"Có lẽ do thời gian quá lâu, đại trận nơi đây đã
xảy ra vấn đề gì a. Thời điểm lần trước ngươi tiến vào nơi này, đại trận cũng không hoàn toàn kích hoạt, đầu Khôi Lỗi kia cũng không hoàn toàn
thức tỉnh, cho nên ngươi mới may mắn giữ được một mạng." Hàn Lập suy
nghĩ một chút, sau đó chậm rãi nói ra.
Lãnh Diễm lão tổ nghe Hàn Lập nói vậy, nghĩ lại một chút không khỏi
hô to may mắn, đồng thời vẫn chưa phát giác sống lưng mình đã ướt lạnh,
đang muốn há miệng nói gì đó, chợt nghe Hàn Lập hô to một tiếng "Đã
đến".
Thanh âm vừa vang lên, thân ảnh Hàn Lập đã biến mất không thấy.
Tiếp theo trong nháy mắt, thân ảnh của hắn xuất hiện trên đỉnh đầu
đồng nhân Khôi Lỗi, hai tay bấm một kiếm quyết cổ quái, ép xuống phía
dưới trùng trùng điệp điệp.
Hư không dưới lòng bàn tay hắn nhộn nhạo một hồi, một thanh trường
kiếm màu xanh tràn đầy quang mang từ trong lóe lên, trảm xuống đỉnh đầu
đồng nhân Khôi Lỗi.
Tiếng nổ "Đùng đùng" vang lên không dứt.
Một hồi thanh âm điện mang vang lên, trên thân trường kiếm màu xanh
bỗng nhiên sáng lên kim quang chói mắt, từng tầng kim sắc tia điện ngưng thực hùng hậu từ trong tuôn ra, bao phủ toàn bộ thân kiếm, trùng trùng
điệp điệp bổ vào đỉnh đầu đồng nhân.
"Oành" một tiếng vang thật lớn.
Một vòng xoáy kim lôi cao mấy trượng lăng không sinh ra trong đại
điện, gào thét xoay tròn giữa không trung, không ngừng có tia điện kim
sắc bắn ra bốn phương tám hướng, đánh vào màn sáng tử kim, làm vang lên
từng trận điện minh.
Lãnh Diễm lão tổ nhìn chằm chằm vào vòng xoáy, nhưng căn bản không
cách nào nhìn thấy thân ảnh đồng nhân Khôi Lỗi, chỉ có thể cảm nhận được bên trong kim sắc lôi điện tràn đầy lực lượng cuồng bạo.
"Đã chết rồi sao..." Trong lòng gã thầm nghĩ.
Nhưng mà sau mấy hơi thở, bên trong vòng xoáy kim lôi liền truyền đến một hồi tiếng vang cổ quái, làm cho nội tâm gã rùng mình.
Một cánh tay tráng kiện trắng như bạch ngọc gần như thông thấu bỗng
nhiên từ trong vòng xoáy mãnh liệt thò ra, năm ngón tay nắm chặt thành
quyền đập lên màng điện quang do trường kiếm màu xanh tuôn ra.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn.
Một đoàn tinh vân màu trắng từ phía trên đầu quyền nổ bể ra, vô số
lam sắc quang điểm hiển hiện trong đó, luân chuyển lập loè, phảng phất
như những ngôi sao lập lòe đầy trời trong đêm nắng ráo, đẹp không sao tả xiết.
Ngay sau đó, một cổ lực lượng vô cùng cuồng bạo từ trong phóng thích
ra, tầng tầng bạch quang tuôn về bốn phương tám hướng, làm cho vòng xoáy kim lôi không ngừng bành trướng biến lớn lên.
Cùng lúc đó, bên trong bạch quang, từng ngôi sao màu lam mai một đi, một cỗ khí tức hủy diệt từ trong đó phát ra.
"Gào..."
Chỉ nghe một tiếng bạo rống giận dữ vang lên, khi nãy đã cuồng trướng ra bạch quang, lại lần nữa bộc phát ra.
Cuối cùng vòng xoáy kim lôi cũng không chịu nổi gánh nặng vang lên
một tiếng nổ bể ra, vô số tia điện Kim sắc như Kim xà bắn ra bốn phương
tám hướng, liên tiếp đánh lên màn sáng tử kim, làm vang lên thanh âm sấm sét liên tiếp.
Mà từ không trung, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm chém xuống cũng bị cỗ cự lực này xông kích mãnh liệt, bay ngược ra ngoài.
Chỉ thấy nó bay lên nóc nhà đụng vào màn sáng tử kim, dấy lên một
mảnh tia lửa điện quang, sau đó bắn ngược trở lại, sắp đâm xuống mặt đất thì trong một cái chớp mắt bị Hàn Lập bắt được chuôi kiếm, nắm trong
tay.
Trường kiếm màu xanh rung động mãnh liệt không thôi, làm cánh tay của hắn cũng theo đó run lên.
Sắc mặt Hàn Lập có chút trắng bệch, hô hấp hơi dồn dập, hiển nhiên cũng nhận lấy không ít chấn động.
Hắn nhíu chặt lông mày, nhìn vào phía trong đại điện, chỉ thấy lúc
này đồng nhân Khôi Lỗi kia đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng, toàn thân
thông thấu vô cùng, màu sắc như thanh ngọc, các nơi trên người lóe lên
từng quang điểm lam sắc
Lúc này, trên người nó còn có từng sợi hồ quang điện yếu ớt nhảy lên, nó lại không thèm để ý chút nào, chẳng qua đưa một tay lên bắt lấy, hồ
quang điện liền biến mất, sau đó nhấc chân lên, thân ảnh trở nên mơ hồ,
giống như lưu quang xẹt qua, lập tức đã đến trước người Hàn Lập.
Cánh tay nó nâng lên, cũng không có nắm lại, mà dùng thế chém, với xu thế vạn quân chém xuống cổ Hàn Lập.
Bởi vì tốc độ của nó nhanh đến không thể tưởng tượng, Hàn Lập chưa
kịp phòng bị, liền bị trúng một cái, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, ý nghĩ
một hồi hôn mê, tiếp theo toàn bộ cơ thể bay ra ngoài đụng vào màn sáng
tử kim.
Lập tức phía trên màn sáng điện quang mãnh liệt, bắn ra một mảnh tia lửa chói mắt.
"Hàn đạo hữu!"
Lãnh Diễm lão tổ kinh hô một tiếng, tính lách mình qua nhưng khôi lỗi Kim Tiên lườm một cái liền do dự, cuối cùng vẫn ngừng động tác, không
dám khởi hành.
Nhưng mà Khôi Lỗi kia sau khi đánh bại Hàn Lập không có tiếp tục truy kích, mà thân hình khẽ chuyển, một đôi mắt màu bạc không chút tình cảm
nhìn về phía gã.
Lãnh Diễm lão tổ cảm thấy lưng phát lạnh, liếc nhìn phiến đá trong
tay mình, vội vàng vứt ra xa giống như cầm củ khoai lang nóng phỏng tay.
Không biết là cố tình hay vô ý, phiến đá bay ra hơn mười trượng, sau đó rơi vào bên chân Hàn Lập.
Hàn Lập vừa mới từ trên màn sáng tử kim ngã rơi xuống, trên người có
từng trận khói trắng, quần áo cũng xuất hiện nhiều dấu vết bị đốt cháy,
nhìn có chút chật vật.
Một tay hắn chống trường kiếm màu xanh, xoay người nhặt phiến đá màu đen lên, nhìn đánh giá, hơi nhếch miệng rồi thu vào.
Tên Kim Tiên khôi lỗi thấy một màn như vậy, như hoàn toàn bị chọc
giận, thân ảnh lần nữa mơ hồ một cái, hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng bắn về phía Hàn Lập.
Bàn tay của nó làm kiểu cổ tay chém như trước, phía trên bạch quang
rung động "Xùy xùy", ngưng tụ thành một quang diễm màu trắng hình răng
cưa, đâm thẳng vào ngực Hàn Lập.
Lúc này Hàn Lập đã đề phòng.
Chỉ thấy trong hai mắt hắn hiện lên một tia tinh quang, sau lưng Kim
Quang bắt đầu kịch liệt khởi động, một kim sắc Bảo Luân hiển hiện ra,
phía trên còn sót lại hơn mười đoàn Đạo Văn sáng rõ, từ trong tản mát ra một tầng rung động Kim sắc, bao phủ chung quanh hắn.
Cánh tay Kim Tiên khôi lỗi sau khi lọt vào bên trong tầng rung động
kim sắc lập tức như rơi vào dòng sông quang âm, trở nên vô cùng chậm
chạp.
Nhưng mà, lúc này tất cả lam sắc quang điểm trên người nó lại càng
sáng thêm, huỳnh bạch quang mang phía trên thân giống như sống lại, điên cuồng dũng mãnh lao tới hướng cánh tay.
Hàn Lập cảm thấy kinh ngạc, quang diễm màu trắng trên cổ tay hình
dạng chém của Kim Tiên khôi lỗi chuyển sang màu lam, phạm vi lớn ra gần
như gấp đôi, điên cuồng mà cắt phạm vi rung động Kim sắc.
Chỉ thấy rung động kim sắc mà Chân Ngôn Bảo Luân phóng xuất ra trở
nên có chút không ổn định, cánh tay bị cấm cố kia vậy mà lần nữa đột
tiến về phía trước, tốc độ tuy rằng không nhanh, nhưng rõ ràng ảnh hưởng của Bảo Luân giảm xuống gấp trăm lần.
Loại tình huống này trước kia hắn chưa bao giờ gặp phải.
"Giải đạo hữu, còn không chuẩn bị cho tốt sao?" Hàn Lập một bên nỗ lực cắt đứt liên kết Chân Ngôn Bảo Luân, vừa nói.
"Tốt, ngay lúc này." Một tiếng nói từ trong hư không truyền ra.
Còn chưa dứt lời, một đạo kim sắc hoa quang đột nhiên từ trong cơ thể Hàn Lập bắn ra, ở giữa không trung phóng đại lên, hóa thành một mảnh
Kim sắc lôi điện tuôn xuống dưới, lập tức lấp đầy toàn bộ đại điện.
Toàn bộ toà đại điện dường như hóa thành một tòa Kim sắc Lôi Trì, khắp nơi đều tràn ngập kim sắc lôi điện, cuồng bạo vô cùng.
Từ lúc tiến điện đến nay, Lãnh Diễm lão tổ đã bị chấn kinh nhiều lần, cơ bắp trên mặt cũng có chút cứng lại rồi.
Giờ phút này gã khẽ nhếch miệng, ánh mắt có chút phiêu hốt, toàn lực
thúc giục một chuông nhạc màu xanh, hóa thành một màn sáng thanh sắc bảo vệ chính mình.
Bên trong lôi trì điện, một càng cua màu vàng cực lớn phóng ra, càng
cua rộng thùng thình giơ cao đánh lên màn sáng tử kim trên nóc nhà, hai
màu điện mang giao thoa, không ngừng nổ đì đùng.
Lại thêm một cái càng cua cực lớn khác trong kim sắc lôi điện thò ra, thoáng một phát kẹp lên phần eo của Kim Tiên khôi lỗi.
"Răng rắc"
Nương theo đó một tiếng lôi điện vang lên, hai luồng kim sắc điện quang giao thoa với nhau chợt lóe lên.
Lập tức màn sáng tử kim bao phủ đại điện bị xé rách, quang mang tản
ra biến mất không thấy, trên vách tường và nóc nhà đại điện cũng mở ra
một khe hở cự đại, bể thành hai nửa.
Theo Kim sắc điện mang dần dần tiêu tán, trong lôi trì điện cũng bắt
đầu co rút lại, tràn vào trong cơ thể con cua màu vàng kia, quang mang
lóe lên hóa thành một gã hoàng bào nam tử mặt chữ điền, lông mày nhỏ
nhắn, đúng là Giải Đạo Nhân.
"Hàn đạo hữu, lần này ra tay, Tiên Nguyên Thạch ngươi đưa lúc trước
tiêu hao còn lại không có bao nhiêu." Giải Đạo Nhân liếc Kim Tiên khôi
lỗi chia làm hai đoạn trên mặt đất, chậm rãi nói ra.
"Không sao, về sau ta lại tiếp tế ngươi một ít, lần này đa tạ." Hàn Lập thu hồi Chân Ngôn Bảo Luân, mở miệng nói ra.
"Không cần. Theo ý ta, Kim Tiên khôi lỗi này có chút bất phàm, mặc dù lúc luyện chế đã bị áp chế linh trí, nhưng thần thông cùng loại Huyền
Tiên, chiến lực kỳ thật rất mạnh, nếu không có ta và ngươi liên thủ,
cũng không có biện pháp đánh bại nó dễ dàng như vậy." Giải Đạo Nhân
khoát tay áo, nói ra.
Ngụ ý của y, tự nhiên là hi vọng Hàn Lập không nên lãng phí, tốt nhất là thu nó vào.
"Ta sẽ cất kỹ, đợi sau khi rời khỏi nơi này, Giải đạo hữu còn có biện pháp chữa trị, một lần nữa luyện hoá không?" Lông mày Hàn Lập chau lên, mở miệng hỏi.
"Một kích vừa rồi ta không có nương tay, đã tổn thương đến hạch tâm
của nó, có thể chữa trị được hay không bây giờ còn khó mà nói." Giải Đạo Nhân từ chối cho ý kiến nói.
Lúc này bộ Kim Tiên khôi lỗi kia đã khôi phục nguyên bản hình dáng
đồng nhân, hai đoạn thân hình bị đứt kéo dài từ sườn phải đến khố trái,
bộ phận đứt gãy trên bụng có một viên cầu kim loại màu ám kim, phía trên đồng dạng có một vết rách hẹp dài.
Hàn Lập nhìn nó có chút tiếc nuối, nhưng cũng biết sự tình này không
có biện pháp nào khác, dù sao cũng là giao chiến cùng cấp độ Kim Tiên,
nếu phe mình ra tay còn lưu thủ, căn bản không khác tự tìm đường chết.
"Nếu không có chuyện gì khác, ta đi trước a." Giải Đạo Nhân liếc nhìn Lãnh Diễm lão tổ đang dựa vào cửa điện, hóa thành một đạo kim quang,
bay vào tay áo Hàn Lập,biến mất không thấy gì nữa.
Hàn Lập vung tay lên, thu hai đoạn Kim Tiên khôi lỗi trên mặt đất vào, quay người đi về phía sau đại điện.
Lãnh Diễm lão tổ nhìn bóng lưng Hàn Lập, ngồi liệt tại cửa điện, toàn thân đã thấm ướt mồ hôi.
Giờ phút này, gã rốt cuộc hiểu rõ giữa bọn họ chênh lệch bao nhiêu,
cuối cùng rõ ràng hành vi của mình lúc trước ngu xuẩn đến cỡ nào?
Hàn Lập vượt qua tấm bình phong cực lớn kia, thấy được một cửa ngầm rộng cỡ hai người.
Đi vào trong cửa ngầm, hắn liền đi tới hậu điện.
Trong hậu điện tương đối kín kẽ, bốn phía không có cửa sổ, cho nên
cũng không có sắc trời chiếu vào, nhưng bên trong cũng không có âm u.
Dường như bốn phía vách tường được bôi một tầng bột đá lưu huỳnh, tản ra quang mang âm u, phía trên có chút quang mang chớp động, thoạt nhìn
phảng phất như sao đêm.
Ở giữa hậu điện có một đài vuông thanh đồng, cao tới eo, chỉ vẹn vẹn
có một xích vuông, phía trên khắc rõ từng đạo hoa văn phức tạp.
Trên mặt đài cao, có hai lỗ khảm xuống dưới.
Hàn Lập thấy vậy, trong nội tâm khẽ động.
Lỗ khảm này vừa vặn khớp với hai phiến đá Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công, bên trong đồng dạng có khắc phù văn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT