Ánh mắt Hàn Lập thay đổi, chợt
hai tay vung lên, từ đó bắn ra năm chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, rồi
bất ngờ từ giữa hư không tỏa ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, hóa thành năm
đạo lôi kiếm màu vàng, nghênh tiếp thanh Cốt Liêm trắng như tuyết.
Khi hắn vừa đạp chân lên hư không, đột nhiên cả người hắn lui ngược về phía sau.
"Keng, keng, keng."
Năm tiếng kiếm thét sắc bén vang lên, ngay khi năm chuôi Thanh Trúc Phong
Vân Kiếm vừa đỡ một kích của Bạch Cốt Cự Ma, liền bị nó đánh cho điện
quang tứ tán, khiến cho ánh sáng màu vàng trên thanh kiếm chợt rung
mạnh, rồi rơi xuống hải vực phía dưới.
Hàn Lập không để ý đến phi kiếm, mà cả người bay ra xa chừng mấy trăm trượng, nhưng bất ngờ từ
phía lưng hắn vang lên tiếng gió gào thét.
Đúng lúc này, tám cái
đầu lâu xương sọ thật lớn trên đỉnh của tám tòa Bạch Cốt Kinh Quan rối
rít mở cái miệng thật lớn ra, từ đó phun ra tám sợi xích xương màu trắng óng ánh, giống như tám cây cốt mâu màu trắng, thẳng tắp bắn về phía
hắn.
Tâm niệm Hàn Lập vừa động, đang định nghịch chuyển chân luân tránh thoát nó, thì phát hiện hai tay của mình đột nhiên cứng đờ lại,
giống như là bị đông cứng, không cách nào thu tay về trước người, để bấm niệm pháp quyết.
Ngay khi hắn vừa phát hiện, thì mới thấy trên
cánh tay của mình, chẳng biết lúc nào đã sinh ra một tầng cốt giáp màu
trắng, bao phủ cả khuỷu tay cùng khớp nối của hắn, đồng thời tầng cốt
giáp màu trắng kia, tựa như một tấm băng, lan tới bàn tay cùng đầu vai
của hắn.
Những nơi nó đi qua, đều không phát ra tiếng động nào mà sinh ra một tầng cốt giáp màu trắng.
"Từ khi nào... Chẳng lẽ là giọt chất lỏng màu trắng kia sao?" Trong lòng
Hàn Lập tỏ ra nghi ngờ và ngạc nhiên, rồi trong nháy mắt hắn cũng hiểu
ra vấn đề.
Hắn chau mày, hai chân liên tục đạp mạnh vào hư không, thân hình bắn ngược về phía sau, cùng lúc đó trên người hắn tỏa ra ánh
sáng màu vàng, vô số lôi điện màu vàng từ trong người hắn tuôn trào ra,
bao phủ cả người hắn vào bên trong, rồi mạnh mẽ đánh lên tầng cốt giáp
màu trắng trên người hắn.
Nhưng mà, ánh sáng màu vàng vừa tán đi, chỉ thấy cốt giáp trên người Hàn Lập, không những bị phá tan, ngược lại nó đã bao phủ cả người Hàn Lập thêm mấy phần.
Không chờ hắn làm
lại, tám sợi xích xương trắng như tuyết đã lao tới, quấn quanh hai chân
cùng cánh tay của hắn, trói buộc hắn ở giữa không trung.
Bạch Cốt quấn người, Hàn Lập liền cảm thấy một cỗ lực lượng đấu đá cường đại
không gì sánh bằng phát ra, làm cho xương cốt của hắn chấn động dữ dội,
từ đó phát ra tiếng "Rắc răc", nếu không phải hắn có thể phách Huyền
Tiên, cộng thêm Thân thể Ngọc Tiên, thì lúc này đây chỉ sợ hắn đã tan
xương nát thịt rồi.
Cùng lúc đó, trong mốc mắt của tám cái đầu
lâu xương cốt trên đỉnh Bạch Cốt Kinh Quan, đều nổi lên hai ngọn lửa
xanh lục, tất cả đều thuận theo sợi xích xương mà lao tới, trong nháy
mắt đã bao phủ cả người Hàn Lập vào bên trong.
Hỏa diễm U Lục này không có chút sức nóng nào, khi nó rơi vào người hắn chỉ tỏa ra cảm
giác hơi lạnh, hơn nữa ngọn lửa này cũng không phải là loại quỷ hỏa lạnh lẽo âm trầm, mà trong nháy mắt khi nó vừa dính lên người Hàn Lập, thần
sắc hắn liền đại biến, nhịn không được mà lộ ra vẻ sợ hãi.
Bởi vì hắn phát hiện, mặc dù ngọn lửa xanh này không tổn thương nhục thể, cũng không làm tổn thương thần hồn, mà nó lại trực tiếp nung khô xương cốt.
Trong chốc lát, Hàn Lập đã cảm thấy xương cốt của mình truyền ra từng đợt cảm giác tê dại, giống như bị vô sô con trùng bé nhỏ cắn xé, bắt đầu trở
nên mục nát.
Tuy là hắn tu thành Ngọc Tiên Chi Thể, một thân
xương cốt của hắn đã sớm rèn luyện giống như pháp bảo, nhưng mà trước
Khô Cốt pháp tắc của Chiêu Cốt Chân Nhân, căn bản khó mà chống đỡ được.
Không cần Hàn Lập kêu gọi, chợt bên ngoài người hắn liền lóe lên ánh sáng
bạc, một ngọn lửa màu bạc nóng bỏng không gì sách được tuôn trào ra, hóa thành một lớp y phục hỏa diễm bên ngoài người của Hàn Lập, bức lui cả
tầng hỏa diễm u lục kia ra.
Tinh Viêm Hỏa Điểu, bây giờ không thể so sánh bình thường với nó được, sau khi nó hoàn toàn luyện hóa ba viên Thất Thải Hỏa Đan Sa xong, uy lực của nó đã hơn một bậc khi trước, một
bên nó che chở cho Hàn Lập, còn một bên nó phân ra một bộ phận lao về
phía ngọn lửa u lục kia.
Hai loại ngọn lửa xen lẫn một chỗ, cả hai đều bốc cháy dữ dội, trong khói lửa mù mịt, ngọn lửa xanh lục không ngừng bại lui.
Còn Tinh Viêm Hỏa Điểu thì không chịu bỏ qua, mà thuận theo sợi xích xương
đuổi theo, giống như không thôn phệ ngọn lửa màu xanh này được thì nó sẽ không bỏ qua.
Chiếu Cốt chân nhân hóa thành Bạch Cốt Cự Ma lao
tới, chỉ là liếc Tinh Viêm Hỏa Điểu một cái, rồi chuyển ánh mắt tới
người Hàn Lập.
Trên người tên Nhân Tộc Thái Ất Ngọc Tiên này,
thật sự là thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, nếu không nhanh chóng diệt trừ
hắn, chỉ sợ còn phải phát sinh thêm biến cố nửa.
Bàn tay lão vừa nhấc lên, năm ngón tay như lưỡi đao, từ đó còn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đâm mạnh về phía Hàn Lập.
Hàn Lập lúc này, hai tay cùng cả ngực bụng của hắn đều đã bị cốt giáp màu
trắng bao trùm, đừng nói là thi pháp, ngay cả động đậy còn khó khăn mười phần, chớ nói chi lại còn bị xiềng xích bạch cốt trói lại, căn bản
không cách nào né được.
Ngay khi ánh mắt của Chiếu Cốt chân nhân
vừa nhìn lên mặt của Hàn Lập, chợt trong lòng lão không khỏi cảm thấy có chút hoảng hốt, mặc dù lão phát hiện sắc mặt Hàn Lập lộ vẻ hoang mang,
nhưng sâu trong đáy mắt của hắn thì như là cái giếng cổ, không có chút
gợn sóng nào.
"Không đúng, có chút không đúng..."
Chợt Chiếu Cốt chân nhân ý thức được điều gì đó không đúng, ngay khi lão định thu tay lại, thì bất ngờ xảy ra chuyện.
Chỉ thấy xương ngón tay như lưỡi đao của lão đang định đâm xuyên thân thể
Hàn Lập, thì đột nhiên trong mắt của Hàn Lập nổi lên một đạo hào quang
lạnh lẽo.
Lão chỉ thấy một thanh tiểu kiếm óng ánh chỉ hơi dài hơn một tấc, phù văn
phía trên nó lấp lóe không ngừng, bỗng nhiên từ mi tâm của Hàn Lập bắn
ra, trong nháy mắt xuyên qua cự chưởng như lưỡi đao của Chiếu Cốt chân
nhân, thẳng đến mi tâm của lão.
"Phốc"
Trong lúc cơn hoảng hốt, dường như Chiếu Cốt chân nhân nghe thấy một tiếng vang như có như không.
Rồi trong nháy mắt, phù văn màu vàng ngay giữa mi tâm của lão chợt "ầm ầm"
vỡ vụn, hóa thành từng điểm bụi vàng tiêu tán khắp nơi, còn trong thức
hải của lão thì vang lên một tiếng sét động trời, từ đó hiện ra một mũi
kiếm tinh quang vô cùng to lớn, từ giữa trời chém mạnh xuống thức hải
của lão.
Phù Văn trên thân kiếm lấp lóe không ngừng, từ đó phát
ra cỗ dao động thần niệm cường đại, trực tiếp lan tỏa ra, mang theo từng cỗ sóng khí trùng kích cấu xé mạnh mẽ tỏa ra xung quanh, tạo thành cỗ
đè nén khiến cho thức hải của Chiếu Cốt chân nhân nổi lên cơn sóng lớn
kịch liệt, một phân thành hai.
Lúc này, trong thức hải của Chiếu
Cốt chân nhân, phong vân biến đổi cực lớn, mây đen ngập trời, lực lượng
thần thức giống như tuyết tan đầu mùa khi bị ánh nắng mặt trời chiếu
rọi, rất nhanh tan rã.
Trước đó thần hồn của lão đã bị thương
nặng, hiện giờ càng chấn động kịch liệt không thôi, tựa như nguồn lực
lượng này sắp bị vỡ ra.
"Không... Làm sao mà có thể..."
Trong miệng Chiếu Cốt chân nhân phát ra một tiếng gào thét không cam lòng,
lực lượng thần thức mau chóng tiêu hao, ánh mắt của lão thì lại càng trở nên mơ hồ.
Chỉ thấy hào quang quanh người lão rung mạnh, rồi
thân thể khổng lồ của lão cũng bắt đầu thu nhỏ lại, rất nhanh liền khôi
phục lúc ban đầu.
Tám tòa Bạch Cốt Kinh Quan kia dường như cũng
không chống đỡ nổi, còn ngọn lửa u lục phía trên thì trở nên yếu ớt dần, đến cả sợi xích xương trong khô lâu vừa phun ra, cũng "Rầm rầm" rung
động, mau chóng thu về.
Tinh Viêm Hỏa Điểu thấy không còn lửa để
có thể nuốt nữa, thì lúc này mới lại lần nữa hóa thành một con hỏa điểu
màu bạc, rồi dang hai cánh ra, nhào về phía Hàn Lập.
Ngay khi nó
vừa tới gần, nó phát hiện hai tay cùng lồng ngực của Hàn Lập bị cốt giáp trói lại, nó liền lập tức lao nhanh xuống, hóa thành một quả hỏa cầu
màu bạc đạp vào ngực của Hàn Lập, tiếp đó từ đó tỏa ra hỏa diễm, quấn
quanh cốt giáp màu trắng trên người, ra sức nung khô.
"A...."
Đúng lúc đó, một tiếng gào thét như tiếng dã thú vang lên.
Trong đôi mắt của Chiếu Cốt chân nhân đã trở nên đầy tia máu, thần sắc của
lão gần như điên cuồng, bất ngờ lão nâng chưởng đạp mạnh giữa mi tâm của mình, lập tức khuấy động lên một cỗ sóng khí cuồng bạo.
Còn trong thức hải lão, đạo chưởng ấn đó từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ đánh vào thân Thần Niệm Cự Kiếm kia.
Khiến cho thân kiếm chấn động dữ dội, tinh quang trên thân kiếm liền nhanh
chóng ảm đạm, rồi từ trong thức hải Chiếu Cốt chân nhân biến mất không
thấy đâu.
Tiếp đó trong nháy mắt, từ sau đầu lão bắn ra một thanh tiểu kiếm óng ánh, vạch giữa không cung thành một đạo hình cung, lao
nhanh về phía Hàn Lập, rất nhanh chui vào trong mi tâm của hắn, biến mất không thấy đâu.
Sau khi Chiếu Cốt chân nhân tự đánh mình một
chưởng, tuy là ngăn được Thần Niệm Chi Kiếm chém thần hồn của mình,
nhưng điều đó đã làm cho mình càng trọng thương nặng hơn, thân thể của
lão không tự chủ mà bay ngược về phía sau.
Chỉ thấy trên đầu lão, đầu tóc đã trở nên tán loạn vô cùng, trong đôi mắt mơ hồ không còn bao
nhiêu thần thái nữa, cả người tựa như là lão già hoang mang mất hồn
phách, chán nản ngã xuống, rồi ở trong hư không hóa thành một đạo độn
quang, lướt dài bỏ đi.
Ngay khi Chiếu Cốt chân nhân vừa bỏ chạy,
Khô Cốt Linh Vực của lão cũng theo đó mà tiêu tan, tám tòa Bạch Cốt Kinh Quan cũng lập tức chui vào hư không.
Còn Hàn Lập ở một bên, khi
mà tiểu kiếm óng ánh trong nháy mắt bay vào thức hải hắn, thì cũng như
bị sét đánh, bất ngờ đầu ngửa về phía sau một cái, chịu cảnh hao tổn lực lượng thần thức cực lớn, hắn chỉ kịp thu lại các pháp bảo của mình là
thân thể đã không thể chống đỡ nổi mà rơi xuống hải vực phía dưới.
Vừa hay Tinh Viêm Hỏa Điểu thấy hắn vừa lâm vào hôn mê, đã mang hắn bay đến rặng đá ngầm trước đó, hạ hắn xuống ngay đó.
Sau khi hạ người hắn xuống đó, cả người Hàn Lập liền bất động, chỉ là cả người hắn không ngừng bốc lên ngọn lửa màu bạc.
Thời gian trôi qua từng giọt từng giọt, cốt giáp bao phủ cả người hắn, rốt
cuộc cũng bị Hỏa Điểu nung khô, từ đó liền vang lên một tiếng "Rắc rắc", mặt ngoài hiện ra từng vết rạn nứt giống như mạng nhện.
Cho đến sáng sớm ngày thứ hai, những vết rạn nứt kia rốt cuộc mới hoàn toàn vỡ nát ra.
Cùng lúc đó, kim luân treo trên đỉnh đầu của Hàn Lập, cũng dặp tắt từng tia từng tia Thời Gian đạo văn.
...
Thời gian nhoáng một cái đã qua mấy ngày, một hôm sáng sớm.
Nương theo ánh mặt trời trồi lên từ mặt biển, vệt ánh nắng đầu tiên chiếu rọi lên gương mặt của Hàn Lập, lông mày của hắn có chút rung động một cái,
hai mắt hắn từ từ mở ra.
Ngay sau khi Tinh Viêm Hỏa Điểu nung khô cốt giáp thành bột mịn, nó liền hóa thành ngân diễm tiểu nhân, khoanh
tay khoanh chân ngồi trước ngực Hàn Lập, coi như là hộ pháp hắn một hai.
Giờ phút này, nó vừa thấy Hàn Lập tỉnh lại, nó liền lập tức nhảy lên, mặt mũi vô cùng vui mừng nhìn về phía hắn.
Cái đầu Hàn Lập trở nên mê muội, đây là di chứng khi mà lực lường thần thức tiêu hao cực độ, vì vậy mà tầm nhìn của hắn còn chưa có khôi phục lại
được, hắn muốn chống đỡ cả người ngồi dậy, thì phát hiện cả người hắn
đau đớn khó chịu, tựa như đang khiêng cả tòa núi cao khổng lồ, vô cùng
nặng nề.
Trong lòng của hắn khẽ nhúc nhích, hiểu ra, dường như
bời vì hắn đã lấy nhục thể xuyên qua Tinh Bích tới tận đây, mới phải
nhận cỗ áp chế phép tắc của thiên địa đại vô hình này, cho nên mới có dị trạng như vậy.
Hàn Lập âm thầm vận chuyển Đại Chu Thiên Tinh
Nguyên Công, trên người liền sáng lên một tầng ánh sáng màu trắng mông
lung, hai tay hắn phát lực chống đỡ cả người ngồi dậy một chút, lúc này
hắn mới thấy rõ Tinh Viêm Hỏa Điểu trước mắt, trên mặt liền lập tức nở
ra nụ cười.
Ngân Diễm Tiểu Nhân thấy vậy, lập tức nhảy nhót leo lên đầu vai của hắn, rồi ra động tác khoa tay múa chân.
"Tốt, tốt, ta biết, là ngươi giúp ta giải trừ trói buộc của cốt giáp, cũng là ngươi mang ta đến đây, còn lại một mực thủ hộ cho ta nữa. Thật là vất
vả cho ngươi quá..." Hàn Lập thấy thế, vừa cười vừa nói.
Nói
xong, ánh mắt của hắn nhìn khắp nơi, liền phát hiện cảnh vật xung quanh
hay là vùng hải vực màu đen kia, còn có cả khối thi thể hư thối của con
cá voi đen vẫn còn nổi trên mặt biển như trước, không ngờ mà hắn vẫn còn nằm trong thời không quá khứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT