lúc đó, trong một tòa đại sảnh hình tròn sâu dưới Tu
La trường, có vài chục người tụ tập trong đó, đại khái chia làm năm chi
đội, tự phân tán ra trò chuyện với nhau.
Những người này đúng là sáu mươi bốn tên Huyền đấu sĩ thanh gia hội võ năm thành lần này, Hàn
Lập cùng đám người Cốt Thiên Tầm cũng ở trong đó.
"Lệ đạo hữu, Huyết Tương Tửu của ngươi ủ đến đâu rồi?" Cốt Thiên Tầm thấy một mình Hàn Lập ngồi ở nơi hẻo lánh, đi tới hỏi.
Đám người Dịch Lập Nhai tụ họp thành một đoàn, thấy vậy cũng không cảm thấy có gì kì quái, chỉ là liếc qua, rồi tiếp tục phối hợp rảnh rỗi hàn
huyên.
Hiên Viên Hành cùng Độc Long, có chút khoảng cách với bọn họ, Hiên Viên Hành thì vẫn lạnh nhạt, thần sắc Độc Long lại có chút
khẩn trương.
"Không sai biệt lắm... Lúc này, ngược lại là phải
chúc mừng Cốt đạo hữu rồi, đã sớm giải quyết hoạ Hắc Kiếp Trùng." Hàn
Lập ngẩng đầu nhìn nàng, vừa cười vừa nói.
"Lục Hoa... Lão đầu
cổ quái kia, một lòng muốn ngươi lấy ra Thiên Lân Vẫn Tinh, thật sự thật là có lỗi... Việc này ta cũng không giúp ngươi được." Cốt Thiên Tầm nửa giả nửa thật nói.
"Lệ mỗ biết rõ thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, Lục Hoa tiền bối yêu cầu vẫn là hợp tình hợp lý. Hiện tại chỉ hy
vọng vị trí được ban thưởng Thiên Lân Vẫn Tinh, không nên quá gần vị trí đầu thì tốt hơn." Hàn Lập cười cười, nói ra.
"Báo trước cho Lệ
đạo hữu một tin tức, Thiên Lân Vẫn Tinh sẽ được ban thưởng cho một vị
trí trong ba người dẫn đầu, vì vậy đạo hữu vẫn có cơ hội lấy được đấy."
Cốt Thiên Tầm liếc nhìn Hàn Lập, như có thâm ý truyền âm nói ra.
"Được Cốt đạo hữu cho biết, cũng vì tính mạng của mình, Lệ mỗ cũng chỉ có thể cố gắng tranh đoạt một phen." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
Trong
khi hai người nói chuyện, toàn bộ không gian bỗng nhiên chấn động mạnh
một cái, ngay phía trước mọi người truyền đến một hồi thanh âm "Ù ù".
Chỉ thấy chính giữa vách tường dày đặc lõm xuống dưới năm lỗ lớn, phía trên mỗi lỗ có một đạo ánh mặt trời chiếu xuống, từ trong hiển lộ ra năm
thềm đá thông đạo, đi thông mặt đất.
"Huyền đấu sĩ năm thành, nhanh bước lên huyền đấu đài." Một thanh âm to lớn từ bên trên truyền đến.
Huyền đấu sĩ bản thổ Huyền thành, dưới sự dẫn đầu của hai huynh muội Chu Tử
Nguyên và Chu Tử Thanh mặc cốt giáp, dẫn đầu bước lên một tòa thềm đá,
đi hướng xuống mặt đất.
Còn lại mấy chi đội kia thấy thế, cũng đều trước sau theo người cầm đầu, đi ra đại sảnh dưới mặt đất.
Vừa đến mặt đất đấu trường, từng đợt thanh âm bao la hùng vĩ từ bốn phương
tám hướng tụ tập đến giữa huyền đấu đài, chính giữa còn kèm theo một ít
cái tên:
"Chu Tử Nguyên, Chu Tử Nguyên..."
"Phong Vô Trần..."
...
Trên khán đài người ta tấp nập, các loại âm thanh xen lẫn cùng một chỗ, náo nhiệt vô cùng.
Hàn Lập mặc dù đã tham gia huyền đấu ở Thanh Dương thành nhiều lần, nhưng
vẫn là lần đầu tiên bị âm thanh người xem trên khán đài ầm ĩ rung động
đến thế, từng âm thanh như sóng nhiệt truyền đến, làm nhiệt huyết trong
cơ thể hắn cũng theo đó mơ hồ có chút sôi trào lên.
Ánh mắt của
hắn đảo qua bốn phía, chỉ thấy cách mỗi hơn trăm trượng bên ngoài, liền
xây dựng một tòa huyền đấu đài, tổng cộng tám tòa, chỉnh thể phân bố
theo phương vị bát quái, mỗi năm toà trong đó đang đứng một chi đội
Huyền đấu sĩ toà thành.
Trên huyền đấu đài, ngay vị trí chi đội Huyền đấu sĩ bản thổ Huyền thành, lại nhiều ra thêm một người.
Thân hình gã cao lớn, đầu sinh song giác như Thanh Ngưu, mặt đen, chính là người chủ trì đại hội.
Mà giữa tám tòa huyền đấu đài đứng lặng một đài cao trăm trượng, phía trên đặt sáu cái ghế đá màu đen.
Chỗ này hiển nhiên là vị trí dành cho thành chủ năm tòa thành, nhưng chẳng biết tại sao lại nhiều hơn một cái ghế.
"Toàn trường yên lặng, cung nghênh thành chủ." Lúc này, chỉ nghe đại hán da đen hét to một tiếng.
Toàn bộ Tu La trường lập tức an tĩnh lại, nửa điểm âm thanh cũng không nghe thấy, nhìn thấy vậy Hàn Lập có chút kinh ngạc.
Ngay sau đó, chỉ nghe một hồi tiếng gió gào thét vang lên, phía trên màn
trời bỗng nhiên có năm đạo nhân ảnh nhô cao lên rơi xuống, giống như sao băng đập lên toà đài cao trăm trượng.
"Ầm" một tiếng vang lên!
Toàn bộ đài cao và cả toàn bộ Tu La trường lắc lư một hồi, sáu đạo nhân ảnh hiển lộ ở trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người nhìn lên liền thấy Ách Quái thành chủ ở vị trí giữa, năm
người còn lại thì chia làm hai bên lão, so vị trí của lão thì mơ hồ thấp hơn một xíu, thoạt nhìn giống như là đi theo phía sau lão.
Lúc
này, dung mạo Ách Quái thành chủ nhìn như bình thường, nhưng trên người
có một loại hào khí quân lâm thiên hạ, thoạt nhìn giống như là một đầu
sư tử mạnh mẽ áp đảo bốn phương, làm cho người không có nổi nửa điểm
phản kháng.
Trên khán đài, không ít người đều không tự chủ được cúi đầu.
Hàn Lập híp mắt dò xét trên đài cao, trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc, tại sao là lão?
Chỉ thấy đứng bên trái sau lưng Ách Quái là một người, dáng người thấp bé,
thể trạng lại có chút tráng kiện, đầu hói hơn phân nửa, ngược lại hàm
râu phía dưới lại rất rậm rạp, vặn thành một cái bánh quai chèo đuôi
sam.
Đó không phải ai khác, mà đúng là lão Luyện Khí Đại Sư kia, Lục Hoa Phu Nhân!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT