"Lệ huynh, ngươi tới hơi muộn a! Ngươi xem, các vị trí tốt đều bị người khác chiếm mất rồi." Kỳ Lương vừa cười vừa nói.
"Không sao. Tai nghe, tâm lĩnh, thần hội là được, hà tất so đo vị trí làm gì" Hàn Lập lắc lắc đầu, không quan tâm lắm nói.
"Ha ha, không hổ là Lệ huynh, khó trách vì sao tu vi có thể tăng tiến nhanh như vậy! Chỉ sợ không tới vạn năm, Lệ huynh liền tiến giai Hậu Kỳ, một
chỗ trong số ba mươi sáu vị trí phó đạo chủ phải để cho ngươi ngồi rồi.
Đến lúc đó, đừng quên Kỳ mỗ a." Kỳ Lương cười hắc hắc một tiếng nói.
"Kỳ huynh nói đùa, trừ phi Lệ mỗ có thể trực tiếp ngộ Đại Đạo tại lần Giảng Kinh Hội này, nếu không há có thể trong vòng vạn năm tiến giai nhanh
như vậy?" Hàn Lập mở trừng hai mắt, cười khổ một tiếng nói.
"Lại
nói, mấy ngày nay không thấy thân ảnh Lệ huynh, chẳng lẽ đã tìm được
lương tài bí bảo gì rồi?" Kỳ Lương cười hặc hặc, chuyển chủ đề.
"Lương tài bí bảo nếu dễ dàng đạt được như thế, cũng không xứng gọi là lương
tài bí bảo rồi. Chẳng qua mấy ngày nay có chút việc gấp cần phải xử lý,
nên chậm trễ một chút, xong mới vội vàng chạy đến đây." Hàn Lập cười ha
ha, hàm hồ nói.
"Đúng vậy, vốn tưởng rằng mượn thịnh hội vạn năm
khó gặp một lần này, có thể hảo hảo vơ vét thiên tài địa bảo một phen,
không nghĩ tới lần này không có..." Kỳ Lương khẽ thở dài, âu sầu nói.
Hàn Lập cùng Kỳ Lương nói chuyện phiếm thêm một lúc, chợt nghe giữa không trung đột nhiên có một âm thanh đinh tai nhức óc.
Hai người vội ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy trên bầu trời có mây cuồn cuộn, ở giữa có một đạo Tử sắc Lôi Quang cực lớn bỗng nhiên từ bên trong rủ xuống, phóng thẳng tới Bạch Ngọc
Đài, hình thành một vầng sáng chói mắt.
Sau đó vầng sáng thu vào, mười mấy đạo nhân ảnh từ trong đó phóng ra.
Chính giữa là người cầm đầu mặc áo bào tím, mặt mũi rất bình thường, khuôn
mặt và lông mày nhỏ nhắn, chính là vị đạo chủ của Chúc Long Đạo hôm nay
được phân công chủ sự đại hội lần này, Âu Dương Khuê Sơn.
Đi theo phía sau là hơn mười người mang quần áo và trang sức khác nhau, tất cả
đều có sắc mặt nghiêm nghị, tuy rằng khí tức nội liễm, nhưng không ít
môn nhân Chúc Long Đạo nhận ra những người này chính là các Phó đạo chủ
trong tông.
Người chủ trì đại hội Âu Dương Khuê Sơn chọn bồ đoàn
hình tròn màu nâu xanh bên trái Viên Đỉnh ngồi xuống, các Phó đạo chủ
sau lưng đều tự tìm một cái bồ đoàn rồi nhao nhao ngồi xuống.
Sau khi mười mấy người này vừa xuất hiện trên Bạch Ngọc đài, các Chân Tiên
trưởng lão cùng đệ tử thân truyền đang khoanh chân ngồi ở chung quanh
trên thềm đá nhao nhao ngồi thẳng người lên, âm thanh ầm ĩ ở bốn phía
quảng trường cũng dần dần yên tĩnh trở lại, các trao đổi hội bên dưới
núi cũng tuần tự đình chỉ hoạt động, tất cả mọi người, bất kể ngồi hay
đứng đều trở nên yên lặng.
Cơ hồ trong nháy mắt, lấy Bạch Ngọc đài cao làm trung tâm, khu vực trong vòng ngàn dặm trở nên lặng ngắt như tờ.
Không đến nửa nén hương sau, có một vòi rồng màu vàng gào thét bay tới từ
chân trời xa, tới gần Bạch Ngọc đài thì thanh thế yếu bớt, bảy tám đạo
bóng người từ trong phóng ra.
Hai người cầm đầu có bộ dáng rất kỳ lạ.
Một người trong đó thoạt nhìn không giống nữ tử bình thường, da có màu bạc
nhạt, hai lỗ tai dài và hơi nhọn, dáng người long lanh hấp dẫn, đứng
sóng vai cùng nữ nhân này là một nam tử to cao, trên mặt có lông vàng,
sát mí mắt có lân phiến.
Đi theo phía sau hai người này là năm sáu nam nữ có hình dáng khác nhau, đều không cùng một tộc.
Nữ tử da màu bạc cùng nam tử mặt lông vàng khẽ gật đầu với Âu Dương Khuê
Sơn, sau đó chọn bồ đoàn bên cạnh ngồi xuống, những người sau lưng tức
thì nhao nhao ngồi xuống theo thứ tự.
Hàn Lập tuy rằng trước đây
chưa gặp qua những người này, nhưng từ thần thái cử chỉ của những người
này không khó đoán ra, hai người cầm đầu kia cũng là Kim Tiên đạo chủ,
những người đằng sau đồng dạng thân phận cũng không thấp, chính là các
Phó đạo chủ.
Không bao lâu sau khi những người này xuất hiện, một nữ tử bịt mặt màu đen, mặc váy đen, đứng trên một cái lông vũ Hắc Nha
đen bóng khổng lồ bay nhanh tới.
Không giống những người khác
được tiền hô hậu ủng, nàng ta đi tới đây một mình, sau lưng cũng không
có người nào đi theo, cũng chào Âu Dương Khuê Sơn một tiếng, sau đó tìm
một cái bồ đoàn gần đó ngồi xuống.
Theo sát nàng này là một nam
tử anh tuấn, tóc vàng rối tung, sau lưng có Kim Luân, đối lập với nữ tử
váy đen, sau lưng gã có mười lăm mười sáu tên Phó đạo chủ tháp tùng...
Trong hơn nửa canh giờ sau, có không ít Phó đạo chủ chạy tới liên tiếp, cho
đến khi khu vực bồ đoàn bên trái Viên Đỉnh còn sót lại hai chỗ trống ở
hàng thứ nhất, Hô Ngôn đạo nhân cùng Vân Nghê đạo chủ mới cùng nhau
khoan thai đi đến.
Hôm nay Hô Ngôn đạo nhân chẳng những thay đổi
một đạo bào mới có màu tinh nguyệt, tóc tại được chăm chút chỉnh tề, râu trên mặt đều được cạo sạch sẽ, tựa hồ cũng quan tâm đến đại hội lần
này.
Vân Nghê cười nhè nhẹ, kề vai sát cánh cùng gã đi tới, chỉ
cần một cái nhăn mày, một nụ cười đều phong tình vạn chủng. Không ít Kim Tiên đạo chủ cùng Phó đạo chủ thấy vậy nhao nhao cúi đầu, bộ dạng không dám nhìn nhiều.
Âu Dương Khuê Sơn nhìn thấy Hô Ngôn lão đạo cùng Vân Nghê đồng thời xuất hiện, khóe mắt không tự chủ được nhảy dựng một
cái, nhưng lại đứng dậy lần đầu tiên kể từ khi ngồi xuống, cười nói với
hai người:
"Hô Ngôn đạo hữu, Vân đạo hữu, nhị vị cuối cùng đã đến, vậy là đủ người rồi."
"Nếu như Bách Lý đạo chủ còn chưa tới, hai ta có lẽ không tính là muộn." Hô Ngôn lão đạo lườm Âu Dương Khuê Sơn một cái, nói.
"Đó là tự nhiên. Bất quá thời gian không sai biệt lắm, mấy vị đạo hữu của
các tông môn bên ngoài cũng sắp đến rồi, hai vị cũng ngồi vào vị trí
đi." Âu Dương Khuê Sơn nhìn thoáng qua Vân Nghê, vừa cười vừa nói.
Hô Ngôn lão đạo nhàn nhạt nhẹ gật đầu, cùng Vân Nghê đi đến chỗ hai cái bồ đoàn chưa ai ngồi.
Hàn Lập ngồi xếp bằng tại chỗ, đánh giá những người phần lớn hắn chưa gặp
qua này, phát hiện trong mười hai vị Kim Tiên đạo chủ, ngoại trừ hai
người dị tộc lúc trước, còn có một tên nam tử Yêu tộc, còn lại đều là
nhân tộc. Về phần ba mươi sáu vị Phó đạo chủ, chỉ có những người đi theo hai gã Đạo chủ Dị tộc lúc nãy mới không phải là nhân tộc.
Kỳ thật trong số những người này, hắn chỉ biết mặt một số ít người, tính cả Hùng Sơn.
Lại nói, hơn mười vị đạo chủ này, chính là đại biểu cho lực lượng trọng yếu nhất của toàn bộ Chúc Long Đạo, đang tề tụ tại đỉnh núi của Bạch Ngọc
Sơn, mặc dù khí thế trên người thu liễm, nhưng lại tạo cho tất cả mọi
người chung quanh cảm thấy một cỗ cảm giác hít thở không thông không
cách nào nói rõ.
Đại hội lại trở nên an tĩnh, bầu không khí bắt đầu lộ ra vẻ nghiêm túc.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, ở bên trong Thiên Mạc xa xa, bỗng nhiên nổi lên một vầng sáng hoa quang ngũ sắc mắt thường có thể thấy được, vầng
sáng này bay nhanh tới, từ trong hiện ra một đầu lạc đà ngũ sắc khổng
lồ.
Con lạc đà này lớn chừng trăm trượng, toàn thân khắc rõ từng
vòng Ngũ Thải Linh văn, phía sau lưng có hai cái bướu lạc đà giống như
một ngọn núi nhỏ, cái bướu phía trước có một lão giả mặc vũ y màu sắc
rực rỡ, tay cầm bảo bình, đang khoanh chân ngồi.
"Ngũ Sắc Quan Ngọc Dương Tử, nhận lời mời đến đây xem lễ." Lão giả tới gần Bạch Ngọc đài, cao giọng nói ra.
"Ngọc Dương Tử đạo hữu, lâu lắm không gặp, thật sự là phong thái không chút
nào suy giảm a....! Nhưng không biết đạo hữu có còn luyện chế Ngũ Sắc
Đan không? Ta một mực mong cầu, khổ nỗi muốn mua mà không được." Âu
Dương Khuê Sơn thấy vậy, cười chào nói.
"Ha ha, Âu Dương đạo
huynh nói vậy là không phải rồi! Người khác không nói, nếu đạo huynh
muốn, ta vẫn có thể lấy ra được hai ba bình đấy." Ngọc Dương Tử đáp
xuống Bạch Ngọc đài, cười tủm tỉm nói.
"Rất tốt. Chỗ này ta cũng
có một chút Phục Thiên Hậu Thổ, không biết đạo hữu có hứng thú không?"
Âu Dương Khuê Sơn nghe vậy, nói.
"Chuyện này là thật? Đạo huynh
nếu thật có loại đất này, bất luận giá cả bao nhiêu, ta đều nguyện đổi
lấy." Mặt Ngọc Dương Tử lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, nói gấp.
"Ngọc Dương Tử đạo hữu chớ sốt ruột, đợi xong chuyện ở đây rồi ghé tệ phủ một lát, thưởng trà đàm đạo, thế nào?" Âu Dương Khuê Sơn vừa mời vừa nói.
"Tốt! Một lời đã định." Ngọc Dương Tử không chần chừ gật đầu nói.
Ngọc Dương Tử này xuất thân từ Ngũ Sắc Quan, tuy không phải là nhánh của
Chúc Long Đạo, nhưng cũng là một đại tông môn tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc
Hàn Tiên Vực, địa vị rất cao, cho nên được an bài ngồi tại vị trí bồ
đoàn hàng thứ nhất bên phải Viên Đỉnh.
Không bao lâu sau, giữa
không trung lại có một mảnh hào quang màu đen bay nhanh đến, lần này là
một nghiên mực màu đen cực lớn, trên nghiên mực điêu khắc Mai Lan Trúc
Cúc, thoạt nhìn đẹp đẽ dị thường.
"Du Tu Cung Mặc Phu Tử, nhận lời mời đến đây xem lễ." Một thanh âm trầm thấp khàn khàn từ nghiên mực phát ra.
Ô quang trong không trung lóe lên, nghiên mực màu đen lập tức biến mất
không thấy nữa, một lão giả da đen thân cao chưa đủ năm thước đang vuốt
nhẹ chòm râu dày của mình, từ từ hiện ra.
"Nguyên lai là Mặc lão phu tử..." Âu Dương Khuê Sơn đứng dậy, hướng lão giả hành lễ.
Lão giả da đen thoáng chắp tay trả lễ, liền đi tới chỗ bồ đoàn, làm cho Âu
Dương Khuê Sơn hơi ngẩn ra, sau đó mặt không đổi sắc ngồi xuống.
"Túy lão đầu, vạn năm gần đây sao không thấy ghé Du Tu Cung của ta? Không
phải lão đã quên mất bạn rượu lâu năm này rồi chứ?" Lão giả tiến đến gần Hô Ngôn đạo nhân, mở miệng cười nói.
"Xì, cái đồ hắc tửu quỷ như ngươi còn không biết xấu hổ, lại đi nói ta! Lão tiểu tử ngươi bế quan
khổ tu mấy vạn năm, ta đi canh cửa cho ngươi mấy lần, ngươi nói một chút xem? Bất quá ngươi lần này tới rất đúng lúc, ta hôm nay trữ không ít
hảo tửu có thể so sánh với Mặc Vân Linh Tửu của ngươi đấy." Hô Ngôn lão
đạo lông mày nhảy dựng, nhưng sau đó có chút tự hào nói.
Mặc Phu
Tử nghe vậy lập tức dựng ngược râu, trừng mắt, kêu lên: "Thế gian có
loại hảo tửu có tư vị ngon hơn Mặc Vân Linh Tửu do ta tự tay điều chế
sao? Lão Túy Quỷ nhà người chớ có mạnh miệng, trước đây ta và ngươi đấu
rượu, ngươi có lần nào hơn lão phu không?"
"Khục khục, có khoác
lác hay không, sau khi đại hội kết thúc, ta đấu với ngươi một phen sẽ
thấy." Hô Ngôn đạo nhân ho khan vài tiếng, khóe mắt liếc qua Vân Nghê
khi đang nói chuyện.
"Hắc hắc, đừng làm cho lão phu thất vọng
a..." Mặc Phu Tử sau khi nghe xong, bỗng nhiên cũng nhoẻn miệng cười, đi về phía bên phải Viên Đỉnh, ngồi cạnh Ngọc Dương Tử.
Không bao lâu, bồ đoàn phía bên phải Viên Đỉnh trên Bạch Ngọc đài đã có mười người ngồi, nhưng có nửa số trống không.
Đây cũng không phải là do ít tông môn bên ngoài muốn tới đây xem lễ, trên
thực tế, tông môn đến đây xem lễ không chỉ chừng này, nhưng đại đa số
tông môn là thế lực nhỏ, tự nhiên không đủ tư cách ngồi trên Bạch Ngọc
Đài, các tông môn này đều được an bài tại một khu vực khác trên quảng
trường.
Số lượng chỗ ngồi trên Bạch Ngọc Đài có hạn, nếu để chen lấn quá nhiều người sẽ phá hư hết phong cảnh của đại hội lần này
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT