Ngay sau khi thanh niên áo xám cung kính dẫn Thần Dương ra khỏi phòng,
gã liền quay người trở lại, trên mặt khẽ nhếch miệng, cười.
Gã
nắm gồng xiềng đang xích Hàn Lập, dùng sức kéo hắn lên, tiếp đó một cánh tay khác của gã nhấc lên, bất ngờ cánh tay gã hóa thành một đạo tàn ảnh hung tàn đánh vào bụng Hàn Lập.
"Phanh" một tiếng trầm đục vang lên.
Lực lượng một quyền này của thanh niên mặc áo xám đánh vào bụng hắn mạnh vô cùng, quyền kình sắc bén, tưởng chừng như thanh cương đao xoáy tròn đâm vào bụng hắn.
Hàn Lập chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng mơ hồ như
đảo ngược, trong nháy mắt sắc mặt của hắn đã chuyển thành đỏ hồng, rồi
lại lập tức trở nên trắng bệch, trán của hắn không ngừng đổ mồ hôi, hắn
liền không nhịn được mà khẽ rên một tiếng.
"Hắc hắc, tiểu tử, ngươi cảm thấy một quyền của ta như thế nào?" Thanh niên mặc áo bào xám cười âm hiểm, nói ra.
Hàn Lập vội thở gấp, ho khan vài tiếng, cúi đầu không nói gì.
"Xem ra tiểu tử ngươi rất biết điều, đã đến đây, cho dù ngươi có năng lực
ngập trời cũng phải ngoan ngoãn nghe lời của ta, nếu không, ta sẽ cho
ngươi sống không bằng chết." Thanh niên áo xám thấy vậy, trên mặt lộ ra
vẻ hài lòng, ngay sau đó, gã lấy chiếc chìa khóa ra, mở gồng xiềng và
dây xích đang trói trên người Hàn Lập xuống.
Vẻ mặt Hàn Lập lộ vẻ kinh ngạc, một tay chống đất, từ từ đứng lên.
"Ngươi đừng hòng tìm cách bỏ trốn, hãy nhìn xuống ngực của ngươi đi." Thanh niên mặc áo bào xám cười lạnh một tiếng, nói ra.
Hàn Lập nghe vậy, liền cúi đầu xem thử, lúc này hắn mới thấy trước trái tim của hắn có thứ gì đó nhô lên, hắn vội vàng dùng thần thức quét qua,
chợt biến sắc.
Chỉ thấy trước trái tim hắn có một con rết màu đen nằm đó, chân con trùng sắc bén lấp lóe lên từng tia từng tia ánh sáng
màu đen, đang kề sát bên trái tim hắn.
"Thứ này là độc môn bí
trùng Hắc Kiếp Trùng của thành Thanh Dương ta, nếu mà ngươi dám bỏ trốn, hoặc là có ý đồ loại bỏ Hắc Kiếp Trùng, con trùng này sẽ lập tức xé nát trái tim của ngươi, cho ngươi một cái chết bất đắc kỳ tử." Thanh niên
mặc áo bào xám thấy vẻ mặt của Hàn Lập, đắc ý nói.
Sắc mặt Hàn Lập âm tình biến ảo, nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục lại bình tĩnh.
Vốn thanh niên mặc áo bào xám đang định thưởng thức vẻ mặt thất hồn lạc
phách của Hàn Lập, không ngờ đối phương đã mau chóng lấy lại tâm tình,
khiến cho gã không khỏi mất đi cảm giác hứng thú.
"Hừ! Cầm lấy,
đây là thẻ số của ngươi, đi theo ta, ta sẽ giới thiệu cho ngươi một vài
thứ ở đây." Thanh niên hừ một tiếng, lấy một tấm lệnh bài màu đen ném
tới, rồi sau đó quay người đi ra bên ngoài.
Hàn Lập tiếp lấy tấm
lệnh bài, chỉ thấy một mặt trên tấm lệnh bài có viết tên của mình "Lệ
Phi Vũ", mặt khác thì có một chữ cái thật lớn "Cửu", phía dưới chữ lớn
đó có ba dòng số nhỏ là " 332".
Ánh mắt của hắn khẽ lây động, nhưng cũng không có mở miệng hỏi, mà thành thật cất bước đuổi theo.
Hàn Lập nhìn thấy bóng lưng không có chút phòng bị nào của thanh niên mặc
áo bào xám, mà trong lòng hắn không có chút lòng dạ nào để đánh lén cả,
một quyền của gã vừa rồi, có thể thấy thực lực của thanh niên mặc áo bào xám không yếu chút nào, tối thiểu phương diện huyền khiếu được đã thông trong cơ thể gã không kém gì hắn.
Rất nhanh, hai người đã ra
thạch thất, đi vào một dãy hành lang thật dài, ngay khi đi hết dãy hành
lang, thì thấy một gian đại sảnh phía trước.
Không gian trong
sảnh rộng lớn vô cùng, khoảng chừng hơn ngàn trượng, vách tường được
dùng từ một loại đá màu đen sắp xếp chồng lên nhau mà tạo ra, phía trên
còn được khắc từng đạo đường vân màu đen.
Vách tường màu đen ẩn ẩn còn lộ ra một cỗ ánh sáng màu đen, nhìn như không cách nào phá vỡ vách tường được.
Ngay phía trước đại sảnh có một lối đi được thông ra bên ngoài, từ đó có ánh sáng chiếu rọi vào bên trong, đồng thời còn từng đợt từng đợt tung hô
từ bên ngoài truyền vào bên trong, dường như náo nhiệt vô cùng.
Hơn nữa sâu trong đại sảnh có một cái bàn đá màu trắng cao vài trượng, sau
cái bàn có 7,8 tên Ma Tộc mặc trang phục màu đỏ, nhìn như là nhân viên
làm việc ở đây.
Ngay lúc này, trước bàn đá đã tụ tập không ít
người, cách ăn mặc của tất cả những người này, đều giống như nhau, trên
người tất cả bọn họ đều để trần, chỉ có phía sau lưng mang một cái áo
choàng rộng lớn, dưới người thì mang mỗi cái quần đùi, đang xếp hàng chờ đợi.
Trên vách tường hai bên đại sảnh, lộ ra từng cái cánh cổng
đang mở, phía sau mỗi cái cổng đều có một đường thông đạo, không biết nó dẫn đi hướng nào.
"Tiểu từ, ngươi hãy nhớ kỹ nơi này, nơi này là tổng điện của Huyền đấu trường, là nơi rất là quan trọng đối với ngươi, còn đài thi đấu tranh tài thì ngay ở bên ngoài, những người này đều là
Huyền Đấu Sĩ giống như ngươi vậy." Thanh niên mặc áo xám liếc Hàn Lập,
thản nhiên mở miệng.
"Hình như nhân số Huyền Đấu Sĩ ở đây không
ít." Hàn Lập nhìn ra bên ngoài một cái, rất nhanh liền thu ánh mắt lại,
rồi nhìn qua đám người bên trong đại sảnh, ánh mắt chớp động nói.
"Đương nhiên, số lượng Huyền Đấu Sĩ bên trong Huyền đấu trường của chúng ta có rất nhiều, nhiều người giống như ngươi, là nô lệ, cũng có nhiều là
người là người của Huyền Thành muốn ma luyện ở đây. Bởi vì quá nhiều, mà chúng ta đã phân nó ra, các Huyền Đấu Sĩ sẽ chia thành mười khu, hiện
giờ ngươi ở khu thứ chín, số 332 Huyền Đấu Sĩ." Thanh niên áo bào xám
cười cười, nói ra.
"Thì ra là vậy. Vậy những người này tụ tập ở
đây làm gì vậy.?" Lúc này Hàn Lập mới hiểu được ý nghĩa của tấm lệnh bài kia đại biểu cho cái gì, lại hỏi.
"Ngươi hãy xem lại tấm lệnh của ngươi, dưới cái tên của ngươi có cái gì?" Thanh niên áo bào xám hỏi ngược lại.
Hàn Lập nghe vậy, liền lấy tấm lệnh bài ra, nhìn xuống dưới tên của mình, chợt thấy một con số nhỏ bé ghi là số "Mười".
"Mười... Đây là gì?"
"Đó là Huyền điểm, mỗi lần những Huyền Đấu Sĩ các ngươi tham gia tranh đấu, liền nhận được khoản thù lao nhất định, mỗi lần giao đấu, mặc kệ có
thua hay thắng đều thu hoạch được một vài Huyền điểm, Đương nhiên, nếu
thắng sẽ được nhận nhiều Huyền Điểm hơn, hơn nữa ngươi là người mới gia
nhập, vì vậy mà ở đây đã tặng ngươi mười Huyền điểm. Ở chỗ này Huyền
điểm là thứ tốt, nó có thể đổi được đủ thứ vật phẩm, vũ khí, thú hạch,
đan dược chữa thương. Còn về phần đổi như thế nào, nơi đó có một danh
sách trao đổi, lúc nữa ngươi có thể tới mà xem." Một tay Thanh niêm áo
bào xám chỉ lên vách tường kế bên cái bàn đá màu trắng, nơi đó có một
cái bảng biểu kê.
Hàn Lập đảo mắt nhìn lên cái bảng trên vách tường, hai mắt hắn liền sáng lên.
Trái lại hắn không để gì tới mấy món vũ khí, đan dược chữa thương, món đồ mà ánh mắt hắn nhìn là thú hạch, vì thứ này là thứ hắn đang cần vô cùng.
"Ngoại trừ mấy chỗ tốt mà ta vừa nói, Huyền điểm còn có thể đổi lấy cơ hội vào Tinh Trì để tu luyện." Thanh niên áo bào xám rất hài lòng với cái cách
phản ứng Hàn Lập, lại tiếp tục nói.
"Tinh trì? Đó là chỗ nào vậy?" Hàn Lập thu tầm mắt lại, hỏi.
"Đó là một cái ao được Thanh Dương thành chủ dùng thủ đoạn đặc thù tạo ra,
nó có thể hấp thu ngưng tụ lực lượng tinh thần trên trời. Lực lượng tinh thần bên trong Tinh Trì vô cùng dồi dào, tu luyện ở trong đó, hiệu quả
mạnh hơn nhiều so với cách nuốt thú hạch rồi luyện hóa, hơn nữa nó còn
trợ giúp rất nhiều cho việc đả thông huyền khiếu." Trong mắt thanh niên
áo bào xám cũng hiện lên một tia sốt ruột, nói ra.
Hàn Lập nghe vậy, tim hắn đập như trống trận.
"Muốn tu luyện bên trong Tinh Trì, mỗi lần cần phải tốn một trăm Huyền diểm,
bây giờ ngươi đừng có hòng mà nghĩ tới nó." Thanh niên áo bào xám cười
nhạo nói.
Hàn Lập không để ý vẻ trào phúng của thanh niên áo bào xám, mà ý niệm trong lòng không ngừng chuyển động.
Được thanh niên áo bào xám nói sơ qua tình hình ở đây, ngay lúc này tình
cảnh hắn cũng không tính là quá tệ, chỉ cần hắn có thể lấy được thú
hạch, hắn liền có thể trở nên mạnh mẽ.
Còn về mọi chuyện liên
quan đến Hắc Kiếp Trùng trong cơ thể, Tử Linh, Thạch Xuyên Không, Giải
Đạo Nhân, chỉ có thể từ từ tìm phương phương giải quyết.
Nếu đúng như lời của Thần Dương đã nói là thật, thì chỉ cần hắn có thể biểu hiện ra đủ giá trị, hắn tin tưởng những vấn đề này đều sẽ được giải quyết.
Hết thảy tất cả, đều có thể quyết định ở bên trong Huyền đấu trường này!
"Vũ khí, thú hạch nơi này, phẩm chất còn tốt hơn so với bên ngoài, hơn nữa ở đây có Tinh Trì, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, ngươi sẽ sinh tồn tốt hơn
so với bên ngoài nữa." Dường như Thanh niên áo bào xám nhìn thấy suy
nghĩ trong lòng Hàn Lập, thâm ý nói ra.
"Hy vọng là vậy." Hàn Lập thản nhiên nói.
"Tình cảnh Huyền đấu trường nơi này, đại khái liên quan tới những thứ này,
còn chuyện khác chính ngươi từ từ tìm hiểu đi. Thông đạo này dẫn tới chỗ khu thứ chín mà ngươi nghỉ ngơi, nơi đó có gian phòng thuộc về ngươi.
Nếu ngươi có giao đấu, trên lệnh bài sẽ hiện ra thông báo." Thanh niên
áo bào xám chỉ ra một cái cổng bên trái đại sảnh, nói ra.
Hàn Lập nhìn sang, thấy trên thông đạo đó có một chữ "Cửu" thật to, nhẹ gật đầu.
Còn thông đạo khác cũng có một vài ký hiệu, có con số khác, xem ra cũng
thông về nơi nghỉ ngơi của khu vực khác, trong đó có một cái thông đạo
dẫn đến Tinh Trì.
Chỉ là cái thông đạo đó đã được đóng chặt cửa, không cách nào đi vào được.
"Ngươi được ta mang vào, thành thật mà ở nơi này, so tài cho tốt vào, không
nên có tâm tư gì khác, nếu không đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!" Bất
ngờ thanh niên áo bào xám bước tới gần Hàn Lập, trong mắt lóe lên vẻ
lạnh lẽo, lạnh giọng cảnh cáo, nói.
"Được." Hàn Lập nhắm mắt cúi xuống, nói ra.
Sắc mặt thanh niên áo xám trở lại bình thưởng, liền quay người đi ra bên ngoài.
Ngay sau khi Hàn Lập đợi gã rời khỏi, hắn đứng ngay tại chỗ chốc lát, rồi rất nhanh bước ra bên ngoài phòng khách.
Chợt hắn thấy đại sảnh đang lơ lửng giữa không trung, phía dưới nó là một
cái quảng trường khổng lồ, trung tâm nó có ba cái đấu trường hình quả
bầu dục, được sắp xếp thành hình tam giác.
Xung quanh ba cái đấu
trường là một cái rãnh sâu thật rộng lớn, bên ngoài rãnh sâu là vách
tường bóng loáng thẳng đứng cao mấy chục trượng, hơn nữa trên đỉnh vách
tường còn có một loạt hàng rào đen nhánh, sử dụng vật liệu giống như
vách tường bên trong đại điện, trên mặt còn lấp lóe từng tia từng tia
ánh sáng màu đen, cũng cho người ta cảm giác không thể nào phá vỡ.
Ngay phía sau hàng rào đó, là một dãy ghế quan sát, dãy sau cao hơn dãy trước, bày ra vô số chỗ ngồi.
Mà chính giữa thính phòng là có một bình dài rộng lớn, đó là nơi đặt cược, phía trên bình đài còn một tấm bảng thật lớn, trên đó ghi tên Huyền Đấu Sĩ có mặt trên đài, có cả ghi chú tỉ lệ đặt cược mỗi người.
"Ta đặt Thái Chính, 50 huyền tệ!"
"Ta đặt Lân Lang Thú, 70 huyền tệ!"
Xung quanh bình đài đánh cược có rất nhiều vây quanh nó, bọn hắn đều tranh nhau đặt cược.
Ngay lúc này trên đấu trường đều đang được tiến hành trận đấu, trong đó hai
đấu trường là nơi dành cho cuộc chiến giữa Huyền Đấu Sĩ cùng Lân thú
chém giết, còn đấu trường thứ ba thì là nơi dành cho hai tên Huyền Đấu
Sĩ đánh nhau sống chết.
Bởi vì các Huyền Đấu Sĩ đều ít khi trang
bị áo giáp, cho nên mỗi lần giao thủ đều sẽ có kèm theo máu tươi, tràng
diện chiến đấu vô cùng huyết tinh.
Rất nhanh, một đấu trường giác đấu đã kết thúc, một gã Huyền Đấu Sĩ bị một đầu Lân thú như con Cự Lang xé thành mảnh nhỏ, khắp nơi trên đấu trường to lớn đều có máu tươi cùng xác thịt, huyết tinh không gì sánh được.
Những người xem trên
khán đài thấy vậy, vẻ mặt lộ ra hưng phấn cực độ, thậm chí lộ vẻ điên
cuồng, âm thanh hô hào, kèm theo âm thanh hưng phấn gào thét, xen kẽ đó
là tiếng rống giận dữ khi thua cuộc.
Mặc dù thanh niên áo xám nói bất kể thắng hay thua đều có thể nhận được Huyền điểm, nhưng gã không
nói, nếu mà thua là ngay cả mạng sống cũng không còn, chứ chưa nói gì
tới nhận được bao nhiêu Huyền điểm.
Hàn Lập lẳng lặng nhìn một
lát, rồi lập tức quay người rời đi, đi vào sâu bên trong sảnh, nhìn về
phía tấm bảng trao đổi trên vách tường.
Đúng như thanh niên áo
bào xám nói, chỗ này có thể sử dụng Huyền điểm đổi được rất nhiều thứ,
đủ loại như thú hạch, đan dược, vũ khí.
"Tranh Thủ thú hạch, năm trăm năm thú linh, năm Huyền điểm."
"Thái Hùng Lân Thú thú hạch, tám trăm năm thú linh, mười Huyền điểm."
"Trư Diện thú hạch..."
"Giao Lân Đan, lấy từ thú hạch của Giao Lân Thú một ngàn năm thú linh làm chủ dược mà luyện chế thành, mười tám Huyền điểm."
"Kim Phong Hổ Cốt Nhận, được luyện thành từ xương cốt của Kim Phong Lân Hổ hai ngàn năm thú linh, ba mươi tám Huyền điểm."
"Cốt Tê Thuẫn..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT