“Thì ra là lệnh bài tiếp dẫn của
Lãnh Diễm Tông. Còn vị này chẳng phải là Thất tiểu thư, đệ nhất mĩ nhân
của thành Minh Viễn hay sao, tại hạ vốn mang lòng ngưỡng mộ từ lâu, hôm
nay được gặp mặt, quả thực là người đẹp như ngọc”. Thanh niên có vẻ mặt
âm hiểm liếc nhìn tấm lệnh bài, nhếch miệng lên cười, rồi lại nhìn về
phía Thất tiểu thư, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Ta không cần
biết các ngươi là ai, mau cút khỏi Dư phủ, nếu không thì chính các ngươi công khai đối địch với Lãnh Diễm Tông”. Thất tiểu thư thấy đối phương
nhận ra lệnh bài trên tay mình, thì trong lòng cảm thấy tự tin lên mấy
phần.
“Thì ra Thất tiểu thư chính là người được Lãnh Diễm Tông
tuyển trúng!” Vốn mấy người phiếu phụ áo đen và hai tên tu sĩ cung phụng khác đang định bỏ mặc đám người Dư gia, khi nhìn thấy tình hình như
vậy, thì tinh thần lại rung động.
Trong lòng đám người Dư gia cũng dấy lên một tia hi vọng.
“Ha ha! Lãnh Diễm Tông thì giỏi lắm sao?” Gã thanh niên thấy vậy, bống cười lên ha ha như điên.
“Ngươi dám coi thường Lãnh Diễm Tông sao!”. Sắc mặt Thất tiểu thư trầm xuống, quát lên lạnh lẽo.
“Coi thường? Hừ, chưa nói đến việc ngươi không phải đệ tử chính thức của
Lãnh Diễm Tông mà chỉ có cái lệnh bài tiếp dẫn này mà thôi, cho dù ngươi thực sự là đệ tử chính thức thì đã làm sao?” Gã thanh niên vẻ mặt âm
hiểm cười lạnh lùng, rồi gã lật tay lấy ra một tấm lệnh bài nhỏ bằng kim loại khác, nhìn tương tự như tấm của Thất tiểu thư, trên bề mặt có khắc họa một đồ án hình đầu lâu màu bạc.
“Cái này là...là lệnh bài
của đệ tử nội môn ở Thiên Quỷ Tông! Các người là người của Thiên Quỷ
Tông sao?” Khuôn mặt Thất tiểu thư biến sắc.
“Có phải Thiên Quỷ Tông cùng nổi danh nganh với Lãnh Diễm Tông không!?”
Ba người bọn thiếu phụ áo đen nghe thấy vậy, thì thấp thỏm, hít vào một
hơi khí lạnh, quay sang nhìn nhau, tất cả đều trầm mặc không nói một lời nào.
“Cứ coi như các ngươi là đệ tử của Thiên Quỷ tông đi, nhưng Lãnh Diễm Tông cũng là thế lực khống chế ở Phong Quốc, các ngươi liều
lĩnh xâm nhập sang đây, chẳng lẽ lại muốn khơi mào đại chiến giữa hai
tông môn sao!?” Thất tiểu thư dường như nhớ ra điều gì đó, huyết sắc
trên mặt cũng lại hồng hào lên mấy phần.
“Ha ha, lời nói của Thất tiểu thư quả thực là chính xác, nhưng đáng tiếc, có một chuyện ngươi đã nói sai rồi” Gã thanh niên nói với vẻ khinh miệt.
Thất tiểu thư nghe như vậy, thì cảm thấy hơi bối rối.
“Ta nói cho ngươi biết một sự thật, lần trước Lãnh Diễm Tông thi đấu với
bổn tông bị thua trận, và đã giao toàn bộ quyền khống chế Phong Quốc cho bổn tông rồi, hiện nay toàn bộ Phong Quốc đều thuộc thế lực của Thiên
Quỷ Tông chúng ta” Gã thanh niên lộ ra vẻ tàn nhẫn, vừa cười vừa nói.
Dư Thất tiểu thư nghe xong, thì như bị sét đánh, cả người hoàn toàn ngây dại.
Trên mặt của đám thiếu phụ áo đen và mấy tu sĩ cung phụng khác của Dư gia
đều toát lên vẻ khiếp sợ, vô thức lui lại phía sau mấy bước, cố gắng
đứng ra xa tách khỏi đám người Dư gia còn lại.
Lúc này, sắc mặt đám người Dư gia đều rất khó coi, tâm trạng cả đám đều trùng hẳn xuống.
Mặc dù bọn họ không biết gì nhiều về chuyện của tiên giới, nhưng khi nghe
Thất tiểu thư nói chuyện cùng gã thanh niên mặt âm hiểm kia, thì cũng lờ mờ hiểu ra một chút.
“Phải rồi, còn một việc ta quên chưa nói,
ta nghĩ Thất tiểu thư cũng sẽ cảm thấy hứng thú với việc này”. Ánh mắt
của gã thanh niên hiện ra vẻ khác thường, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười bất thiện.
“Là chuyện gì?” trong lòng Dư tiểu thư cảm thấy
nặng nề, linh tính mách bảo rằng lời gã thanh niên sẽ chẳng có gì tốt
lành cả, nhưng vẫn không nhịn được mà cất tiếng hỏi.
“Hoàng thất
Phong Quốc cùng mấy tên quan quân khác to gan, dám chống đối lại mệnh
lệnh của Thiên Quỷ Tông, đã bị bọn ta cho người bắt lại, phán cho tội
mưu phản, rồi đem chém đầu để răn đe dân chúng ở kinh đô, trong đám đó
dường như có tên Dư Tương, cùng với hai đứa con đang làm quan văn của
hắn”. Gã thanh niên nhìn chằm chằm vào mắt Thất tiểu thư, từ từ nói ra
từng chữ.
"Phụ thân! Đại Ca, Tam ca!" Thất tiểu thư nghe thấy thế thì trước mắt chợt tối sầm lại, thân thể lung lay, ngã vật xuống đất,
tấm lệnh bài trong tay cũng rơi ra, lăn trên mặt đất kêu “Lạch cạch”.
Những người khác của Dư gia nghe nói như thế, ai cũng lộ vẻ tuyệt vọng, mấy
vị phu nhân vốn lúc trước vẫn cố giữ vẻ ung dung, giờ cũng không kìm nén được mà bật tiếng khóc thút thít, toàn thân như tê liệt ngồi bệt trên
mặt đất.
Chỉ phút trước, bọn họ còn mang trên mình thân phận tôn
quý của phủ tể tướng, địa vị cao quý, được người đời ngưỡng mộ, kính
trọng, thế mà chỉ sau giây lát, mọi thứ đều tan biến, Tể tướng bị giết,
nhà cửa tan nát, bản thân thì như cá nằm trên thớt đợi người làm thịt.
“Ha ha.. Ha ha!”
Gã thanh niên trông thấy dáng vẻ Thất tiểu như thế, thì mặt hắn đỏ bừng
lên, ánh mắt lộ vẻ vô cùng hưng phấn, cười to như điên không ngừng.
Việc dồn ép con người ta vào bước đường cùng, rồi thưởng thức dáng vẻ suy
sụp bất lực của họ, chính là chuyện mà gã thích làm nhất.
Gã thanh niên cười điên cuồng một lúc, mặt dần bớt đỏ,rồi hắn vung tay lên, lạnh lùng hạ lệnh:
“Giết sạch bọn chúng, chỉ chừa lại vị Thất tiểu thư này cho ta”.
Bọn người áo đen xung quanh đồng thanh hô lên tuân lệnh, rồi vừa cười vừa đi về phía đám người Dư gia
Ba tên tu sĩ cung phụng của Dư gia lúc này đã cúi đầu lui qua đứng yên
lặng một bên, chỉ mong thấy có cơ hội là tìm cách bỏ trốn khỏi chỗ này,
gã thanh niên mặt âm hiểm thấy thế thì cười đắc ý, cũng không thèm ngăn
trở bọn hắn.
“Hắc hắc, Tề thiếu gia thật có đôi mắt tinh tường,
mặc dù cô gái này chưa từng tu luyện, nhưng nếu đã được Lãnh Diễm Tông
phát lệnh bài, chuẩn bị thu nạp thành môn hạ, hẳn là có tư chất không
tệ, rất hợp trở thành lô đỉnh cho ngài.” Một người áo đen tiến đến bên
cạnh gã thanh niên mặt âm hiểm, cất lời nịnh nọt.
Gã thanh niên mặt âm hiểm nghe thấy vậy, lại cười lên một trận điên cuồng.
Thân thể Thất tiểu thư run rẩy, ánh mắt đã khôi phục vại vẻ tinh nhanh, trên mặt lộ vẻ kiên quyết, vung tay trái lên một vòng từ bên hông, trên tay
có đã có thêm một thanh dao găm sáng như tuyết, mạnh mẽ đâm vào ngực
mình.
Nụ cười của gã thanh niên mặt âm hiểm chợt cứng lại, hắn rõ ràng không ngờ đối phương lại can đảm như vậy, gã muốn ra tay ngăn cản
thì đã không kịp.
CHÍU...U..U!!
Một tiếng xé gió vang liên, một ngọn gió sắc nhọn bay vụt tới đánh lên con dao găm trên tay Thất tiểu thư.
“Leng keng”, dao gặm lập tức bị đánh bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.
VIU....VIU... CHÍU...U...U!! Tiếp tục lại có mấy tiếng xé gió khác vang lên, bắn về
phía mấy tên áo đen đang định tiến đến chém giết mấy người nhà họ Dư.
Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, mấy ngọn gió như thế mà lại có uy lực cực lớn, mấy tên áo đen bị trúng gió, trực tiếp phun máu tươi,
bay ra ngoài.
Những tên khác kinh hãi, lập tức dừng bước.
“Là kẻ nào!?”
Gã thanh niên mặt âm hiểm quát lên một tiếng chói tai, rồi đột nhiên quay người nhìn về phía một cái ngã tư cách đó không xa.
Mọi người chung quanh cũng quay nhìn sang.
Mấy tiếng bước chân vang lên, vài bóng người chậm rãi bước dần tới, chính
là đám người bọn Hàn Lập, Bạch Thạch chân nhân mới đến.
Gã thanh
niên mặt âm hiểm hơi híp mắt lại, nhìn về phía mấy người, ánh mắt hắn
chỉ lướt qua người Hàn Lập một chút, rồi tiếp tục đảo qua, sau đó dừng
lại trên người Bạch Thạch chân nhân.
"Là Bạch Thạch chân nhân!"
"Chân nhân, xin cứu mạng!"
Mọi người trong Dư gia vốn đã tuyệt vọng, chỉ còn biết ngồi chờ chết, lúc
này lại thấy Bạch Thạch chân nhân xuất hiện, thì như chết đuối vớ được
cọc, ý chí ham sống lại trỗi dậy.
“Tiểu thư!”
Tiểu Vũ không thèm để ý đám người áo đen xung quanh, mà chạy như bay đến bên Thất tiểu thư, đem nàng đỡ đứng lên.
“Tiểu Vũ”
Thất tiểu thư mang vẻ mặt phức tạp nhìn về phía lão đạo ở cách đó không xa.
Mặc dù Bạch Thạch chân nhân là cao thủ Kết Đan kỳ, nhưng Hồng Bào thượng
nhân kia cũng có tu vi Kết Đan kỳ, mà lại bị thanh niên có vẻ mặt âm
hiểm đang đứng trước mặt đây một chiêu giết chết, chỉ sợ Bạch Thạch chân nhân cũng không đánh lại được gã địch nhân này.
Ánh mắt nàng bồng chợt sáng lên, nhìn về phía Hàn Lập.
Hình dạng của Hàn Lập so với lúc trước thì không có gì thay đổi, nhưng ánh
mắt lại không còn chút mờ mịt nào, toàn thân còn tràn đầy một loại cảm
giác ung dung nhẹ nhàng.
“Ngươi chính là Bạch Thạch chân nhân
sao? Hừ! Ta thành thật khuyên ngươi một câu, nếu muốn sống lâu một chút, thì đừng có dại mà xen vào việc của người khác!” Gã thanh niên mặt âm
hiểm nhìn chằm chằm Bạch Thạch chân nhân, tầng hắc quang quanh thân đột
nhiên bùng lên, khuếch tán ra một cỗ uy áp khổng lồ.
Mấy cơn gió
sắc nhọn có uy lực vô cùng lớn vừa nãy, cứ liên tục hiện ra từ hư không, bất ngờ xuất hiện mà không rõ phát là ra từ đâu.
Tuy rằng gã
thanh niên mặt âm hiểm cũng có kiến thức rộng rãi, nhưng cũng không đoán ra được là mấy cơn gió kia sinh ra như thế nào, bất giác gã sinh ra một tia kiêng kị đối với mấy người đứng ở con đường phía xa, do đó hắn mới
liền tỏa ra Linh áp, muốn dọa mấy người kia thấy khó mà lui.
Thân thể Bạch Thạch chân nhân chợt run lên một cái, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Uy áp mà gã thanh niên kia mới tỏa ra, rõ ràng đã đạt đến Kết Đan Trung
kỳ, còn hắn cùng lắm cũng mới chỉ là Kết Đan Sơ kỳ mà thôi, còn lâu mới
là đối thủ của người ta, rồi lão đạo không nhịn được từ từ đưa mắt sang
nhìn về phía Hàn Lập.
Người khác thì không biết, chứ lão thì nhìn thấy rõ ràng, mấy cơn gió lúc nãy chính là do vị “Hàn tiền bối” này
tiện tay bắn ra vài đạo chỉ phong mà thôi.
Biểu tình trên mặt Hàn Lập như cười như không, đứng đó mà không nói gì.
Trong lòng lão đạo chợt thấy lạnh lẽo, ngay lập tức đưa ra quyết định, rồi
cất giọng nghiêm trang đầy chính nghĩa, quát: “Hừ! Ta đây thân là cung
phụng trong Dư phủ, sao có thể khoanh tay đứng nhìn được! Các người thật to gan lớn mật, dám đến đây giết chóc, quả thực trời đất không dung!”
Vẻ mặt gã thanh niên mặt âm hiểm kia trở nên dữ tợn, quát lên giân dữ:
“Tốt lắm, ngươi đã ngoại sống lâu, thế thì sớm đầu thai đi kiếp khác
đi!”
Đồng thời, tay kia cũng liên tục bấm pháp quyết, thanh cốt đao đột nhiên
bùng lên một quầng bạch quang khổng lồ, bên trong hiện ra rất nhiều ảo
ảnh hình đầu lâu dữ tợn, cùng tiếng quỷ khóc sói tru vang lên không
ngừng, thanh thế cực kỳ to lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT