Trong một tòa đại điện màu trắng bạc lơ lửng giữa không trung nằm
trong không gian màu vàng nào đó, có bốn năm bóng người đang ngồi vây
quanh trò chuyện với nhau trên đài cao.
Trên thân mỗi bóng người này hiện lên đủ loại linh quang, che lại hơn phân nửa dung mạo.
"Hùng đạo hữu, ngươi đến Tiên ngục chúng ta đã được một thời gian,
vậy đã thích ứng chưa?" Một người toàn thân bao phủ trong ánh sáng màu
trắng hỏi người bên cạnh.
Người được hỏi thăm thì bao phủ trong một tầng ánh sáng màu vàng, dung mạo hơ mồ, nhưng vẫn cảm thấy đó là một gã thanh niên.
"Mọi chuyện đều ổn." Người tỏa hào quang màu vàng trả lời.
"Hai nhà chúng ta là thế giao, vài ngày trước ngươi vừa mới đột phá
Kim Tiên Hậu Kỳ, cần thời gian củng cố tu vi, không nên chấp hành nhiệm
vụ, cứ mở miệng, ta sẽ báo cáo với đại nhân tranh thủ cho ngươi ít thời
gian." Người tỏa ra hào quang màu trắng vỗ ngực nói ra.
"Đa tạ Huyền đạo hữu, cảnh giới của ta bây giờ đã củng cố, không cần an bài gì khác." Người tỏa kim quang trả lời lại.
"Không hổ Hùng đạo hữu là thiên tài kiếm tu, năm đó mới vào Tiên ngục chỉ có cảnh giới Kim Tiên sơ kỳ, vậy mà một mình chém giết gã nghịch
phạm cảnh giới trung kỳ của Luân Hồi Điện, tu vi bây giờ tinh tiến nhanh chóng, ngày sau sẽ lập đại công như nằm trong lòng bàn tay." Một tên
khác toàn thân tỏa ra hào quang màu đỏ nói ra.
"Địch đạo hữu quá khen, năm đó chẳng qua chỉ là may mắn đắc thủ thôi. Đúng rồi, hôm nay chúng ta khó lắm mới tụ hội được, làm sao không thấy
Công Thâu đạo hữu?" Người tỏa ra kim quang khiêm tốn cười nói, tựa hồ
không muốn nói nhiều về bản thân mình liền chuyển chủ đề.
"Tộc đệ của Công Thâu Thiên đã chết tại Bắc Hàn Tiên Vực cách đây
không lâu, hắn vẫn muốn truy ra hung thủ, đáng tiếc đại nhân một mực
không cho phép, trong lòng hắn tức giận khó mà bình tĩnh được, cách đó
vài ngày Thiên kính giám sát đã cảm ứng ở Man Hoang giới vực, nằm giữa
Bắc Hàn Tiên Vực cùng Hắc Thổ Tiên Vực, hình như có người tu luyện đại
thành Luyện Thần Thuật tầng bốn hiện thân, Công Thâu Thiên đã xin đuổi
theo tra xét chuyện này." Người toả hào quang màu đỏ nói ra chậm rãi.
"Chuyện này xảy ra khi nào? Sao ta lại không nghe chút phong phanh
nào, ba tầng Luyện Thần thuật trước không nói, vậy mà có người có thể tu luyện thành tầng thứ tư, xem ra lần này Luân Hồi Điện không yên tĩnh
rồi." Người toả hào quang màu trắng ngưng trọng nói ra.
"Trước đó không lâu các ngươi chấp hành nhiệm vụ bên ngoài, lúc ấy
chỉ có một mình ta ở đây. Luân Hồi Điện, hắc hắc, chưa bao giờ yên tĩnh
cả? " Người toả hào quang màu đỏ nói.
"Tình huống trong Man Hoang Giới Vực rất phức tạp, những tộc đàn Man
Hoang cực kỳ căm ghét tu sĩ chúng ta, nhất là người Thiên Đình chúng ta
lại càng xem như đại thù, muốn đi vào trong đó truy xét sợ không dễ
dàng." Người tỏa kim quang chớp mắt, chậm rãi nói.
"Điều này cũng đúng, chỉ sợ chuyến này Công Thâu Thiên trở về tay không rồi." Người tỏa ra quang mang màu đỏ lắc đầu bất đắc dĩ.
Người tỏa hào quang màu vàng chớp mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
...
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã qua hơn nửa năm.
Trên không trung một mảnh hoang vu ở Man Hoang, một đạo lưu quang màu xanh lá lướt nhanh về phía chân trời, trong khoảnh khắc liền biến mất ở không trung, chỉ kịp lưu lại một vệt màu xanh lá nhàn nhạt.
Bên trong lưu quang màu xanh lá là một cỗ phi xa cùng màu.
Hàn Lập khoanh chân ngồi trên phi xa, kim quang chớp động quanh
người, đang lẳng lặng tu luyện, ngay trước người là một đám mây màu
trắng.
Không biết trải qua bao lâu, kim quang trên người hắn từ từ tiêu tán, lộ ra thân hình, từ từ mở to mắt, nháy mắt vài cái.
Khổ tu hơn nữa năm, thương thế trên người hắn cũng khỏi hẳn, lực lượng thần thức trong đầu cũng hoàn toàn hồi phục.
Hắn nhìn đám mây màu trắng phía trước, trong đám mây là quả cầu màu
vàng lấp lánh, Kim Đồng vẫn như cũ không có dấu hiệu thức tỉnh.
Hàn Lập nhíu mày rồi lại giãn ra.
Lần này Kim Nhi thôn phệ đầu Phệ Kim Tiên Thái Ất Hậu Kỳ, chỉ sợ thời gian ngủ say sẽ lâu hơn nhiều so với trước. Từ ngày Đại La Hồ Tộc đưa
cho địa đồ, hành trình của hắn cũng tương đối an toàn, không cần vội vã
làm gì cả.
Hắn dời ánh mắt nhìn về phía Ma Quang cùng Tỳ Hưu.
Tỳ Hưu nằm ở một góc ở phi xa, toàn thân nhấp nháy hào quang màu trắng, nhìn như đang ngủ gà ngủ gật.
Ma Quang thì đang ngồi xếp bằng, toàn thân ẩn hiện hào quang màu đen, ôm trong ngực túi Linh Thú Đại màu đen.
Trong túi không ngừng tuôn ra từng sợi sát khí màu đen, chui vào trong cơ thể gã.
"Ồ!" Hàn Lập nhìn vào hắc quang, chợt khẽ kêu một tiếng.
Mặc dù lúc này Ma Quang mượn nhờ sát khí tu luyện nhưng trên người gã tỏa ra dao động sát khí lại phi thường yếu ớt, thậm chí không bằng
chính mình.
Bây giờ gã đã phụ thân vào thể xác Hôi Tiên cao giai này, thì ý nghĩa nào đó gã cũng không thua kém bao nhiêu Hôi Tiên, đúng ra sát khí phải
nồng đậm hơn xa hắn mới đúng.
"Hàn đạo hữu, làm sao vậy?" Ma Quang dường như cảm nhận được ánh mắt của Hàn Lập, liền mở mắt đình chỉ tu luyện.
"Sát khí trên người ngươi vì sao lại dao động yếu ớt như vậy, hay là
ngươi sử dụng bí thuật che dấu khí tức?" Hai mắt Hàn Lập nhìn thẳng vào
Ma Quang, phát hiện hai mắt của gã không có màu xám như Hôi Tiên, mà gần giống màu đen của Nhân tộc, nếu không nhìn kỹ sẽ ko phát hiện được.
Hắn vẫn còn suy nghĩ làm thế nào che dấu sát khí nồng đậm để mang gã
vào Hắc Sơn Tiên Vực, xem ra hiện giờ không cần phải lo lắng về vấn đề
này nữa.
Hàn đạo hữu nói sai rồi. Ta vẫn tu luyện bình thường, cũng không thi
triển bí thuật che giấu khí tức gì cả..." Ma Quang hơi lo nói như thế.
Gã vừa nói xong, lập tức phát hiện ra sát khí trên người mình yếu ớt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Tại sao lại như thế?" Ma Quang thầm thì nói ra tựa hồ cũng không biết nguyên do gì.
"Ngươi không làm gì, vậy tại sao nhìn không khác người thường thế?" Hàn Lập liền nói.
"A, từ khi thoát ra chỗ sát khí vực sâu, thân thể ta cũng không cảm
thấy có gì bất thường, ngược lại từ khi ngươi cho ta uống viên thuốc
kia, dường như bên trong đan điền sinh ra luồng khí xoáy kì lạ" Hai mắt
Ma Quang nhắm lại, sau một lúc lâu có chút ngạc nhiên nói.
"Chẳng lẽ ngươi nói là Hư Nguyên Đan? Nó có công hiệu thu liễm sát khí?" Ánh mắt hắn chợt lóe lên, truy hỏi.
"Không sai, luồng khí xoáy này có thể thu liễm sát khí lại. Lại nói,
ta nuốt viên đan này đã qua một thời gian, trước đây ngược lại không
phát hiện tác dụng này." Ma Quang liền trả lời.
"Hư Nguyên Đan..." Ánh mắt Hàn Lập chớp động không thôi, ý niệm trong đầu quay cuồng.
"Đan này ngược lại rất đặc biệt. Ta có thể cảm nhận được lực lượng
đan dược hình thành luồng khí xoáy này không phải là có mãi, hiện đang
tiêu tán từng chút một, chỉ sợ duy trì đại khái vài năm... nhiều nhất là mười năm." Ma Quang quan sát trong cơ thể lần nữa, nói ra.
Hàn Lập nghe vậy, sắc mặt khẽ động liền gật đầu nhẹ.
Trước kia hắn tưởng tác dụng Hư Nguyên Đan là thức tỉnh thần hồn Hôi
Tiên, tuy nhiên quan sát tình hình trên người Ma Quang, chỉ sợ tác dụng
chính là để thích ứng thiên địa linh khí Chân Tiên Giới, áp chế sát khí
trong cơ thể, nhằm mục đích sống lại.
Như vậy, mình và Ma Quang tiến vào Tiên Vực khác, xem ra ắt không thể thiếu đan này.
May mắn là hắn lấy được không ít tài liệu Hắc Tủy Tinh luyện chế Hư
Nguyên Đan trong pháp khí trữ vật từ thi thể Hôi Tiên, còn những tài
liệu còn thiếu cũng không quá mức trân quý, hẳn là có thể thu mua ở Luân Hồi Điện.
Hàn Lập lật tay lấy ra mặt nạ Luân Hồi Điện, mở ra giới diện giao dịch, treo thưởng những món tài liệu cần mua.
Làm xong hết thảy, hắn lấy ra một khối Hắc Tủy Tinh rồi quan sát cẩn thận.
Bên trong Hắc Tủy Tinh, từng sợi sát khí tinh thuần tới tận cùng quanh quẩn trong đó.
Phẩm chất những khối Hắc Tủy Tinh này tốt hơn không ít so với khối
Giao Tam đưa hắn trước đây. Luyện chế đan dược cần phải khống chế cân
bằng, nếu dùng vật này luyện chế Hư Nguyên Đan thì hắn cần phải điều
chỉnh một ít trình tự luyện chế.
Trong đầu Hàn Lập đang suy nghĩ về chuyện này, đúng lúc đó, sát khí
trong tiên khiếu ở cơ thể hắn đột nhiên rung lên, quay cuồng dữ dội,
không thể khống chế được.
Thân thể của hắn chấn động, từng luồng hắc khí đen như mực từ trên
người tuôn ra, nhanh chóng lan ra xung quanh, trong nháy mắt bao phủ
phạm vi hơn mười trượng xung quanh vào.
Những hắc khí này tỏa ra sát khí ngút trời, trong mắt Hàn Lập nổi lên từng đạo huyết hồng, cả người tựa như hóa thành một tôn sát thần đáng
sợ.
"Hàn đạo hữu, ngươi..." Ma Quang chứng kiến cảnh này, sắc mặt đại biến, la lên thất thanh.
Tỳ Hưu cùng Giải Đạo Nhân cũng chú ý tới tình hình Hàn Lập, đều giật cả mình.
"Các ngươi chờ ở chỗ này, không được đi theo ta." Hàn Lập đột nhiên
đứng lên, nói với mấy người một tiếng, thân hình liền lao ra bay xuống
phía dưới.
Phía dưới là sơn mạch dài bất tận, khắp núi xanh tươi, Linh khí có chút nồng đậm.
Giữa hai ngọn núi có một cái hẻm lớn, có một nhánh sông từ đáy cốc từ từ chảy qua.
Bên trong sơn mạch có không ít Yêu thú cư trú, nhưng lúc này cảm ứng
được khí tức đáng sợ trên người Hàn Lập phát ra, trong nháy mắt lập tức
bỏ chạy tứ tán.
Hàn Lập lập tức bay thẳng vào trong hẻm núi, không nói năng gì liền phất tay đánh ra một quyền.
Vách núi trước mặt vang lên tiếng nổ lớn "Ầm ầm", bị đánh ra một cái sơn động.
Hắn bay vào trong đó, vội vàng bố trí một tầng cấm chế xung quanh, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
Toàn thân đại phóng kim quang bao trùm thân hình, thế nhưng một ít
sát khí màu đen từ trong cơ thể hắn tuôn ra liên tục, hơn nữa càng phát
ra nồng đậm.
Trên phi xa.
"Chủ nhân làm sao vậy?" Tỳ Hưu ngạc nhiên hỏi.
"Nhìn tình hình này, có lẽ là một suy cuối cùng của Thiên Nhân ngũ
suy của tu sĩ bọn hắn, sát suy đã phủ xuống." Ma Quang nói ra.
Giải Đạo Nhân liếc nhìn Ma Quang, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Phi xa hạ xuống sơn mạch, dừng lại tương đối xa hẻm núi của Hàn Lập.
"Chủ nhân vừa mới đạt tới Kim Tiên đỉnh phong, tại sao lại bị sát suy phủ xuống sớm như thế!" Sắc mặt Tỳ Hưu khó coi nói ra.
"Hàn đạo hữu đã dùng sát khí trùng kích tiên khiếu, sát khí trong cơ
thể hắn vốn đã nồng đậm vô cùng, sát suy phủ xuống nhanh như thế cũng
hợp tình hợp lý." Trong mắt Ma Quang lóe lên màu xám, nói như thế.
"Sát suy cực kỳ lợi hại, chính là một bước khó khăn nhất của thành
tựu Thái Ất Ngọc Tiên, ta đi theo bên cạnh Công Thâu Cửu đã từng gặp vô
số người chuẩn bị nhiều năm đều không thể vượt ra, cuối cùng lại bị sát
khí cắn trả, lâm vào điên cuồng mà chết. Chủ nhân mới vừa mới đạt tới
Kim Tiên đỉnh phong, chỉ sợ chưa kịp chuẩn bị gì cả, lần độ kiếp này chỉ sợ..." Tỳ Hưu thở dài, nói ra.
Ma Quang nghe vậy, tinh quang trong mắt lập lòe, không biết đang suy nghĩ gì.
Giải Đạo Nhân im lặng nhìn về sơn động phía xa, thần tình đờ đẫn như trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT