Ở hướng tây bắc Ô Mông Đảo, bất ngờ có một vách núi muôn phần hiểm trở,
cao hơn trăm trượng, phía dưới có đầy đá ngầm màu đen dữ tợn, lởm chởm.
Từng cơn sóng biển lớn vỗ bờ, không ngừng tung bọt biển trắng xóa giống như những bông hoa sóng.
Mặt ngoài vách đá như cái tổ ong, hiện vô số lỗ thủng xâm thực rậm rạp
chằng chịt, lớn nhỏ không đều, hình thái khác nhau. Phần lớn xung quanh
hiện đầy màu xanh của rong biển cùng màu trắng do nước muối đọng lại,
thoạt nhìn như một mảnh pha tạp, thỉnh thoảng có một vài con cua biển
màu trắng bị nước biển dũng mãnh cuốn vào trong vách.
Lúc này, trên mặt biển thân hình hai người Hàn Lập với Lạc Phong bay lơ lửng, mặt hướng phía sườn dốc này.
"Liễu tiền bối, nơi đây chính là nơi bộ hài cốt hóa thân Địa Chích của Tổ
Thần Lạc Mông." Lạc Phong đưa tay chỉ vào một lỗ thủng xâm thực nhìn như bình thường lớn mấy trượng trên bờ núi, rồi mở miệng nói ra.
Lỗ
thủng thoạt nhìn chỉ hơi lớn một chút, bên trong tối như mực, tựa hồ
cũng không bất cứ chỗ nào dị thường. Khi Hàn Lập thả thần thức thăm dò,
lập tức phát hiện có huyền cơ ở đó.
Hắn phát hiện khi thần thức
quét về phía lỗ thủng này lại bị một cỗ lực lượng kỳ dị nhỏ bé đến mức
hầu như không thể thấy kéo tới bên trên một thạch bích.
Nếu thần
thức hắn không vượt xa thường nhân, thậm chí sẽ không thể phát hiện thần thức bị quấy nhiễu, còn tưởng rằng trong lỗ thủng thật sự chỉ là thạch
bích mà thôi.
"Có ý tứ!"
Hàn Lập thì thào một tiếng, hai
đồng tử lóe lên ánh sáng màu lam. Lúc này, hắn thúc giục Minh Thanh Linh Mục, nhìn lại vào trong lỗ thủng kia.
Chỉ thấy ở sâu trong lỗ
thủng, một vòng xoáy hơi nước màu trắng nhạt chầm chậm xoay tròn, từ bên trong truyền đến một tia khí tức pháp tắc vô cùng yếu ớt.
"Sau
vạn năm Tổ Thần Ô Mông bị trọng thương ngủ say, không thức tỉnh lại, chỗ phong ấn Thủy Nguyên này cũng trở nên dần dần suy yếu. Hơn nghìn năm
tiếp qua đi, chỉ sợ phong ấn cũng không cách nào che lấp nơi này." Lạc
Phong một mặt thở dài, một mặt phi thân tiến nhập lỗ thủng kia.
Chỉ thấy hai tay trước người y giao thoa một chút, lập tức liên tiếp bắn ra pháp quyết màu lam. Chúng chớp động vài cái, sau đó, liền nhao nhao
chui vào trong vòng xoáy hơi nước ở sâu bên trong lỗ thủng.
Bên
trong vòng xoáy khẽ chấn động, hơi nước mịt mờ lập tức đảo chiều một
hồi, rồi từ trong lòng mở ra một lối đi hình tròn cao bằng người.
"Tiền bối, xin mời đi theo ta."
Lạc Phong nói một tiếng. Sau đó, thân ảnh lóe lên, biến mất vào thông đạo trong vòng xoáy, không thấy gì nữa.
Hàn Lập đi theo phía sau, thân hình cũng nhảy lên một cái, bay vào trong đó.
Thông đạo tương liên với vòng xoáy chính là một đường hành lang u ám làm từ
đá xanh xếp lên mà thành, uốn lượn khúc chiết, kéo dài xuống đất, nhìn
không thấy đầu cuối. Trên thông đạo cứ cách mỗi mấy trượng lại gắn một
khối thạch trắng ánh huỳnh quang, chiếu sáng con đường phía trước.
Hàn Lập tự kiềm chế thần thông, cũng không có gì lo lắng, im lặng theo Lạc Phong tiến đến phía trước.
Đường hành lang càng hướng xuống, xung quanh càng ẩm ướt, thủy linh lực càng dày đặc.
Hai người rời đi trọn vẹn một khắc đồng hồ. Hàn Lập tính nhẩm đã thâm nhập
ít nhất vài dặm dưới đất. Hướng phía trước cuối cùng đã tới cuối hành
lang, rốt cuộc xuất hiện một cánh cửa đá màu xanh.
Lạc Phong lấy ra một khối lệnh bài xanh, hơi lắc. Một đạo ánh sáng xanh bắn ra, chui vào cửa đá.
Vài tiếng "xoẹt xoẹt" giòn vang, cửa đá từ từ mở ra, lộ ra một thạch thất hình vuông lớn chừng vài chục trượng.
Nói là thạch thất cũng không thỏa đáng. Mặt đất cùng vách tường nơi đây đều gập ghềnh, tựa hồ là cải biến từ một hang động đá vôi sâu mà thành.
Từng chùm đá măng từ đỉnh động rủ xuống, hơi nước mờ hiện ra màu lam,
phảng phất như lưu ly.
Thậm chí, bốn phía trên vách là chất liệu
tương tự, nhìn xuyên thấu qua có thể thấy mơ hồ từng đạo hải lưu lúc
chảy lúc ngưng ở bên ngoài. Bởi vậy, có thể đoán có lẽ nơi đây là ở chỗ
sâu trong đáy biển.
Hàn Lập quét mắt, liếc nhìn thạch thất, phát
hiện nơi đây trống rỗng, hầu như không có bày biện bất kỳ thứ gì. Ở vị
trí giữa chỉ có một bệ đá màu đen cao cỡ nửa người.
Mặt ngoài bệ đá khắc từng cái rãnh hết sức nhỏ, khúc chiết, uốn lượn, một mực kéo dài xuống, phủ kín toàn bộ thân bệ đá.
Trên mặt bệ bầy một pho tượng đầu lâu, lớn không khác gì đầu người thường,
có dung mạo ba phần tương tự Hàn Lập. Đúng là đầu của Lạc Mông - Tổ Thần Ô Mông Đảo.
Bất quá, cùng những pho tượng hắn từng thấy lúc
trước có khác biệt. Toàn bộ đầu lâu này hiện lên màu lam, tựa hồ là dùng tinh thạch đặc thù nào đó điêu khắc thành. Ở xung quanh là châu óng ánh chiếu rọi tia màu trắng ánh sáng long lanh. Một cỗ linh lực thuộc tính
Thủy từ đó tản mát ra, nồng đậm đến cực điểm.
Bộ mặt bóng loáng
trong như gương kia thoạt nhìn trông rất sống động nhưng chỗ cổ lại vô
cùng đáng sợ, tựa như từ trên thân thể trước đây bị cưỡng bức cắt ra.
Hàn Lập đứng cách đầu lâu một bước ngắn, không những không rời mắt, mà còn
nhìn chằm chằm vào nó. Trong lòng hắn đột nhiên có một loại cảm giác cực kỳ cổ quái.
Cảm giác như pho tượng đầu lâu trước mắt thực sự
không phải là một vật chết, mà thực chất là một vật còn sống, có thể hô
hấp thổ nạp.
Hai mắt hắn từ từ nhắm lại, bỗng nhiên buông thần thức ra, trong nháy mắt liền phủ kín cả thạch thất.
Lạc Phong vẫn đứng phía sau hắn, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng thần thức
khổng lồ khó nói lên lời, đột nhiên lao tới từ bốn phương tám hướng,
nuốt sống cả người y vào. Thân mình y không tự chủ được lay động một
hồi, thái dương lập tức toát mồ hôi lạnh, chảy dòng dòng.
Hàn Lập không để ý đến Lạc Phong, chỉ là chuyên tâm phóng thần thức đến pho tượng đầu lâu kia.
Lúc này hắn đột nhiên phát hiện, ở xung quanh đầu lâu màu lam đó đang có
một cỗ năng lượng mà mắt thường không cách nào trông thấy, tụ tập phóng
vào bên trong đầu lâu.
Loại năng lượng này thoạt nhìn thập phần
yếu ớt, mỗi một đạo đều mỏng như tơ nhện, phảng phất vung tay lên có thể đánh tan nhưng số lượng lại rất nhiều, rậm rạp chằng chịt tràn đầy toàn bộ thạch thất.
Giờ phút này phía trên đầu lâu lại có một cỗ hào
quang mà trước kia dùng mắt thường không cách nào thấy, đang lóe ra, quy luật vận động cực kỳ giống tu sĩ hô hấp thổ nạp, ở giữa lúc tỏ lúc mờ,
thu nạp từng chút từng chút một năng lượng yếu ớt xung quanh.
Ở sau lưng hắn, mặt Lạc Phong sớm đã tái nhợt, rồi như trút được gánh
nặng mà thở dài một cái. Mới một lát công phu, quần áo sau lưng y đã
hoàn toàn ướt thẫm.
Y hít một hơi sâu, tiến lên vài bước, vỗ vài cái vào một cây đá măng nước lam treo ngược nhìn như bình thường.
Mặt đất "Ken két" rung động liên tiếp, một bệ đá nhỏ chậm rãi từ mặt đất chồi lên, bên trên đặt một cái hộp đá.
Lạc Phong mở hộp đá, lấy ra một quyển sách ngọc cũ kỹ.
"Liễu tiền bối, bản điển tịch này có lẽ có ích với ngài, kính xin tiền bối
vui lòng nhận." Tay Lạc Phong nâng sách ngọc đi đến trước mặt Hàn Lập,
hai tay dâng lên và nói.
"Đây là điển tịch...!" Hàn Lập tiện tay nhận lấy, đọc qua một chút, lập tức sắc mặt khẽ biến.
"Đây là công pháp trước kia Tổ Thần Lạc Mông đã tu luyện, Vạn Thủy Tiên
Quyết. Vãn bối từng nghe nói Tiên Nhân từ dưới giới phi thăng mà tu
luyện công pháp Chân Tiên chuyển hóa Pháp lực trong cơ thể thành Tiên
Linh Lực. Có lẽ tiền bối nhập cư trái phép vào Tiên Giới bây giờ không
có công pháp thích hợp, Vạn Thủy Tiên Quyết này có lẽ có ích đối với
ngài." Lạc Phong nói thế.
"Thì ra là thế, tộc trưởng Lạc Phong có lòng rồi." Hàn Lập liếc nhìn ánh mắt mong mỏi của Lạc Phong, nhẹ gật đầu.
"Tiền bối khách khí. Nơi đây chính là chỗ linh mạch giao hội dưới đáy biển
sâu, lực lượng Thủy chi linh nồng đậm. Nếu tiền bối muốn tu luyện Vạn
Thủy Tiên Quyết, có thể ở chỗ này bế quan." Lạc Phong mỉm cười, biết rõ
mục đích dâng điển tịch cuối cùng đã đạt được, thần sắc trên mặt không
ít nhẹ nhõm.
Hàn Lập không nói gì, cẩn thận đọc qua sách ngọc trong tay, sau một lát liền hiểu đại khái nội dung.
Vạn Thủy Tiên Quyết này là một môn công pháp Chân Tiên thuộc tính Thủy, có thể tu luyện tới hậu kỳ Chân Tiên cảnh.
Chỉ tiếc, công pháp này cùng công pháp hắn tu luyện xung đột không nhỏ, vả
lại khả năng đạt tới thành tựu mà hắn mong muốn có chênh lệch không ít.
Một nghĩ đến đây, hắn đưa trả lại sách ngọc cho Lạc Phong.
"Liễu tiền bối, điều này là..." Lạc Phong thấy vậy, có chút ngạc nhiên.
"Vạn Thủy Tiên Quyết này tuy rằng cũng không tệ lắm, đáng tiếc ta lại không
thích hợp công pháp thuộc tính Thủy. Không biết hải vực Hắc Phong này
còn ở đâu có thể lấy công pháp Chân Tiên?" Hàn Lập lắc đầu, có chút tiếc nuối hỏi.
"Hải vực Hắc Phong chỗ chúng ta vắng vẻ, truyền lưu
cực ít công pháp Tiên gia, cơ bản đều ở trong tay những Tổ Thần nắm giữ, sẽ không cho người khác biết, dù sao công pháp mình tu luyện rơi vào
trong tay người ngoài có khả năng lộ nhược điểm của mình. Nếu như nói
chỗ nào có thể đến để lấy công pháp Tiên gia e rằng chỉ có tiến vào đảo
Hắc Phong ở trung tâm hải vực. Chỗ đó cách mỗi trăm năm đều cử hành một
lần đại hội đấu giá, có khả năng công pháp Tiên gia xuất hiện trong đó." Lạc Phong suy nghĩ một chút, rồi nói thế.
"Đại hội đấu giá...
Không biết còn bao lâu cử hành đại hội đấu giá lần tới?" Hàn Lập dùng
tay phải sờ nhẹ lên cằm, thì thào tự nói, trong mắt hiện ra vẻ hứng thú.
"Đại khái thời gian còn hơn mười năm. Tuy nhiên đồ vật tương tự loại này
xuất hiện tại đại hội đấu giá đều cực kỳ đắt đỏ." Lạc Phong suy nghĩ một chút, sau đó nói.
"Hơn mười năm... Ta hiểu. Đúng rồi, ta có
chuyện này cần ngươi hỗ trợ." Nghe vậy, Hàn Lập chậm rãi gật đầu, xoay
chuyển lời nói hỏi.
"Tiền bối cứ việc phân phó." Thần sắc Lạc Phong chấn động, vội vàng đáp.
...
Trong nháy mắt, bốn năm tháng đi qua.
Trong lúc này, Hàn Tinh Tộc cũng không đến báo thù. Điều này làm cho tất cả mọi người Ô Mông Đảo thở ra nhẹ nhàng.
Trong đại điện, tộc trưởng Lạc Phong có chút bất an, nôn nóng đi tới đi lui,
thỉnh thoảng tới cửa, nhìn xa xa, thần tình có chút lo lắng.
Mấy
tháng nay, căn cứ yêu cầu của Hàn Lập, y phái người thu thập khắp nơi
một ít bí thuật hoặc công pháp có quan hệ tới việc giam cầm Nguyên Anh.
Bất quá loại bí thuật này tương đối hiếm thấy. Mấy tháng qua, mới tìm được
rải rác ba bốn loại nhưng sau khi đưa Hàn Lập xem qua, hắn đều không hài lòng.
Điều này làm cho Lạc Phong có chút lo lắng.
Rơi vào đường cùng, y đành phải phái một gã trưởng lão Hợp Thể Kỳ trong tộc,
cho mang theo một số lớn Linh Thạch tiến đến Hắc Phong đảo là hòn đảo
trung tâm hải vực Hắc Phong.
Nơi đó là địa phương phồn hoa nhất
hải vực Hắc Phong. Nếu như tu sĩ ở các đảo khác muốn tìm thứ gì thì cơ
bản đều đi vào đó tìm kiếm.
Nhưng ngày hôm nay đã là ngày thứ ba sau ngày dự định về rồi mà vị trưởng lão kia vẫn chưa về.
Vào thời khắc này, bầu trời xa xa hiện ra một đạo bạch quang, nhanh chóng phóng tới gần.
Lạc Phong vô cùng mừng rỡ, đi ra đại điện.
Bạch quang rất nhanh đã đến gần, hạ trước Chủ Điện, hiện ra thân ảnh một nam tử trung niên.
"Hán Lương trưởng lão, cuối cùng ngươi đã trở về. Công việc như thế nào rồi?" Lạc Phong liền vội vàng hỏi.
"Trên đường gặp chút ít phiền toái, phải đi đường vòng một chút, tốn hơn phân nửa linh thạch. Cuối cùng, may mắn không làm nhục mệnh." Nam tử trung
niên nói qua rồi lấy ra một hộp ngọc có hơn mười khối ngọc giản bên
trong.
"Hảo, ngươi khổ cực rồi, nhanh đi nghỉ ngơi." Lạc Phong
thở ra nhẹ nhàng, nói với nam tử trung niên một câu. Sau đó, không thể
chờ đợi được, y cầm hộp ngọc, bước nhanh tới chỗ ở của Hàn Lập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT