Ánh mắt Quỷ Mộc đảo qua thân ảnh Hồ Tam cùng Bách Lý Viêm đang bị trói như cái bánh tét, trong miệng cười "Hắc hắc" một tiếng.
Tiếp đó trong tay lão lóe lên ánh sáng màu đen, từ đó hiện ra hai
cành cây khô màu đen, trên cành cây khô lấp lóe từng dòng văn tự màu
xám, liên tục chớp động không ngừng, nhìn có chút huyền ảo.
Một gợn sóng màu xám từ trên cành cây khô tỏa ra chói mắt, kèm theo
đó một cỗ sát khí kinh hồn lạc phách từ trên cành cây khô phóng lên tận
trời.
Ngay sau đó, ánh mắt Quỷ Mộc lóe lên vẻ tàn khốc, rồi vung nó lên.
"Vèo" một tiếng, hai cành cây khô màu đen lập tức hóa thành hai đạo
mũi nhọn ánh sáng từ đó bắn ra, phân biệt quất về phía Hồ Tam cùng Bách
Lý Viêm.
Còn kế bên cạch, Âm Khư cũng giơ hai tay lên, cùng bắn ra hơn mười đạo sợi tơ màu đen.
Mỗi sợi tơ màu đen này, là những cây châm màu đen, hết sức nhỏ, dài
hơn thước, trên cây châm màu đen lấp lóe từng điểm phù văn màu đen, làm
cho những cây châm màu đen có chút như ẩn như hiện, vô cùng mau chóng
đâm về phía khắp người Hàn Lập.
Hàn Lập thấy vậy, mí mắt liền nhảy một cái, nhưng không có kinh sợ
chút nào, mà cả người tỏa ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, từ phía sau hắn
nổi lên Chân Ngôn Bảo Luân, rồi mau chóng xoay chuyển.
Mặc dù cái lồng chim màu đen giam cầm thân thể của hắn, nhưng không có thể giam cầm Tiên Linh Lực trong người hắn.
Từ trên Chân Ngôn Pháp Luân tỏa ra từng vòng từng vòng gợn sóng màu
vàng dày đặc, trong nháy mắt đã bảo phủ cả phạm vi mấy chục trượng.
Trong đại sảnh, những thứ mà bị ánh sáng màu vàng bao phủ, đến cả
mười mấy cây châm màu đen, hay là hai nhánh dây leo màu đen kia, còn có
cả lồng chim màu đen, Quỷ Đằng đang trói như bánh tét, đều trong nháy
mắt đứng im.
Đến ngay cả Âm Khư, Quỷ Mộc cùng Thạch Xuyên Không đang phá giải cấm
chế cũng bị sợn sóng màu vàng bao phủ lại, trong nháy mắt đã bị giam
cầm, không nhúc nhích.
Ngay đúng lúc đó, chỉ có mỗi người Hàn Lập mới có thể di chuyển được.
Nhưng trong lòng hắn cũng biết trình độ của lực lượng Thời Gian Pháp
Tắc, tuy là có thể xuất kỳ bất ý cầm cố được tu sĩ Đại La Cảnh, nhưng
chắc chắn sẽ không quá lâu, nếu không nhờ không gian nhỏ hẹp nơi này,
chỉ sợ khó mà thành công được, có thể coi đây là nước cờ nguy hiểm.
Đang cân nhắc, trong miệng hắn nhanh chóng tụng niệm chú ngữ, ánh
sáng màu vàng trên người hắn chợt quay cuồng,hắn vội bấm tay liền chỉ ra một cái.
Trên người hắn, ánh sáng màu vàng đều tụ vào đầu ngón tay, đến cả
Thời Gian Tinh Ti trong người hắn cũng hiện ra rồi dung nhập vào ánh
sáng màu vàng, từ đó bắn ra.
Một đạo chỉ ảnh màu vàng, đánh về phía lồng chim màu đen đang bao phủ chung quanh.
Mặc dù chỉ ảnh không lớn, nhưng lại phát ra một cỗ khí tức sắc bén vô cùng, giống như có thể xuyên thủng cả bầu trời thành một cái động lớn
vậy, không ngờ đó là thần thông "Kinh Thiên Chỉ".
Một tiếng "Phốc" vang nhỏ, chỉ ảnh xuyên qua như một tấm giấy trắng
vậy, vậy mà lồng chim màu đen liền bị xuyên thủng thành một cái động
thật lớn.
Cùng lúc đó, hắn vung bàn tay lên hư không một cái, trước người liền
lóe lên hào quang xanh biếc, rồi từ đó hiện ra Huyền Thiên Hồ Lô.
Rồi sau đó Hồ Lô xoay chuyển một vòng, trong nháy mắt từ miệng hồ lô
bắn ra một đạo tia sáng màu vàng, rồi nhanh chóng xoay chuyển một vòng
quanh Hồ Tam cùng Bách Lý Viêm.
Tia sáng màu vàng chiếu sáng lóa mắt, từ đó lại tỏa ra cỗ dao động
pháp tắc sắc bén vô cùng, rõ là hắn đã xoắn nát một kiện Tiên Khí thuộc
tính kim phẩm chất cực cao mà có được lực lượng pháp tắc đó.
"Phốc phốc" một tiếng, dây leo quanh hai người bọn hắn như miếng đậu hũ vậy, liền bị một chém phá nát.
Cả người Hàn Lập thoáng một cái, từ lỗ hổng trong lồng chim màu đen bay ra, thuận tiện cũng kéo Đề Hồn kế bên cạch một cái.
Đồng thời hắn cũng vung tay lên, phát ra một cỗ ánh sáng màu xanh bao trùm cả người Hồ Tam cùng Bách Lý Viêm, kéo ngược về phía sau.
Lúc này Quỷ Mộc cùng Âm Khư cũng đã thoát ra khỏi giam cầm, trên
người cùng lúc phát ra ánh sáng màu đen rực rỡ, đánh về phía gợn sóng
màu vàng xung quanh.
Từng trận âm thanh vỡ vụn "Rắc rắc", gợn sóng màu vàng như tấm băng
gặp lửa vậy, vỡ nát tan tành khắp nơi, thời gian trôi đi xung quanh hai
người lão cũng lập tức khôi phục lại bình thường.
Thế nhưng lúc này, mấy người Hàn Lập cũng đã bắn ngược ra ngoài, bay xuống bên cạnh Thạch Xuyên Không.
Hàn Lập vung tay bấm niệm pháp quyết, gợn sóng màu vàng xung quanh
lóe lên rồi biến mất, mọi thứ chung quanh sảnh lại khôi phục bình
thường.
"Đa tạ!" Sắc mặt Hồ Tam thả lỏng, nói lời cảm tạ về phía Hàn Lập.
Ánh mắt Bách Lý Viêm lộ vẻ khiếp sợ, nhìn chằm chằm Hàn Lập chốc lát, rồi cũng nói lời cảm tạ.
Thạch Xuyên Không cũng khôi phục lại bình thường, tuy vậy tựa hồ y
không có cảm thấy dị biến vừa mới xảy ra khi nãy, mà vẫn còn cấm cúi
nghiên cứu cấm chế trên cửa đá.
Ngay lúc này, quanh người y lơ lửng mấy trăm cán trận kỳ màu bạc, không ngừng bay lượn hình thành mấy cái pháp trận màu bạc.
Những pháp trận này tỏa ra từng trận ánh sáng màu bạc ngút trời,
chiếu rọi trên cửa đá, từ đó bay vô số phù văn màu bạc chui vào trong
màn sáng trên cửa đá.
Màn ánh sáng màu bạc lấp lóe không thôi, phát ra từng đợt âm thanh chấn động "Ông ông".
"Đối phương là Đại La Cảnh, bởi vì không gian vừa nãy chật hẹp mới có thể làm cho đối phương có chỗ cố kỵ, vì vậy mà chúng ta mới sống đến
bây giờ, nếu mà kéo dài thì không có đơn giản như vậy đâu." Ánh mắt Hàn
Lập nhìn hai người Âm Khư không rời, thấp giọng nói ra.
Đám người Hồ Tam lập tức gật đầu, sắc mặt đều có chút ngưng trọng.
"Nghĩ không ra còn có người có thể vận dụng Thời Gian Pháp Tắc đến
được mức độ như vậy." Âm Khư không có lập tức động thủ, mà bờ môi khẽ
nhúc nhích truyền âm nói.
"Vì vậy mới làm ngươi và ta phải tốn không ít thời gian mới có thể
loại bỏ được, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng cũng đủ để bọn hắn tập
hợp lại, nếu không dứt khoát. Chỉ sợ tiếp tục kéo dài xuống, thì bọn hắn sẽ phá giải cấm chế trên cửa đá, đến lúc đó thì nguy ." Quỷ Mộc nhìn về phía Thạch Xuyên Không, trả lời.
"Cấm chế trên cánh cửa đá chính tự tay Vực Chủ đại nhân hạ cấm, bằng
vào mấy con khỉ nhỏ xông bậy này mà dám nói bài trừ là bài trừ sao. Sát
khí nơi này so với bên ngoài còn nồng đậm gấp trăm lần, ta có cảm giác
thân thể bọn hắn đã bị sát khí ăn mòn rất sâu rồi, sẽ không còn tiếp tục được lâu nữa, đến lúc đó không cần chúng ta ra tay, bọn hắn cũng sẽ
chống đỡ không nỗi." Âm Khư cười âm hiểm, lại truyền âm nói ra.
Quỷ Mộc nghe vậy khẽ giật mình, rồi nhìn về đám người Hàn Lập, trong mắt cũng hiện vẻ vui mừng.
Cùng lúc đó, Hàn Lập nhíu mày, trong đầu lại bắt đầu có chút nhức nhối, sát khí trong người cũng rục rịch dâng lên một lần nữa.
"Chủ nhân..."
Đề Hồn nhìn sắc mặt của Hàn Lập, đang muốn mở miệng nói cái gì, mà thấy hai người Âm Khư cùng Quỷ Mộc lại lần nữa lao tới.
Bốn người liền biến sắc, đang định xuất thủ ngăn cản.
Thì đúng lúc đó, đột nhiên xảy ra dị biến!
Một cỗ ánh sáng màu bạc từ trên cửa đá bất ngờ tỏa sáng vô cùng,
chiếu rọi cả toàn bộ đại sảnh thành một vùng thế giới sáng như tuyết
vậy.
Chỉ thấy lúc này hai tay Thạch Xuyên Không mau chóng bấm niệm pháp
quyết, trong pháp trận màu bạc quanh người bay ra từng cây trận kỳ, chui vào màn sáng màu bạc rồi cắm loạn xạ trên đó, tựa hồ như sinh ra ở đó
từ đầu vậy.
Trên tấm màn sáng của cửa đá tỏa ra hào quang màu bạc, nhanh chóng lấp lóe.
Trên những vách tường khác của đại sảnh cũng tỏa sáng vô cùng, phát ra đủ loại hào quang.
Tựa hồ sâu trong cửa đá còn ẩn ẩn truyền đến một tiếng gào thét, làm có chút vang vọng cả tòa đại sảnh.
"Ngươi đang làm cái gì vậy, còn không mau dừng tay lại!" Mắt Âm Khư
cùng Quỷ Mộc thấy vậy, sắc mặt đại biến, trong miệng gầm thét một tiếng.
Hai người lão liền bỏ qua đám người Hàn Lập, cùng nhau đánh về phía Thạch Xuyên Không.
"Cản bọn hắn lại, đừng để bọn hắn quấy nhiễu Thạch đạo hữu!' Ánh mắt
Hàn Lập sáng lên, thân hình thoáng cái ngăn trước người hai người lão
lại, trong tay vung lên bấm niệm pháp quyết.
Chín chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm quanh hắn bắn ra, mặt ngoài phát ra lôi quang màu vàng, hóa thành chín chuôi cự kiếm màu vàng, hung hăn
chém xuống Quỷ Mộc.
Còn Huyền Thiên Hồ Lô thì lần nữa xoay chuyển, bắn ra một đạo ánh sáng màu đỏ, đánh về phía Âm Khư.
Mấy người Hồ Tam cũng lập tức xuất thủ, đủ loại Tiên Khí như mưa đánh xuống, mơ hồ tụ thành dòng lũ Tiên Khí, ngăn trước người Âm Khư cùng
Quỷ Mộc.
Cho dù hai người lão là Đại La Cảnh, thì đối mặt với công kích của
đám người Hàn Lập cũng không dám kinh thường chút nào, đành phải thi
pháp dừng thân hình lại, để ngăn cản công kích bọn hắn, mấy người lại
lần nữa chém giết nhau thành một đoàn.
Sắc mặt Thạch Xuyên Không nghiêm túc, lúc này trên người y tỏa ra ánh sáng màu bạc rực rỡ, từng sợi tinh ti màu bạc bắn ra, nhanh chóng chui
vào màn sáng trên cửa đá.
Cùng lúc đó trong tay hắn lóe lên ánh bạc, hiện ra một cây đàn Tỳ Bà màu bạc, đúng là cây đàn trong cấm địa của Chân Ngôn Môn.
Hai tay Thạch Xuyên Không đánh ra như gió, nhanh chóng khảy đàn.
Âm thanh "Tranh tranh" vang vọng cả đại sảnh, từng đạo giống như phù
âm màu bạc trên Tỳ Bà bay ra, chui vào trong màn ánh sáng màu bạc trên
cửa đá.
Ánh sáng màu bạc trên cửa đá lần nữa tỏa sáng rực rỡ, đồng thời phát
ra âm thanh "Ông ông" chói tai, càng lúc càng lớn, giống như ngàn vạn
sóng lớn vỗ bờ.
"Mở!" Hai mắt Thạch Xuyên Không bất ngờ trợn to, hai tay biến ảo từng đạo ảo ảnh, nhanh rung động Tỳ Bà.
Tia sáng màu trắng chói mắt từ trên Tỳ Bà bay ra, bên trong mơ hồ
xuất hiện một cái bóng người màu bạc, chui vào trong màn sáng trên cửa
đá.
Một tiếng "Ầm ầm" vang lên thật lớn!
Màn sáng màu bạc trên cửa đá lóe lên dử dội, liền lập tức tán loạn.
Cấm chế trên cánh cửa đá khác cũng bất ngờ ảm đạm, tựa hồ giống như cũng bị liên lụy mà hư hao theo.
"Khà Khà, La Trá Tỳ Bà, rốt cuộc cũng bị ta luyện hóa!" Lúc này sắc
mặt Thạch Xuyên Không ửng đỏ, khóe miệng chảy ra một đường vết máu,
nhưng tinh thần của y dâng cao vô cùng, cười "Hặc hặc".
Y lập tức quay đầu nhìn thoáng cuộc chiến sau lưng, rồi khảy cây đàn Tỳ Bà trên tay.
Từ trên Tỳ Bà bắn ra hai tia sáng màu bạc như tấm dải lụa, sau đó biến mất vào trong hư không.
Đúng lúc đó, xung quanh gần lối vào thông đạo dưới lòng đất hiện ra
ánh sáng màu bạc, rồi hiện ra hai thân ảnh hai người Quỷ Mộc cùng Âm
Khư.
"Cái này..." Hai người nhìn chung quanh một cái, biến sắc, la thất thanh.
Sắc mặt hai người khó coi vô cùng, liếc nhau, lập tức hóa thành hai
đạo ánh sáng màu đen lần nữa bay vào trong thông đạo dưới lòng đất.
Gần cửa đá, đám người Hàn Lập thấy vậy, cũng có chút ngẩn ra.
"Ta đã phá giải cấm chế không gian trên cửa đá, thế nhưng cấm chế này cực kỳ huyền diệu, ta cũng nhờ vào lực lượng của La Trá Tỳ Bà, mới tạm
thời bài trừ nó, chẳng mấy chốc cấm chế sẽ khôi phục lại, chúng ta hãy
mau vào nhanh." Thạch Xuyên Không nói, hai tay lại khảy đàn Tỳ Bà lần
nữa.
Từng đạo tia sáng màu bạc từ đó bắn đó, rơi vào khắp nơi xung quanh, trong nháy mắt đã hình thành một cái trận pháp truyền tống.
Trong miệng Thạch Xuyên Không liền nói lẩm bẩm, pháp trận màu bạc tỏa ra hào quang ánh sáng màu bạc, cùng thân ảnh mấy người bọn hắn lóe lên
rồi biến mất.
Mơ hồ thân ảnh đám người Hàn Lập vừa mới biến mất, thì hai đạo ánh
sáng màu đen bay nhanh tới, hiện ra hai thân ảnh hai người Âm Khư cùng
Quỷ Mộc.
Hai người nhìn thấy đại sảng trống trơn, sắc mặt liền trắng bệch khó coi mấy phần.
Màn ánh sáng màu bạc trên cửa đã ngưng tụ lại, chỉ là màn sáng có chút không ổn định, không ngừng dao động kịch liệt.
"Bên trong chính là chỗ phong ấn, hãy mau dùng Cửu U Lệnh mở cấm chế
chỗ này ra, chúng ta còn mau đuổi theo!" Quỷ Mộc lập tực nhìn về phía Âm Khư, gấp giọng nói ra.
Âm Khư vung tay bấm niệm pháp quyết, liền nổi lên tấm lệnh bài Mặt Quỷ màu đen, nhưng không có lập tức thúc giục.
"Sao mà còn chưa động thủ nữa?" Sắc mặt Quỷ Mộc trầm xuống hỏi.
"Ngươi cho là ta không muốn sao? Hiện giờ cấm chế trên cửa còn chưa
có khôi phục, Cửu U Lệnh cũng không có cách nào mở nó ra!" Mặt Âm Khư âm trầm nói ra.
Quỷ Mộc nghe vậy liền đờ người, hai tay nắm chặt lại, con mắt thì gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa đá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT