"Sợ? Bổn tiên nữ sợ lúc nào chứ! Không phải là lợi
hại hơn ta . . . Tí xíu sao, ta nếu không ăn nó, cũng có thể đánh cho nó tàn phế, coi như là đánh không tàn phế nó. . . Lúc đó, không phải còn
có đại thúc ngươi sao. . . Đúng không?" Kim Đồng nói xong lời cuối cùng, thanh âm lại càng nhỏ đi, cuối cùng lại yếu ớt như muỗi kêu.
"Với thực lực ta bây giờ, tuyệt đối không phải là đối thủ. Lần này
nếu không có U Hộ Chân Linh, Vương của Thú tộc kia ra tay trước, sự tình có thể đã rất phiền toái." Hàn Lập thở dài, nói ra.
"Đại thúc, kỳ thật. . . Lúc trước không có chạm mặt nó, ta chỉ cảm
ứng có chút mơ hồ, nhưng lần này chính diện chống lại, nó cũng đã triệt
để khóa chặt khí tức ta, sợ là chúng ta chưa kịp trốn ra Man Hoang Giới
Vực, nó đã có thể tìm tới ta." Thần sắc Kim Đồng có chút uể oải, chậm
rãi nói ra.
Hàn Lập nghe vậy, lắc đầu, khẽ thở dài.
Lần này khác với lúc trước, đối mặt Phệ Kim Tiên khác có thực lực
vượt xa bản thân, bản năng Kim Đồng liền muốn thôn phệ đối phương, nhưng đồng dạng cũng sợ bị đối phương thôn phệ.
"Đại. . . Đại thúc. . ." Kim Đồng thấy vậy, thò tay kéo kéo góc áo Hàn Lập.
"Như ngươi nói, lại có chút phiền phức. . . Chúng ta không có toàn bộ địa đồ phụ cận, dù rời đi ngay, cũng sẽ đi loạn khắp nơi như rơi vào
vùng sương mù; coi như có địa đồ phụ cận, cũng không có khả năng trong
thời gian ngắn chạy trốn khỏi Man Hoang Giới Vực." Hàn Lập trầm ngâm
nói.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Kim Đồng có chút ảo não nói.
"Tên kia tuy rằng tạm thời bị ta phong bế Nguyên Anh, nhưng lấy đạo
hạnh của nó, chắc hẳn không bao lâu sau sẽ ngóc đầu trở lại. Lần sau nếu nó đột kích lần nữa, dù ta liên thủ với U Hộ kia, cũng chưa chắc lấy
được chỗ tốt. Trong thời gian nó chữa thương khôi phục, ta cần đẩy nhanh tốc độ tu luyện, xem có thể tăng thực lực lên một ít hay không, đồng
thời tận khả năng khôi phục uy năng Chân Ngôn Bảo Luân, như vậy mới có
chút phần thắng." Lông mày Hàn Lập nhíu chặt nói ra.
"Ta biết đại thúc ngươi sẽ có biện pháp. . . Đại khái có bao nhiêu phần thắng?" Kim Đồng nghe vậy, nhãn tình sáng lên.
"Một thành a." Hàn Lập duỗi một ngón tay nói ra.
"Vậy không phải là cửu tử nhất sinh à!" Kim Đồng đứng thẳng hất mặt nói.
"Vậy là còn may đó . . . Chỉ có một thành, sẽ không sai." Hàn Lập cười khổ nói.
"Đại thúc, ngươi còn có ... bảo vật như bếp lò lúc trước hay không?
Nếu có năm ba cái, ta tranh thủ thời gian ăn, ngủ tiếp đi, sau đó nói
không chừng lại đánh thắng được!" Đầu tiên mặt mày Kim Đồng ủ rũ, sau
chợt nghĩ đến cái gì, hỏi.
"Loại này bảo vật này chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, huống hồ ta cũng chưa kịp xem kỹ, đã bị ngươi ăn sạch sẽ, căn bản không biết đó là
bảo bối gì." Hàn Lập lắc đầu nói ra.
"Tiểu Bạch, ngươi nhanh dùng mũi chó ngươi ngửi một cái, xem có nơi
nào có bảo vật gì tốt không?" Kim Đồng thử mọi cách khi tuyệt vọng, nhìn Bạch Ngọc Tỳ Hưu hỏi.
Tên kia nghe vậy, trợn trừng mắt một cái, bộ dạng tức giận.
. . .
Mấy tháng sau đó.
Trong đại điện dưới thác nước ở Ám tinh hạp cốc, chung quanh đống lửa đặt hơn mười ghế dựa lớn bằng da thú, ngồi vây quanh trên đó là bảy tám dị tộc nhân với hình dáng cổ quái khác nhau.
Chớ nhìn số lượng người không nhiều, nhưng đều là toàn bộ tộc trưởng
các bộ lạc lớn nhất của Thú tộc, đại biểu cho toàn bộ Thú tộc, trừ Chân
Linh Vương có quyền lực cao nhất ra.
"Thanh Lân tộc trưởng, ngươi không chờ các tộc tập hợp đủ, tự tiện
mời ra chân thân Vương, việc này giải thích thế nào đây?" Một nam tử có
hình dáng nhân loại, nhưng khuôn mặt có màu tím như dạ xoa, nhìn về phía Nặc Thanh Lân, mở miệng hỏi.
"Đăng Quỷ tộc trưởng cần ta giải thích thế nào? Nếu Trùng Linh đột
nhiên mang theo đại quân tấn công Dạ Kiêu tộc các ngươi, ngươi sẽ làm
thế nào?" Nặc Thanh Lân lạnh lùng liếc nhìn y một cái, nói ra.
"Không nên trách oan Thanh Lân tộc trưởng, Vương là Túc Lục đại nhân mời đến." Ô Lỗ liếc nhìn nam tử dạ xoa, bất mãn nói.
"Không nên tranh cãi vô vị. Trùng Linh kia tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, kế tiếp chúng ta nên thương thảo tìm cách phản kích mới phải." Một
bạch y nữ tử có thân thể gần như trong suốt, mông lung như khói mù tụ
lại, nói ra.
Khuôn mặt nàng tương tự bảy phần với nhân tộc, bốn phía mí mắt có
thanh văn nhàn nhạt, lộ ra ánh mắt thật lớn, lóe ra tia sáng kỳ dị nhiếp hồn phách.
"Nhân Mị tộc trường nói không sai, nên bàn chuyện có ích đi. Thanh
Lân tộc trưởng, nghe nói lần này có thể đánh lui Trùng Linh, có quan hệ
lớn với một gã nam tử Nhân tộc tương trợ, có việc này không?" Một nam tử với thân hình tráng kiện như lợn rừng, toàn thân sinh ra gai nhọn màu
đen, nói ra.
Chớ nhìn tướng mạo gã thô lậu, nhưng lại có tu vi cao nhất trong đám người ở đây.
Gã vừa nói xong, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Nặc Thanh Lân.
"Không sai. Người này lúc trước ở Lộc Minh Chi Khâu cứu Y Phàm con ta và người Hướng Cảnh Tộc, sau đó hộ tống bọn họ quay về Ám Tinh hạp cốc, ta tạm lưu lại hắn trong cốc." Nặc Thanh Lân chần chờ một chút, nói ra.
"Thanh Lân tộc trưởng có phải hồ đồ rồi không? Rõ ràng còn dám tiếp nhận Nhân tộc?" Nam tử da tím mặt như dạ xoa cười khẩy nói.
"Ta đã sai người tăng cường theo dõi người này, bất quá hắn chỉ muốn
đổi lấy một ít địa đồ Man Hoang, đợi ta sửa sang lại một chút rồi giao
cho hắn, sau đó bảo hắn lập tức ly khai." Nặc Thanh Lân lạnh lùng nói
ra.
"Một tu sĩ Kim Tiên trung kỳ, lại có thể liên thủ cùng Vương, đánh
lui Trùng Linh?" Nam tử tráng kiện giống như lợn rừng khẽ bóp hai tay
trước người, nghi hoặc nói ra.
"Thanh Lân tộc trường lại không nghĩ tới, hắn vừa đến Ám Tinh hạp
cốc, Trùng Linh liền giết tới sau, có chút quá xảo hợp a? Không chừng
hắn được Trùng Linh phái vào, phối hợp diễn xuất, chờ chúng ta đến đủ
liền hốt gọn một mẻ." Lông mày Đăng Quỷ nhướng lên, tiếp tục nói.
Lời phỏng đoán này của gã cũng không có bao nhiêu căn cứ, nhưng bây giờ nói ra lại cực kỳ lợi hại đánh vào nhân tâm.
Quả nhiên, đại bộ phận tộc trưởng bộ lạc, bao gồm cả Nhân Mị, tất cả đều biến sắc, nhao nhao nhìn về phía Nặc Thanh Lân.
"Người này cũng không phải là tu sĩ Kim Tiên trung kỳ bình thường,
bên người hắn còn mang theo một Linh sủng có khí tức Man Hoang Chân
Linh, trên người tựa hồ cũng có nhiều loại huyết mạch Chân Linh phụ
thân. Ngươi cảm thấy chiếu theo tính nết Trùng Linh kia, sẽ hợp tác cùng người có huyết mạch Chân Linh Thú tộc khác?" Thần sắc Nặc Thanh Lân
không đổi, hỏi ngược lại.
"Cái gì. . . Trên người hắn có huyết mạch Chân Linh?" Mặt Đăng Quỷ tràn đầy vẻ kinh ngạc, nói ra.
"Nếu không như thế, ta làm sao lại bảo hắn bước vào Ám Tinh hạp cốc
ta?" Nặc Thanh Lân cũng không thèm nhìn gã, lạnh nhạt nói ra.
"Trạch Vô Thực tộc trưởng, ngươi thấy thế nào?" Toàn thân Nhân Mị lượn lờ khói khí bốc lên, nhìn về phía nam tử tráng kiện, hỏi.
"Nếu như thân phụ huyết mạch Chân Linh, vậy không thể là gian tế
Trùng tộc, nhưng dù sao thân phận người này cũng là Nhân tộc, tuyệt đối
không thể tin tưởng. Sau này nếu có thể lợi dụng thì lợi dụng, nếu không thì để hắn nhanh chóng ly khai là được." Trạch Vô Thực giống như lợn
rừng, trầm ngâm nói.
"Dù sao cũng là tu sĩ Kim Tiên trung kỳ, chiến lực không tầm thường,
nếu không trở mặt thì không nên trở mặt là tốt nhất." Nhân Mị cũng đồng ý nói.
"Nếu như hai tộc Thanh Trệ cùng Mị Yêu đều nói như vậy, ta đây cũng
không có ý kiến." Đăng Quỷ nhún nhún vai, nói không vấn đề gì.
"Đã như thế, cái kia. . ."
"Chậm đã. . ." Nặc Thanh Lân còn chưa nói xong, đã bị một thanh âm già nua cắt đứt.
Mọi người nghe tiếng, nhìn sang hướng đối diện Trạch Vô Thực kia.
Chỉ thấy một lão giả dị tộc tóc trắng xoá, mặt tràn đầy nếp nhăn,
thân thể chậm rãi nghiêng về phía trước, từ ghế dựa lớn ngồi dậy.
Chợt nhìn dung mạo lão giống nhân tộc như đúc, nhìn kỹ mới thấy bốn
phía khuôn mặt có đeo một vòng đầu sọ sư tử to cỡ nắm tay, có chừng tám
chín cái.
Khi trước, lúc mọi người thương thảo, lão vẫn dựa vào ghế, hơn phân
nửa thân thể giấu trong bóng râm đống lửa, hai mắt nhắm nghiền, thoạt
nhìn giống như đang ngủ, cho tới giờ khắc này đột nhiên tỉnh lại.
"Ân Thân tiền bối, không biết có gì chỉ giáo?" Lông mày Nặc Thanh Lân cau lại, hỏi.
Người này là tộc trưởng đời trước của Hổ Sư bộ tộc, bối phận cực cao, vốn đã truyền ngôi cho con trai độc nhất, bản thân chuyên tâm tu luyện. Kết quả con trai độc nhất của lão trong một lần xung đột với Liệp Hoang tu sĩ, bị bố trí mai phục giết chết.
Lão tức giận xuất quan, một hơi đuổi giết đám tu sĩ này mấy trăm vạn
dặm, cho đến phía bắc Nguyên Hoang Thành, liền đánh chết tu sĩ Nhân tộc
cuối cùng, rồi cắt mấy trăm đầu lâu tu sĩ phản hồi bổn tộc, đặt trước mộ bia con lão, chồng chất thành một toà núi đầu người, sau đó lại rầu rĩ
làm tộc trưởng lại.
"Trùng Linh kia các ngươi cũng biết, khí lực cường hãn vẫn còn trên
cả Vương, năng lực khôi phục chỉ có hơn chứ không kém. Lần này hắn đột
nhiên đánh tới, không chỉ Ám Tinh hạp cốc còn chưa chuẩn bị sẵn sàng,
Trùng tộc bọn hắn cũng không thể điều động toàn bộ lực lượng. Giờ chờ
hắn khôi phục thực lực, sau đó mang theo đại quân Trùng tộc giết tới,
chỉ sợ thương thế Vương vẫn chưa khỏi hẳn, bằng mấy người chúng ta, làm
thế nào ngăn cản?" Mặt Ân Thân không biểu tình, mở miệng hỏi.
Mọi người nghe vậy, hoặc trầm ngâm không nói, hoặc hai mắt nhìn nhau, không ai đưa ra ý kiến.
"Ân Thân tộc trưởng cũng đừng thừa nước đục thả câu, có biện pháp gì, cứ việc nói thẳng." Một lão phụ tiều tuỵ tóc trắng như tuyết, hai tai
vô cùng lớn, mũi hếch lên trời, từ ghế dựa khẽ nhướng người tới trước,
mở miệng nói ra.
Tính niên kỷ bối phận, lão cùng Ân Thân không kém bao nhiêu, chính là tộc trưởng bộ tộc Thần Tượng.
"Ân Thân tiền bối còn có biện pháp gì, kính xin nói thẳng." Trạch Vô Thực cũng mở miệng nói ra.
"Người nọ nếu như thân phụ huyết mạch Chân Linh, nên lợi dụng như thế nào mới tốt nhất, chắc hẳn không cần ta nói, các ngươi cũng đều biết. . ." Ân Thân liếc Nặc Thanh Lân một cái, chậm rãi nói ra.
"Ngươi nói là dùng phương pháp huyết luyện luyện hoá, tinh luyện ra
Chân Linh chi huyết, cung cấp cho Vương khôi phục thương thế." Đôi mắt
Đăng Quỷ sáng ngời, cười "Hắc hắc" nói ra.
"Việc này vạn lần không được. Hắn mặc dù là nhân tộc, nhưng có ân với Thú tộc chúng ta, chúng ta không thể làm chuyện vong ân phụ nghĩa này
được?" Lông mày Nặc Thanh Lân nhíu một cái, lúc này nói ra.
"Vong ân phụ nghĩa. . . Thanh Lân tộc trưởng quên phu nhân ngươi
hương tiêu ngọc vẫn như thế nào sao? Nhân tộc làm gì có chuyện ân nghĩa? Ngươi không phải bị hàm hồ chứ?" Sắc mặt Đăng Quỷ nghiêm lại, trách
mắng.
"Tồn vong bổn tộc so với sinh tử một người, nên lấy hay bỏ, chắc hẳn
Thanh Lân tộc trưởng phải biết nặng nhẹ chứ?" Trạch Vô Thực quay đầu
nhìn về phía gã, hờ hững hỏi.
"Hắn từng kề vai chiến đấu cùng Vương, đánh lui Trùng Linh, Vương
chắc sẽ không đồng ý." Nặc Thanh Lân thấy cảnh này, trong lòng khẽ thở
dài, từ chối cho ý kiến nói ra.
"Vừa rồi cũng không phải ta đang ngủ, mà đã câu thông cùng Vương, lão nhân gia người cũng đồng ý làm như vậy." Ân Thân cười cười, nói ra.
Nặc Thanh Lân nghe vậy, trầm mặc nửa ngày sau, thở dài nói: "Đã như thế, ta không có ý kiến . . ."
"Tốt, vậy kế tiếp chúng ta lại thương thảo một chút, làm cách nào vây giết người này. . ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT