Hư ảnh do Lãnh Diễm lão tổ biến
thành vung tay. Một cỗ hào quang màu vàng tuôn ra cuốn lấy vụn nát trước người Hàn Lập, tạo thành một đoàn kim quang trôi nổi trước mặt.
“Những thứ này đều là công pháp bí truyền của bổn tông, sao lại rơi vào tay
các hạ. Chẳng lẽ ngươi lẻn vào Tàng Kinh Các trộm đồ hay sao?” Lãnh Diễm lão tổ đột nhiên ngẩng đầu, lạnh giọng hỏi.
Tuy rằng số ngọc giản kia đã bị Hàn Lập đánh nát nhưng đối với lão, chỉ cần một chút dấu vết là đủ đoán ra nội dung bên trong.
“Lãnh Diễm đạo hữu không cần tức giận, ta nhất định sẽ cho các hạ một câu trả lời thỏa đáng cho chuyện này.” Hàn Lập nghĩ nghĩ một chút sau đó dõng
dạc nói ra.
“Lớn mật, lại dám xưng hồ ngang hàng với lão phu!”
Lãnh Diễm lão tổ nghe vậy lập tức giận dữ. Không biết lão làm thế nào, mi
tâm đột nhiên đại phóng kim quang. Vô số gợn sóng cuộn tròn, trong nháy
mắt ngưng tụ thành một đóa hoa lớn chừng một trượng.
Kim hoa chậm rãi xoay tròn. Trung tâm nụ hoa lóe hiện hào quang, bắn ra một cột sáng màu vàng gần như trong suốt về phía Hàn Lập với tốc độ nhanh không
tưởng nổi.
Những nơi mà nó đi qua, hư không vốn như mặt nước phẳng lặng bắt đầu nổi lên từng đợt dao động.
Hàn Lập đứng nguyên tại chỗ không buồn tránh né, chỉ khẽ ngẩng đầu. Mi tâm
lóe hiện tinh quang, đồng dạng bắn ra gợn sóng vô hình, đón đỡ cột sáng
màu vàng kia.
Một tiếng “Phốc” khe khẽ.
Hư không rúng chuyển, nổi lên một vòng gợn sóng.
Cột sáng màu vàng như bị đập tan, tầng tầng gợn sóng vụn vỡ tán loạn.
Tất cả diễn ra chỉ trong nhát mắt.
Quần áo trên người Hàn Lập chỉ thoáng lay động vài cái, còn lại thân thể
không bị tổn hại chút nào. Khóe miệng nở ra ý cười nhàn nhạt.
“Làm sao có thể? Các hạ cũng là Chân Tiên?” Lãnh Diễm lão tổ có chút run rẩy, giọng nói lộ rõ sự ngạc nhiên.
Tuy đây chỉ là hư ảnh do đạo thần niệm của lão biến thành, hơn nữa một kích ban nãy vẫn chưa sử dụng toàn lực thế nhưng dù là tu sĩ Đại Thừa cũng
không có khả năng đón đỡ một cách nhẹ nhàng như vậy, nói gì đến tu sĩ
Nguyên Anh.
Điều này chỉ rõ một vấn đề, thần thức của Hàn Lập gần như không thua gì lão!
“Lãnh Diễm đạo hữu, hiện tại có thể nghe tại hạ nói một hai câu không?” Hàn Lập nhàn nhạt hỏi lại.
“Các hạ nói xem, vì sao đã thành tiên nghiệp lại đến hạ giới đánh cắp điển
tịch lão phu truyền lại.” Lãnh Diễm lão tổ suy nghĩ một lúc, mặc dù có
chút không vui thế nhưng ngữ khí đã trở nên hòa hoãn không ít.
“Hàn mỗ bởi vì một chút duyên cớ, ngẫu nhiên lạc đến Linh Hoàn giới này,
không hề có ác ý với quý tông. Chỉ là tại hạ hiện mang thương tích bên
người, trong tay lại không có đan dược phù hợp, mới đến nơi đây mượn xem một ít điển tịch để tham tường đôi chút.” Hàn Lập từ tốn giải thích.
“Thì ra là như vậy. Không biết Hàn đạo hữu trước kia là nhân sĩ nơi nào ở
Tiên giới?” Lãnh Diễm lão tổ ngoài miệng nói vậy thế nhưng ánh mắt lập
lòe, hiển nhiên vẫn không hoàn toàn tin tưởng lý do của hắn.
“Hàn mỗ tạm thời cư trú ở đây, sẽ không gây ra chuyện gì bất lợi với quý
tông. Về phần lai lịch của tại hạ, đạo hữu cũng không nên hỏi đến làm
gì.” Hàn Lập tựa tiếu phi tiếu đáp lại.
Lãnh Diễm lão tổ hừ nhẹ
một tiếng. Hàn Lập, một vị tiên nhân không rõ lai lịch đột nhiên xuất
hiện ở Linh hoàn giới, làm sao lão có thể không hỏi cặn kẽ cho được.
Nhưng nếu đối phương không nói, chỉ dựa vào phân thân do thần niệm biến
thành này cũng căn bản không biết làm sao.
“Đạo hữu yên tâm, lần
này tại hạ coi như nhận của đạo hữu một phần nhân tình. Hàn mỗ có thể
cam đoan, nếu Lãnh Diễm Tông gặp phiền toái gì, ta sẽ ra tay tương trợ
một lần.” Hàn Lập nói ra một cách điềm tĩnh.
“Hàn đạo hữu nói thật chứ?” Lãnh Diễm lão tổ nghe vậy không khỏi động tâm.
Tuy lão thân ở Tiên giới nhưng vẫn vô cùng lưu luyến Lãnh Diễm Tông mà mình một tay sáng lập, phát dương quang đại. Nếu không những năm này đã
chẳng tốn công ban thưởng đan dược, công pháp.
Lại nói, tông môn này mặc dù nhìn như phong quang vô hạn, mạnh mẽ vô bì ở Linh Hoàn giới thế nhưng cũng không thật sự vô lo.
Chỉ là lão đã là người Tiên giới, mặc dù có lòng nhưng không trợ giúp được
nhiều. Nếu có một vị Chân Tiên như Hàn Lập ra, nhiều chuyện sẽ trở nên
dễ dàng hơn.
...
Hai ngày sau, hậu sơn Thánh Hỏa Phong, Lãnh Diễm Tông.
Sâu trong rừng trúc giữa đám sương tím lượn lờ, có một tiểu viện ngói xanh thanh nhã.
Rừng trúc phân bố dày mỏng, nhìn như bình thường, kỳ thực ẩn giấu huyền cơ.
Mỗi khóm trúc ở đây đều không bàn mà hợp tạo thành một đầu pháp trận. Ngàn
vạn khóm trúc liên miên bất tận hợp nên trận pháp thiên địa.
Trúc trồng ở đây cũng không phải loại trúc bình thường mà là chủng loại có
thể hấp thu lực lượng Địa Hỏa, Phổi Viêm Trúc. Quan sát cẩn thẩn có thể
nhìn bên dưới lớp vỏ màu tím là vô số đường vân đỏ sậm như lửa.
Nhờ có trận pháp do rừng trúc tạo thành, khu vực này mới trở thành địa
phương nồng đậm linh khí nhất dãy núi Linh Diễm, cũng là nơi tập trung
Địa Hỏa nhiều nhất.
Bốn căn tiểu viện ngói xanh tường trắng xây ngay vị trí mắt trận.
Vào lúc này, bên trong tiểu viện, một nam tử áo tím đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, nhắm mắt tu luyện.
Người này tóc dài xõa vai. Mái đầu trắng muốt như tuyết, dung mạo tuấn tú, mi tâm có một ấn ký tím biếc hình ngọn lửa, tuổi tác thoạt nhìn không quá
lớn thế nhưng quanh thân tử khí lượn lờ, tỏa ra khí tức hùng hồn khiến
người ta sợ hãi.
Treo trên vách tường gần đó là một họa trước lớn hơn một xích, phía trên có vẽ một nam tử tủng niên.
Họa đồ cẩn mật lại hết sức sinh động, nhân vật trong tranh ngũ quan đoan
chính, hai mắt sáng ngời, bộ râu quai nón. Dáng người thẳng tắp, áo bào
hơi hơi phồng lên tạo nên khí thế đường đường.
Đúng lúc này, trung niên tóc trắng bỗng mở mắt ra, vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn về phía họa trục trên tường.
Chỉ thấy bức tranh đột nhiên truyền đến chấn động kỳ dị. Từng vòng dập dìu
như sóng nước nhộn nhạo lan ra. Người trong tranh vẽ tựa như sống lại,
thân hình nhoáng cái từ giấy bước ra.
Trung niên tóc trắng vội vàng đứng dậy, quỳ lạy xuống đất, thanh âm cung kính: “Cung nghênh lão tổ hàng lâm.”
“Đứng lên đi, hôm nay ta cử hóa thân xuống là có chuyện muốn dặn dò.” Người nọ khoát tay nói ra.
Trung niên tóc trắng lúc này mới đứng lên, cung kính xuôi tay đứng bên đợi chỉ thị.
“Sự tình có người đột nhập vào Tàng Kinh Các cách đây mấy ngày ta đã biết.” Lãnh Diễm lão tổ chậm rãi nói ra.
Trung niên tóc trắng nghe vậy, nội tâm càng thêm khẩn trương, thái dương tuôn ra từng giọt mồ hôi. Khi y đang định mở miệng giải thích đã nghe đối
phương nói tiếp: “Việc này dừng ở đây thôi, không cần tiếp tục tra xét.”
“Lão tổ, điều này…” Trung niên tóc trắng nghe vậy không khỏi sửng sốt, nhịn không được mà chần chờ nói ra.
Nào ngờ, Lãnh Diễm lão tổ đã vẫy tay cắt nang, bờ môi mấp máy.
Trung niên tóc trắng nghe vậy lập tức biến sắc, thoạt tiên vô cùng ngạc nhiên sau đó chuyển thành kinh gạc, cuối cùng vừa mừng vừa sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT