"Chúng ta lưu lại đây cũng lâu rồi, Giải Huynh cứ đi tiếp đi." Hàn Lập nhìn xung quanh rồi nói với Giải Đạo Nhân
Giải Đạo Nhân liền lặng lẽ gật đầu, thân hình thoáng một cái đã xuất hiện
trên bích ngọc phi xa, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Hàn Lập khoanh chân ngồi chính giữa phi xa, nhắm mắt cảm ứng tình hình trong cơ thể mình.
Tuy là sát suy trong cơ thể bị Quang Âm Tinh Ti ẩn chứa lực lượng Thời Gian Pháp Tắc trì hoãn lại, nhưng sát khí trong cơ thể hắn cũng không biến
mất nửa phần, hơn nữa những tiên khiếu bình thường cũng đã có ba cái bị
sát xâm nhập.
Hàn Lập thấy vậy trong lòng có chút trầm xuống, lập tức nhớ ra gì đó, mở ra hai mắt, bấm tay chỉ về phía trước.
Trước người hắn loé lên thủy quang, hiện ra tấm thuỷ kính soi rõ thân hình hắn.
Trong thủy kính, ánh mắt Hàn Lập thỉnh thoảng hiện lên từng đạo hôi mang, hai con mắt trở thành một màu xám mơ hồ, dường như thời gian càng trôi qua
thì đôi mắt hóa thành màu xám tro càng nhiều hơn so với trước.
Hàn Lập phất tay thu lại thuỷ kính, trên mặt hiện ra vẻ do dự.
Theo tình huống trước mặt, Bắc Hàn Tiên Vực nằm trong Chân Tiên Giới có vẻ
là một Tiên Vực hẻo lánh. Tu sĩ Thái Ất cảnh gần như không có, mặc dù
hắn cũng để ý đến tin tức về Thiên Nhân Ngũ Suy nhưng lại không thu được tin tức nào có ích cả, hơn nữa tình hình của hắn bây giờ lại có chút
khác biệt với đệ ngũ suy bình thường, xem ra chỉ có thể tiến vào Hắc Sơn Tiên Vực rồi nghĩ biện pháp.
Nhưng ngay lúc đó, Hàn Lập lại nghĩ tới cái gì, xoay chuyển bàn tay lấy ra mặt nạ "Long Ngũ" năm đó Giao
Tam đưa mình, rồi mang lên mặt.
Đúng như dự đoán, chình mình không tiếc bất cứ giá nào mua tài liệu Hư Nguyên Đan thì sẽ có không ít người hồi đáp.
Sau nửa canh giờ, Hàn Lập thu lại mặt nạ, bên cạnh đã có không ít tài liệu luyện chế Hư Nguyên Đan.
Hắn phân phó một tiếng cho đám người Giải Đạo Nhân cùng Ma Quang, bảo mấy
người chăm sóc Kim Nhi cẩn thận, sau đó chú ý tình hình chung quanh,
liền phất tay mở ra kết giới, tiếp đó lấy ra một lò đan màu bạc.
Hàn Lập quen thuộc vung tay áo lên, một đoàn hỏa diễm cực kỳ nóng hạ xuống dưới lò đan, hiện ra thân ảnh Tinh Viêm tiểu nhân.
Một cỗ khí tức thiêu đốt đáng sợ tỏa ra trên người tinh viêm nhỏ nhắn, so
với lúc rời khỏi Minh Hàn Tiên Cung càng thêm cường thịnh.
Tinh Viêm tiểu nhân nói với Hàn Lập " Nha Nha" vài tiếng, sau đó ngồi xuống, hai bàn tay nhỏ bé bấm niệm pháp quyết.
Bạch sắc hỏa diễm trên người nó lập tức đại phóng, sau đó chợt phân thành
mười hai luồng bạch sắc hỏa diễm, bay một vòng rồi bao phủ dưới đáy lò
đan.
Trong lò đan sức nóng liền tăng cao lên.
Lúc trước
tại Lạc Phách Kinh Phong đã có kinh nghiệm luyện đan, bây giờ Hàn Lập
luyện chế Hư Nguyên Đan như ngựa quen đường cũ, duy nhất có chút phiền
toái là lần này sử dụng phẩm chất Hắc Tuy Tinh vô cùng tốt, cần khống
chế cân bằng những tài liệu khác.
Có điều hắn điều khiển Thời Gian Pháp Tắc thì cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Hàn Lập bình tĩnh lại, thở nhẹ ra một hơi, lấy ra những tài liệu giống nhau, đưa vào bên trong lò đan, bắt đầu luyện đan.
Trong nháy mắt đã qua bảy tám năm.
Bích ngọc phi xa vẫn bay nhanh trên Man Hoang nhìn không thấy điểm cuối,
phía dưới lúc thì băng thiên tuyết địa, khi thì cổ thụ che trời, lúc thì sac mạc hoang vu vô cùng, tiếp đến là vùng thảo nguyên bằng phẳng.
Dựa theo địa đồ lão tồ Hồ tộc đưa cho, một đường đi tới, mặc dù đi lòng
vòng khá nhiều nhưng quả thực không có phiền toái quá lớn.
Ngẫu
nhiên có vài hung thú Man Hoang không có mắt cản trở trên đường đi,
nhưng có Ma Quang, Giải Đạo Nhân cùng Tỳ Hưu hiển nhiên không có việc
gì.
Trong kết giới, Hàn Lập khoanh chân ngồi, hết sức chăm chú vào lò đan màu bạc phía trước, đánh ra từng đạo pháp quyết.
"Phốc" một tiếng vang lên.
Mặt ngoài lò đan màu bạc lóe lên tia sáng màu trắng, nắp lò tự động bay lên, lộ ra tình hình bên trong.
Một quả đan dược màu đen nằm lặng yên bên trong lò đan, toàn thân tỏa ra hắc quang óng ánh, đúng là Hư Nguyên Đan.
Trên mặt hắn nở nụ cười, phất tay cất kỹ viên thuốc này, tiếp đó vung tay
phát ra một cỗ ánh sáng màu xanh, thu lò đan màu bạc cùng tinh viêm tiểu nhân vào.
Cho đến bây giờ, bản thân không ngừng luyện chế, luyện xong những tài liệu đã mua, trừ đi những lần thất bại, trên tay hắn đã
có ước chừng hai mươi mấy viên Hư Nguyên Đan rồi.
Hắn cầm lấy một viên đan dược, xem xét kĩ lưỡng, sau đó há miệng uống xuống.
Công hiệu viên đan dược này, hắn cần tự mình cảm nhận một phen mới có thể xác định được.
Hư Nguyên Đan vào bụng lập tức từ từ hòa tan, hóa thành một cỗ lực lượng lạnh lẽo, chảy khắp nơi trong cơ thể.
Những nơi cỗ lạnh lẽo này đi qua cũng không xảy ra chuyện gì lạ, chỉ là sát
khí trong cơ thể hắn có chút cộng hưởng, nhưng cũng không phát sinh biến hoá nào.
Hàn Lập biết rõ viên thuốc này cần một khoảng thời gian mới phát huy tác dụng, cũng không cần sốt ruột gì, nhắm mắt lẳng lặng
điều tức, chờ đợi dược lực phát huy công dụng.
Lại qua hơn nữa năm.
Hư Nguyên Đan hóa thành cỗ lực lượng âm lãnh dưới bụng chợt dừng lại, thay đổi thành luồng khí xoáy cổ quái không ngừng xoay tròn, bắt đầu trong
cơ thể hắn sinh ra liên hệ đặc biệt với sát khí ẩn trong hơn mười tiên
khiếu.
Thời gian dần qua, sát khí trong cơ thể Hàn Lập ẩn giấu
từng chút một, thậm chí sát khí chi tơ trong những tiên khiếu cũng trở
nên trì hoãn rất nhiều.
Hắn nhíu mày lại, vung tay bấm quyết.
Phía trước hiện ra thủy quang, ngưng tụ thành một tấm thuỷ kính.
Bên trong thủy kính, trong mắt hắn vốn hiện lên hôi quang bất ngờ giờ này đều biến mất, hai mắt hồi phục lại màu đen.
Hàn Lập thấy vậy, săc mặt thầm buông lỏng.
Muốn đi vào Hắc Sơn Tiên Vực, nếu con mắt hắn trở thành màu xám thì cực kỳ
phiền toái, chỉ sợ sẽ nhanh đưa người Thiên Đình để mắt tới.
Mặc
dù hắn có thể thi pháp che dấu, nhưng khó đảm bảo không lộ ra, bây giờ
sát khí đã thu liễm, hai mắt căn bản đã khôi phục bình thường, nếu không có kẻ nào dùng phương pháp đặc biệt cố tình tra xét, có lẽ sẽ không bị
phát hiện ra.
Điều này làm hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như
thế, về sau hắn và Ma Quang tiến vào Hắc Sơn Tiên Vực, bằng vào những
viên Hư Nguyên Đan này, cũng đủ để chèo chống một đoạn thời gian rồi.
Tuy nhiên để an toàn, hắn lại vào bên trong Vô Thường Minh ban bố nhiệm vụ thu mua tài liệu Hư Nguyên Đan.
Làm xong mọi chuyện, bỗng một tiếng vang lên trầm thấp.
Hàn Lập phất tay hủy bỏ cấm chế chung quanh, ngồi dậy, nhìn về phía phát ra tiếng động, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Đám mây màu trắng ở sau phi xa nổi lên kịch liệt, giờ phút này kim cầu
trong đám mây tỏa sáng hào quang, làm đám mây xung quanh tiêu tán hết.
Một cỗ khí tức khổng lồ từ trên kim cầu phát ra, tỏa ra bốn phía.
Tỳ Hưu Tiểu Bạch vốn đang ngủ say liền bừng tĩnh, vội vàng chạy tới, Ma
Quang ngồi khoanh chân ở chỗ khác trên phi xa, chỉ mở to mắt thoáng nhìn qua phía nơi này sau đó khép hai mắt lại.
"Lão đại muốn tỉnh lại rồi?" Tiểu Bạch nhìn kim cầu, thầm thì tự nói một tiếng.
"Giải huynh, tìm một chỗ nào đó dừng lại một chút." Hàn Lập suy nghĩ một chút, phân phó với Giải Đạo Nhân một tiếng.
Giải Đạo Nhân phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, phi xa lập tức hạ xuống
phía dưới, không lâu sau liền dừng lại trong một sơn cốc có sương mù
lượn lờ.
Lúc này, viên cầu màu vàng phát ra kim quang càng ngày
càng sáng, nhìn như vầng thái dương màu vàng, chiếu rọi hư không xung
quanh thành một màu vàng ròng.
Hàn Lập phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, thu lá cờ màu trắng kia lại.
Ngay sau đó, bên ngoài kim cầu hiện lên từng vết nứt, nhanh chóng lan tràn
ra, sau đó "Phốc xuy" một tiếng vỡ ra thành một lỗ lớn.
Lúc này, một thân ảnh thon thả từ trong bước ra.
Thoạt nhìn đây là thiếu nữ khoảng chừng mười mấy tuổi, khoác áo choàng, lông mi cong mắt hạnh, tóc vàng, thân hình thanh mảnh.
Khi nàng bước ra, kim cầu kia vang lên một tiếng "Phanh", vỡ vụn thành bụi
phấn màu vàng bay đầy trời, nhẹ nhàng nở rộ giữa bầu trời, rồi rơi xuống giống như một cơn mưa bụi phấn màu vàng.
Thiếu nữ tóc vàng đi
dưới bụi phấn màu vàng đầy trời này, từ từ tiến về phía Hàn Lập, da thịt nàng trơn bóng trong suốt, nàng đi giữa bụi phấn màu vàng mà không dính lấy một chút nào cả, trên người cũng không cảm giác được chút khí tức
nào.
"Ngươi là... Kim nhi?" Hàn Lập nhìn thiếu nữ tóc vàng trước mắt, lông mày nhíu lại.
Thiếu nữ trước mắt, ngoại trừ một đầu tóc và lông mày màu vàng thì vẫn có vài phần giống với Kim Nhi, bất kể thân hình, khuôn mặt đều thay đổi không
nhỏ, nhất là khí chất trên người cũng phát sinh biến hóa nghiêng trời
lệch đất.
Cảm giác này, hoàn toàn khác biệt trước kia, mang cho người ta cảm giác lạnh nhạt.
Tỳ Hưu Tiểu Bạch nhìn qua thiếu nữ tóc vàng, đôi mắt trợn lên thật lớn, có chút sững sờ.
"Lần này có thể biến nguy thành an, lại đột phá Thái Ất cảnh thuận lợi, giờ
nhớ lại thật giống như một giấc mộng." Kim Nhi gật đầu chào Hàn Lập,
duỗi lưng một cách lười biếng, mở môi phấn khẽ nói.
Âm thanh của nàng thay đổi rất nhiều, giọng nói ngân nga trong trẻo, dễ nghe nhưng lại không có chút cảm tình.
Hàn Lập nghe vậy, lông mày cũng không thả lỏng, trong mắt lóe lên hào quang màu xanh nhìn Kim nhi từ trên xuống dưới, trong mắt còn mang theo vài
phần do dự.
"Đại thúc, ngươi làm gì nhìn ta như thế? Ta không
phải là Kim Nhi chẳng lẽ là đầu Phệ Kim Tiên đuổi giết chúng ta hay sao? Chỉ là sau khi nuốt tên đó, trong trí nhớ ta nhiều thêm thứ gì đó."
Trong mắt Kim nhi hiện lên tia vui vẻ giảo hoạt, nhưng thoáng qua chợt
khôi phục lại vẻ băng lãnh.
"Có phải ngươi nhớ lại chuyện gì hay không?" Lông mày Hàn Lập thả lỏng, liền hỏi.
Nghe được một tiếng "Đại Thúc" quen thuộc, lại thông qua tâm thân liên hệ,
trong lòng của hắn lúc này cũng tin đối phương thật là Kim Nhi.
"Đại thúc, từ lúc ở nhân giới, đa tạ ngươi đã chiếu cố, Kim nhi mới có một
đường đi được tới hôm nay." Kim nhi lặng im một lát, vén áo thi lễ với
Hàn Lập, nói ra.
"Đột nhiên nói chuyện này để làm gì?" Hàn Lập ngẩn ra.
"Ta muốn một mình ra ngoài một chút, đi tìm những đầu Phệ Kim Tiên khác." Kim nhi mở miệng trả lời.
"Ngươi đã có manh mối đầu Phệ Kim Tiên khác hay sao?" Hàn Lập nhíu mày, hỏi.
"Không có, nhưng ta có cảm giác một chút mơ hồ" Kim nhi lắc đầu, nói.
"Mặc dù hôm nay thực lực ngươi tăng nhiều, nhưng đi loạn khắp nơi không có mục tiêu, ta rất lo lắng." Hàn Lập từ từ nói ra.
"Đúng vậy, lão đại! Tiên Giới nguy hiểm như vậy, không bằng đi cùng một chỗ
với chủ nhân, hai người các ngươi liên thủ ngay cả đối thủ Thái Ất Hậu
Kỳ cũng không phải sợ, có ăn có uống lại yên ổn, cần gì phải rời đi làm
gì!" Tỳ Hưu Tiểu Bạch nói gấp.
"Tìm kiếm đồng loại là sứ mạng của ta, đại thúc ngươi cũng có việc cần tự mình đi làm." Kim nhi không động đậy chút nào, lắc đầu nói ra.
Hàn Lập thấy cảnh này, nháy mắt, không nói gì.
Vốn Tỳ Hưu Tiểu Bạch muốn mở miệng nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của Kim nhi, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
"Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?" Hàn Lập im lặng chốc lát, từ từ nói ra.
"Mong đại thúc thành toàn." Kim Nhi gật đầu nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT