Hàn Lập hít sâu một hơi, không chút do dự phất tay về phía Chân Thực Chi Nhãn một cái, một đạo kim quang từ trong tay áo bắn ra, lóe lên rồi
chui vào trong Chân Thực Chi Nhãn.
Bên trong Chân Thực Chi Nhãn kim quang lần nữa sáng ngời, sau đó từng đạo kim quang từ trong bắn ra.
Những kim quang này có tốc độ cực nhanh, lập tức lan tràn đến các nơi không gian sương mù.
Hàn Lập nhắm mắt lại, mười ngón tay bắt quyết.
Chân Thực Chi Nhãn lập tức lóe lên, bên trên những kim quang kia cũng rung
rung nhẹ nhàng, tựa như những xúc tu linh mẫn vô cùng, mọi thứ trong
không gian có cảm giác mê muội, mơ hồ.
Thời gian trôi qua từng chút, trong nháy mắt qua gần nửa canh giờ, Hàn Lập cứ khoanh chân ngồi như vậy, vẫn không nhúc nhích.
Vào thời khắc này, một chỗ không gian sương mù chợt vang lên một tiếng trầm đục rất nhỏ.
Trên một sợi kim quang đột nhiên bộc phát ra một viên kim quang, không gian
sương mù bên cạnh sợi kim quang đó hơi run lên, nổi lên từng đường vân
như gợn nước.
Hàn Lập bỗng nhiên mở to mắt nhìn về chỗ đó, đồng thời mười ngón tay động liên tục.
Tinh quang chỗ mi tâm của hắn lóe lên, một cỗ thần niệm lực khổng lồ ùn ùn phóng tới.
Bên cạnh chỗ không gian sương mù chấn động đó, ngân quang lóe lên, hiện ra
một đám Thần Niệm Chi Liên dài hẹp, khoảng tám chín đạo như vậy.
Trên đỉnh sắc bén của Thần Niệm Chi Liên, hàn quang nhàn nhạt lóe ra, đâm mạnh vào điểm chấn động hư không vừa rồi.
Một đoàn lục quang chói mắt chợt từ chỗ hư không đó bộc phát ra, đồng thời
vặn vẹo điên cuồng, một cái khe hở cực nhỏ khác hiện ra.
Con mắt Hàn Lập chợt sáng ngời, quang mang trên người đại phóng, đều rót vào phi chu dưới thân.
Vèo!
Thanh Diên phi chu mơ hồ biến thành một đoàn lục ảnh, trong nháy mắt bay vào trong khe hở đó, biến mất không thấy.
Ảo cảnh sương mù chung quanh Hàn Lập biến mất vô tung, loáng một cái, phi
chu lại xuất hiện lần nữa trong biển cát, cũng không dừng lại mà tiếp
tục bay về phía trước.
Thấy tình hình này, hắn mới thầm thở ra một hơi.
So với những lần trước thì ảo cảnh lần này khó vượt hơn rất nhiều, ngay cả hắn cũng suýt không cách nào ra được.
Một bên phi chu, lúc này thần sắc Lục Vũ Tình cũng yên tĩnh trở lại, không
còn điên cuồng nữa, nàng nằm trên sàn vẫn không nhúc nhích, dường như đã ngủ say.
Hàn Lập nhìn thoáng qua phía nàng, sắc mặt lộ vẻ do dự.
Sau một lát, dường như hắn hạ quyết tâm, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Thần Niệm Chi Liên trên người Lục Vũ Tình được cởi ra, tinh quang phía ngoài chớp lên dần dần biến mất.
Đồng thời mấy vòng trong suốt trên người Lục Vũ Tình cũng chớp động hai cái rồi biến mất không thấy gì nữa.
Hàn Lập bấm tay một cái, một đoàn lục sắc khác bắn ra, chui vào mi tâm Lục Vũ Tình.
Nàng này rên "Ư ư" một tiếng, bờ mi hơi rung rung hai cái, từ từ mở mắt ra,
trong mắt mặc dù còn mang theo vài phần mê man, nhưng cơ bản đã khôi
phục bình tĩnh.
Nàng lắc lắc đầu, đột nhiên biến sắc, ngồi bật dây, có chút kinh hoảng nhìn chung quanh.
Nhìn thấy tình huống chung quanh, nàng ta khẽ giật mình, từ từ bình tĩnh lại.
"Xem ra Hàn đại ca đã bài trừ ảo cảnh này, không thể tưởng được ảo cảnh cuối cùng này lại lợi hại đến vậy." Lục Vũ Tình đứng lên nói, xem ra thần
sắc còn có chút sợ hãi.
Hàn Lập một mực quan sát thần sắc Lục Vũ Tình, lúc này nhíu mày một cái nhưng không nói gì.
"Hàn đại ca, làm sao vậy?" Lục Vũ Tình để ý tới ánh mắt Hàn Lập bèn hỏi.
Hàn Lập lắc đầu, nói: "Không có gì, bây giờ ngươi cảm thấy như thế nào?".
Lục Vũ Tình nghe vậy giật mình khẽ, lập tức tay đè lên đan điền trung (Đan
điền trung: Khoảng giữa ngực và bụng), ánh mắt lộ ra vẻ đau đớn, nhưng
cũng ngạc nhiên nhiều hơn bèn hỏi: "Ta bị thương như thế nào vậy?"
"Vừa mới ở trong ảo cảnh kia, tâm thần ngươi bị khống chế, đột nhiên tấn
công ta, Hàn mỗ bất đắc dĩ đành phải chế trụ ngươi, thời điểm ra tay có
chút không cẩn thận." Hàn Lập chậm rãi nói ra.
Lục Vũ Tình sửng
sốt một chút, sau đó vội vàng khoát tay, áy náy nói: "Không có việc gì,
tiểu nữ giúp không được gì, đã vậy còn luôn phiền toái đến Hàn đại ca,
là do ta không phải."
Ánh mắt Hàn Lập nhìn về phía trước nói:
"Dựa theo trước đây suy đoán, phía trước hẳn là lối vào chỗ kia rồi.
Chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục hành trình."
Nói xong, hắn phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Lục quang mặt ngoài Thanh Diên phi chu chấn động một chút rồi ngừng lại.
Lục Vũ Tình gật đầu nhẹ, đi đến một bên khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một quả đan dược ăn vào.
Chung quanh thân thể nàng hiện ra một tầng lục quang sáng ngời, hình thành một vòng sáng lục sắc bao bọc thân hình nàng lại.
Hàn Lập nhìn xem Lục Vũ Tình, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Thần sắc Lục Vũ Tình vừa rồi không giống như giả bộ, chẳng lẽ nàng ta thực
sự không nhớ những chuyện đã xảy ra bên trong ảo cảnh lúc trước?
Hàn Lập ngẫm nghĩ vài lần, rất nhanh lắc đầu, không nghĩ những việc đó nữa nhưng trong lòng hắn thêm mấy phần cảnh giác nàng ta.
Tay áo hắn phất lên, từng đạo lam quang bắn ra, rơi vào bên cạnh phi chu, đó là một cán trận kỳ.
Lam quang rực rỡ từ những trận kỳ phát ra, hình thành một cái màn sáng màu lam dày đặc bao phủ lấy Thanh Diên phi chu.
Sau khi làm xong, Hàn Lập lật tay, một quả đan dược đỏ thẫm hiện ra. Viên
đan này bị một tầng quang tráo đỏ thẫm bao bọc, mơ hồ tản mát ra linh
lực kinh người, đúng là Tham Thiên đan do Giao Tam tặng lúc trước
Lúc trước phá giải ảo cảnh, Tiên Linh lực trong cơ thể hắn tiêu hao không
ít, phía trước chính là thông đạo, còn phải đối phó một đầu Yêu thú Kim
Tiên cảnh thực lực không rõ, cần phải rất nhanh khôi phục nguyên khí.
Hắn há miệng ném đan này vào ăn, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công
pháp luyện hóa dược lực, rất nhanh trên mặt nổi lên một tầng ánh sáng
màu đỏ, Tiên Linh Lực nhanh chóng khôi phục.
...
Một nơi
trên không sa mạc màu đen ở Minh Hàn Tiên Phủ, một phi xa màu bích ngọc
lập loè ánh sáng màu xanh, bay nhanh về phía trước.
Nơi này thình lình đúng là nơi bọn Hàn Lập vừa mới đi qua Hắc Nham sa mạc.
Trên phi xa đứng đấy một nam tử dáng người thon dài, trong tay đang cầm một
cái la bàn màu trắng, phía trên có một điểm hồng quang chớp động kịch
liệt.
"Quả nhiên là Luyện Thần Thuật! Hừ! Lần này rơi vào trong
tay bổn tọa, đừng mong đào thoát!" Nam tử bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn tới phía trước.
Không thấy gã thi pháp như thế nào, Bích Ngọc phi xa đại phóng thanh mang, bốn cái bánh xe điên cuồng chuyển động, hóa thành bốn đoàn gió lốc màu xanh mơ hồ.
Tốc độ Bích Ngọc phi xa đột nhiên tăng nhiều, so với trước nhanh gấp mấy lần, nhanh chóng vô cùng bay về phía trước.
...
Trong nháy mắt qua đã qua nửa canh giờ.
Trên Thanh Diên phi chu, Hàn Lập mở to mắt, trong mắt bắn ra hai đạo tinh quang, Tiên Linh Lực đã hoàn toàn khôi phục.
Sau một lát, ánh sáng màu xanh trên người Lục Vũ Tình cũng lóe lên thu lại, thoạt nhìn khí sắc cũng khôi phục không sai biệt lắm.
"Đi thôi." Hàn Lập thấy Lục Vũ Tình thu công, phất tay triệt tiêu cấm chế chung
quanh phi chu, bấm niệm pháp quyết thúc giục phi chu tiếp tục tiến lên.
Trong thời gian tiếp theo, hai người đi một đường đều không nói gì, rất nhanh bay về phía trước đã hơn một canh giờ.
Lúc này theo lý thuyết đã là chỗ sâu nhất trong Vô Tận Sa Hải, không khí
cực nóng chung quanh cũng dần dần yếu bớt, thậm chí trong không khí còn
nhiều thêm vài phần khí tức âm hàn.
Ngay lúc đó, đồng tử Hàn Lập co rụt lại, vung tay lên, Thanh Diên phi chu lập tức ngừng lại.
Chỉ thấy trên mặt đất phía trước lần nữa hiện ra một ốc đảo.
Mảnh ốc đảo có phương viên đại khái khoảng bốn năm mươi trượng, cây cối xanh um tùm, trong đó còn kèm theo một ít hoa cỏ, bất quá đều là phàm vật.
Trung tâm ốc đảo là một dãy sáng hình dạng hồ nước, bên trong nước có màu
trắng bạc, tán phát ra trận trận vầng sáng, mặc dù lúc này là giữa ban
ngày cũng dễ làm người khác chú ý vô cùng, thoạt nhìn giống như một vòng loan nguyệt rơi vào trong Vô Tận Sa Hải này.
Ốc đảo cũng không phải ảo cảnh, mà là tồn tại chân thật.
Loan nguyệt giữa hồ có một cái vòng xoáy đen kịt lớn mấy trượng, nhanh chóng chuyển động, phát ra thanh âm ô ô.
Từng cỗ chấn động không gian từ trong vòng xoáy màu đen tán phát ra, ở chỗ
sâu trong vòng xoáy ẩn hiện nhè nhẹ bạch quang, dường như thông đến một
thế giới khác.
Hồ nước chung quanh cũng theo vòng xoáy quấy, bị ảnh hưởng theo.
"Không gian thông đạo!" Lục Vũ Tình đại hỉ, trong miệng thấp giọng nói.
Hàn Lập không có nhìn về vòng xoáy màu đen mà ánh mắt lại rơi vào một mảnh rừng rậm bên bờ hồ, sắc mặt hơi đổi.
Hắn phất tay thu hồi Thanh Diên phi chu, thân hình bay vụt hạ xuống.
Lục Vũ Tình giật mình khẽ, lập tức theo thói quen đuổi theo.
Rơi nhanh xuống mặt đất, trên mặt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, thân hình ngừng lại một chút.
Chỉ thấy phía dưới một chỗ trong rừng, một đầu dị thú ước chừng vài chục trượng đang nằm rạp xuống.
Lúc trước ở giữa không trung, con thú này bị rừng rậm ngăn trở nên Lục Vũ Tình không thể nhìn thấy.
Con thú này giống như con trâu vàng, cơ bắp trên thân thể phồng lên nở ra,
thoạt nhìn cực kỳ hùng tráng, da lông toàn thân có màu thương thanh,
giống như cổ ngọc.
Trên bốn cái chân mọc ra móng vuốt sắc bén như ưng trảo, lóe ra từng trận hàn quang, làm cho người ta một loại cảm
giác cực kỳ áp bách.
Nếu con thú này còn sống, tất nhiên đúng là một đầu dị thú cực kỳ lợi hại.
Nhưng mà Thương Thanh Cự Ngưu thình lình đầu thân chia lìa, một cái đầu bò
cực đại nằm cách đó không xa, trên đầu bị đâm bởi một cây hắc độc giác,
trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, dường như trước khi chết nhìn thấy chuyện
gì làm cho nó cực kỳ khiếp sợ.
"Xem ra đã có người tới trước
chúng ta... Lần này tiến vào Tiên phủ, mấy thế lực lớn cũng biết trong
Vô Tận Sa Hải này có thông đạo đi xuyên qua, tuy rằng bọn hắn chưa hẳn
có địa đồ nơi này, nhưng lấy thực lực của bọn hắn, muốn tìm được nơi đây cũng không phải là không thể." Trên mặt Lục Vũ Tình rất nhanh thu lại
vẻ kinh ngạc, nói ra.
Hàn Lập gật đầu, ánh mắt rơi vào vết thương trên cổ Thương Thanh Cự Ngưu, đồng tử không khỏi ngưng tụ.
"Thật sự là không đơn giản." Sắc mặt hắn ngưng trọng, thấp giọng tự nhủ.
Miệng vết thương Cự Ngưu hình thành bóng loáng, dĩ nhiên là bị người dùng một đao đoạn đầu gọn gàng.
Hơn nữa bên trong ốc đảo cũng nhìn không thấy dấu vết đánh nhau, chỉ sợ Yêu thú Cự Ngưu này là bị người một kích chém giết.
Tuy rằng con thú này đã chết đi, nhưng từ khí tức thi thể này, khi còn sống thực lực khẳng định không kém.
Đối mặt một đầu Yêu thú Kim Tiên, vẫn có thể một kích chém giết, thực lực người này mạnh cỡ nào có thể nghĩ được.
Thân hình Hàn Lập nhoáng một cái rơi vào bên cạnh thi thể Cự Ngưu, chợt thò
tay quét qua miệng vết thương, lây dính một ít huyết dịch trên miệng vết thương.
Sau đó hắn đem máu dính trên tay đưa tới trước mũi ngửi một chút, con mắt hiện lên một tia tinh quang.
"Hàn đại ca, nhìn dáng vẻ của ngươi, chẳng lẽ ngươi biết là ai giết đầu Yêu
thú này?" Lục Vũ Tình nhìn cử động của Hàn Lập, trên mặt có chút kinh
ngạc, hỏi.
"Không biết, bất quá mặc kệ là do người nào làm, cùng
chúng ta quan hệ không lớn. Nếu người này thay chúng ta giết đầu Yêu thú này, ngược lại là bớt chúng ta một phen công phu, đi thôi." Trên tay
Hàn Lập loé lên ánh sáng màu xanh, đánh bay vết máu ra ngoài, nói.