Dịch: Nguyên Anh

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Hàn Lập bận rộn chân tay ba ngày ba đêm mới xong.

Lúc này ở chính giữa phi xa có thêm một cái pháp trận hình lục lăng.

Pháp trận này tuy không quá phức tạp nhưng từng đạo trận văn cùng phù lục đan một chỗ với nhau vẫn khiến người ta nhìn vào cảm thấy hoa mắt.

Tại các tiết điểm của pháp trận có khoảng mấy chục cái lỗ nhỏ bằng ngón tay cái.

Hàn Lập ngưng trọng nhìn lướt qua pháp trận, hít sâu một hơi rồi lấy ra từng khối tiên nguyên thạch khảm nạm vào những lỗ nhỏ này.

Sau khi làm xong mọi việc hắn mới vung tay lên đánh ra một đạo pháp quyết.

Trận văn trên pháp trận vốn đang ảm đạm bỗng nhiên sáng lên, phát ra âm thanh ông ông chấn động.

Tiên nguyên thạch được khảm nạm trong pháp trận rung lên nhè nhẹ, từng đạo linh quang từ đó chảy ra, giống như huyết dịch đi theo các dòng trận văn, cuối cùng hội tụ lại một điểm quan trọng nhất của pháp trận.

Một tiếng “Phanh” nhỏ vang lên, bạch quang từ điểm đó nở rộ chói mắt, tản mát ra ba động linh lực kinh người.

Nguồn linh lực này vậy mà đã vượt qua cấp độ Kim Tiên, đạt tới cảnh giới Thái Ất.

Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Pháp trận này quả nhiên không làm hắn thất vọng, bao nhiêu tâm huyết tiền tài đổ vào đó rất đáng giá, nhưng mà để vận chuyển được nó lại tiêu hao tiên linh lực quá nhiều, hắn có thể cảm nhận được tiên linh lực trong pháp trận đang nhanh chóng yếu dần.

Mấy chục tiên nguyên thạch, nhìn thì không nhiều nhưng cũng chỉ sử dụng được trong chốc lát.

Hàn Lập quả thật cũng rất xót ruột nhưng không dám nghĩ thêm, hắn thu hồi Giải Đạo Nhân vốn đang điều khiển phi xa rồi bấm niệm pháp quyết.

Đoàn bạch quang phát ra từ điểm hội tụ tiên linh lực bỗng nhiên kéo dài ra hóa thành cột sáng màu trắng dung nhập vào phi xa xanh biếc.

Linh văn trên phi xa quang mang đại thịnh, mỗi đạo linh văn đều sáng chói hơn gấp mấy lần so với thời điểm Hàn Lập điều khiển lúc trước.

Thanh quang xung quanh phi qua nổi lên cuồn cuộn lập tức hóa thành một đoàn ráng mây luân chuyển điên cuồng.

Vèo!

Tốc độ của phi xa đột ngột tăng gấp mấy lần, lao lên phía trước nhanh khủng khiếp, thân phi xa không ngừng rung lắc.

Bởi vì tốc độ của nó hiện tại quá nhanh đã vượt ra khỏi tầm không chế của Hàn Lập.

Tốc độ tăng đột ngột làm Kim Đông và Tỳ Hưu đang ôm nhau ngủ ngon lành giật nảy mình, vội vàng chui đến góc khuất tránh gió, sợ bị cuốn bay đi mất.

Sắc mặt Hàn Lập nghiêm nghị, hai mắt chớp động lam quang, đồng thời hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, cố gắng hết sức không chế phi xa.

Thời gian trôi qua, hắn dần dần cũng thích ứng được với loại tốc độ như tia chớp này, nỗi lo lắng trong lòng vơi đi mấy phần.

Độn tốc như thế này, cho dù đối phương thực sự truy sát thì cũng có mấy phần lòng tin chạy trốn.

“Kim Đồng, từ giờ trở đi ngươi cố gắng trốn trong bụng Tiểu Bạch để tránh con Phệ Kim Tiên kia cảm ứng được. Về phần Hồn Giáp Phù này, lúc nào thật sự không cố được nữa mới sử dụng.” Hàn Lập nhìn về phía Kim Đồng dặn dò.

“Vâng.”

Đứng trước tồn vong sinh tử Kim Đồng trở nên mười phần nhu thuận, không nói hai lời biến thành một đạo kim quang chui vào miệng Tỳ Hưu.

Hàn lập ngồi xuống vừa điều khiển phi xa vừa suy nghĩ.

Mặc dù hiện tại đã cố hết sức khiến Kim Đồng không còn bị cảm ứng, tốc độ của phi xa cũng đã tăng lên mức đáng kinh ngạc, lại còn không tiếc tiền mua thêm khá nhiều Tiên Khí nhưng trong lòng hắn vẫn chưa thực sự yên tâm, dù sao lần này kẻ địch là tồn tại cường đại Thái Ất Cảnh Hậu Kỳ.

Muốn đảm bảo vạn vô nhất nhất, trừ khi hắn cũng bước lên cảnh giới Thái Ất Ngọc Tiên, nhưng bây giờ đó là điều si tâm vọng tưởng.

Cho dù hắn không thiếu các loại linh đan diệu dược nhưng muốn trong thời gian ngắn tăng cao tu vi là điều không thể nào. Đừng nói tiến giai Thái Ất Cảnh, cho dù đả thông một cái tiên khiếu thôi cũng đã vô cùng khó khăn rồi.

Vừa nghĩ tới đây lông mày Hàn Lập không khỏi nhíu lại.

Nhưng như chợt nghĩ tới điều gì hắn khẽ đảo tay lấy ra một cái hồ lô toàn thân xanh biếc, chính là món Huyền Thiên Chi Bảo đoạt được từ Cừ Linh.

Sau khi rời khỏi Minh Hàn Tiên Phủ luôn bận bịu công việc nên suýt chút nữa đã quên đi bảo vật này.

Hàn Lập nhìn hồ lô xanh biếc trong tay, tay áo vung lên, từng đoàn thanh quang bay ra hóa thành những cái trận kỳ trận bàn rơi xung quanh Tỳ Hưu.

Tỳ Hưu vừa mới tỉnh dậy đang định mở miệng nói gì đó đã bị tầng thanh quang bao phủ lại.

Làm xong hắn khẽ vẫy tay ném hồ lô lên không trung, nó tản mát ra lục quang dịu nhẹ.

Hàn Lập thả thần thức ra xem xét, chui vào không gian bên trong hồ lô.

Nơi này cũng không khác gì mấy so với lần hắn vào lúc trước, khắp nơi tràn ngập hào quang xanh biếc, chậm rãi xoay tròn tạo thành một vòng xoáy màu xanh lục.

Trong vòng xoáy lơ lửng một thanh tiểu kiếm màu xanh và một tòa lầu các nhỏ có ba tầng, năm đó nhằm mục đích thử nghiệm thần thông của hồ lô mà hắn đã để lại đây, chính là Thanh Trúc Phong Vân Kiếm và kiện Tiên Khí lầu các.

Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bây giờ tản ra thanh quang nhu hòa như nước, linh lực khổng lồ trong thân kiếm cũng trở nên tinh thuần hơn rất nhiều, càng thêm nội liễm.

Tiên khí hình lầu các cũng vậy, càng trở nên tinh thuần hơn.

Chẳng mấy chốc thần niệm Hàn Lập ra khỏi hồ lô, khuôn mặt tỏ vẻ do dự.

Đã qua thời gian dài như vậy mà Thanh Trúc Phong Vân Kiếm và kiện Tiên Khí kia vẫn an bình thì chắc để thêm Tiên khí khác vào trong hồ lô cũng không sao.

Nghĩ tới đây Hàn Lập vung tay lên lấy ra thêm ba thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, tay còn lại chỉ vào hồ lô.

Lục quang xanh biếc bên ngoài hồ lô chớp lên rồi phun ra một đạo hào quang xanh lá quấn lấy ba thanh phi kiếm cuốn vào trong.

Tiếp đó hắn lấy tất cả Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong người ra chia thành từng nhóm rồi đều cho vào hồ lô hết.

Sau khi làm xong mọi việc hắn đem hồ lô đặt trước người.

Thật ra giờ phút này hắn lấy ra hồ lô xanh biếc không phải chỉ vì dùng nó để tinh thuần Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.

Hồ lô này dù gì cũng là Huyền Thiên Chi Bảo, một trong những bảo vật trân quý nhất trong đống gia sản khổng lồ hắn đang sở hữu, nếu so sánh chắc chỉ kém mỗi Chưởng Thiên Bình.

Mặc dù bảo vật này không phải là Huyền Thiên Chi Bảo dạng công kích nhưng nếu có thể tế luyện hoàn toàn chắc cũng có khả năng dùng để đối phó Thái Ất Phệ Kim Trùng.

Đang suy nghĩ đột nhiên hắn nhìn đến vị trí chỗ miệng hồ lô, phát hiện màu sắc ở đây so với các nơi khác nhạt hơn một ít, dường như chưa triệt để thành thục, có chút tỳ vết.

Thần sắc Hàn Lập thay đổi một chút rồi lấy ra Chưởng Thiên Bình, trong bình đang có một giọt lục dịch lăn qua lăn lại, tỏa ra huỳnh quang nhàn nhạt.

Hắn nghiên bình nhỏ giọt lục dịch xuống miếng hồ lô, nơi màu sắc đang còn nhạt.

Một khắc sau hào quang màu xanh lục trên thân hồ lô lập tức lóe lên, vô số phù văn xanh biếc xao động quay cuồng kịch liệt.

Một cỗ pháp tắc cường đại bỗng nhiên xuất hiện tản mát ra xung quanh.

Thiên địa linh khí lập tức quay cuồng ngưng tụ thành từng đoàn linh quang rực rỡ.

Nhưng hiện tại phi xa đang lao nhanh nên những đoàn linh quang này bị cuốn về phía sau tạo thành một dòng linh lực năm màu xinh đẹp.

Hàn Lập không để ý đến tình huống xung quanh mà chỉ nhìn chằm chằm vào hồ lô trước mặt.

Giọt lục dịch chấn động nhẹ rồi thẩm thấu vào hồ lô xanh biếc.

Phù văn đang quay cuồng quanh thân nó cũng chậm rãi biến mất, dị tượng xung quanh cũng không còn.

Hắn quan sát kỹ hồ lô thấy không khác gì so với trước, hắn còn cẩn thận chui vào bên trong kiểm tra cũng không thấy gì lạ.

Hàn Lập cau mày lại suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã hiểu ra.

Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm lúc trước được quán chú lục dịch cũng mất thời gian rất lâu mới thấy hiệu quả, lần này hắn đã quá vội vàng rồi.

Khoé miệng hắn nở một nụ cười tự chế giễu rồi đứng lên đi đến môt góc phi xa, tạo một pháp trận cấm chế nhỏ, đặt Chưởng Thiên Bình trong đó.

Sau khi làm xong mọi việc hắn quay lại ngồi xuống, há miệng phun ra một đạo thanh quang bao trùm hồ lô xanh biếc, thu nó vào trong cơ thể, từ từ ôn dưỡng tế luyện.

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã qua một tháng.

Trong màn đêm tinh không, phi xa xanh biếc huyễn hoá thành đoàn bóng xanh mơ hồ, giống như một viên lưu tinh màu xanh lá vẽ ngang bầu trời, nhanh chóng phi độn về phía trước.

Dưới phi xa là những dãy núi liên miên vô tận, nơi này đã cách Ám Tinh hạp cốc không biết bao nhiêu vạn dặm.

Hàn Lập nhìn núi non phía dưới, thần sắc không dám buông lỏng chút nào, ngược lại lông mày còn nhíu chặt hơn.

Một tháng vừa rồi hắn luôn thông qua Kim Đồng để nắm bắt tình hình về con Thái Ất Phệ Kim Tiên kia.

Theo như lời Kim Đồng nói thì thực lực của nó trong khoảng thời gian gần nhất đã nhanh chóng khôi phục, chỉ sợ Cách Nguyên Pháp Liên không còn giữ được nó nữa rồi.

Hàn Lập ngẩng đầu nhìn bầu trời trắng sáng, đi đến một góc hẻo lánh trên phi xa, lấy Chưởng Thiên Bình rồi nhỏ lục dịch lên hồ lô xanh biếc.

Trên hồ lô lần nữa hiện lên lục quang rực rỡ, tuôn ra những trận lực lượng pháp tắc mãnh liệt, nhưng cũng như trước, hiện tượng này chỉ duy trì một lát rồi lại khôi phục như ban đầu.

Sắc mặt Hàn Lập bình tĩnh đang chuẩn bị để Chưởng Thiên Bình lại vị trí cũ thì chợt nhíu mày, tiếp đến hắn thu bình nhỏ lại, bay đến trước Tỳ Hưu.

“Chủ nhân, Lão Đại nói….” Tỳ Hưu thấy vậy mở miệng nói.

“Tới rồi ư?” Hàn Lập trầm giọng hỏi.

“Vâng. Căn cứ vào phán đoán của Lão Đại thì tốc độ nó còn nhanh hơn cả phi xa…” Thân thể Tỳ Hưu lắc lư, nhẹ gật đầu.

“Nhanh hơn bao nhiêu?” Trong lòng Hàn Lập run lên, vội hỏi.

“Nếu không nhầm thì….nhanh gấp đôi.” Tỳ Hưu hơi dừng lại một chút, mặt lộ vẻ sợ hãi nói.

Hàn Lập nhướng mày lấy ra Hồn Giáp Phù thả vào miệng Tỳ Hưu, nói:”Kim Đồng, cố gắng hết sức trốn trong đó.”

Dặn dò xong hắn quy người bấm niệm pháp quyết, mười ngón tay múa may không ngừng đánh lên phi xa hàng loạt đạo pháp quyết.

Quang mang bên ngoài phi xa ngày càng nồng đậm, lập tức thay đổi phương hướng, cấp tốc lao đi như bão táp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play