Miệng Hàn Lập thì thào một tiếng, mười ngón tay nhanh chóng bấm niệm
pháp quyết, kim quang chói mắt trên người hắn đột nhiên bộc phát ra,
Chân Ngôn Bảo Luân trong nháy mắt đình chỉ nghịch chuyển, xoay tít theo
chiều thuận.
Ô...n...g!
Từng vòng sóng gợn màu vàng dày đặc phía trên Bảo Luân bộc phát ra,
trong nháy mắt phạm vi ngàn trượng chung quanh Ngũ Trảo Hôi Long bị gợn
sóng màu vàng bao phủ lại, phảng phất bị đóng băng, lập tức dừng lại tại chỗ.
Ngũ Trảo Hôi Long cũng như vậy, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ khiếp sợ, miệng thì hơi nhếch, thân thể không nhúc nhích nổi.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động, phất tay vỗ vào hư không.
Ánh sáng màu xanh lóe lên, ba thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm xuất
hiện ở bên cạnh Ngũ Trảo Hôi Long, mặt ngoài có ánh sáng màu xanh lượn
lờ, vây quanh Ngũ Trảo Hôi Long nhanh như tia chớp.
Lúc ánh sáng màu xanh đan xen, thân thể Ngũ Trảo Hôi Long bị cắt
thành mười mấy mảnh nhưng không hề tách rời ra, thậm chí ngay cả một
chút máu cũng không có chảy ra.
Cùng lúc đó một sợi tơ thời gian không biết từ chỗ nào hiện ra, lóe lên chui vào thức hải Ngũ Trảo Hôi Long.
Sau một lát, một vầng xám mờ lóe lên, sợi tơ thời gian trói một thứ
màu xám nhỏ bay ra, trên trán có một cái hoa văn màu bạc, đúng là Nguyên Anh của Cừ Linh.
Một gợn sóng màu vàng trên sợi tơ tản ra, che phủ Nguyên Anh màu xám một mực giam cầm lại.
Hàn Lập âm thầm thở ra một hơi, một tay phất lên.
Linh Vực màu vàng lóe lên, hóa thành một mảng lớn kim quang, như cá voi hút nước quay ngược về, chui vào trong cơ thể của hắn.
Gợn sóng màu vàng quanh người Hàn Lập cũng hơi chớp động, bay vụt
quay về, chui vào bên trong Chân Ngôn Bảo Luân đang xoay tròn không dứt.
Chân Ngôn Bảo Luân nhanh chóng chớp động hai cái, chậm rãi biến mất.
Vào lúc này, miệng Hàn Lập chợt hô khẽ một tiếng, tâm niệm vừa động,
Chân Ngôn Bảo Luân còn chưa biến mất, lần nữa ngưng tụ lại, bay lên từ
sau lưng của hắn, hạ xuống phía trước mặt.
Chỉ thấy đạo văn thời gian trên Chân Ngôn Bảo Luân, lúc này lại có
mười mấy đoàn đã trở nên ảm đạm, giống hệt những đạo văn thời gian bị ảm đạm trước kia.
''Sao lại...'' Trong mắt Hàn Lập hiện lên một chút sửng sốt.
Tâm niệm vừa động, một cỗ thần niệm của hắn chui vào Dưỡng Hồn lô, đem tình hình này nói cho tàn hồn lão đạo biết.
''Đương nhiên rồi, thần thông Linh Vực lợi hại như vậy, ngươi cho
rằng thúc giục nó chỉ cần tiêu hao Tiên Linh Lực là đủ sao? Thi triển
Linh Vực chủ yếu là tiêu hao lực lượng thời gian pháp tắc của ngươi, một vài thời gian đạo văn bị tắt là bình thường''. Tàn hồn không thấy gì là không đúng, nói.
Hàn Lập nghe nói thế, nhẹ gật đầu.
Hắn hiện tại ngưng tụ ra trọn vẹn mười sợi thời gian pháp tắc, khôi
phục mười mấy đoàn thời gian đạo văn này, tựa hồ cũng không mất bao lâu.
Nghĩ đến đây, trong lòng của hắn buông lỏng, sau đó phất tay khẽ vẫy.
Ba thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm chớp động thanh mang, bay vụt quay về, dừng trước người hắn.
Kim quang lóe lên, sợi pháp tắc bên trong kiếm bắn ra, dung nhập vào thân thể của hắn.
Kim mang trên Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lập tức biến mất, khí tức cũng giảm đi, khôi phục bộ dạng lúc trước.
Hàn Lập thấy vậy, trong lòng khẽ động.
Thanh Trúc Phong Vân Kiếm ẩn chứa Linh lực vô cùng cường đại, hắn tạm thời sáp nhập vào đó một sợi tơ thời gian, khiến cho chúng có thêm một
tia lực lượng thời gian pháp tắc, uy năng lập tức tăng lên rất nhiều. Về sau, kiếm này phối hợp pháp tắc, uy năng không biết lớn tới mức nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lập tức nóng như lửa đốt.
Hàn Lập hít sâu một hơi, tâm trạng bình tĩnh trở lại, phất ống tay
áo. Ba thanh cự kiếm màu xanh nhanh chóng thu nhỏ lại, bay vào trong tay áo hắn.
Cuộc chiến ác liệt này, tuy rằng Linh Vực thời gian của hắn lần đầu
sử dụng, phối hợp cùng Chân Ngôn Bảo Luân, hầu như không có tổn thất bao nhiêu thủ đoạn đã đánh chết Cừ Linh, nhưng duy trì Linh Vực tiêu hao
Tiên Linh Lực không ít, ngoài ra thúc giục Thanh Trúc Phong Vân Kiếm
cũng tiêu hao Tiên Linh Lực rất nhiều.
Kết hợp cả hai thứ này dù hiện tại hắn đã tiến giai Kim Tiên trung
kỳ, cũng cảm thấy không chịu đựng nổi, lúc này sắc mặt có chút tái nhợt.
Theo quan sát vừa rồi, Linh Vực có ưu điểm là phạm vi khá lớn, nhưng
uy năng lại tương đối hạn chế, trong khi khu vực Chân Ngôn Bảo Luân tỏa
ra tuy phạm vi nhỏ bé nhưng uy năng lại không yếu.
Hắn lật tay lấy ra một quả đan dược đỏ thẫm ăn vào, đang định vận công luyện hóa.
Bất quá vào lúc này, tơ thời gian trên hoa văn chữ Vương trên trán
Nguyên Anh con rắn màu xám bỗng nhiên tỏa tia sáng trắng, thân thể nó ra sức giằng co.
Sợi tơ thời gian cũng bị co giãn liên tục, mơ hồ hơi lỏng ra một chút.
''Còn muốn trốn!'' Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, bấm tay một chút.
Sợi tơ thời gian lập tức sáng lên, hào quang từ bên trong tản mát ra
càng thêm sáng rực, lần nữa siết chặt lấy Nguyên Anh màu xám.
Nguyên Anh màu xám phát ra một tiếng the thé chói tai, thân thể căng phồng mãnh liệt, vừa thô vừa to gấp bốn năm lần.
Hàn Lập nhíu mày, tơ thời gian đang trói chặt thân thể Nguyên Anh,
lằn sâu vào trong thân thể nó. Trong tình huống như thế, nó càng không
có khả năng giãy giụa thoát ra.
Tuy nhiên, Nguyên Anh Cừ Linh này thực cổ quái, hắn đang định bấm niệm pháp quyết thi pháp triệt để giam cầm lại.
Ngay lúc này, hoa văn màu bạc trên trán Nguyên Anh màu xám lần nữa
sáng lên, ''bụp'' một tiếng, Nguyên Anh đột nhiên vỡ ra hóa thành một
quầng trăng mờ, phiêu tán biến mất.
Một đường Long ảnh mơ hồ từ trong quầng trăng mờ đầy trời bắn ra.
Đúng là thần hồn Cừ Linh, chung quanh được một tầng sáng trắng vô cùng
mờ nhạt bao phủ, tốc độ mau kinh người, chớp một cái đã biến mất khỏi
tầm mắt.
Hàn Lập thấy vậy lông mày nhăn lại.
Nguyên Anh Cừ Linh bị hắn vận dụng tơ thời gian trói lại, theo lý
thuyết, dù động đậy một chút cũng là mơ tưởng, vậy mà nó vẫn có biện
pháp giãy giụa tự bạo.
Xem ra Kim Tiên mặc dù chỉ còn lại có Nguyên Anh, thần thông cũng không phải nhỏ, hôm nay coi như là cho hắn bài học.
Hắn lắc đầu, vung tay lên, sợi tơ thời gian kia cũng bay vào trong cơ thể.
Mặc dù đối phương là Chân Linh, nhưng hôm nay chỉ còn lại có thần
hồn, chạy thoát rồi cũng không sao. Dù sao nơi đây cũng không phải là
bên ngoài, cho dù tương lai có tai hoạ ngầm gì, hôm nay hắn cũng không
có thời gian rỗi mà bận tâm.
Ngay lúc này, Linh Vực ba màu của Cừ Linh trước đây rung rung vài cái, đang nhanh chóng biến mất.
Thi thể Ngũ Trảo Hôi Long ở bên trong lập tức sụp đổ, từ giữa không trung rơi xuống phía dưới.
Hàn Lập phất một tay lên, bắn ra một dụng cụ trông như bình bát màu
xanh, lóe lên biến lớn gần mẫu, đỡ lấy thi thể Ngũ Trảo Hôi Long, một
mảnh cũng không sót.
Hắn vẫy tay, bình bát màu xanh bay vụt quay về, nửa đường hóa thành cỡ nhỏ như trước, rơi vào trong tay của hắn.
Hai mắt Hàn Lập nhìn vào bên trong bình bát, thần sắc hơi lộ ra vẻ hài lòng, lật tay thu bình bát vào.
Ngay sau đó, hắn phất tay phát ra một vệt hào quang màu xanh, cuốn
lấy vương tọa mất đi khống chế vẫn đang lơ lửng giữa không trung, kéo
về.
Hắn chỉ hơi đánh giá một lát, rồi lật tay thu vào.
Vào lúc này, kim quang lóe lên, thân ảnh Kim Đồng xuất hiện ở bên cạnh Hàn Lập, cái chiêng đồng trước kia chẳng biết đi đâu mất.
''Hàn Lập, chỉ có một Nguyên Anh vậy mà ngươi cũng không giữ được, để cho nó tự bạo mất. Thật sự là lãng phí!'' Kim Đồng cau mày nhăn nhó, vô cùng bất mãn lầm bầm.
''Thế nào, ngươi muốn Nguyên Anh Kim Tiên?'' Hàn Lập liếc nhìn Kim Đồng, có chút kỳ quái hỏi.
''Còn phải nhiều lời sao? Nguyên Anh Kim Tiên sức sống mãnh liệt, lại còn ẩn chứa lực lượng thần hồn dồi dào, đối với bổn tiên nữ mà nói, tự
nhiên là một vốn một lời, là thuốc bổ tốt nhất rồi!" Kim Đồng bĩu môi
nói ra.
Hàn Lập cũng không có nói thêm gì, hơi cuốn tay, trong lòng bàn tay
hiện ra một hộp ngọc màu trắng. Hắn mở nắp hộp, bên trong là hai cái
Nguyên Anh, một đen một trắng, chính là của cự mãng màu trắng và quái
ngư màu đen hắn chém giết lúc trước.
Kim Đồng vốn còn muốn nói thêm nữa, thấy vậy ánh mắt lập tức sáng lên, gắt gao dán mắt vào hai cái Nguyên Anh.
''Hai cái Nguyên Anh này vốn là có công dụng khác với ta, lần này
ngươi giúp ta tru sát Cừ Linh cũng có công lao, cho ngươi để khôi phục
nguyên khí.'' Hàn Lập nói qua, đưa hộp ngọc tới.
''Coi như ngươi có lương tâm! Ngươi đã có thành tâm thành ý như vậy,
bổn tiên nữ đành gắng gượng nhận lấy thôi.'' Kim Đồng không có chút
khách khí nào với Hàn Lập, mặt mày hớn hở ôm lấy hộp ngọc.
Nàng hít sâu một hơi, lập tức há miệng ra, phát ra một cỗ kim quang,
cuốn lấy hai cái Nguyên Anh, hút vào miệng, từng ngụm lớn bắt đầu nhai
nuốt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Kim Đồng lộ ra vẻ thỏa mãn hạnh phúc.
Hai cái Nguyên Anh Yêu thú Kim Tiên cảnh vốn thủy hỏa bất xâm, đao
kiếm bất nhập, ở trong miệng nữ đồng, phảng phất một bữa tiệc lớn ngon
miệng tràn ngập mỹ vị. Điều này làm cho Hàn Lập có chút câm nín, đồng
thời ở sâu trong đáy mắt hiện lên vài phần ngưỡng mộ.
Lúc này, trên thân Kim Đồng chợt hiện ra từng đợt kim quang không
ngừng lưu chuyển, giống như sóng nước chớp động, cuối cùng hội tụ nơi
hai cánh tay của nàng.
Nguyên bản hai cánh tay nàng hơi mờ, hiện nhanh chóng trở nên ngưng thật.
Sau mấy hơi thở, Kim Đồng bỗng nhiên hơi ngửa đầu, nuốt vật trong
miệng xuống bụng, dùng cánh tay mới phục hồi lau miệng, còn nấc lên một
cái.
Kim quang trên người nàng ngừng lại rất nhanh, cánh tay cũng hầu như khôi phục hình dạng ban đầu.
''Xem ra Nguyên Anh cấp bậc Kim Tiên đối với ngươi mà nói, đúng là
thuốc bổ tốt nhất. Lại nói nhiều năm không gặp, không nghĩ tới ngươi
lại biến thành bộ dáng này.'' Hàn Lập nhẹ gật đầu, nói ra.
''Thế nào, bộ dạng bổn tiên nữ như thế này không tốt sao? Lại nói,
nếu là có thêm một cái nữa, thương thế bổn tiên nữ có thể khôi phục hoàn toàn. Đều do ngươi! Nếu không thì đã có tất cả ba con Nguyên Anh.'' Kim Đồng lông mi nhỏ nhướng lên liếc Hàn Lập, có chút bất mãn nói ra.
''Gấp cái gì, bây giờ bên trong Tiên Phủ Kim Tiên tụ tập, mặc dù ta
không đi tìm bọn họ, e rằng cũng có người tìm tới tận cửa đấy.'' Ánh mắt Hàn Lập chuyển sang hướng khác, thản nhiên nói.
''Vẫn còn nữa sao, vậy thì tốt quá! Có bổn tiên nữ đây, cộng thêm
Linh Vực của ngươi, đảm bảo bọn chúng có đến mà không có về.'' Kim
Đồng hì hì cười một tiếng, lười biếng đưa tay ra mời, lộ ra một hàng
răng nhỏ trắng như tuyết, ngông nghênh nói.
''Việc này tạm thời không bàn. Kim Đồng, có chuyện ta muốn hỏi ngươi
một chút trước.'' Hàn Lập nhìn Kim Đồng, thần sắc trở nên nghiêm túc,
hỏi.
''A, chuyện gì?'' Hàn Lập bất ngờ hỏi khiến cho Kim Đồng hơi ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút khẩn trương trả lời.
''Năm đó ta phi thăng Tiên Giới, sau đó gặp phải cường địch bị đánh
rớt xuống hạ giới, bởi vì pháp tắc của kẻ địch khiến cho trí nhớ bị tổn
thất rất nhiều. Ngươi có còn nhớ lúc trước chúng ta gặp cường địch trên
Tiên Giới là trải qua những gì không?'' Hàn Lập trầm giọng hỏi.
Tuy rằng từ Đào Vũ và Phương Bàn đã biết được một chút tình hình
nhưng đối với chuyện sau khi phi thăng Tiên Giới gặp phải sự cố, hắn vẫn không biết rõ toàn bộ. Hiện tại nghiên mực đã bị nổ tung, manh mối cuối cùng có trong tay đều đã mất hết.
Chẳng biết tại sao, Hàn Lập rất quan tâm tới đoạn ký ức này.
''Ta cũng không nhớ nổi đoạn ký ức nơi Tiên Giới này, giống như bắt
đầu là từ lúc gặp phải tên Phương Bàn kia. Sau đó ta dùng chút mưu kế
làm thịt một đầu linh sủng của Phương Bàn, khi trở lại thì tìm không
thấy tung tích của ngươi, về sau lại bị mụ Cừ Linh bắt đi. Lại nói, ả ta lại giỏi về đào tạo các loại linh sủng, do liên tục có ăn có uống có
thăng cấp nên bổn tiên nữ cũng đành tạm thời lá mặt lá trái đi theo.''
Kim Đồng suy nghĩ một chút, nhíu mày lại, nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT