Không bao lâu, thân hình Hàn Lập hạ xuống một mảnh đất trống trong rừng, ánh mắt đảo qua bốn phía, khóe miệng khẽ nhếch.
"Các hạ tính toán thật hay. Có phải muốn chờ tên kia và chúng ta phân thắng
bại trong cấm địa, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, rồi sau đó ngươi sẽ len lén trở vào "trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi" đúng không?" Hàn
Lập hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cây cổ thụ chọc trời cách mấy trăm
trượng, chậm rãi nói.
Lời hắn vừa dứt, phía sau cây cổ thụ có một bóng người khôi ngô chậm dãi đi ra, chính là tên vừa mới bỏ chạy.
"Ha ha, đạo hữu một mình đến đây truy tìm ta, chỉ sợ không phải là cử chỉ sáng suốt!" Tên kia cười ha hả, mở miệng nói.
Vừa dứt lời, hai tay gã nắm chặt, trên đầu quyền mơ hồ có quang mang trong
suốt quanh quẩn, trong cơ thể vang lên liên tiếp âm thanh như pháo nổ,
cả thân hình thấp thoáng như cao lên một phân.
"Nếu không phải ta một mình tới đây chỉ sợ các hạ cũng sẽ không dễ dàng hiện thân như vậy!" Hàn Lập khẽ cười một tiếng, nói.
Trong lúc nói chuyện, hắn lùi về phía sau một bước, giơ một quyền lên thu ở
eo, tùy ý bày ra một thế quyền, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về tên kia.
"Vậy thử một chút!"
Tên kia hắc hắc một tiếng, bước một bước, thân hình liền nhanh như điện,
trong chớp mắt cách trước người Hàn Lập không đến trăm trượng. Gã vung
ra một quyền đập về phía Hàn Lập.
Chỉ thấy trên ngực gã hiện ra
đồ án bảy ngôi sao màu xanh lam, sáng quắc lóng lánh, tản mát ra tinh
quang rộng lớn, toàn bộ cánh tay đột nhiên giống như to lên một vòng,
nắm tay trong suốt như ngọc, mang theo trận trận âm thanh phong lôi.
Những chỗ quyền đi qua, trên không hiện lên từng đợt rung động mà mắt
thường có thể thấy được.
Hàn Lập cau mày lại, trên cánh tay sớm
đã hiện lên lân phiến màu vàng, khớp xương nơi nắm đấu phát ra âm thanh
như tiếng kim thạch ma sát, đón lấy đầu quyền của tên kia đánh tới.
Một tiếng "ầm" vang thật lớn!
Một cỗ lực lượng vô cùng cuồng bạo lấy hai người làm trung tâm cuốn ra bốn
phương tám hướng, nổi lên từng cơn lốc, khiến cho rừng núi vang rền
không ngừng. Chỗ cuồng phong đi qua, từng cây cổ thụ chọc trời nổ tung,
bắn ra vô số mảnh gỗ vụn, ầm ầm sập xuống.
Thân hình tên nam tử
khôi ngô bắn ngược ra, sau khi hạ xuống đất, "bịch bịch bịch" vài tiếng, lùi lại hơn mười bước thì thân hình mới đứng vững. Gã kinh ngạc nhìn về phía Hàn Lập, một bước cũng không suy chuyển, sửng sốt kêu lên:
"Ngươi cũng là Huyền Tiên?"
"Có gì kỳ quái sao?" Hàn Lập cười cười, chậm rãi nói.
"Thảo nào các hạ dám nghênh ngang đối quyền cùng ta như thế. Là ta chủ quan!" Ánh mắt nam tử khôi ngô chớp vài cái, rồi gã nói.
Dù sao, đối với Huyền Tiên mà nói, nếu có thể đến gần tu sĩ có tu vi ngang hàng, tất nhiên sẽ chiếm ưu thế lớn nhưng nếu như đối phương cũng là
một Huyền Tiên thì dĩ nhiên là không có ý nghĩa gì nữa.
"Ta thấy
một quyền vừa rồi của các hạ tựa hồ vẫn chưa đánh hết sức, không bằng
thử tung một quyền toàn lực xem như thế nào?" Hàn Lập từ tốn nói.
"Nếu các hạ muốn thử vậy thì tại hạ sẽ phụng bồi..." Nam tử khôi ngô nghe
thế, vẻ mặt trước đây thay đổi hẳn, khẩu khí trở nên khách khí ba phần.
Một lời vừa dứt, trên ngực gã một lần nữa sáng lên đồ án bảy ngôi sao màu
xanh lam, ngay sau đó ở các vị trí hai đầu vai, cánh tay, eo cũng liên
tiếp sáng lên những quang điểm màu xanh lam.
Hàn Lập thầm đếm thì phát hiện trong tình huống không nhìn được lưng, những quang điểm màu
xanh lam này có đến mười tám quang điểm.
Lần này đến lượt hắn có chút kinh ngạc.
Chân mày khẽ nhíu, lần này hắn không chờ đối phương công trước mà ngược lại
bước lên trước một bước, trên cánh tay hiện lên kim lân, trước ngực dưới lớp áo cũng sáng lên lam quang hiện ra bảy ngôi sao.
"A, Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công..." Nam tử khôi ngô khẽ kêu lên, nói toạc ra công pháp luyện thể Hàn Lập sử dụng.
Nhưng mà hai người cũng không có ý dừng lại, đều đánh một quyền này về phía đối phương.
Một tiếng "ầm ầm" rung trời vang lên!
Khắp bầu trời bụi mù, mang theo dòng xoáy như nước lũ trong không khí quét
bốn phương tám hướng. Trong phạm vi gần nghìn trượng, cây rừng đều đổ
rạp, trở nên vô cùng trống trải, không còn bất kỳ cây cối nào chắn giữa
thân hình hai người.
Cả hai người Hàn Lập và nam tử khôi ngô đều
không ngừng lùi lại, hai chân cày trên mặt đất một cái rãnh rất lớn sâu
đến vài thước, kéo dài mấy trăm trượng. Sau đó, thân hình mỗi người mới
dừng lại.
"Các hạ còn muốn đánh tiếp không?" Thân hình Hàn Lập
nhảy khỏi cái rãnh, bay lên không trung, sau đó hắn đứng lơ lửng giữa
trời, từ trên cao nhìn xuống tên nam tử khôi ngô, mở miệng hỏi.
Nam tử khôi ngô vẫn đứng tại chỗ như trước, không có bất kỳ động tác nào, ở phía trước trán của gã chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái viên
luân màu đen thẫm rất lớn, đang xoay tròn không ngừng. Từ viên luân tỏa
ra trận trận chấn động pháp tắc làm người ta sợ hãi.
Gã ngửa đầu nhìn Hàn Lập, khẽ thở dài, thu song quyền lại, quang mang trên người cũng lập tức thu lại."Các hạ rốt cuộc là người phương nào, tại sao lại tu luyện qua Tiểu Bắc Đẩu
Tinh Nguyên Công?" Nam tử khôi ngô có chút nghi ngờ hỏi.
"Không
bằng ngươi trả lời trước cho ta một vấn đề, vì sao Tiểu Bắc Đẩu Tinh
Nguyên Công của ngươi mở ra nhiều Huyền Khiếu đến như vậy?" Hàn Lập
không trả lời, mà cười cười hỏi ngược lại.
"Các hạ định xử trí ta như thế nào?" Sau khi nghe xong, nam tử khôi ngô cũng không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Ngươi hy vọng ta xử trí ngươi xử trí như thế nào, Lãnh Diễm đạo hữu?" Thần sắc trong mắt Hàn Lập thu lại, hắn truyền âm.
Nam tử khôi ngô nghe vậy, toàn thân chấn động, trong ánh mắt tràn đầy vẻ
khó tin, sau khi nhìn chằm chằm Hàn Lập một hồi lâu, rồi cũng lấy bí
thuật truyền âm, hỏi thăm dò: "Ngươi là... Hàn Lập đạo hữu?"
"Lãnh Diễm đạo hữu quả nhiên thông minh, nhanh như vậy đã đoán ra thân phận
của ta rồi." Hàn Lập không phủ nhận mà bình thản thừa nhận.
"Thật không dám dấu diếm, Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công này là ta trước đây
trong một chỗ di tích thượng cổ ở Tiên Vực nhờ cơ duyên xảo hợp mà có
được, ở ngoại giới sợ rằng cũng không có truyền thừa, vì vậy, tỷ lệ gặp
phải người đồng tu công pháp này thấp đến đáng thương. Hơn nữa từ trên
người đạo hữu, ta nhận ra cảm giác có chút quen thuộc, cho nên mới có
suy đoán này. Chỉ là không nghĩ tới, sau khi phi thăng, đạo hữu liền
tiến giai đến Chân Tiên trung kỳ quá nhanh như vậy. Thật là khiến cho
người ta khó mà tin được." Lãnh Diễm lão tổ khẽ thở dài, môi nhúc nhích
truyền âm.
"Vậy đại khái cũng là cơ duyên xảo hợp, nhân duyên tế
hội chứ gì! Về chuyện đang nói dở, hay là Lãnh Diễm đạo hữu trước hết
hãy giải đáp giải đáp nghi vấn cho ta, vì sao trên người ngươi ngưng tụ
ra được nhiều Huyền Khiếu đến như vậy?" Hàn Lập không có ý định ôn
chuyện hay nghe giải thích về những năm tháng gã ta trải qua, mà hỏi
thẳng.
Thần sắc Lãnh Diễm lão tổ hiện lên chút biến hóa, trong mắt lộ ra một chút vẻ chần chờ.
"Đạo hữu không phải hạng người hồ đồ, sẽ không có ý định giấu giếm, lừa dối
chứ? Dù sao với lực lượng thần thức của ta, ngươi đã từng lãnh giáo qua, chúng ta cũng coi như quen biết, đừng ép ta phải sử dụng thủ đoạn sưu
hồn với ngươi." Hàn Lập quan sát hết thần sắc biến hóa của gã, mở miệng
nhắc nhở với thâm ý sâu sắc.
Lãnh Diễm lão tổ lúc trước còn nhìn
chằm chằm Trọng Thủy Chân Luân đang lở lửng trên đỉnh đầu mình, rồi
thoáng liếc qua, lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói.
"Không dám, bộ
Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công mà Hàn đạo hữu tu luyện kỳ thực có quan hệ từ một nơi là bộ công pháp luyện thể mà ta ngẫu nhiên tìm được trong di tích. Năm đó khi bắt đầu tu luyện công pháp này, ta có lĩnh ngộ, rồi
chính mình chỉnh lý thành một phiên bản rút gọn, lưu cho hậu nhân trong
tông môn tu tập, muốn nhờ vào đó để đề thăng thực lực tông môn."
"A, vậy bộ công pháp luyện thể hoàn chỉnh mà ngươi đạt được là gì?" Chân mày Hàn Lập cau lại, hắn truyền âm hỏi.
"Tên đầy đủ của nó là Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công, nếu như đạo hữu cần,
có thể tự cầm lấy một phần bản khắc." Lãnh Diễm lão tổ dứt lời, lật bàn
tay một cái, trong lòng bàn tay hiện ra một khối đá phiến màu xám xanh,
không chậm trễ đưa cho Hàn Lập.
Hàn Lập thò tay về phía trước,
trong lòng bàn tay chảy ra một luồng thanh quang, bao khối đá kia lại,
sau khi xác nhận trên đó không có bất kỳ dị dạng nào thì mới kéo về
trước người, tỉ mỉ quan sát.
Khối đá chỉ lớn chừng bàn tay, không phân biệt trái phải, hai mặt đều khắc chi chít, chằng chịt chữ cổ triện nhỏ.
Sau khi Hàn Lập tra xét một lát, chân mày đột nhiên nhíu lại, truyền âm
hỏi: "Nếu ta không nhìn lầm, công pháp ghi lại trên khối đá này cũng
không hoàn chỉnh à?"
"Đạo hữu chớ trách, năm đó ở trong di tích
thượng cổ, ta cũng cơ hồ xém chút nữa mất mạng mới lấy được một nửa công pháp Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công này, còn nửa kia ta cũng không có." Lãnh Diễm lão tổ liền vội vàng giải thích.
Hàn Lập nhìn thần sắc biến hóa trong mắt gã không giống giả bộ, nên hắn lật bàn tay một cái,
lấy ra cái ngọc giản, hướng khối đá đánh ra một pháp quyết, lặng lẽ ngâm tụng thầm.
Sau mấy hơi thở, nội dung công pháp trên khối đã được khắc toàn bộ vào trong ngọc giản.
Hàn Lập vẫy tay một cái, thu hồi Trọng Thủy Chân Luân về, tay kia vung lên vứt ngọc giản về phía Lãnh Diễm lão tổ.
Lãnh Diễm lão tổ nhìn Hàn Lập điểm nhiên như không thu khối đá xám xanh vốn
thuộc về mình vào trong vòng tay trữ vật, nhưng thần sắc trong mắt gã
thủy chung không có bất kỳ biến hóa nào. Gã chỉ là giơ tay lên tiếp nhận ngọc giản, cũng không có thu hồi ngay.
"Trước đây ở trên đảo
ngươi giết nhiều người như vậy, chỗ tốt cũng đã thu được không ít. Ta
chỉ khuyên một câu, hiện tại nên rời đảo luôn đi. Tuy là bại cục của
Thánh Khôi Môn đã định nhưng phản công trước khi chết nhất định rất mãnh liệt, nếu chỉ vì nhất niệm tham dục mà ở lại đến cùng, có thể sẽ chỉ
như giỏ tre múc nước, công dã tràng mà thôi." Hàn Lập không hề truyền
âm, mà mở miệng nói thẳng.
"Đa tạ đạo hữu chỉ điểm, tại hạ cũng đang có ý này." Lãnh Diễm lão tổ chắp tay nói.
Những lời này cũng không phải là lời giả dối, gã vốn định sau khi kết thúc công việc ở cấm địa sơn cốc thì sẽ rời đi ngay.
Trên thực tế, vừa rồi Hàn Lập còn có một chút không nói ra hết, đến lúc
Thánh Khôi Môn bị hủy diệt hoàn toàn, nhiệm vụ của đám người Thập Phương Lâu được triệu tập tức thời coi như kết thúc, sau đó sẽ không hề bị
Thập Phương Lâu ước thúc bất kỳ vấn đề gì.
Bọn chúng cho dù không bùng lên ngay tại chỗ nhưng sau khi phân tán rời đi, tất nhiên không
thể tránh khỏi gặp phải việc sát nhân đoạt bảo. Cho nên đi trước một
bước mà rời đi sớm, có thể tránh được rất nhiều phiền phức.
Hàn
Lập nhìn Lãnh Diễm lão tổ thật sâu. Năm đó lúc ở Linh Hoàn Giới, hắn đã
cảm thấy người này rất biết nhìn nhận thời cuộc, là hạng người sắc sảo,
hôm nay gặp lại, hắn càng cảm thấy tâm tính người này trầm ổn, khôn
khéo, biết tiến thối, hơn xa những tiên nhân chính gốc Bắc Hàn Tiên Vực.
Ý niệm trong lòng hắn chỉ thoáng một cái rồi biến mất, sau đó thân hình vừa chuyển, hắn bay trở về phía cấm địa sơn cốc.
Lãnh Diễm lão tổ nhìn thân ảnh Hàn Lập đã đi xa, ngón tay vuốt ve nhiều lần
lên ngọc giản, bởi vì dùng sức nên đầu ngón tay trở nên hơi trắng.
"Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Làm sao lại gặp được người này, may mà đầu
óc lão phu xoay chuyển nhanh! Nhiệm vụ lần này đúng là vứt đi, về sau
cần phải cân nhắc nhiều hơn, đừng vì nhỏ mà mất lớn!" Đến khi thấy thân
ảnh Hàn Lập hoàn toàn biến mất, trong lòng dù vẫn còn sợ hãi, gã thở
phào một hơi, tự lẩm bẩm.
Nói xong, gã chậm rãi thu hồi ngọc
giản, bàn tay vung lấy ra một phi chu màu bạc, không nói hai lời, tung
người lên thuyền, vội vã rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT