Hàn Lập nhìn qua hộp bạc hình tròn cùng kim chất phù trên đó, mặt lộ vẻ do dự.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên khoát tay, một hơi đánh ra mấy đạo pháp quyết, cởi bỏ phù lục cấm chế, xé nó xuống.
"Xoạch" một tiếng nhỏ vang lên.
Hộp bạc vừa mở ra, lập tức một cỗ sóng nhiệt từ trong hộp mãnh liệt tuôn
ra, lan tràn ra bốn phương tám hướng, nhiệt độ căn phòng cũng theo đó
tăng lên cao.
Hàn Lập tập trung nhìn vào, phát hiện trong hộp bạc có ba viên châu to bằng hạt long nhãn xếp theo hình tam giác, màu sắc
theo thứ tự là xích, cam, tím.
"Những viên này này chẳng lẽ là
Thất Thải Hỏa Đan Sa?" Ánh mắt Hàn Lập hơi chớp động, cảm thấy nghi
hoặc, nhất thời cũng không đưa ra kết luận được.
Dù sao trong
sách cổ có ghi chép, Thất Thải Hỏa Đan Sa bao gồm bảy màu, theo thứ tự
là đỏ thẫm-da cam-vàng-xanh lá-xanh thẫm-xanh da trời-tím, là vật thuộc
tính hoả pháp tắc cực kỳ hiếm thấy, uy lực của nó càng mạnh hơn một bậc
so với Thiên Địa Dị Hỏa, là vật thiên địa chân chính.
Hơn nữa vật ấy trời sinh đất nuôi, ra đời ở chỗ cao mấy vạn trượng trên hư không
cửu thiên, cũng có khả năng mọc ở thâm cốc cửu u sâu dưới lòng đất,
không hề có tung tích nên con ngươi không thể nào tìm ra luyện chế được, có thể so với Huyền Thiên chi vật thiên địa dị bảo.
Những viên
châu trước mắt chỉ có ba khối, mà ngoại trừ sóng nhiệt phóng thích ra
ngoài khiến người hít thở không thông, còn lại cũng chưa thấy chỗ đặc dị nào khác, cho nên hắn cũng không dám chắc.
Ngay khi Hàn Lập lo
lắng muốn thăm dò như thế nào, thì trên đầu vai sáng lên ngân quang,
Ngân diễm tiểu nhân thò đầu ra nhìn, sau đó hiển hiện ra phóng tới, chạy thục mang về phía những viên châu trong hộp bạc, vây quanh nó, một bộ
dạng vui sướng vô cùng.
"Như thế nào, ngươi muốn ăn cái này?" Hàn Lập hơi ngẩn ra, hỏi.
Ngân diễm tiểu nhân xoay người, tỏ vẻ vui sướng hoa tay múa chân với hắn một hồi, tựa hồ sợ Hàn Lập không rõ, lại gật đầu lia lịa, thỉnh thoảng còn
quay đầu lại nhìn ba viên châu kia, giống như sợ trong chớp mắt viên
châu liền biến mất không thấy.
"Kỳ thật cho ngươi ăn cũng không
vấn đề, nhưng tình trạng vật ấy không rõ... Như vậy đi, ngươi chỉ có thể ăn trước một viên, nếu không có việc gì, ta sẽ cho ngươi ăn thêm hai
khỏa còn lại." Tâm niệm Hàn Lập vừa động, âm thầm suy nghĩ một lát, rồi
nói như thế.
Ngân diễm tiểu nhân nghe vậy, trên mặt mừng rỡ như
nở hoa, lại nhìn Hàn Lập trùng trùng điệp điệp gật đầu, sau đó chuyển
hướng về phía hộp bạc.
Nó đi tới đi lui quanh hộp bạc, dường như
đang do dự nên ăn viên nào trước, cầm lên bỏ xuống các viên châu không
theo quy tắc nào.
Hàn Lập thấy thế cảm thấy có chút buồn cười,
cũng không có thúc giục, chẳng qua là đặt hộp bạc trên mặt đất, quay
người đi thăm dò những vật khác.
Nếu là Kim Đồng, hắn tự nhiên sẽ không yên tâm, tên đó hơn phân nửa là muốn một hơi nuốt toàn bộ vào
bụng rồi, nhưng Tinh Viêm Hỏa Điểu lại rất nghe lời hắn, cho nên không
cần dư hơi lo lắng.
Hỏa Giao đại kiếm cùng mười mặt Hỏa phiên của Công Thâu Thiên đều bị hắn thu vào vòng tay trữ vật của mình, trong
vòng tay trữ vật của gã còn có bảy tám kiện pháp bảo, bất quá đại đa số
đều là Tiên Khí không có phẩm cấp.
Chỉ có một kiện Kim sắc Linh
Đang chạm rỗng lại là một kiện Cửu phẩm Tiên Khí, ở phía trên còn ẩn
chứa một ít Thời Gian Pháp Tắc chi lực.
Sau khi Hàn Lập luyện hóa nó, thăm dò liền phát hiện lúc vật ấy chấn động, trên Linh Đang có đạo
đạo gợn sóng kim sắc nhộn nhạo ra, nếu người bị quét trúng, Thần Thức sẽ rơi vào ngưng trệ, nếu tu vi thấp hơn Thái Ất sơ kỳ hoặc là Thần Thức
không đủ mạnh thì bị cấm khoá lại, căn bản không thể nhúc nhích được.
Bất quá vật ấy có ảnh hưởng rất yếu đối với người tu luyện công pháp thời
gian, hoặc tu sĩ Thái Ất trung kỳ trở lên, đó là lý do vì sao lúc trước
Công Thâu Thiên dùng nó đối phó Hàn Lập lại vô dụng như vậy.
Hàn
Lập phân loại những Pháp bảo này rồi thu lại tất cả, sau đó lại nhìn
Tinh Viêm Hỏa Điểu, phát hiện một tay nó cầm viên châu đỏ thẫm, một tay
khác cầm viên châu màu cam, ánh mắt thì lại nhìn viên châu màu tím, vẫn
chưa quyết định chọn viên nào.
Hắn cười khổ một tiếng, thủ chưởng lật ngược, trong lòng bàn tay liền nhiều ra một phù lục màu trắng.
Vật này là hắn lấy được từ đỉnh đầu Công Thâu Thiên, lúc trước đã cảm thấy ở phía trên tản mát ra chấn động khí tức kỳ lạ, có chút cùng loại vói
Thần Hồn chi lực, lúc này luyện hoá rồi xem xét, hắn kinh hỉ phát hiện
rõ ràng là một kiện Bát phẩm Tiên khí dùng để phòng ngự Thần Thức công
kích.
Lúc trước Công Thâu Thiên có thể ngăn Thần Niệm Tù Lung của hắn công kích, chính là dựa vào vật này.
Bất quá, dùng tu vi của hắn cũng không phát huy ra uy lực chân chính của
bảo vật này, bởi vì bảo vật này có một đặc tính là dựa vào Thần Thức Lực thúc giục, người sử dụng có Thần Thức càng cường đại, uy năng bảo vật
này lại càng lớn.
Hàn Lập cầm phù lục màu trắng này điểm lên mi
tâm của mình, một đạo bạch quang lướt qua, phù lục liền sáp nhập vào
trong thức hải hắn, hóa thành một ngọn núi màu tuyết trắng đứng lặng
chính giữa.
Ở phía trên loé ra đạo đạo phù văn một minh một ám, chính giữa lại có một chuỗi chữ Kim Triện Văn:
"Ngự Phong Trấn Thần Phù "
Sau đó trong nội tâm Hàn Lập hơi động một chút, nơi lòng bàn tay loé ra kim quang, một Kim sắc viên luân lơ lửng trong lòng bàn tay.
Vật ấy
vừa ra, một cỗ chấn động Thời Gian Pháp Tắc mãnh liệt lập tức nhộn nhạo
trong tĩnh thất, Ngân diễm tiểu nhân vốn đang xoắn xuýt lựa chọn viên
châu nào, liền quay đầu nhìn sang hướng Hàn Lập.
Bất quá nhìn chốc lát, nó liền quay người lại tiếp tục lựa chọn viên châu.
Bàn tay Hàn Lập vuốt nhẹ trên viên luân kim sắc, phát hiện ở phía trên minh khắc rậm rạp chằng chịt phù văn, kim châm cắm ở chính giữa vẫn đang
chuyển động, cứ chuyển động qua một vòng thì mặt ngoài viên luân liền có một tầng Kim sắc lưu quang chảy xuôi qua.
Trong lòng của hắn khẽ động, liền thử luyện hoá nó, sau khi thử một lần lại kinh ngạc phát
hiện vật ấy vậy mà không thể luyện hoá được.
"Tại sao lại như
vậy... Chẳng lẽ là vì phẩm cấp bảo vật này rất cao? Khẩu quyết luyện hoá bình thường sẽ không có hiệu quả?" Còn đang nghi hoặc, Hàn Lập bỗng
nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến một hồi chấn động mãnh liệt, liền
quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Ngân diễm tiểu nhân đang nắm chặt nắm đấm, ngửa mặt lên trời kiệt lực gào rú, hai mắt hai lỗ tai cùng trong
mũi miệng vậy mà có ngút trời ánh sáng màu đỏ xuyên suốt phóng ra, làm
cho pháp trận mà hắn bố trí để che giấu bị trùng kích rung động kịch
liệt.
Hàn Lập khẽ vẫy tay, hộp bạc trên mặt đất bay vút về trên
tay hắn, ba viên châu bên trong chỉ còn lại hai viên màu cam và tím,
viên màu đỏ thắm hiển nhiên đã bị Tinh Viêm Hỏa Điểu nuốt vào bụng rồi.
Sau khi hắn thu hồi hộp bạc, chợt nghe "Oành" một tiếng vang thật lớn
truyền đến, dẫn tới hư không chung quanh chấn động mạnh một cái, nhưng
lại bị pháp trận bố trí ngăn cản lại.
Theo tiếng vang nhìn lại,
chỉ thấy lúc này Ngân diễm tiểu nhân ngã chỏng vó trên mặt đất, hai tay
hai chân đưa lên trời, ánh sáng màu đỏ trên người cuồn cuộn một hồi,
toàn bộ thân hình bỗng nhiên biến lớn lên lấy mắt thường có thể thấy
được, một lần nữa biến thành trạng thái Hỏa Điểu.
Trên người nó
dường như khoác một tầng áo Xích Hỏa, ngọn lửa bạc cùng Xích Diễm giao
thoa, rực rỡ tươi đẹp vô cùng, chính giữa truyền ra từng trận nóng rực
làm Hàn Lập kinh hãi không thôi.
"Phanh" "Phanh" "Phanh "
Nương theo đó từng đợt âm thanh lạ truyền đến, pháp trận do Hàn Lập bố trí nổ đùng không ngừng, triệt để tán loạn ra, toàn bộ lầu trúc đung đưa kịch
liệt.
Ma Quang đang ở lầu hai trúc lâu bị cỗ sóng nhiệt này chấn
động, hai mắt bỗng nhiên mở ra, từ mặt đất đứng lên, trong mắt hiện lên
một tia chán ghét, thân hình bay ra trúc lầu, chủ động né tránh cổ hoả
lực sáng rực này.
Vách tường cùng mặt đất trong tĩnh thất bị từng trận hỏa diễm thiêu đốt, màu sắc bên ngoài nhanh chóng trở nên khô héo, mắt thấy muốn chống đỡ không nổi luồng sóng nhiệt này.
Trong nội tâm Hàn Lập cả kinh, vội vàng vận chuyển pháp lực, hóa thành tầng tầng
màn sáng màu xanh, cứng rắn đè ép hoả lực từ trên người Tinh Viêm Hỏa
Điểu phóng xuất ra.
Cùng lúc đó, bên trong Bí Cảnh, toàn bộ rừng trúc nhao nhao lay động, mảng lớn lá trúc không ngừng rơi xuống.
Nương theo đó, từng sợi Linh khí trong rừng trúc từ trong bộ rễ dưới mặt đất
không ngừng tuôn đến trúc lầu bên này, tường trúc trong lầu bị nhiệt lực cháy trở nên khô héo bắt đầu một lần nữa trở nên trơn bóng.
Trong hồ nước trước trúc lâu, sóng nước bốc lên như bị đun sôi, tất cả Kim
Liên chập chờn không thôi, quang mang rạng rỡ, từ trong tràn ra đại
lượng Linh vụ màu trắng, bao bốn phía trúc lâu lại.
Khói khí mờ mịt, mông lung mờ ảo, từ xa nhìn lại giống như là Tiên cảnh.
Giải Đạo Nhân đang ở trúc lâu mới xây chỗ Linh Dược Viên bên kia cũng đang
tĩnh tu tỉnh lại, đứng ở phía trên mái nhà nhìn sang bên này.
Bên trong trúc lâu, trên người Tinh Viêm Hỏa Điểu quấn quanh xích diễm cùng ngọn lửa màu bạc, sau đó màu đỏ dần dần thu liễm, dung hợp lại, chấn
động hỏa lực truyền ra cũng không ngừng yếu bớt.
Hàn Lập thấy thế, mới thoáng yên tâm vài phần, lại bắt đầu bố trí cấm chế xung quanh.
Không biết qua bao lâu, hai màu hoả diễm trên người Tinh Viêm Hỏa Điểu đều
thu liễm, hóa thành một quả cầu ngân sắc có thêm xích văn, lẳng lặng lơ
lửng giữa hư không.
Hàn Lập nhìn viên cầu trên không không ngừng lóe lên hỏa văn đỏ thẫm, trong nội tâm vui vẻ.
Lần này đúng là bản thân nhặt được bảo rồi, ba viên châu kia hơn phân nửa
chính là "Thất Thải Hỏa Đan Sa" trong truyền thuyết rồi.
Bất quá, nhìn tình trạng Tinh Viêm Hỏa Điểu lúc này, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn nhất định không thể nào tỉnh lại.
Hắn cũng đã truyền âm báo cho Ma Quang sớm rời trúc lầu chạy đến Linh Dược Viên bên kia quay lại.
"Hàn đạo hữu, lúc trước cổ hỏa lực cường đại kia là..." Bên ngoài trúc lâu, Giải Đạo Nhân lên tiếng chào hỏi.
"Là do Tinh Viêm Hỏa Điểu cắn nuốt một quả Thất Thải Hỏa Đan Sa." Hàn Lập không có giấu giếm, nói thẳng.
"Đúng là bảo vật này! Trách không được làm ra động tĩnh lớn như vậy." Giải Đạo Nhân nghe vậy, có chút kinh ngạc nói.
"Giải đạo hữu, nơi này có một ít trữ vật pháp khí, ta tạm thời không có thời
gian để kiểm tra, làm phiền ngươi thay ta kiểm kê một chút. Bên trong
ngoại trừ những vật chứa Thời Gian Pháp Tắc, nếu có vật ngươi có thể
dùng, cứ lấy mà xài, không cần thương lượng cùng ta." Hàn Lập cười cười, nói ra.
"Tốt, cứ giao cho ta xử lý." Giải Đạo Nhân gật đầu nhẹ nói ra.
Hàn Lập lập tức vung tay lên, một đống lớn vòng tay trữ vật cùng nhẫn trữ vật xuất hiện trước người Giải Đạo Nhân.
Dù thần sắc Giải Đạo Nhân hiếm khi biến hóa, nhưng thấy một màn như vậy
đuôi lông mày không khỏi chau lên, lộ ra thập phần ngoài ý muốn.
Trong nội tâm Hàn Lập cười một tiếng, cáo từ rồi đi tới Linh Dược Viên, gieo trồng những Linh Dược đã được phân loại kia xuống.
Sau đó, hắn chọn lấy một chỗ đất trống, gieo trồng khỏa Lưỡng Sinh Thụ tàn
phế kia xuống, lại điều phối linh dịch đổ vào trên đó.
Tuy trong
lòng biết khả năng phục sinh cây này không lớn, nhưng trước mắt hắn cũng chỉ có thể dùng lục dịch tiểu bình làm được như vậy mà thôi.
Bởi vì lo lắng ngoài Bí Cảnh xảy ra biến cố, Hàn Lập cũng không dám dừng
lại lâu hơn, lập tức phất tay gọi cánh cổng ánh sáng màu bạc đến trước
người, sải bước ra khỏi Động thiên Hoa Chi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT