Hàn Lập nhìn bóng người sương trắng có hình dáng tương tự mình, khẽ cau mày.
Chỉ thấy ngay vị trí bàn tay bóng trắng kia, sương mù màu trắng cuồn cuộn
nhẹ, bắt đầu chuyển động kéo dài ra, lần nữa ngưng tụ thành một thanh
trường kiếm.
"Cuối cùng là vật gì?" Trong lòng Hàn Lập nghi hoặc, trong đôi mắt sáng lên lam sắc quang mang.
Sau khi thần thông Linh Mục nhìn qua, có thể thấy toàn thân bóng trắng mông lung, trong cơ thể có một đoàn hào quang, căng rụt có tiết tấu.
Trong cơ thể bóng trắng giao thủ cùng Hô Ngôn đạo nhân có quang đoàn màu đỏ
hồng, cùng Lạc Thanh Hải giao thủ là thân ảnh màu thủy lam, về phần Hàn
Lập là thân ảnh có màu vàng kim nhạt.
Trừ những điều đó ra, trên thân những bóng người kia cũng nhìn không ra điều gì khác thường.
Ngay lúc Hàn Lập do dự có nên gọi Chân Ngôn Bảo Luân ra hay không, lúc Chân
Thực Chi Nhãn dò xét đến, trong lòng đột nhiên vang lên một thanh âm có
chút suy yếu.
Thanh âm đó không ai khác, chính là Nam Kha Mộng.
Trên thực tế, tất cả mọi người trong điện đều nghe thanh âm của nàng vang lên bên tai:
"Chư vị tiền bối, những bóng người sương trắng kia cũng không phải là thực
thể, trong cơ thể nó đều chứa lực lượng pháp tắc, nhất nhất đối ứng cùng mỗi người. Trên đầu của nó có một sợi dây nhỏ màu trắng lấy mắt thường
không thể nào thấy được, tương liên với ngón tay của tên giám sát sứ
kia, mà phía trong lòng của bọn nó, đồng dạng cũng có một đạo tương
thông với hậu tâm của mọi người."
Hàn Lập nghe được lời ấy, đầu hơi quay lại nhìn xuống ngón tay của Công Thâu Cửu.
Quả nhiên, nơi năm ngón tay trái y đều đang lay động không dễ phát giác,
động tác kia giống như người múa rối ở thế tục đang biểu diễn.
Hàn Lập một bên cẩn thận vung kiếm giao chiến cùng bóng người sương trắng,
một bên lại đánh giá tình hình chiến đấu chung quanh, thình lình phát
hiện bóng người giao chiến cùng Hô Ngôn đạo nhân có lực lượng hoả diễm,
mà bóng người giao chiến cùng Lạc Thanh Hải lại có lực lượng hải
dương...
Lông mày hắn nhíu lại, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
"Mấy vị đạo hữu, chớ để lãng phí khí lực giao thủ cùng những bóng người
sương trắng này, tất cả bọn chúng đều do Giám sát sứ thông qua khí chi
pháp tắc tạo nên mấy cái bóng như chúng ta, do đó hình dáng, khí tức bọn hắn giống chúng ta như đúc, chúng ta muốn diệt chúng tự nhiên không
dễ." Hàn Lập truyền âm nhắc nhở.
"Mộng nhi vừa rồi nhắc nhở, nên
ta đã thông suốt điểm ấy, thế nhưng lực lượng pháp tắc những thứ này đều giống như chúng ta, làm thế nào mới có thể chiến thắng?" Lạc Thanh Hải
đáp lại.
"Chớ để lãng phí lực lượng pháp tắc, những cái bóng
sương trắng này có sợi dây liên kết với trên người chúng ta, bọn hắn sử
dụng lực lượng pháp tắc, đúng là đánh cắp từ trên người chúng ta đấy."
Hàn Lập nói tiếp.
"Thì ra là thế, trách không được lão phu cảm
thấy lực lượng hoả diễm trên thân lại tiêu hao cực nhanh. Tốc độ so với
bình thường quả thực nhanh hơn gấp đôi." Hô Ngôn đạo nhân sợ hãi cả
kinh, vội truyền âm nói ra.
"Hắn muốn để cho chúng ta tự tiêu
hao, đợi đến lúc lực lượng pháp tắc khô kiệt, thì là tử kỳ của chúng
ta." Giao Tam hoá thành lão phụ cũng truyền âm nói ra.
"Lệ đạo
hữu nếu đã phát hiện vấn đề, vậy đã có phương pháp giải quyết chưa?" Màu da toàn thân Xi Ly Tiêu đã chuyển thành màu đỏ sậm, giống như đẫm máu,
hỏi.
"Những bóng người sương trắng này cũng không có Linh thức,
thực sự không tự chủ hành động, mà là nhận sự điều khiển của Giám sát sứ phát động công kích, dù sao bản chất của thuật này là dựa vào pháp tắc
chi khí của hắn duy trì đấy. Chúng ta chỉ cần tạm thời ngừng sử dụng lực lượng pháp tắc, toàn lực công kích bản thể Công Thâu Cửu, liền có thể
phá giải cục diện trước mắt." Hàn Lập trầm ngâm trả lời.
"Tốt! Thay vì chờ chết, không bằng đánh cược một lần với hắn!" Hô Ngôn đạo nhân tỏ thái độ trước nhất.
"Liền theo đạo hữu đi." Ánh mắt Lạc Thanh Hải nhìn về phía Nam Kha Mộng bên kia, gật đầu nhẹ, lúc này nói ra.
Giao Tam và Xi Ly Tiêu cũng trước sau tỏ vẻ đồng ý.
Năm người bàn kế định, sau đó bắt đầu hành động, hoả diễm đỏ thẫm trên
người Hô Ngôn đạo nhân tắt đi, thân hình xoay tròn giữa không trung, như là vòi rồng bay vút lên, đâm thẳng vào bóng người sương trắng.
Hỏa diễm đỏ thẫm trên thân bóng người cũng dập tắt đi, đồng dạng vọt tới Hô Ngôn đạo nhân.
Cả hai đụng vào nhau ầm ầm ở giữa không trung, phát ra một tiếng nổ rung trời.
Hô Ngôn đạo nhân bay ngược về, mượn lực phản chấn, thân hình cấp tốc lướt về phía Công Thâu Cửu bên kia.
Hầu như cùng một thời gian, mấy người Lạc Thanh Hải cũng đều thi triển thủ
đoạn, nhao nhao thoát khỏi bóng người trước mắt, từ nhiều góc độ khác
nhau bay vút lên, đồng dạng thẳng đến Công Thâu Cửu.
Công Thâu Cửu thấy thế, lông mày nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn.
"Khí ảnh thuật của ta bị phát hiện rồi, xem ra có chút xem thường các
ngươi... Bất quá, vậy thì thế nào?" Y than nhẹ một tiếng, vừa cười vừa
nói.
Vừa dứt lời, tay trái y mãnh liệt co lại, trong hư không lập tức có tiếng nổ lớn.
Chỉ thấy những bóng người sương trắng kia lập tức bị một cỗ đại lực giật
trở về, hầu như trong nháy mắt liền chắn trước người đám Hô Ngôn đạo
nhân.
"Cho rằng không sử dụng lực lượng pháp tắc thì sẽ khác sao? Các ngươi vẫn như cũ không có chút phần thắng..." Công Thâu Cửu hơi có ý vị mèo vờn chuột trêu tức, mở miệng nói ra.
Nhưng vào lúc này,
hư không phía sau lưng y bỗng nhiên có màu vàng rung động nhộn nhạo,
thân ảnh Hàn Lập bỗng nhiên thoáng hiện, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong tay quét ngang ra, chém tới phía trước.
Mắt thấy mũi kiếm màu
xanh loé lên tia điện màu vàng, sẽ bổ vào phần eo y. Đột nhiên thân ảnh
Công Thâu Cửu loé lên bạch quang, biến mất không thấy, mà xuất hiện phía trước lại chuyển biến thành bóng người sương trắng Hàn Lập.
Rơi vào tình thế nghìn cân treo sợi tóc, y lại đổi vị trí của mình thành vị trí bóng người sương trắng.
"Xoẹt" một tiếng vang!
Bóng sương trắng kia bị mũi kiếm quét trúng, lập tức bị điện quang của kiếm khí xé rách làm hai nửa, tán loạn ra.
Trong hư không cách đó không xa, thân hình Công Thâu Cửu hiện ra, chứng kiến
một màn trước mắt, đồng tử cũng hơi co rụt lại, trên mặt nổi lên gân
xanh, rốt cuộc đã chính thức nổi giận.
"Lực lượng Thời gian pháp tắc... Ngươi họ Lệ?" Lông mày y nhăn lại, nhìn về phía Hàn Lập, mở miệng hỏi.
Hàn Lập không trả lời, nhưng trong lòng có chút tiếc hận, vừa rồi không thể một kích chém trúng.
"Nghe nói gia hoả họ Lệ Chúc Long Đạo sát hại Đào Vũ, là nhi tử của Đào
trưởng lão, hắn còn tu luyện công pháp thời gian Chân Ngôn Hóa Luân
Kinh, sẽ không phải là ngươi chứ?" Ngữ khí Công Thâu Cửu càng lúc càng
băng hàn, chậm rãi hỏi.
"Đúng vậy, tên kia là do ta giết đấy." Hàn Lập nhếch miệng cười cười, hào phóng thừa nhận.
"Hiện tại ngươi còn có thể cười, chờ ta mang ngươi về giao cho Đào trưởng
lão, lúc đó xem ngươi còn cười được không. Hắn am hiểu nhất là thủ đoạn
rút ra tinh phách Nguyên Anh luyện chế Anh hồn đăng, đến lúc đó đem
ngươi điểm lên bàn thờ linh vị Đào Vũ, ít nhất cũng có thể thiêu đốt
mười vạn năm. Tư vị kia... Nói thế nào đây? Nếu như vậy, ngươi càng hy
vọng bị luyện thành một quả kim hồn đan hơn." Công Thâu Cửu thay đổi vẻ
mặt ôn hoà trước đây, nét vui vẻ trên mặt trở nên hung ác nham hiểm,
thấp giọng nói ra.
"Tư vị Kim hồn đan ngược lại ta đã thấy qua,
cũng không biết Nguyên Anh Ngọc Tiên có thể luyện thành đan gì? Tư vị sẽ như thế nào?" Thần sắc Hàn Lập không đổi, vừa cười vừa nói.
Dứt lời, hắn bước tới phía trước một bước, vung trường kiếm lên, chủ động tấn công Công Thâu Cửu.
"Cuồng vọng!"
Sắc mặt Công Thâu Cửu bỗng nhiên trầm xuống, ngón tay trái khẽ động, tiếp
tục khống chế bóng người sương trắng dây dưa cùng mấy người Hô Ngôn đạo
nhân, tay phải trảo một cái vào hư không, một thanh trường kiếm rất nhỏ
trắng muốt như ngọc xuất hiện trong tay.
Chỉ thấy trường kiếm đi
qua, trong hư không tựa hồ có đạo khí lưu mông lung tuôn ra, hóa thành
một đạo kiếm khí tiêm mỏng có thể so với phong nhận, chém về phía Hàn
Lập.
Trong đôi mắt Hàn Lập có ánh sáng màu lam trầm tĩnh, có thể
thấy rõ quỹ tích những khí lưu phong nhận này, cũng có thể cảm nhận được chấn động nó truyền qua.
Trường kiếm trong tay hắn huy động liên tục, từng tầng kiếm khí màu xanh như linh quang hộ thể bao phủ chung
quanh hắn, nhao nhao đón đỡ những mũi kiếm khí lưu kia cách ba thước
trước người.
Trong lòng Hàn Lập không khỏi có chút sợ hãi thán
phục, pháp tắc lực lượng có sự phân chia mạnh yếu, người vận dụng cũng
vậy, mà người trước mắt này lại có thể vận dụng pháp tắc chi khí đến
cảnh giới như thế, thật đúng là không phải những tu sĩ Kim Tiên như bọn
hắn có thể so sánh được.
Bởi vì bị Linh vực Công Thâu Cửu áp chế, Hàn Lập phí hết một phen công phu mới hiểm trở phá vỡ tầng tầng khí lưu mũi kiếm, kéo gần khoảng cách với Công Thâu Cửu.
Chỉ thấy một
tay hắn kết kiếm quyết, trường kiếm trong tay khẽ múa giữa không trung,
lập tức tầng tầng ánh sáng kiếm khí màu xanh ngưng tụ thành kiếm ảnh như hoa sen ngưng tụ nở rộ, tiếp theo lại như trận bão bắn nhanh về phía
Công Thâu Cửu.
Lông mày Công Thâu Cửu co lại, giơ ngang kiếm
trước người, cổ tay khẽ đảo, mũi kiếm đảo qua một cái như mặt quạt trước người, một tầng tường khí màu trắng cực lớn đột nhiên sinh ra từ hư
không.
"Boong boong boong "
Bên trong đại điện, thanh âm boong boong không ngừng vang lên.
Ánh sáng kiếm ảnh màu xanh nhao nhao đâm trúng tường khí màu trắng, đâm sâu vào bức tường được ba tấc liền ngừng lại, không tiến tới được.
"Xem ra ta đã đánh giá cao ngươi rồi..." Công Thâu Cửu thấy thế, lại có vẻ thất vọng nói.
Khoé miệng Hàn Lập câu dẫn ra một vòng vui vẻ, đưa tay gảy nhẹ lên thân Thanh Trúc Phong Vân Kiếm một cái.
Chỉ nghe "Oanh" một tiếng vang thật lớn.
Ánh sáng kiếm ảnh màu xanh đồng thời tăng vọt hào quang, nổ ra.
Một cỗ sóng khí hỗn hợp hai màu xanh trắng cuồng bạo vô cùng lập tức căng
ra thành một cái vòng tròn thật lớn, quét ngang bốn phương tám hướng.
Những nơi sóng khí đi qua, hư không chấn động không thôi, làm cả tòa đại điện đều rung mạnh theo.
Ngay chỗ mái vòm kim điện, nguyên bản lấy lò đan phỉ thúy làm hạch tâm,
nhưng lò đan lại bị Kim Đồng ăn hết, pháp trận minh khắc trong đại điện
cũng bị phá huỷ, bây giờ dưới trùng kích của man lực, trên mặt tường vậy mà mơ hồ hiện ra vết rạn.
Khoảng cách giữa Công Thâu Cửu và vị
trí bạo tạc nổ tung là gần nhất, thân hình y không nhịn được "Thang
thang thang" lui về phía sau.
Còn chưa kịp đứng vững thì phía sau y bỗng có một bóng người đỏ thẫm đánh tới.
Tinh thần Công Thâu Cửu ngưng tụ, thân thể bỗng nhiên vặn vẹo theo một đường cong quỷ dị, chăm chú nhìn lại, đúng là Hô Ngôn đạo nhân đang cầm
trường kiếm hoả diễm chém xuống đầu y.
Y lập tức nâng tay phải lên, đưa trường kiếm rất nhỏ trong tay đón đỡ trường kiếm hoả diễm của Hô Ngôn đạo nhân.
"Boong" một tiếng kêu sắc nhọn!
Xích diễm huy hoàng va chạm kịch liệt với khí lưu vô hình, kiếm khí kích động, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Ngay lúc mũi kiếm hai người tấn công, trong nháy mắt dị biến phát sinh lần nữa.
Chỉ thấy cái túi sau lưng Hô Ngôn đạo nhân cõng theo bỗng nhiên sáng đỏ
lên, một cái hồ lô đỏ thắm đột nhiên bay nhanh ra, dừng trên đầu hai
người Công Thâu Cửu, miệng hồ lô hướng xuống dưới.
Mặt ngoài hồ lô lập loè bất định phù văn cổ triện, toàn thân ánh đỏ thông thấu, từ trong truyền ra trận trận khí tức nóng rực.
"Cái này là..." Trong lòng Hàn Lập khẽ động, lẩm bẩm nói.
Không đợi hắn nói xong, ngay miệng hồ lô đỏ thẫm liền phát ra "Ba" một tiếng vang nhỏ, mở ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT