"Nữ nhân?" Lông mày Lục Hoa phu nhân nhíu lại, hỏi.
Hàn Lập gật đầu nhẹ.
"Hừ, Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, nếu mà ngươi cự tuyệt cơ hội trở thành đệ tử của lão phu, thì cũng có nghĩa là mất luôn cơ hội giải trừ Hắc Kiếp
Trùng?" Lục Hoa phu nhân "hừ" lạnh một tiếng, nói ra.
"Vãn bối hiểu rõ, nhưng. . . Nếu Diễm Dương Tháp đã là nơi làm ăn,
thì tiền bối đừng có nể tình thể diện với Cốt đạo hữu nữa, mà công bằng
bàn sinh ý với vãn bối chứ?" Hàn Lập chần chờ một lát, hỏi.
"Ngươi mau cút đi, lão phu chẳng muốn bàn chuyện làm ăn gì với ngươi
cả." Lục Hoa phu nhân thấy Hàn Lập cứng đầu, tay phải lão cầm miếng thịt đùi thú lên miệng cắn một cái, còn tay trái lão thì giơ nhẹ lên, như
muốn cầm cái gì đó.
Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, khẽ ngẫm nghĩ trong lòng chốc lát, rồi cũng đứng dậy như muốn rời khỏi đây.
Cốt Thiên Tầm thấy vậy, đang muốn mở miệng nói, thì thấy ngay khi
thân hình Hàn Lập đang định xoay người, bỗng nhiên hắn ngừng lại.
"Lục Hoa tiền bối, không biết đã bao lâu rồi ngài chưa uống rượu?"
Chỉ thấy hắn nhìn về phía Lục Hoa phu nhân, giống như vô ý hỏi ra vậy.
Một câu không đầu không đuôi này, lại làm cho Lục Hoa phu nhân đang
cắn một miếng thịt phải dừng lại, đầu tiên trong mắt lão hiện lên vẻ
nghi hoặc, rồi tiếp đó tay trái trống rỗng của lão nhẹ nhàng xoa xoa một lát, nói ra:
"Ánh mắt quan sát của tiểu tử ngươi không tệ, làm sao ngươi biết được lão phu là một lão sâu rượu chứ?"
"Ta thấy trên tay phải của tiền bối dính đầy dầu mỡ, rất có thể là
bàn tay này của tiền bối hay cầm thức ăn mà dính. Thế nhưng tay trái của ngài, bất luận trong lòng bàn tay hay là mu bàn tay, đều rất sạch sẽ,
không có chút dầu mỡ nào. Đồng thời điệu bộ mà tay trái của tiền bối giơ lên, nhìn rất giống như thói quen hay cầm chén rượu tạo thành." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
Cốt Thiên Tầm thấy vậy, lông mày không khỏi hơi nhíu lên, có chút không hiểu vì sao Hàn Lập lại nhắc đến việc này.
"Năng lực quan sát không tồi, đáng tiếc đầu óc không quá linh hoạt.
Ngươi biết lão phu thích rượu thì đã làm sao? Chẳng lẽ chỗ ngươi có giấu rượu à?" Lục Hoa phu nhân lắc đầu, nói ra.
"Chắc chắn sẽ có. . . Hiện giờ chính xác vãn bối còn chưa có nó,
nhưng nếu tiền bối nguyện ý chờ một đoạn thời gian, rượu này chưa chắc
không có a." Hàn Lập nói ra.
"Ngươi nói cái gì? Theo như ngươi nói. . . Chẳng lẽ ngươi muốn tự
mình cất rượu sao?" Lông mày Lục Hoa phu nhân nhíu lại, rồi ném miếng
thịt trong tay mình đi, có chút khó tin, nói ra.
Hàn Lập không nói gì, im lặng gật đầu nhẹ.
"Hặc hặc. . . Trong Tích Lân Không Cảnh này, nơi thiên địa linh khí
cùng ma khí đều bị cấm hoàn toàn, chính là nơi đất đá cằn cõi cho dù vạn vật cũng không sinh sôi được, thì đừng nói là có thể dùng linh tài tiên lộ để ủ rượu, mà ngay cả cao lương ngũ cốc của thế tục cũng không có
nữa, ngươi làm sao mà có thể cất rượu chứ? Chẳng lẽ ngươi có thần thông
từ không sinh có hay sao?" Lục Hoa phu nhân giống như vừa được nghe xong chuyện cười, liền lớn tiếng cười to, nói ra.
Cốt Thiên Tầm nghe vậy, cũng nhíu mày, lắc đầu không thôi.
"Không biết tiền bối đã nghe qua một loại rượu tên là 'Huyết Tương Tửu' chưa?" Hàn Lập lơ đễnh, mở miệng hỏi.
"Huyết Tương Tửu?" Lục Hoa phu nhân nghe vậy, hơi cứng lại.
"Tiền bối chưa nghe qua thì cũng không quan trọng, tóm lại vãn bối có cách để lấy huyết tương ủ thành rượu, chỉ là khẩu vị nó có hơi. . . Đặc biệt, nhưng ở trong Tích Lân Không Cảnh này, cũng không thể yêu cầu cao hơn được." Hàn Lập cười nói.
Phương pháp ủ Huyết Tương Tửu này, là Hàn Lập học được từ Hô Diên đạo nhân, bởi vì khẩu vị nó có hơi nặng, vì vậy mà hắn một mực không thích
nó, cho nên hắn chưa bao giờ luyện chế qua.
Còn trong Tích Lân Không Cảnh này, có thể dùng máu lân thú để ủ được
nó hay không, trong lòng Hàn Lập cũng không có nắm chắc được bao nhiêu
phần, nhưng dù sao hắn vẫn phải thử một lần.
"Có thật ngươi có thể ủ được Huyết Tương Tửu gì đó đúng không? Lục Hoa phu nhân vô ý vuốt ria mép, hỏi.
"Vãn bối có thể ủ ra được loại rượu này hay không, thì đến lúc đó
tiền bối có nguyện ý đưa phương pháp phá giải Hắc Kiếp Trùng cho chúng
ta không?" Hàn Lập hỏi
"Ngươi xem phương pháp phá giải Hắc Kiếp Trùng là cái gì chứ. . . Một bình rượu của ngươi mà muốn đổi lấy được nó sao?" Lục Hoa phu nhân cười nhạo một tiếng, nói ra.
"Vậy tiền bối còn có yêu cầu gì khác, không ngại nói ra đi." Dường như Hàn Lập sớm đã đoán trước, giọng bình tĩnh nói.
"Ngoại trừ Huyết Tương Tửu, ngươi còn phải lấy một khối Thiên Lân Vẫn Tinh to bằng đầu nắm tay mới có thể đổi lấy được nó." Lục Hoa phu nhân
khoát tay chặn lại, nói ra.
Vốn trong lòng Cốt Thiên Tầm lóe lên một tia hi vọng, chợt nghe lời
ấy xong, lập tức cảm thấy tia hi vọng vừa sinh ra lại bị dập tắt.
"Tiền bối, Thiên Lân Vẫn Tinh này, chính là một trong mấy loại vật
liệu đứng đầu ở Tích Lân Không Cảnh, một khối lớn chừng ngón cái cũng đã có giá trên trời. Chớ nói gì đến khối to bằng nắm tay, nếu mà có, thì
có ai chịu lấy nó để trao đổi chứ, căn bản chúng ta không thể nào có nó
được..." Dưới tình thế quẫn bách, Cốt Thiên Tầm đã nói ra một mạch.
Ngay khi Hàn Lập nghe xong, lông mày cũng không nhịn được mà nhíu chặt.
"Nếu lão phu đã mở miệng, thì tất nhiên sẽ chỉ đường cho các ngươi.
Không dối gạt các ngươi, lão có nguồn tin cho biết, một trong phần
thưởng của hội võ năm thành của các ngươi lần này, có một khối Thiên Lân Vẫn Tinh. Còn thứ tự để có được nó ra sao, lão phu cũng không biết rõ,
chỉ có thể xem bản lãnh của các ngươi có lấy được nó hay không. Tuy
nhiên nhìn qua kỳ hội võ lần trước, nếu lấy thực lực của hai người các
ngươi, chỉ sợ không đủ." Lục Hoa phu nhân từ từ nói ra.
Sau khi Hàn Lập nghe xong, cũng bất đắc dĩ cười một tiếng, cứ theo
như vậy, thì trong hội võ lần này hắn không toàn lực đánh nhau sống chết một phen, là điều không thể nào.
"Có thật là ngươi có thể ủ được Huyết Tương Tửu gì đó chứ?" Lục Hoa phu nhân lại vô ý vân vê ria mép, nhíu mày hỏi.
"Việc này quan hệ đến tính mạng của vãn bối, sao mà dám nói bừa được chứ?" Hàn Lập nói ra.
"Tốt, nếu thật là ngươi có thể ủ ra rượu, cũng như mang Thiên Lân Vẫn Tinh tới đây, thì lão phu cũng không ràng buộc nữa, mà thay ngươi giải
trừ Hắc Kiếp Trùng." Lục Hoa phu nhân vỗ đùi, nói ra.
"Vậy thì đa tạ tiền bối. Việc này vãn bối còn cần phải đi chuẩn bị, trước hết vãn bối xin được cáo từ." Hàn Lập ôm quyền nói ra.
"Tiểu tử này coi như thức thời." Lục Hoa phu nhân thấy hắn chủ động rời đi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nói xong, lão cùng Cốt Thiên Tầm, hai người thật lâu không nói câu nào.
"Tin tưởng quan hệ của ta cùng với mẫu thân ngươi, ngươi cũng đã đoán ra..." Lục Hoa phu nhân thở dài một tiếng, nói ra.
"Vì sao ngươi lại bỏ nàng mà đi chứ, hại nàng lẻ lỏi một mình, rồi bị kẻ gian làm hại?" Hốc mắt Cốt Thiên Tầm ửng đỏ, mở miệng hỏi.
"Tính tình mẫu thân ngươi quá mạnh mẽ, không phải là ta không muốn ở
bên cạnh nàng, mà là nàng không muốn ta ở bên cạnh... Ài, những chuyện
cũ năm xưa, không phải nói một hai câu là có thể rõ, huống hồ hiện giờ
có nói cũng vô dụng. Nếu Đỗ Thanh Dương đã chết, vậy thì khoản nợ còn
lại, ta sẽ tự tìm đến Tần Nguyên để đòi lấy." Lục Hoa phu nhân lắc đầu,
có chút cay đắng nói ra.
"Không cần tìm. . . Thù của mẫu thân, chính ta sẽ tự báo." Cốt Thiên Tầm lạnh lùng nói.
"Bất kể như thế nào, chuyện gấp bây giờ là phải giải trừ Hắc Kiếp
Trùng trong cơ thể ngươi trước đã." Lông mày Lục Hoa phu nhân cau lại,
mở miệng nói ra.
"Ta có một chuyện không hiểu, vì sao ngươi nhất định phải ép Lệ đạo
hữu làm đệ tử của ngươi, rồi mới bằng lòng cứu hắn chứ? Nếu chỉ vì hắn
có thân phận Nhân Tộc, thì ta cũng không tin." Lông mày Cốt Thiên Tầm
nhíu lại, nghi hoặc hỏi.
"Sở dĩ ta muốn lưu hắn lại, trên thực tế là nhìn trúng căn cốt tâm
tính của hắn, lấy kinh nghiệm quan sát của lão phu, thì tên tiểu tử này
không đơn giản như vẻ bề ngoài vậy đâu." Tựa như Lục Hoa phu thâm ý nói
ra.
"Thế vì sao nhất định phải đòi hắn mang Thiên Lân Vẫn Tinh đến đây để đổi chứ?" Cốt Thiên Tầm lại hỏi.
"Chuyện này sao. . . Một mặt là muốn thử hắn có lợi hại giống như ta
đã dự đoán hay không, một mặt khác, là khối Thiên Lân Vẫn Tinh đó sẽ cho ngươi dùng. . ." Lục Hoa phu nhân từ từ nói ra.
Ra Diễm Dương Tháp, cuối cùng Hàn Lập cũng tìm được cách giải quyết,
trong lòng nhẹ nhõm hơn mấy phần, hắn chậm rãi quay về phía biệt uyển
thành chủ, bước chân đi trên đường cũng lộ ra vẻ nhẹ đi mấy phần.
Vừa quay trở về biệt uyển thành chủ, Hàn Lập chưa có trở về chỗ ở của mình, mà hơi trầm ngâm, rồi đi về phía chỗ ở của Thần Dương, rất nhanh
đứng ngoài phòng của gã, hắn khẽ gõ cửa một cái.
"Kẹt kẹt" một tiếng, cửa phòng mở ra, lộ ra thân ảnh Thần Dương bên trong.
"Thì ra là Lệ đạo hữu, mau bước vào." Thần Dương nhìn thấy Hàn Lập, khẽ giật mình, vội mở cửa mời hắn vào trong.
Lúc này trong phòng gã có thêm một người nữa, không ngờ là đại hán
độc giác tên là Hiên Viên Hành, chính là vị trọng tài trong Huyền đấu
trường ở Thanh Dương thành.
Còn Giải Đạo Nhận thì lại không có ở trong phòng, không biết đã đi đâu.
"Hiên Viên đạo hữu." Trong lòng Hàn Lập hơi ngạc nhiên, chắp tay về phía Hiên Viên Hành.
Hiên Viên Hành đứng lên, cũng gật đầu nhẹ với Hàn Lập.
"Hai vị đang đàm luận gì sao? Nếu như vậy, một lát nữa Lệ mỗ lại đến
vậy." Hàn Lập nhìn lên trên bàn, nơi đó có bày ra hai chén nước trà, lúc này nước trong chén trà cũng đã nguội.
"Một chút chuyện nhỏ thôi, cũng bàn xong rồi. Lệ đạo hữu tìm thành
chủ, chắc là có chuyện quan trọng, các ngươi cứ nói chuyện đi." Hiên
Viên Hành mỉm cười nói ra, rồi cáo từ rời đi.
Hàn Lập nhìn bóng lưng Hiên Viên Hành rời đi, trong lòng khẽ động.
"Ha ha, Lệ đạo hữu, không biết lần này ngươi tìm ta, cần làm chuyện
gì sao?" Thần Dương mời Hàn Lập ngồi, một lần nữa pha hai chén nước trà
khác, hỏi.
"Ta muốn gặp Thần Dương đạo hữu là muốn tìm tư liệu những người dự
thi của mấy thành khác." Hàn Lập cũng không nói nhiều, mà đi thẳng vào
vấn đề, nói ra.
"Không vấn đề gì, chờ một chút." Thần Dương nghe vậy, liền đứng dậy đi vào bên trong phòng.
Một lát sau, gã cầm một xấp giấy bước ra.
"Tư liệu mà Thanh Dương thành thu thập được đều ở trong này, chỗ này
còn có tư liệu mà ta thu thập được, những tài liệu này Lệ đạo hữu hãy
mang về xem thật kỹ." Thần Dương mang trang giấy đưa cho Hàn Lập, trên
mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Mặc dù Hàn Lập đại biểu cho Thanh Dương thành để dự thi, nhưng trước
đó thái độ của hắn đối với hội võ năm thanh một mực lạnh nhạt, rốt cuộc
bây giờ hắn lại bắt đầu chú ý đến cuộc thi, điều này làm trong lòng gã
cảm thấy vui sướng.
Đối với Hàn Lập, gã gởi gắm hi vọng rất cao.
"Vậy ta liền đa tạ Thần Dương đạo hữu." Hàn Lập cũng không có lắm miệng, mà tiếp nhận đống tài liệu này.
"Đột nhiên Lệ đạo hữu muốn những tài liệu này, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?" Ánh mắt Thần Dương chớp lên, hỏi.
"Nếu Lệ mỗ đã tham gia hội võ, tất nhiên cũng muốn tranh giành một
thứ hạng không tồi, Thần Dương đạo hữu cảm thấy ta quái lạ như vậy sao?" Hàn Lập nhìn Thần Dương một chút, hỏi ngược lại.
Bây giờ Thần Dương cũng giống như Đỗ Thanh Dương, lợi dụng Hắc Kiếp
Trùng điều khiển đám người Huyền Đấu Sĩ kia, nếu mà để gã biết về chuyện Thiên Lân Vẫn Tinh, chưa chắc gì là chuyện tốt cả.
"Hặc hặc, không phải như vậy, Lệ đạo hữu đã dụng tâm cho cuộc thi,
Thần mỗ cao hứng còn không kịp nữa là." Thần Dương cười "Hặc hặc" một
tiếng, nói gấp.
"Những tài liệu này, Lệ mỗ sẽ mang về xem thật kỹ." Hàn Lập cười nhạt một tiếng, đứng dậy cáo từ.
Thần Dương đứng dậy, tiễn Hàn Lập ra ngoài.
"Thành chủ." Một bóng người từ trong phòng đi ra, rồi quỳ một chân
xuống trước người Thần Dương, không ngờ là gã người hầu trẻ tuổi đã từng mời Hàn Lập.
Gã người hầu trẻ tuổi mặc trên người một kiện trường bào màu đen, giờ phút này khí chất thay đổi cực lớn, tựa như cả người được bao phủ vào
bên trong một tầng bóng đen, giống như hòa thành một thể với bóng tối
vậy.
"Hãy điều tra xem thử, hôm nay Lệ Phi Vũ đã đi đâu, làm những gì." Thần Dương trầm giọng phân phó.
Gã người hầu trẻ tuổi đáp ứng một tiếng, ngay sau đó cả người thoắt một cái, thình lình cứ như vậy mà biến mất trong hư không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT