Dịch: Tiểu Tán Tu

Biên: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

“Khục khục… Ta nói ba vị đạo hữu, bởi vì có câu xa quê hương gặp cố nhân, hãy nể tình chúng ta đều là tu sĩ Chân Tiên giới, lại trả lời các ngươi nhiều vấn đề như vậy, có thể trước cứu tại hạ ra ngoài hay không, sau đó chúng ta lại nói chuyện khác?” Pho tượng hi vọng nói.

“Cứu ngươi cũng không phải là không thể, nhưng chúng ta là người mới đến, muốn nghe ngóng một chút tin tức tình báo liên quan đến U Minh giới, nhờ ngươi hỗ trợ.” Hàn Lập từ chối cho ý kiến nói.

“Chuyện này đương nhiên không vấn đề, bất quá ta cũng chưa đi qua nhiều nơi ở U Minh giới, chỉ tương đối quen thuộc với Hắc Hà Vực này thôi.” Pho tượng vội vàng nói.

“Hắc Hà Vực….là một địa vực của U Minh giới sao? Vậy U Minh giới có tất cả bao nhiêu địa vực?” Hàn Lập thăm hỏi.

“Không sai, U Minh giới vô cùng lớn. Về phần có bao nhiêu địa vực, chỉ sợ người bản địa cũng không biết rõ. Những nơi ta biết chỉ có ba địa vực Hắc Hà Vực, Minh Vực, Diêm La Vực mà thôi.” Pho tượng nói.

Hàn Lập nghe thấy “Diêm La Vực”, trong lòng nhảy dựng lên, nhưng mặt không đổi sắc tiếp tục nói:

“Trước ngươi hãy nói tình huống của Hắc Hà Vực đi.”

“Diện tích Hắc Hà Vực khá rộng, nghe nói không dưới trăm vạn dặm, do có Hắc Hà chảy qua nên mới có tên như vậy. Bên trong Hắc Hà Vực có Mãnh Quỷ Hoang Nguyên, Bất Tử Sâm Lâm, Huyết Ngục Hạp Cốc, mười bảy mười tám chỗ, có rất nhiều quỷ vật cư trú, chủng tộc phức tạp, bất quá linh trí không cao…” Pho tượng nói thao thao bất tuyệt.

Hàn Lập nghe pho tượng nói, đã có đại khái ấn tượng với U Minh giới.

Nơi này và Chân Tiên giới, Ma Vực, Hôi Giới không khác nhau nhiều, cũng có tộc quần đa dạng, phân bố khắp nơi.

“Hắc Hà Vực, Minh Vực, Diêm La Vực, ba đại địa vực này có những nhân vật lợi hại nào? Thực lực ra sao?” Hàn Lập hơi trầm ngâm, hỏi thăm lần nữa.

“Chuyện này ta không rõ lắm, chỉ nghe người ta nói U Minh giới có ba người đứng đầu, lần lượt là Huyết Lệ, Minh Vương, Quỷ Vu, cai quản các phương. Hắc Hà Vực nơi đây thuộc quyền quản lý của Huyết Lệ. Về phần hai đại vực khác thuộc quyền quản lý của ai, ta cũng không rõ lắm. Chủ yếu là do quỷ vật ở U Minh giới có linh trí rất ít, cực khó thăm dò được tình báo… Về phần thực lực của ba người kia, nghe nói đều cực kì cường đại, nhưng rốt cuộc đạt tới trình trạng nào, ta cũng không rõ.” Pho tượng nói ra.

“Về Diêm La Vực, ngươi có biết gì không?” Hàn Lập gật gật đầu, chuyển chủ đề hỏi.

“Diêm La Vực ta chưa từng đi, chỉ nghe nói quỷ tộc ở đó có thực lực rất mạnh, hơn nữa quản lí rất nghiêm khắc, không giống Hắc Hà Vực, tương đối hỗn loạn.” Pho tượng trầm ngâm nửa ngày, sau đó nói ra.

“Ở Diêm La Vực, ngươi có từng nghe nói qua một nơi gọi là Diêm La Chi Phủ không?” Hàn Lập tiếp tục hỏi.

“Diêm La Chi Phủ? Ta mơ hồ trước kia đã từng sưu hồn một con Quỷ vật, trong trí nhớ của nó đã từng thấy địa phương đó, ở gần biên giới Diêm La Vực, dường như rất thần bí.” Pho tượng khẽ giật mình, trầm mặc một lát, tựa hồ đang cố gắng nhớ lại.

“Ngươi có còn nhớ chỗ đó ở nơi nào không?” Hàn Lập nghe vậy vui vẻ, lập tức truy vấn.

“Ta bị phong ấn ở chỗ này không biết bao nhiêu năm, thời gian quá lâu, rất nhiều chuyện đã không còn nhớ rõ, nhưng có thể thử một lần.” Pho tượng nói ra.

Hàn Lập nghe vậy, cũng không tin hoàn toàn, khóe mắt liếc qua một bên, truyền âm hỏi Đề Hồn:

“Đề Hồn, ngươi có cảm giác được lời của người này là thật hay giả không?”

“Người này bị phong ấn, ta không cảm giác được thần hồn của y, bất quá từ giọng điệu của y, hẳn là không nói dối. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng người này cực kì am hiểu che giấu.” Đề Hồn truyền âm trả lời.

Hàn Lập nghe vậy, trong lòng cân nhắc, đang muốn hỏi tiếp.

“Ngươi nói ngươi là người của Thổ Hoàng Tông ở Mậu Thổ Tiên Vực, vậy ngươi là đệ tử của mạch nào?” Kim Đồng ở bên bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Hàn Lập và Đề Hồn đều kinh ngạc.

“Vị đạo hữu này chắc cũng biết sơ lược Thổ Hoàng Tông, ta là nhất mạch đệ tử Khổ Trúc Phong ở Thổ Hoàng Tông, bái Phong chủ Khổ Trúc Phong Nhạc Tĩnh làm sư phụ.” Pho tượng sững sờ, sau đó cười nói.Kim Đồng nghe vậy không hỏi thêm gì nữa, yên lặng mở hai mắt nhìn Hàn Lập.

Hàn Lập mặc dù hiếu kì vì sao Kim Đồng lại hiểu rõ Mậu Thổ Tiên Vực như vậy, nhưng cũng không hỏi nhiều, ngược lại nói ra:

“Được, ta sẽ thả ngươi ra, ngươi dẫn chúng ta đi Diêm La Chi Phủ.”

“Không vấn đề, thành giao!” Pho tượng lập tức cam đoan nói.

Hàn Lập mỉm cười, nói với Đề Hồn bên cạnh: “Đề Hồn, ngươi giúp ta một tay, phá vỡ phong ấn này.”

Đề Hồn gật gật đầu.

“Phong ấn này thực sự không đơn giản, những năm này ta có nghiên cứu một chút, suy nghĩ ra được vài biện pháp, cũng coi như nắm giữ được một ít bí quyết, nếu ngươi cần thì ta sẽ nói cho ngươi?” Pho tượng nói.

“Không cần, phong ấn này tuy cường đại, nhưng trải qua thời gian dài đã yếu hơn trước rất nhiều, ta đã nhìn ra được sơ hở trong đó.” Hàn Lập lắc đầu nói.

Sau đó hắn truyền âm cho Đề Hồn biết chỗ sơ hở, hai người bắt đầu động thủ thi pháp.

Không bao lâu sau, Đề Hồn ở bên trái, Hàn Lập ở bên phải, đồng thời thi pháp, đánh ra một chùm tia sáng về phía pho tượng.

Tiên Linh Lực của Hàn Lập đánh vào phù triện phong ấn bên phải pho tượng, Đề Hồn thì dùng lực lượng pháp tắc của mình bao trùm toàn bộ pho tượng.

Phù lục phong ấn kia dưới sự trùng kích của Tiên Linh Lực, nhảy lên một mầm Lục Hỏa âm u, sau khi thiêu đốt vù vù một lát, hóa thành hai đạo hỏa tuyến, vòng quanh pho tượng một vòng, rồi hợp lại với nhau.

Mà pháp tắc của Đề Hồn không ngừng đưa vào trong cơ thể pho tượng, trên thân nó bắt đầu nổi lên hào quang đỏ tươi, lớp đá bao ngoài pho tượng bắt đầu bong tróc ra từng mảng, cuối cùng triệt để lộ ra thân hình bên trong.

Chỉ thấy bên trong pho tượng bị phong ấn là một nam tử khôi ngô cao chừng ba trượng, cởi trần, cơ bắp trên người phồng lên, làn da đỏ như máu, bên trên có nhiều vòng tròn phù văn cổ quái, thoạt nhìn cảm giác tràn đầy lực lượng nguyên thủy.

Mà càng quỷ dị hơn chính là, trên cổ y chỉ có một vết thương còn đỏ máu dễ làm người khác chú ý, không có đầu, hai vú trên ngực mọc ra hai con mắt màu vàng.

“Đây là thứ quỷ quái gì vậy…” Kim Đồng thấy thế, hít một hơi khí lạnh, thì thào nói ra.

Lông mày Đề Hồn cũng nhíu chặt.

“Gia hỏa này…Hơn phân nửa không phải là người của Tiên Giới.” Ngay lúc Kim Đồng và Đề Hồn kinh ngạc, tiếng Hàn Lập vang lên bên tai hai người.

“Ha ha ha… Ha ha ha…”

Một tiếng cười cổ quái phát ra từ trên người nam tử không đầu. Ba người Hàn Lập vô thức kéo giãn ra một chút khoảng cách, nhìn về phía nam tử không đầu, chỉ thấy bụng y nhấp nhô một chút, liền có âm thanh nặng nề vang lên.

“Rốt cuộc đã thoát khốn, cuối cùng cũng đi ra rồi, hặc hặc… Không ngờ các ngươi cũng có vài phần bản lĩnh, có thể phá vỡ cấm chế này.” Tiếng nam tử không đầu càng ngày càng lớn, trong giọng nói ẩn chứa vài phần điên cuồng và cừu hận, càng ngày càng đậm.

Ngữ điệu của y lúc này so với trước, quả thực như hai người khác nhau.

“Đạo hữu nếu đã thoát khốn, kính xin tuân thủ lời hứa, dẫn đường cho chúng ta.” Hàn Lập đặt một tay sau lưng, trong lòng bàn tay đã sáng lên hào quang, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công đả thương người này.

“U Minh Chi Địa từ xưa tới nay, chỉ có người bịa đặt lung tung, nào có người giữ lời hứa chứ? Bọn ngươi hãy huyết tế cho Chiến Phủ của ta đi.” Phần bụng của nam tử không đầu chuyển động liên tục, y điên cuồng nói.

Sau khi nói hết câu, trong tay y lập tức hiện lên huyết quang. Y cầm một thanh Cự Phủ cao ba trượng tiến lên.

“Đùng”

Nam tử không đầu cầm Cự Phủ gõ mạnh xuống, một cỗ khí tức cường đại lập tức từ trên người y lan ra.

“Đại La đỉnh phong lại bị phong ấn ở chỗ này, rốt cuộc ngươi là ai?” Hàn Lập đảo tay, trong tay xuất hiện một chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, trách mắng.

timviec taitro

“Ta tên…Huyết Lệ!”

Nam tử không đầu chợt quát một tiếng, bước lên một bước, trên người y sáng lên từng vầng sáng màu đỏ, tiếp theo hóa thành ảo ảnh mơ hồ, không ai thấy rõ động tác của y. Ngay sau đó, y xuất hiện sau lưng Đề Hồn, bổ xuống.

“Cẩn thận…” Hàn Lập quát lớn, Thời Gian pháp tắc trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, thân hình trong nháy mắt đuổi theo.

Đề Hồn cũng đã kịp phản ứng, cả người vọt tới trước, tránh thoát khỏi Cự Phủ.

“Xoẹt..” Quần áo sau lưng Đề Hồn đột nhiên bị xé rách, máu tươi văng ra.

Cùng lúc đó, Hàn Lập đã lách mình tới sau lưng Huyết Lệ, trường kiếm trong tay bỗng nhiên đâm về phía trước.

Nhưng lúc này, một màn quỷ dị lại xuất hiện!

Huyết Lệ cũng không quay người lại, khuỷu tay phát ra tiếng “rắc rắc”, cánh tay lại vặn ngược ra sau, nắm huyết phủ đỡ lấy mũi kiếm.

Ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ, trên tay bấm pháp quyết, trên thân kiếm bộc phát ra quang mang màu vàng.

Vô số tia điện màu vàng “ầm ầm” rung động, hóa thành những luồng Đô Thiên Thần Lôi bổ ra, bao phủ Huyết Lệ vào bên trong.

Hai mắt trước ngực Huyết Lệ bị kim lôi quét trúng, lập tức nhắm lại, y phát ra tiếng rên.

Đề Hồn cũng lập tức bay đến bên cạnh Kim Đồng.

Kim Đồng nhìn lại, chỉ thấy da thịt sau lưng Đề Hồn mở ra, một vết thương kéo dài toàn bộ lưng nàng, miệng vết thương rất sâu, dường như thấy cả xương bên trong.

Nàng lập tức giận dữ, kim quang trên người lóe lên, liền phóng tới Huyết Lệ.

“Hừ…”

Lúc này, Huyết Lệ hừ một tiếng, Cự Phủ trong tay sáng lên phù quang mãnh liệt, huyết sắc vòng xoáy hiện ra trong đó.

Kim lôi phóng ra từ kiếm của Hàn Lập bị vòng xoáy hấp nạp, nhao nhao tiến vào trong Cự Phủ.

Cự Phủ lập tức được kim quang bao phủ, ở giữa không trung quay một vòng, sau đó bổ xuống đầu Hàn Lập.

Huyết quang bên trên Cự Phủ nổi lên, quấn cùng lôi điện màu vàng, như thác nước trút xuống đầu hắn.

Hàn Lập thấy thế, ngừng phóng Đô Thiên Thần Lôi, cả người lóe lên, tránh đi.

Cự Phủ của Huyết Lệ sau khi không còn Đô Thiên Thần Lôi nữa, huyết sắc vầng sáng lại sáng lên, kéo theo một chuỗi tàn ảnh, đuổi theo Hàn Lập.

Nhưng nửa đường đụng phải luồng kim quang, do Kim Đồng hóa thành đang lao đến.

Thân hình Huyết Lệ khẽ xoay lại, bổ một búa về phía Kim Đồng.

Nhưng vào lúc này, toàn thân Kim Đồng toả ra kim quang mãnh liệt, trong nháy mắt biến hóa ra bản thể Phệ Kim Tiên, không tránh né mà trực tiếp đụng vào huyết sắc Cự Phủ.

“Boong…” một tiếng sắc nhọn vang lên!

Huyết sắc Cự Phủ bị hai chân Kim Đồng bắt chéo, gắt gao giữ lại.

Mắt Huyết Lệ lóe lên dị sắc, đột nhiên ép Cự Phủ chúi xuống phía dưới.

Thân thể Kim Đồng bị rơi theo, nhưng vẫn gắt gao giữ chặt Cự Phủ của Huyết Lệ, không chịu buông ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play