Hàn Lập sau khi thu hồi viên cầu màu vàng do Giải Đạo Nhân biến thành, lộ vẻ trầm ngâm.
Hắn xem xét, cân nhắc kỹ các tin tức vừa mới thu được nhưng vẫn chưa thể nào tìm ra được manh mối kẻ đứng đằng sau.
Sau một lúc lâu, hắn nhẹ thở ra một hơi, lắc đầu.
Mặc kệ, kẻ đó là ai, lúc ấy nếu có thể bức hắn đến cảnh ngộ này, chỉ sợ
hiện tại hắn cũng không thể đối đầu. Vì vậy, kế hoạch bây giờ vẫn là
trước mắt không nên gặp y thì tốt hơn.
Nếu như lúc trước Phương
Bàn có thể tìm được mà kẻ đứng đằng sau này thần thông còn cao hơn, chỉ
sợ cũng sẽ không tha cho hắn. Chỉ là không biết kẻ đó hiện tại đã biết
hắn đã trở về Tiên giới hay chưa.
Bất luận thế nào, trước mắt bản thân phải tận lực tăng cường thực lực, để lúc xảy ra biến cố mới không đến mức quá bị động.
Lúc này, hắn còn có một việc cần phải xử lý.
Hàn Lập vừa nghĩ tới đây, tay khẽ chuyển, lấy ra một trận bàn màu đen, đúng là Tinh Di Tử Mẫu Bàn.
Giờ ở Chúc Long Đạo, khoảng cách với hải vực Hắc Phong không biết xa bao
nhiêu ức vạn dặm, khả năng liên hệ với trận bàn bên kia đã cực kỳ bé
nhỏ, chứ đừng nói đến nhờ vào nó mà truyền tống Trọng Thủy.
Do
đó, không chỉ có tu luyện của hóa thân Địa Chích bị ảnh hưởng, mà còn
mất đi nguồn cung ứng Trọng Thuỷ để luyện chế Trọng Thủy Lôi Văn, một
sát khí đích thực.
Hai thứ này hắn đều xem trọng, cũng không thể bị đứt gãy giữa chừng như vậy được.
Từ khi đặt chân lên đại lục Cổ Vân, vấn đề này khiến hắn rất lo nghĩ. Sau
khi trên đường đến Chúc Long Đạo liên tục cân nhắc, hiện tại rốt cuộc
hắn cũng thông suốt.
Lúc này, Hàn Lập thay áo khoác, lật tay lấy ra mặt nạ màu xanh mang lên mặt.
Tinh Di Tử Mẫu Bàn mua ở Vô Thường Minh, muốn giải quyết vấn đề này phải tìm ở Vô Thường Minh. Loại bảo vật truyền tống đồ vật nhỏ ở khoảng cách
siêu xa này nếu ở Linh Giới cơ hồ là có muốn cũng không dám nghĩ tới,
nhưng nơi này là Tiên giới dường như không hẳn là không có.
Chức
năng truyền tống đó hẳn là có quan hệ với pháp tắc lực. Loại bảo vật này không nhiều thì ít hẳn là dùng lực lượng pháp tắc không gian, hoặc là
linh tài ẩn chứa không gian lực.
Thanh quang dìu dịu trên mặt nạ
sáng lên, rồi một màn sáng màu xanh xuất hiện, mặt ngoài ngưng hiện ra
vô số đồ án văn tự lớn nhỏ.
Hàn Lập tiến về trước khu vực giao dịch, nhanh chóng tìm kiếm trên đó.
Không lâu sau, mắt hắn sáng lên, trỏ một ngón tay vào hư không, sau đó chờ đợi phát sinh.
Đợi khoảng nửa canh giờ, một đạo quang mang màu xanh từ màn sáng xuyên ra.
Thanh quang rơi xuống ngưng tụ thành một hư ảnh nam tử đầu đội mặt nạ
mãnh hổ màu xanh, thân hình cao lớn, mặc một bộ vũ bào màu xanh.
"Đạo hữu là... Ta nhớ ra rồi, lúc trước đạo hữu từng nhờ ta mua một bộ Tinh
Di Tử Mẫu Bàn. Thế nào rồi, đạo hữu dùng bộ trận bàn kia có thuận lợi
không?" Nam tử mặt hổ nhìn Hàn Lập đánh giá một chút, rồi giật mình cười nói.
"Coi như cũng được!" Hàn Lập từ chối cho ý kiến, trả lời một câu.
"Đạo hữu không phải là trong quá trình dùng gặp vấn đề gì chứ?" Nam tử mặt hổ thấy vậy hỏi.
"Công năng trận bàn cùng miêu tả không sai biệt lắm, bất quá năm đó đạo hữu
cũng không nói với ta những hạn chế của trận bàn này về phương diện
khoảng cách." Hàn Lập ngữ khí hơi trầm xuống.
"Ai da, trí nhớ của ta! Ta đã quên nói rõ với đạo hữu, bộ trận bàn này chỉ có thể truyền
tống trong phạm vi một đại lục nhỏ. Vượt qua khoảng cách này, bởi vì bị
ảnh hưởng bởi không gian lực, hiệu lực truyền tống có thể giảm, thậm chí mất đi." Nam tử mặt hổ lấy tay day trán ra, bộ như chợt nhớ ra.
"Thôi. Hôm nay liên hệ là muốn hỏi các hạ một chút, còn có phương pháp đề cao
khoảng cách truyền tống của Tinh Di Tử Mẫu Bàn không?" Hàn Lập cau mày
hỏi.
Đối phương năm đó rõ ràng là cố ý không nói ra nhưng bây giờ đó là điều hắn cần mà hôm nay tiến hành giao dịch, không nên so đo việc này thì tốt hơn.
“Điều này... Chỉ sợ không được, khoảng cách một đại lục đã là cực hạn của Tinh Di Tử Mẫu Bàn. Bất quá đạo hữu nếu muốn
tiến hành nâng cao khoảng cách truyền tống, thì cũng không phải không có biện pháp." Nam tử mặt hổ lắc đầu, sau đó lời nói xoay chuyển.
"Xin lắng tai nghe." Hàn Lập động lòng.
"Kỳ thật bộ trận bàn này là nhiều năm trước, sau khi một vị hảo hữu của ta
tìm hiểu một món Tiên khí của ai đó, đã luyện chế ra một kiện chế phẩm
chỉ có thể phát huy một hai phần trăm uy năng. Hiện nay, gã ta trải qua
rất nhiều thử nghiệm, đã có thể luyện chế ra một kiện chế phẩm tương
đương một phần mười uy năng với món Tiên khí kia rồi, đặt tên nó là Bắc
Đẩu Thiên Tinh Bàn. Không biết đạo hữu có hứng thú không?" Nam tử mặt hổ nói như thế.
"A, bảo vật này giá bao nhiêu?" Hàn Lập bất động thanh sắc, gật đầu hỏi thẳng.
Theo lời đối phương kể lại, có thể có được uy năng gấp năm lần Tinh Di Tử Mẫu Bàn trở lên thì cũng là đủ rồi.
"Nếu có thể đưa ra sáu nghìn linh thạch cực phẩm, vật ấy liền thuộc về đạo hữu rồi." Nam tử mặt hổ cười một tiếng nói.
"Các hạ thật đúng là có công phu sư tử ngoạm, giá này không chỉ gấp mười lần Tinh Di Tử Mẫu Bàn." Hàn Lập nghe vậy, sắc mặt trầm xuống nói.
"Không thể nói như thế, cái này gọi là tiền nào của nấy. Bắc Đẩu Thiên Tinh
Bàn tuy rằng đắt một chút nhưng tuyệt đối là vật quý có giá trị." Nam tử mặt hổ cười ha ha nói.
"Nhiều linh thạch như vậy, tại hạ trong
thời gian ngắn thật sự không có được. Ta và ngươi đây đã là lần thứ hai
làm ăn, có thể giảm giá một chút hay không?" Hàn Lập suy nghĩ một chút
nói.
"Cái này... Cũng không phải là tại hạ bất cận nhân tình,
thật sự vật ấy rất quý trọng. Nếu không phải người bạn thân của ta gần
đây có chút túng quẫn, vật ấy căn bản vốn không định bán ra." Nam tử mặt hổ lắc đầu liên tục.
Hàn Lập lại trả giá mấy lần, vất vả lắm mới giảm giá xuống còn năm nghìn ba trăm linh thạch cực phẩm, sau đó nam tử mặt hổ nhất định một phần cũng không chịu giảm."Nếu như thế, trong vòng bảy ngày ta sẽ có câu trả lời thuyết phục, như thế nào?" Hàn Lập khẽ thở dài nói.
"Có thể." Nam tử mặt hổ gật đầu cười, thân ảnh lóe lên lập tức biến mất.
Hàn Lập lấy mặt nạ xuống, màn sáng màu xanh chung quanh cũng tiêu tán theo, hắn trở nên trầm ngâm.
Một lát sau, hắn thả thần thức vào trong vòng tay trữ vật.
Bên trong không gian trữ vật, các loại đồ vật đã được hắn phân loại từ sớm, thành hơn mười loại, tài liệu yêu thú, linh thảo, khoáng thạch, còn có
linh thạch, đan dược, pháp bảo, công pháp điển tịch.
Thời điểm
rời khỏi hải vực Hắc Phong, hầu như tất cả đồ trên người hắn đều đã đổi
thành linh thạch, mấy thứ này hơn phân nửa đều là vơ vét từ trong vòng
tay trữ vật của Phương Bàn.
Bản thân hắn hôm nay có khoảng ba
ngàn hai trăm linh thạch cực phẩm, còn thiếu hơn hai nghìn linh thạch.
Tất nhiên là cần bán không ít thứ để cho đủ rồi.
Hắn không dám
tùy ý lấy đồ vật của Phương Bàn ra dùng để tránh bị tìm ra đầu mối,
nhưng nếu là giao dịch trong Vô Thường Minh hắn cũng không có cố kỵ.
Lại nói tiếp, các tài liệu yêu thú, linh thảo, khoáng thạch trong vòng tay
trữ vật của Phương Bàn có những thứ lạ lẫm, miễn cưỡng lắm hắn cũng chỉ
có thể nhận ra non nửa, cũng may trên đường gặp được Tôn Khắc.
Trên lôi thuyền, hắn nói xa nói gần về những đồ vật không biết kia, rồi nghe Tôn Khắc giải thích, nên về cơ bản đã rõ ràng mấy thứ này.
Phương Bàn có thể tu thành một tu sĩ Chân Tiên Cảnh trung kì, nắm giữ sơ bộ
Tốc pháp tắc, qua nhiều năm như thế nên thân gia tương đối khá. Trong
vòng tay trữ vật của y không thiếu những vật có giá trị, thậm chí trong
đó còn có một ít trân phẩm giá trị cao. Do đó, cộng lại cũng đủ số linh
thạch còn lại, có lẽ còn dư chút ít.
Hàn Lập lúc này lấy linh
thảo, khoáng thạch trong vòng tay trữ vật ra, chuẩn bị trong mấy ngày
tới bán đi. Kết quả hắn đang định rời thần thức đi thì ánh mắt hơi lóe
lên, lần nữa phất tay lấy ra hai cái hộp, một lớn một nhỏ.
Hộp
lớn là hộp ngọc được làm từ một loại ngọc thạch mát lạnh nào đó, bên
trong chứa một quả trứng lớn màu trắng. Bởi vì được hộp ngọc này không
ngừng cung cấp linh khí cho nên quả trứng khổng lồ này đến nay vẫn còn
có chút sinh khí.
Hộp nhỏ còn lại dài chừng hơn một trượng, bên
trong có ba lông chim màu xanh như mũi tên, mặt ngoài ẩn ẩn từng điểm
thanh quang, nhìn có chút thần bí.
Hai món đồ này cũng là lấy từ chỗ Phương Bàn, được y bảo quản cẩn thận hiển nhiên không phải là vật thường.
Tôn Khắc cũng không nhận ra hai món đồ này, do đó hắn cũng cần tuyên bố
nhiệm vụ trong Vô Thường Minh, để xem có người nhận ra hay không.
...
Sau bảy ngày.
Trong mật thất, Hàn Lập đầu đội mặt nạ màu xanh, phất tay ra, màn sáng màu
xanh nổi lên, rất nhanh liên lạc với nam tử mặt hổ kia.
"Ha ha, không biết đạo hữu suy tính như thế nào?" Nam tử mặt hổ vui vẻ, hỏi.
"Đây là năm nghìn ba trăm linh thạch cực phẩm, trận bàn có ở bên cạnh ngươi không?" Hàn Lập móc ra một cái túi đựng đồ nói.
"Tất nhiên." Ánh mắt nam tử mặt hổ sáng ngời, nhẹ gật đầu.
Hai người rất nhanh hoàn thành giao dịch, hai khối trận bàn mới tinh đã vào tay Hàn Lập.
Trận bàn này có màu xanh thẳm, tản mát ra quang mang màu lam mát dịu, mặt
ngoài đường vân trải rộng chằng chịt, phức tạp hơn nhiều so với Tinh Di
Tử Mẫu Bàn.
Trong trận bàn là một đồ án có bảy điểm trắng bắt mắt, tạo thành hình Bắc Đẩu Thất Tinh.
Vây quanh trên bề mặt hai khối trận bàn là tám viên Di Tinh Thạch, màu sắc
đậm nét, tản ra quang mang rực rỡ, tựa hồ đẳng cấp cao hơn Di Tinh Thạch trên Tinh Di Tử Mẫu Bàn.
Vỗ nhẹ vào hai khối trận bàn, trên mặt Hàn Lập hiện ra vẻ hài lòng, nhưng lập tức lông mày khẽ nhíu lại.
Trận bàn truyền tống có rồi, nhưng hắn giờ đang ở Chúc Long Đạo, cách xa hải vực Hắc Phong không biết bao nhiêu vạn dặm, làm cách nào đưa một khối
Bắc Đẩu Thiên Tinh Bàn đến tay hóa thân Địa Chích?
"Làm sao vậy, hai khối trận bàn này có vấn đề gì?" Nam tử mặt hổ có chút nghi ngờ hỏi.
"Bộ trận bàn này không có vấn đề, chỉ là ta có một vấn đề khác muốn thỉnh
giáo các hạ. Tinh Di Tử Mẫu Bàn kia thực sự là không có cách nào đề cao
khoảng cách truyền tống hay sao, dù chỉ là một lần cũng được?" Hàn Lập
suy nghĩ một chút, chậm rãi mở miệng hỏi.
Nam tử mặt hổ nhìn hai
khối trận bàn trong tay Hàn Lập, trong mắt hiện lên vẻ thấu hiểu: "Xem
ra đạo hữu muốn đưa một khối trận bàn trong đó đến một nơi khác. Thực ra cũng không phải là không có cách."
"A, có biện pháp sao?" Hàn Lập động lòng.
"Rất đơn giản, đạo hữu chỉ cần khảm nạm Di Tinh Thạch nhị phẩm lên trên Tinh Di Tử Mẫu Bàn, cưỡng ép thúc giục, liền có thể tạm thời tăng khoảng
cách truyền tống lên gấp mấy lần, nhưng mà sau lần truyền tống này thì
Tinh Di Tử Mẫu Bàn sẽ hỏng hoàn toàn." Nam tử mặt hổ từ tốn nói.
"Di Tinh Thạch nhị phẩm?" Hàn Lập khẽ giật mình.
"Chính là Di Tinh Thạch trên Bắc Đẩu Thiên Tinh Bàn, còn bên trên Tinh Di Tử
Mẫu Bàn là Di Tinh Thạch nhất phẩm." Nam tử mặt hổ giải thích.
Hàn Lập nhẹ gật đầu, chỉ cần có thể đưa Bắc Đẩu Thiên Tinh Bàn tới hải vực
Hắc Phong thì Tinh Di Tử Mẫu Bàn sẽ trở thành vô dụng, có hủy đi cũng
không sao.
Hắn lập tức mua một ít Di Tinh Thạch nhị phẩm từ đối
phương, ngoại trừ để lát nữa thúc giục Tinh Di Tử Mẫu Bàn, số còn lại để làm đồ dự bị sau này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT