Cự cầm lông xanh do Nhạc Miện biến thành dang rộng
hai cánh, đưa ba người Hàn Lập, Kim Đồng và Tiểu Bạch xông thẳng lên
không. Trong chớp mắt, bọn họ đã vượt qua vạn trượng vân hải, nhưng
không dừng lại ở đó mà vẫn cứ tiếp tục bay lên.
Thiên địa linh khí xung quanh nhanh chóng trở nên mỏng manh. Bầu trời cũng dần dần quang đãng.
"Ngồi cho vững!" Nhạc Miện vừa truyền âm nhắc nhở, vừa duỗi cặp móng vuốt ra.
Vô số pháp quyết màu xanh ồ ạt tuôn trào, hóa thành từng cơn lốc khí lưu màu xanh bao quanh hai bộ vuốt.
Tốc độ của cự cầm lông xanh đột ngột bạo tăng gấp trăm lần. Hết thảy xung quanh trở nên mờ mịt trong nháy mắt.
Toàn thân Hàn Lập chấn động kịch liệt. Cả người gần như bị ném văng
đi. Hắn vội vàng vận chuyển công pháp, gắng sức bám trụ trên lưng cự cầm lông xanh
Quang cảnh xung quanh biến hóa nhanh đến chóng mặt. Sau một hồi "ầm…
ầm…", dường như cự cầm lông xanh vừa đột phá một loại giới hạn nào đó,
đưa tất cả tiến vào một mảnh không gian đặc biệt.
Tứ phía chỉ thấy độc một màu xanh lam vô cùng tinh khiết. Ngay cả một chút mây mù cũng không có. Tất cả khiến lòng người nảy sinh một loại
cảm giác cô đơn, tịch mịch vô cùng xa xưa.
Nơi đây ngay cả một tia thiên địa linh khí cũng không có, cũng không
tồn tại bất kỳ loại năng lượng nào, chỉ có một mảnh hư vô vô tận.
Trước khung cảnh này, Hàn Lập cũng bất giác cảm thấy choáng ngợp, nội tâm bỗng dưng cảm khái vô cùng.
Khi hắn phi độn trước đây, chưa từng bay cao như vậy. Hóa ra sau khi
xuyên qua vạn trượng vân hải sẽ có cảnh tượng bực này xuất hiện.
"Đây là đâu?... dường như trước đây ta từng đặt chân đến..." Kim Đồng nhìn xung quanh với ánh mắt mờ mịt, miệng thì thào lẩm bẩm.
"Đây là Thanh Minh Vực." Tiểu Bạch đột nhiên truyền âm.
"Thanh Minh Vực?" Hàn Lập khẽ giật mình.
"Ta đã gặp qua trong ký ức của phụ thân. Không gian phía trên Chân
tiên giới chia thành Tam đại vực. Đây chính là Thanh Minh Vực, nơi có
khoảng cách gần với mặt đất nhất. Xuyên qua Thanh Minh Vực chính là
Thiên Phong Vực. Tiếp tục băng qua Thiên Phong Vực sẽ tiến nhập Thiên
Ngoại Vực trong truyền thuyết. Đó cũng chính là Thiên Ngoại Hư Không mà
người đời vẫn xưng tụng." Tiểu Bạch tiếp tục nói.
"Thanh Minh Vực, Thiên Phong Vực, Thiên Ngoại Vực..." Hàn Lập lẩm bẩm một mình.
"Tam đại vực có vị trí vô cùng cao, hơn nữa, lại đầy rẫy nguy hiểm.
Như Thanh Minh Vực này chẳng hạn, bên trong không có chút thiên địa linh khí nào. Nếu bị mắc kẹt ở chỗ này, sẽ tạo thành nguy hại không nhỏ với
thân thể tu sĩ. Nếu là tu sĩ bình thường sẽ không có ai tình nguyện tới
đây. Vì vậy những ghi chép trong điển tịch về nó vô cùng sơ sài." Tiểu
Bạch giải thích.
Hàn Lập chỉ yên lặng gật gù.
Đúng ra, với thực lực của hắn hiện giờ, tiến vào Thanh Minh Vực cũng
chẳng quá khó khăn. Có điều, những năm gần đây, hắn liên tục bận rộn
tăng tiến tu vi. Và cũng bởi vì bị Thiên Đình truy nã, phải chạy đông
chạy tây, trốn trốn tránh tránh, nên hắn không thể hảo hảo thăm dò không gian Thiên Ngoại một phen.
Kim Đồng vẫn chỉ ngồi một chỗ và nhíu mày. Dường như việc thích ứng với hoàn cảnh Thanh Minh Vực có chút khó khăn.
"Ngươi không sao chứ, Kim Đồng?" Hàn Lập thấy thế liền hỏi han.
"Không sao! Phệ Kim Tiên chúng ta vốn thôn phệ vạn vật để sinh tồn.
Nơi đây chẳng có nổi một tia thiên địa linh khí, khiến ta cảm thấy không thoải mái đôi chút." Kim Đồng lắc lắc khuôn mặt dễ thương.
"Đã vậy thì ngươi hãy tiến vào Hoa Chi Động Thiên rồi nghỉ ngơi chút đi." Hàn Lập đáp.
Gặp Kim Đồng gật đầu nhu thuận. Sau đó, Hàn Lập liền phất tay thu nàng vào Hoa Chi Động Thiên.
Cự cầm lông xanh vẫn mải miết vỗ cánh, tiếp tục vượt qua muôn trùng không gian.
Diện tích Thanh Minh Vực quả thực lớn kinh người. Với tốc độ hiện giờ của cự cầm lông xanh cũng phải mất trọn vẹn gần nửa canh giờ mới bay
đến điểm cuối.
Hư không trước mặt bắt đầu xuất hiện những đợt chấn động nhộn nhạo.
Từng trận phong bạo âm u nối tiếp nhau xông đến càn quét, phát ra tiếng
gào rít ô ô cực kỳ chói tai.
"Chẳng lẽ đây chính là Thiên Phong Vực?" Đồng tử Hàn Lập hơi co lại.
"Quá nửa là như vậy. Bên trong Thiên Phong Vực ngập tràn Cửu thiên
cương phong, cực kỳ nguy hiểm. Nhưng so với Thiên Ngoại Hư Không thì lại chẳng thấm vào đâu." Tiểu Bạch liếm môi.
Nó còn chưa kịp dứt lời, thì cự cầm lông xanh đã lao thẳng vào giữa Cửu thiên cương phong, không chút do dự.
Chỉ thấy xung quanh là vô số hắc phong cuồn cuộn bạo ngược, đang
không ngừng gầm rú vô cùng đinh tai nhức óc. Ngay cả Hàn Lập cũng cảm
thấy màng nhĩ đau đớn, nhức nhối, tựa như bị chọc thủng đến nơi. Hắn vội vàng vận chuyển Pháp tắc Thời gian bảo vệ hai tai.
Tiểu Bạch ngồi bên cạnh cũng tỏa ra một tầng bạch quang bảo hộ thân thể.
Hắc phong phong bạo như sóng dữ bắt đầu khởi động, như một con quái
vật đang giương nanh múa vuốt ập lên mình cự cầm lông xanh. Nhưng quanh
thân cự cầm hiện giờ đã nổi lên một tầng thanh quang, ngăn cản toàn bộ
Cửu thiên cương phong đang không ngừng lao đến một cách dễ dàng. Tốc độ
cự cầm không hề suy giảm chút nào, tiếp tục hướng về phía trước phi độn.
Ban đầu, Hàn Lập vẫn hơi lo lắng một chút. Nhưng sau khi chứng kiến
cự cầm lông xanh vẫn phi độn vô cùng ổn định, lúc này hắn mới yên lòng,
bắt đầu quan sát đánh giá Cửu thiên cương phong đang gào thét xung
quanh.
Loại hắc phong phong bạo xám xịt này hoàn toàn bất đồng với những
loại phong lực hắn từng tiếp xúc trước kia. Chúng tràn đầy lực lượng vô
cùng cuồng bạo, tựa hồ có thể xé nát vạn vật trên thế gian.
Thỉnh thoảng, hắn còn nhìn thấy một vài đường hắc tuyến mảnh khảnh
giữa cơn phong bạo điên cuồng. Hư không nơi hắc phong quét qua bị giày
vò, xé rách, để lại những khe hở thật dài.
May mắn, khi đám hắc tuyến kia đụng phải thanh quang trên người cự cầm lông xanh thì đều bị cản lại rất dễ dàng.
Một đạo bạch quang phóng ra từ trên người nó. Đó là một chiếc túi vải màu trắng, chính là Bản Mệnh Tiên Khí được phụ thân truyền lại năm nào.
Chiếc túi xoay tròn trên không, rồi đột nhiên phình to gấp mười lần.
Quanh miệng túi phát ra bạch quang mờ mịt giống hơi nước, tản mát một
luồng hấp lực khổng lồ.
Lập tức, Cửu thiên cương phong trong phạm vi ngàn dặm ồ ạt xông đến,
rồi chui vào miệng chiếc túi vải màu trắng tựa như cá voi hút nước.
Những đường hắc tuyến mảnh mai kia cũng bị Cửu thiên cương phong cuốn theo, chui cả vào chiếc túi vải.
Chiếc túi khổng lồ thôn phệ một lượng lớn Cửu thiên cương phong nhưng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, mà tiếp tục bay qua hướng khác. Vật
này tựa như một đầu Thôn thiên cự thú, đi đến đâu là thôn phệ Cửu thiên
cương phong đến đó, không lãng phí chút nào.
"Ngươi thu Cửu thiên cương phong để làm gì?" Hàn Lập tò mò hỏi.
"Thứ ta muốn không phải Cửu thiên cương phong bình thường, mà chính
là những sợi hắc tuyến mảnh mai kia. Đó chính là Hắc ác phong, là vật mà Cửu thiên cương phong phải ngưng tụ ngàn vạn năm mới hình thành được.
Sau khi nhìn thấy Hắc ác phong này ta mới nhớ ra, trong ký ức phụ thân
lưu lại có một môn bí thuật vận dụng Hắc ác phong để luyện chế một loại
Phá phong châu, uy lực cực lớn. Ngay cả tu sĩ Đại la cũng không chịu
đựng nổi. Khó khăn lắm mới đến được Thiên Phong Vực, ta phải thừa cơ thu lấy một ít, sau này thử luyện chế xem sao." Tiểu Bạch vừa cười vừa nói, sau đó lại bấm niệm pháp quyết thúc giục chiếc túi vải khổng lồ thôn
phệ Hắc ác phong.
Hàn Lập khẽ gật đầu, nhìn về chiếc túi vải màu trắng, trong mắt lóe lên dị sắc.
Thời điểm Tiểu Bạch vừa mới tế ra vật ấy, hắn liền vô thức phóng ra
một tia thần thức để dò xét. Rốt cuộc lại bị chiếc túi này cắn nuốt, hơn nữa lại bị tiêu diệt hoàn toàn chỉ trong nháy mắt.
Tuy nhìn chiếc túi này có vẻ thô kệch, xấu xí, nhưng dường như ẩn
chứa một loại thần thông đặc biệt nào đó. Hiện giờ, Tiểu Bạch mới chỉ
thúc giục tùy ý mà thôi. Nếu như chính thức triển khai công năng của bảo vật này, không biết sẽ còn phát ra uy lực đến mức nào.
Cự cầm lông xanh không ngừng vỗ cánh lao đi vùn vụt, rất nhanh đã tới điểm tận cùng của Thiên Phong vực.
Cự cầm gương cặp móng vuốt về phía trước, lăng không đánh ra một
trảo. Không gian trước mặt lập tức bị xé rách, tạo thành một khe nứt cự
đại. Thân thể cự cầm nhoáng lên một cái, chui tọt vào trong.
Hàn Lập chỉ cảm thấy hoa mắt một trận. Sau một khắc, hắn đã phát hiện mình đang ở trong một mảnh không gian vô cùng huyền bí.
Xung quanh là vô số những mảnh thiên thạch lớn nhỏ đang phiêu phù
trôi nổi. Có mảnh chỉ lớn như một gian phòng, có mảnh lại lớn đến mức
mắt thường không nhìn thấy hết ranh giới. Mỗi một mảnh thiên thạch lại
vận động theo một quy luật bất đồng, thậm chí không ít lần va chạm lẫn
nhau, phát ra một loạt chấn động vô cùng khủng khiếp.
Những mảnh thiên thạch hùng vĩ kia, có cái chỉ lờ mờ phát sáng, có
cái lại tản mát hào quang vô cùng rạng rỡ, mang lại một chút ánh sáng
cho mảnh không gian tối tăm này.
Một luồng phong bạo chứa đầy băng tinh lam sắc đột nhiên từ xa ập
tới, kéo dài đến cả mười vạn dặm, thoạt trông chẳng khác gì một đầu
Thanh phong cự long, mang theo khí tức hàn băng khiến người người khiếp
sợ.
Phong bạo cực hàn quét đến đâu, những mảnh thiên thạch nhỏ một chút
thì trực tiếp đông cứng vỡ nát, rồi bị luồng gió cuồng bạo cuốn theo,
còn bề mặt những mảnh thiên thạch lớn hơn thì ngưng kết tạo thành một
tầng băng tinh lam sắc dày đặc.
Phong bạo lam sắc vừa mới đi qua, thì một mảnh tử vân (mây tím) vô
cùng vô tận đã thình lình xuất hiện. Bên trong tử vân có vô số lôi điện
tử sắc chớp động liên tục. Đám mây tăm tối này bao trùm đến đâu, liền
phóng ra lôi điện đánh nát những thiên thạch bị đóng băng đến đó…
Mảnh tử vân còn chưa hoàn toàn rút đi, hư không nơi đây đã tiếp tục
nhộn nhạo rồi đột nhiên hiện ra một vòng xoáy hắc ám cực lớn đang cấp
tốc chuyển động.
Tất cả những gì còn sót lại sau hai đợt càn quét trước đó đều bị vòng xoáy này thôn phệ.
Nhưng vòng xoáy hắc ám này cũng không duy trì quá lâu, lúc xuất hiện nhanh bao nhiêu thì lúc biến mất cũng nhanh bấy nhiêu.
"Thiên Ngoại Hư Không!" Hàn Lập đứng bật hẳn dậy, kinh ngạc thốt lên.
Phiến không gian huyền bí này mang cho hắn cảm giác vô biên vô hạn.
Cửu U Ma Đồng của hắn dù thấy rõ vạn vật, nhưng ở nơi đây lại không nhìn được bao xa. Lực lượng thần thức cũng giống như vậy, không thể phát tán nhẹ nhàng như dưới mặt đất.
Hàn Lập còn mơ hồ cảm thấy bên trong mảnh không gian này còn chứa
đựng một loại lực lượng còn cường đại hơn ngàn vạn lần lực lượng vận
chuyển của nhật nguyệt đang chậm rãi xoay vần.
"Thiên Ngoại Hư Không nguy hiểm trùng trùng, nhưng đồng thời cũng ẩn
chứa vô số trân bảo. Với tu vi của các ngươi đã miễn cưỡng đủ tư cách
tới nơi này. Sau này, nếu có thể thì hãy đến đây rèn luyện nhiều một
chút, sẽ có lợi rất lớn cho việc thăng tiến tu vi." Cự cầm lông xanh
truyền âm nhắc nhở.
Vừa nói chuyện, cự cầm vừa vỗ cánh lao vút về phía trước.
Lần này, cự cầm lông xanh không lập tức phi độn lên cao, mà chỉ một mạch bay ngang.
"Đúng vậy! Chỗ này có không ít trân bảo." Bạch quang trên thân Tiểu
Bạch đại phóng, trực tiếp hóa thành hình dạng Tỳ Hưu. Nó hăng hái ngẩng
cao đầu, tham lam hít hà một trận, giọng điệu vô cùng hưng phấn.
Tỳ Hưu Tiểu Bạch lại tế ra chiếc túi vải màu trắng, rồi há mồm phun
một cái. Một luồng bạch quang lập tức chui vào trong túi vải.
Chiếc túi vải màu trắng túi căng lên phần phật, lập tức bao phủ phạm vi mấy trăm dặm.
Bản thân chiếc túi lại trở nên mơ hồ, phân tách thành vô số sợi vải
màu trắng. Hình dạng bảo vật này hiện giờ chẳng khác nào một tấm lưới
đánh cá.
Tấm lưới đánh cá phát ra lực lượng thôn phệ khổng lồ, đám thiên thạch phụ cận lập tức bị hút lấy. Bạch quang trên tấm lưới chớp động một hồi. Những thiên thạch bị cắn nuốt kia lập tức phân liệt giải khai, để lộ
từng khối từng khối khoáng thạch kỳ trân lung linh đủ màu sắc.
Chỉ qua một lát, trong tấm lưới đã tồn trữ đến mấy trăm khối tài liệu trân quý.
Hàn Lập thấy vậy, vẻ hiếu kỳ với bảo vật này càng tăng.
"Hàn tiểu hữu, mặc dù tu vi của ngươi không tính là thấp, nhưng lại
không hiểu biết nhiều lắm về cảnh giới Đạo Tổ. Năng lực của Đạo Tổ nhất
định vượt xa tưởng tượng của ngươi. Nếu như chúng ta phi hành dưới mặt
đất, rất có thể sẽ bị những Đạo Tổ khác cảm giác được. Ở không gian
Thiên Ngoại này vẫn an toàn hơn." Cự cầm lông xanh lại lên tiếng.
"Thì ra là thế." Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe lên, gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Cự cầm lông xanh tăng tốc vỗ cánh, lao vùn vụt về phía trước, nhanh chóng bỏ lại đằng sau hết thảy.
Phương hướng phi hành vẫn không hề thay đổi, vẫn một mạch bay thẳng
về phía trước. Quanh thân cự cầm lại có hào quang màu xanh nhộn nhạo
dâng trào.
Những rung động màu xanh thoạt trông bình thường, nhưng lại ẩn chứa
lực lượng cực kỳ kinh người. Bất luận thiên thạch phía trước lớn nhỏ bao nhiêu, chỉ cần đụng phải hào quang trên người cự cầm thì sẽ lập tức
biến mất không chút tăm hơi. Ngay cả một chút trì hoãn đối với tốc độ
của cự cầm cũng không có.
Đương nhiên, kể cả những phong bạo cực hàn, lôi vân hay vòng xoáy hắc ám kia cũng chẳng thấm tháp vào đâu. Tất cả sẽ lập tức tan rã khi vừa
chạm đến với thân thể cự cầm, không hề để lại một chút dấu vết.
Thần thông của cự cầm lông xanh một lần nữa khiến Hàn Lập chấn động.
Hắn không chỉ một lần được kiến thức thần thông của Chân Linh Vương.
Đây chính là tồn tại tương đương với Đạo Tổ đại năng, chỉ cần giơ tay
nhấc chân cũng có thể khuấy động một Tiên Vực đến long trời lở đất. Hôm
nay được cảm thụ trực tiếp với khoảng cách gần như vậy, càng khiến hắn ý thức sâu sắc được mức độ chênh lệch giống như rãnh trời này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT