Hàn Lập thi triển Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quyền, hung hăng đập vào trên bức tường màu vàng óng được tạo ra từ lòng bàn tay của Hiên Viên Kiệt,
trong nháy mắt nổ mạnh một tiếng.
“Ầm.” một tiếng vang thật lớn!
Tất cả quyền ảnh ở trước đều nổ tung, hóa thành từng luồng ba động vô cùng cường đại, quét qua bốn phương tám hướng.
Bức tường màu vàng óng kia cũng chấn động theo, tạo ra vô số kẽ nứt, nhưng
không bị vỡ nát ra, ngược lại trên đó còn truyền ra lực phản chấn cường
đại về phía Hàn Lập.
Hàn Lập vừa mới thi triển Đại Ngũ Hành Diệt
Tiệt Quyền, nên không thể nào tránh kịp, bị nguồn sức mạnh này va chạm,
lập tức bay ngược ra sau.
Sau bức tường, Hiên Viên Kiệt cũng
không tốt hơn bao nhiêu, cả người chìm vào trong ba động Thời Gian Pháp
Tắc chi lực do thần quyền tạo ra. Thân thể gã như bất động, một lúc sau
cũng không thể động đậy.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh.
Bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm ở xung quanh, chẳng biết từ
lúc nào đã biến thành bảy mươi hai phỉ thúy đồng tử xinh xắn, tự mình
bay lượn hoàn toàn không cần người điều khiển.
Chỉ thấy tất cả
Kiếm Linh đồng tử bay đến vị trí của kiếm trận, kim quang quanh thân dồn dập nổi lên, một lần nữa hóa thành từng chuôi phi kiếm to lớn, dài trăm trượng lơ lửng ở trên không.
“Ầm ầm..”
Theo sau âm thanh trầm thấp, trong vực ngoại không gian đen kịt, một toà thiên môn vạn trượng khí thế hùng hồn hiện lên.
Bốn phía thiên môn, vô số kim vân đang ngưng tụ, cuồn cuộn không dứt, đủ các loại hình dạng khác nhau.
Lúc này, thiên môn mặc dù vẫn đóng chặt, nhưng bên trong tiếng sấm giao
nhau không ngừng truyền ra, từng trận khí tức lôi điện nồng đậm đè nén
không được cũng đang thẩm thấu ra bên ngoài.
“Sao lại như vậy...
rõ ràng hắn tu luyện là Thời Gian Pháp Tắc chi lực, không thể nào chỉ
dựa vào một bộ kiếm trận, mà phát ra Lôi Điện Pháp Tắc chi uy cường đại
như thế được.” Ấn Vô Song và Sương Bạch giao đấu ở xa, thấy cảnh này
cũng đều chấn động vô cùng.
Gã làm sao biết, bảy mươi hai chuôi
Thanh Trúc Phong Vân Kiếm của Hàn Lập, cũng giống như bản thân của hắn,
đã trải qua muôn ngàn thử thách. Trong mỗi một chuôi, đều thu nạp lực
lượng pháp tắc khổng lồ của Lôi Quỳ chi nhãn, có thể so với tam phẩm
Tiên Khí.
Tu sĩ Đại La cảnh bình thường cầu một thanh tam phẩm
Tiên Khí cũng không được, huống chi là bảy mươi hai thanh, lại tương
đương với bảy mươi hai tên tu sĩ Đại La cảnh cùng ra tay, uy lực cường
đại là hiển nhiên.
Hàn Lập và kiếm trận tuy cách xa nhau nhưng tâm niệm lại tương thông.
Ý niệm trong lòng hắn vừa động, lập tức vạn trượng kim môn kia phát ra tiếng vang “Ù ù”, rồi chậm rãi mở ra.
Bên trong thiên môn là một mảnh đại dương màu vàng óng mênh mông, có vô số
thác nước lôi điện từ trên cao đổ xuống, ngàn vạn đầu Lôi Điện Giao Long đang quay cuồng, từng con miệng ngậm long châu cùng xông về phía cửa
thiên môn.
“Ầm ầm...”
Từng đợt âm thanh đinh tai nhức óc
của lôi điện giao thoa không ngừng vang lên, vùng hư không bị uy áp của
thiên môn đè ép trở nên chấn động không ngừng, các kẽ nứt không gian nhỏ xíu đang dần dần xuất hiện.
“Nếm thử chiêu này nữa, xem sao?” Hàn Lập đột nhiên từ mặt đất đứng lên, hai tay đồng thời giựt mạnh.
Giam cầm chi lực trong thiên môn lập tức biến mất, vô số Lôi Điện Giao Long
không bị quản thúc, từ lôi hải điên cuồng lao ra, xông về phía Hiên Viên Kiệt một cách mãnh liệt.
Nháy mắt, toàn bộ vực ngoại không gian, đều bao phủ trong một mảnh lôi điện triều cường làm lòng người rung động không thôi.
“Bảo vệ Trùng tổ.” Thanh Phong hét to một tiếng.
Nghĩ Tưu và Sương Bạch đều bay ngược về, không dây dưa với ba người Ấn Vô Song nữa, sau đó đứng chắn trước người Kim Đồng.
Lúc này, vòng xoáy màu vàng ngoài thân Kim Đồng đã biến mất không thấy,
trong kẽ nứt không gian ở bốn phía cũng không còn Phệ Kim Trùng bay ra.
Hiển nhiên tất cả Phệ Kim Trùng rải rác khắp nơi trong Tiên Vực, đều đã
dung nhập vào trong cơ thể nàng.
Chẳng biết tại sao, khí tức trên thân nàng mặc dù không ngừng bành trướng, nhưng rốt cuộc không cách nào đột phá cửa ải cuối cùng kia, nên không thể khôi phục chân thân của Đạo Tổ Thôn Phệ Pháp Tắc.
Ba người Ấn Vô Song thấy vậy, cũng không dám tiếp tục dây dưa, vội vàng rời xa lôi điện triều cường, bay về phía sau tránh đi.
Những tu sĩ Thiên Đình còn sức lực thì rối rít chạy tán loạn, còn những kẻ vô lực kia thì nhanh chóng bị lôi điện triều cường cuốn vào.
“Xì xì xì...”
Từng dòng điện bắt đầu xuất hiện, âm thanh liên tục vang vọng, toàn bộ hư không đã biến thành hải dương lôi điện.
Hàng vạn đầu Lôi Điện Giao Long qua lại trong hư không, không ngừng xông về phía Hiên Viên Kiệt.
Những Lôi Điện Giao Long này miệng ngậm lôi châu, ẩn chứa trong đó là chân ý
lôi điện tinh thuần nhất trong thiên địa, cũng đang từ từ tới gần Hiên
Viên Kiệt.
“Hôm nay nếu không diệt trừ ngươi tại đây, ngày sau
nhất định là mối họa không thua gì Luân Hồi điện chủ.” Hung quang trong
mắt Hiên Viên kiệt chớp động, hét lớn một tiếng.
Hai tay gã hợp
lại ở phía trước, sau đó kết một pháp quyết phong cách thập phần cổ xưa, trong miệng cũng vang lên từng trận âm thanh tụng niệm.
Bất chợt trong toàn bộ vực ngoại hư không, không biết từ đâu bay tới âm thanh
ngâm xướng như phạn âm tuyên cổ, cùng âm thanh của Hiên Viên Kiệt cộng
hưởng với nhau, như tiếng chuông to lớn đang quanh quẩn.
Phạm vi
trăm vạn dặm, không gian nơi đây đột nhiên ngừng lại trong chớp mắt, một âm thanh vang dội bạo phát, vang vọng toàn bộ vực ngoại không gian.
Hàn Lập biến sắc, kim quang bao phủ quanh thân, bay lên giữa trời.
Đại lục phía dưới sau tiếng oanh minh triệt để nổ tung, tất cả núi đá công
trình bằng gỗ đều hóa thành tro bụi. Chỉ có lực lượng pháp tắc Thổ thuộc tính ẩn chứa trong đó cùng ngưng tụ lại, thành một dòng quang hà màu
vàng đất.
Hiên Viên Kiệt đánh ra một quyền, toàn bộ quang hà bị gã dẫn dắt, lao về phía lôi điện triều cường kia.
“Ầm” một tiếng vang thật lớn.
Vực ngoại không gian vốn đen kịt, tỏa ra ánh sáng chói lọi, vô số Lôi Điện
Giao Long ngậm long châu lao vào quang hà, bùng phát ra từng vòng xoáy
lôi điện vô cùng to lớn, điên cuồng cuốn về bốn phương tám hướng.
Trên trời cao, tím xanh vàng bạc, các loại màu sắc vòng xoáy lôi điện, cùng
dòng sông ẩn chứa Thổ thuộc tính pháp tắc tinh thuần kia quấy đến long
trời lở đất. Từng đạo lôi điện to lớn mười mấy vạn trượng, dài ngoằng va chạm khắp nơi, làm cho hư không bốn phía sụp đổ từng khúc.
Tu sĩ Thiên Đình còn sót lại, bất chấp tất cả, nhao nhao chạy thục mạng vào
phía trong các kẽ nứt không gian liên thông các tiên vực khác.
Một kích này, dư uy bạo phát thực sự quá mức cường đại, hư không bốn phía
chỗ Kim Đồng cũng đang không ngừng tan vỡ. Ba người Nghĩ Tưu liên thủ
chống đỡ tạo ra một màn sáng hình tròn, mới miễn cưỡng ngăn cản lực
lượng này, nhưng lập tức lại muốn vỡ ra.
Một tay Hàn Lập bấm kiếm quyết, vận dụng kiếm trận Lôi Độn chi thuật, trên thân sáng lên một đạo kiếm quang màu vàng, thân ảnh trong nháy mắt biến mất tại chỗ, ngay sau đó liền xuất hiện trên một Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.
Chỉ thấy
hai tay hắn vung về phía trên không, trên thân nổi lên ba động Thời Gian Pháp Tắc, Chân Ngôn Bảo Luân, Quang Âm Tịnh Bình, Huyền Thần Sa Lậu,
Đông Ất Thần Mộc, Đoạn Thời Lưu Hoả, năm kiện đồ vật pháp tắc hiện ra,
vào sẵn vị trí của mình.
Bầu trời phía trên Vực ngoại không gian, chỉ một thoáng có thêm một vầng trăng tròn màu vàng và dây xích đầy
trời, phía dưới sông núi, mặt đất hiện ra, rừng núi bụi cây sinh sôi
phảng phất như đang đi tới một thế giới khác.
Sau khi Ngũ Hành
Huyễn Thế Quyết bao phủ mấy trăm vạn dặm, ba người Nghĩ Tưu cảm giác
được áp lực quanh thân đã buông lỏng, nhưng không ai dám thu lực lại,
vẫn chống đỡ màn sáng che chở Kim Đồng.
“Hàn Lập, ngươi thành
công chọc giận bản tọa, hôm nay để cho ngươi thấy, Đạo Tổ giận dữ thật
sự là thế nào?” Âm thanh Hiên Viên Kiệt từ đối diện truyền đến, cuồn
cuộn như sấm, kéo dài không dứt.
Nghĩ Tưu từ xa nhìn lại, thấy được nụ cười trên mặt Hàn Lập, sự sùng kính
trong lòng đối với hắn tại thời điểm này tăng lên cực hạn.
Trong
suy nghĩ của nàng, có can đảm lấy tu vi Đại La cảnh đối diện trực tiếp
Đạo Tổ là không thể được. Phải biết rắng, mỗi tiểu cảnh giới của Đại La
cảnh chênh lệch như rãnh trời. Tu sĩ Đại La cảnh nếu so với Đạo Tổ,
không khác gì lấy đom đóm so với trăng sao trong đêm.
Mà đối
phương lại là Hiên Viên Kiệt, năm đó dù là Đạo Tổ Trùng Tổ cũng chịu
thua, phải hóa thân thành ngàn vạn mới tránh thoát được một kiếp.
Lại qua nhiều năm như vậy, thực lực của Hiên Viên Kiệt tăng lên càng không thể nào tưởng tượng được.
“Nguyên lai thế gian này, vậy mà thật sự có người núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt nhưng mặt cũng không đổi sắc, thậm chí còn có thể cười như vậy...” Mặc
dù trong lòng Nghĩ Tưu nghĩ Hàn Lập sẽ cửu tử nhất sinh, nhưng vẫn cảm
khái không thôi.
Nhưng trên thực tế, lúc này lòng bàn tay Hàn Lập đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn sỡ dĩ thản nhiên như vậy, bất quá là để chọc giận Hiên Viên Kiệt, bởi
vì chỉ có thể ép gã tới một bước kia, hắn mới có cơ hội để chiến thắng.
Bất quá, trong lòng Hàn Lập càng thêm hi vọng, Kim Đồng lập tức có thể tiến giai lên Đạo Tổ.
Sau một lúc lâu, Lôi điện triều cường và con sông lớn màu vàng giao phong
với nhau cũng đến hồi kết thúc, trong vực ngoại không gian xuất hiện hai vòng xoáy lỗ đen, nhưng thật lâu sau cũng không biến mất.
Hiên
Viên Kiệt ở trong hư không nhanh chóng tiến lên, mỗi một lần đặt chân,
dưới chân liền xuất hiện vầng ánh sáng màu vàng, trong hư không cũng
theo đó vang lên âm thanh nổ vang đinh tai nhức óc.
Ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ nhìn về phía gã, thần sắc lập tức biến đổi.
Hắn phát hiện, vào lúc này trong mắt của Hiên Viên Kiệt không có chút sắc
thái tình cảm nào, chỉ có trống rỗng tĩnh mịch, mơ hồ có thể nhìn thấy
hai đạo phù văn kỳ dị, cổ xưa.
Mà quanh thân gã, có từng tầng ba
động mắt thường khó có thể thấy được, theo mỗi bước chân đạp xuống, lặng lẽ lan tràn khắp hư không, dù lấy thị lực của Hàn Lập cũng không thể
nào thấy được.
Hàn Lập hiêu rõ, ẩn chứa trong ba động kia là Thổ chi chân ý đến từ thiên địa xa xưa."
Giờ phút này, thân thể gã như đang hợp lại với đất, ý thì hợp với Thiên Đạo.
Chỉ thấy Hiên Viên Kiệt bỗng nhiên dừng bước, hé miệng, nhả ra hai chữ vang vọng như chuông đồng.
“Địa Diệt.”
Lời vừa nói ra, khí tức trong toàn bộ vực ngoại không gian lập tức biến
đổi, một cỗ lực hấp dẫn cực kỳ cường đại không gì sánh được từ bốn
phương tám hướng điên cuồng tụ tập lại, tràn vào thân Hiên Viên Kiệt.
Hai tay Hiên Viên Kiệt mở ra, toàn thân như khoác lên tầng ánh sáng màu
vàng kim, khí tức trên người không còn nửa điểm thường nhân, mà giống
như một pho tượng thần từ thuở hoang sơ trong thiên địa.
“Cuối cùng thời cơ đã đến..” Hàn Lập không tỏ ra sợ sệt, ngược lại còn vui mừng, thì thầm một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT