Tia ngạc nhiên hiện lên trong mắt, lam quang chớp động, hắn nhìn chằm chằm vào Chân Ngôn Bảo Luân. Hắn cẩn thận đếm lại một lần nữa bao gồm
cả đường vân hơi mờ kia. Lúc này mới khẳng định đạo văn thời gian trên
chân luân thực sự có cái thứ hai mươi lăm.
Chẳng lẽ là, Chân thực chi nhãn còn có khả năng hấp thu thời gian chi lực?
Không rõ là đạo văn mới này là tạm thời hay vĩnh viễn. Nếu là vĩnh viễn thì thực sự không thể tưởng tượng được.
Nghĩ tới đây, tim hắn đập thình thịch.
“Tiếc là hiện giờ chỉ có một tinh hạt, muốn thử tiếp phải đợi tháng
nữa… Đành phải để Hóa thân Địa Chích tạm ngưng một khoảng thời gian
vậy.” Hàn Lập thở dài, kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, bàn tay khẽ vẫy thu Chân Ngôn bảo luân vào trong cơ thể.
Sau đó, hắn thò tay vào ngực, lấy ra bình nhỏ màu xanh sẫm.
Lại nói, bình này theo hắn từ khi bắt đầu tu tiên, là vật ẩn chứa
thời gian lực mạnh nhất, cũng là bảo vật hắn muốn biết rõ chân tướng
nhất.
Hắn đưa bình nhỏ lên trước mắt, nhìn chằm chằm vào hoa văn hình chiếc lá trên thân, vẻ mặt ngưng trọng.
Chưởng Thiên bình này là vật mà các thứ khác không thể so cùng, là bí mật lớn nhất và là bảo vật tối trọng yếu của hắn. Vừa rồi tinh hạt xảy
ra biến cố có hậu quả không tốt đã làm hắn nảy sinh lo lắng, bây giờ vạn nhất Chưởng thiên bình xảy ra biến cố không ngờ thì cái được không đủ
bù cho cái mất.
Suy nghĩ, cân nhắc chán chê hắn vẫn quyết định thử một lần. Đầu tiên
hắn thực sự muốn biết lai lịch Chưởng Thiên bình, thứ nữa hắn không tin
rằng bảo vật cao giai như thế mà dễ dàng bị thương tổn.
Chủ ý đã quyết, Hàn Lập đặt bình ở phía trước, vận Chân thực chi nhãn lên, nhìn vào thân bình.
Chỉ thấy con mắt dọc kim sắc phóng ra quang mang vàng nhạt rơi xuống
tiểu bình. Thân bình khẽ rung lên, chậm rãi lơ lửng trên không trung.
Cơ thể Hàn Lập rướn thẳng, vẻ mặt khẩn trương, xuyên qua Chân thực
chi nhãn, nhìn chằm chằm vào bình nhỏ vẫn không có hiện tượng gì.
Đúng lúc này, bên trong bình nhỏ tựa hồ có điểm bạch quang bằng hạt
gạo sáng lên, từ bên trong thông thấu ra ngoài, làm nổi bật hình ảnh
chiếc lá trên thân bình, khiến nó trở nên xanh biêng biếc như thực thể.
Đang lúc Hàn Lập cho rằng phải có hư ảnh hiện lên thì hào quang trên
bình đột nhiên chuyển thành màu xanh sẫm, tựa như có vòng nước xoáy thâm thúy chảy qua, nuốt trọn hào quang kim sắc chiếu tới.
Hắn hoảng sợ, định nhắm con mắt dọc lại thì thấy tiểu bình chỉ có vẻn vẹn phản ứng này thôi, không có biến hóa gì nữa.
Chờ trong giây lát, hắn không thấy chuyện đặc biệt gì xảy ra thì khẽ
thở ra một hơi. Nghĩ một chút, rồi hắn lại thúc dụng tiên linh lực trong cơ thể, kích hoạt đạo văn vừa mới hiện kia.
Hai mươi lăm đạo văn đồng thời sáng lên, con mắt dọc màu vàng lại sáng rực, chiếu vào Chưởng Thiên Bình.
Kết quả là có bất ngờ xảy ra.
Quang mang trên thân bình lóe lên, sau khi thôn phệ hào quang màu
vàng lại phản xạ ra một luồng ánh sáng màu lục từ trong bình bắn thẳng
tới con mắt dọc nọ.
Trong lòng Hàn Lập cả kinh, luồng ánh sáng màu lục không nhanh lắm
nhưng bản thân chẳng hiểu tại sao lại có cảm giác không thể nào ngăn cản được.
Khi ánh sáng màu lục vô thanh vô tức rơi vào con mắt màu vàng, nhuộm
nó thành màu xanh biếc, khiến cho Chân Ngôn Bảo Luân chấn động điên
cuồng, kim quang vặn vẹo mơ hồ, trở nên khá bất ổn.
Một khắc sau, bảo luân như thể sắp vỡ.
Hắn thấy vậy, vội nghĩ cách ngăn cản bảo luân. Nhưng thi pháp một
hồi, hắn biến sắc bởi vì bên trong bảo luân tự dưng sinh ra một luồng
lực cắn nuốt, dốc sức liều mạng hút sạch tiên linh lực trong cơ thể hắn, cảm giác liên tục không ngừng, căn bản là không cách nào dừng lại được.
Nội tâm hắn âm thầm than khổ, nhưng không dám dừng lại.
Bởi theo luồng tiên linh lực không ngừng rót vào, chấn động biên độ lớn của bảo luân dần dần ổn định khiến nội tâm hắn thả lỏng.
Cứ vậy qua thời gian trọn nén nhang, tới lúc tiên linh lực trong cơ
thể Hàn Lập bị hấp thu hai phần ba thì chấn động bảo luân mới dừng lại,
trở nên bình thường, lục quang bên ngoài cũng theo đó tiêu tán.
Lúc này, Chân thực chi nhãn cũng theo đó bị cưỡng ép nhắm lại.
Hàn Lập khẽ thở nhẹ. Sau khi thấy bảo luân và chân thực chi nhãn
không đáng lo ngại, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi thu Chân Ngôn bảo luân vào trong cơ thể. Sau đó bàn tay xoay xoay tiểu bình, cẩn thận kiểm tra nhiều lần, xác nhận không có bất kỳ tổn hại gì mới hoàn toàn an tâm.
“Xem như ta đã coi thường ngươi rồi. Ngươi không việc gì nhưng ta ăn
quả đắng. Cứ chờ cho Chân thực chi nhãn phát triển hơn, ta lại lớn mật
thử nghiệm tiếp.” Hàn Lập vuốt ve tiểu bình, miệng gượng cười, lẩm bẩm
vài tiếng.
Sau nửa ngày, hắn cất bình nhỏ đi, ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm
lại. Hình ảnh bia đá trong bí cảnh lại hiện lên trong đầu, khẩu quyết
trọn bộ tam trọng Chân Ngôn Hóa Luân Kinh hiện rõ trên mặt bia.
Khẩu quyết đệ nhất trọng đã khắc sâu trong đầu Hàn Lập từ lâu rồi,
giờ đây hắn đang xem xét kỹ càng đệ nhị và đệ tam trọng, hắn muốn thử
tìm kiếm câu trả lời trong đó để xem có nội dung nào liên quan tới Chân
Thực Chi Nhãn hay không.
Hắn ngồi như vậy bảy ngày bảy đêm liên tục.
Trong suốt thời gian đó, hắn đọc đi đọc lại đệ nhị và đệ tam trọng công pháp.
Kết quả là không có gì, ngoài phần ghi chép trọng tâm bí thuật Chân
Thực Chi Nhãn thì trong bộ công pháp không còn chỗ nào nhắc tới nó nữa.
Hàn Lập từ từ mở mắt, vươn vai một cái rồi đứng lên.
Tuy rằng không tìm ra câu trả lời như ý muốn nhưng hắn cũng không có vẻ gì thất vọng, ngược lại còn ẩn ẩn một chút vui mừng.
Thời gian qua hắn triệu Chân Ngôn Bảo Luân ra mấy lần và phát hiện
đám Đạo văn thứ hai mươi lăm ở trên mặt luân vẫn còn y nguyên, không có
dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ bị mất, ngược lại nó hoàn toàn giống với hai mươi bốn Đạo văn nguyên bản, đang chớp động không ngừng!
Hơn nữa, hắn phát hiện ra những dòng chảy thời gian màu vàng trên bảo luân dường như có sự tăng trưởng, tuy rất ít thôi, nhưng rõ ràng là có
tăng.
Nói cách khác, đám Đạo văn mới sinh ra khi Chân Thực Chi Nhãn hấp thu tinh hạt của Chưởng Thiên Bình rất có thể sẽ tồn tại mãi mãi, tất nhiên để khiểm chứng chính xác thì cần thêm thời gian quan sát.
Tuy nhiên cho dù kết quả ra sao thì lúc nào trong lòng hắn cũng dâng lên niềm phấn khởi.
Ngoài chuyện này thì hắn còn có chút thu hoạch khác, khi xem xét đệ
tam trọng công pháp, hắn còn phát hiện ra một niềm vui ngoài mong đợi.
Khẩu quyết đệ tam trọng có thêm một môn thần thông tên là Nghịch
Chuyển Chân Luân, sau khi luyện thành nó sẽ phát huy công hiệu trái
ngược với Chân Ngôn Bảo Luân: Biến tốc độ từ chậm hóa nhanh!
Loại thần thông này khi thi triển ra không có tác dụng lên kẻ địch mà nó có hiệu quả với chính người đang thi pháp. Theo như ghi chép, chỉ
cần dùng phương pháp nghịch chuyển rồi nhập Chân Ngôn Bảo Luân vào trong cơ thể sẽ giúp bản thân cảm nhận thời gian trôi nhanh hơn, qua đó đạt
được mục tiêu tăng tốc độ.
Muốn phát huy ra loại thần thông này thì điều kiện tiên quyết là Chân Ngôn Bảo Luân phải ngưng tụ ra ít nhất mười tám Đạo văn, dường như nó
không liên quan tới việc tu luyện công pháp tới đệ mấy trọng.
Tuy nhiên theo như Chân Ngôn Hóa Luân Kinh thì phải tu tới đệ tam
trọng mới có thể ngưng tụ ra mười tám Đạo văn, nói cách khác thì công
pháp ở hai trọng đầu sẽ không thể thi triển ra thần thông này!
Giờ đây hắn đã ngưng tụ ra hai mươi lăm Đạo văn, theo lý thì tất nhiên đã đủ điều kiện trải nghiệm môn Nghịch Chuyển Chân Luân.
Vì vậy, lúc đầu hắn hắn dự định bế quan tu luyện đệ nhị trọng công
pháp, nhưng sau khi có thông tin này thì lập tức bỏ qua ý định, thay vào đó hắn tập trung tu luyện thần thông mới.
Nếu thu được thành công, thực lực của hắn sẽ có bước tiến mạnh mẽ!
Nghĩ thông suốt rồi, Hàn Lập lại ngồi khoanh chân, nhắm mắt lại.
Sau mấy ngày, Hàn Lập điều chỉnh bản thân về trạng thái tốt nhất rồi bắt đầu bế quan.
Nghịch Chuyển Chân Luân: Môn thần thông này nghe qua thì tưởng dễ luyện, nhưng khi bắt đầu thì lại khác hẳn.
Phương thức vận công trái ngược hoàn toàn với Chân Ngôn Hóa Luân Kinh nên bao nhiêu tâm đắc tu luyện bấy lâu nay đều trở thành vô dụng, ngược lại do luyện tới một cấp khá cao rồi nên vô tình nay trở thành lực cản
khi tu luyện thần thông mới.
Bên trong mật thất, Hàn Lập ngồi khoanh chân, hai tay bấm pháp quyết, Chân Ngôn Bảo Luân ở phía sau xoay tròn chậm rãi, phóng ra quang mang
màu vàng, mười tám Đạo văn đồng loạt bừng sáng, từ đó truyền ra những
đợt âm thanh rung động dị thường, bao phủ toàn bộ mật thất.
Đúng lúc này, hai tay hắn chập lại, mười ngón tay úp vào nhau, sau đó chỉ giữ lại hai ngón duỗi thẳng, còn lại tám ngón cụp xuống tạo thành
một pháp quyết cổ quái, miệng hắn không ngừng tụng niệm.
Chân Ngôn Bảo Luân ở sau lưng bỗng run rẩy, những âm thanh ong ong
ngày càng nhỏ dần, tốc độ xoay cũng ngày càng chậm, nhìn như chỉ còn lơ
lửng trên không trung.
Ngay sau đó, pháp quyết trên tay Hàn Lập thay đổi, miệng hắn phát ra chữ "nhanh".
Bảo luân đang sắp dừng hẳn bỗng dưng cấp tốc xoay tròn, tuy nhiên hướng xoay ngược với hướng lúc nãy.
Hàn Lập thấy vậy, trong lòng tỏ vẻ vui mừng, hắn đang muốn thử nghiệm nhập bảo luân vào cơ thể thì bỗng thấy ngực nhói lên, một búng máu tươi đã trào dâng tới cổ họng.
Hắn lập tức ngừng pháp quyết, Chân Ngôn Bảo Luân rung động một hồi rồi khôi phục nguyên trạng, tự hành chui vào cơ thể hắn.
"Quả là không dễ ăn, mới chỉ là đổi nghịch phương thức vận chuyển
Tiên linh lực đã khó nắm bắt như vậy! Xem ra không mất vài trăm lầm thử
nghiệm, rút kinh nghiệm từ từ thì khó mà thành công!" Hàn Lập ngồi thẳng dậy, tay lau máu trên khóe miệng, chỉ còn cách cười gượng.
Hồi nãy, Tiên linh lực trong cơ thể hắn vận chuyển nghịch chiều dẫn
tới không thông suốt và xảy ra va chạm, nếu hắn không kịp thời ngưng vận công thì đã dính nội thương mất rồi.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Hàn Lập điều chỉnh lại chuyển vận của Tiên linh lực trong cơ thể rồi lại triệu Chân Ngôn Bảo Luân ra...
(*P.S: Vong Ngữ tái bút: Phát sinh những tình tiết mới nên Vong Ngữ
cần có những điều chỉnh, vài ngày tới chỉ có một bi mỗi ngày)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT