Trong khoảnh khắc kiếm khí kim lôi cuốn tới, Ác quỷ Phán quan cảm thấy thiên địa nguyên khí bên ngoài không hề bị ngăn cách bởi Linh vực của mình, y chỉ có thể cảm nhận được những luồng lực lượng lôi điện cuồng bạo vô cùng.
Bất chấp tất cả, y tiếp tục viết vào hư không, thế bút tiếp tục di chuyển, điểm vẽ vào trong không trung.
Những văn tự màu máu vốn lơ lửng bất động kia liền giống như sống
lại, từng chữ tranh nhau rơi xuống phía dưới. Chúng càng rơi xuống, mặt
ngoài của huyết quang càng rực rỡ, sâu đậm hơn.
Đến khi kiếm trận tới gần, mỗi văn tự màu máu đã giống như núi cao,
đè ép không gian sụp xuống, tạo ra những vết nứt màu đen xung quanh.
Vô số kiếm khí chằng chịt đâm chém tới, dù uy lực của mỗi kiếm khí
đều không nhỏ nhưng đã có rất nhiều trong số chúng rơi vào trong kẽ nứt.
Tuy nhiên, kim lôi kiếm khí nhiều không kể xiết, cái trước rơi xuống, cái sau bay tới, tầng tầng lớp lớp dồn lại, hóa thành tấm lưới vàng kim kín kẽ, bắt gọn tất cả văn tự màu máu kia.
Văn tự màu máu sa vào lưới kiếm giống như nước vảy chảo dầu, lập tức sôi trào.
"Ào ào "
Trong lưới kiếm, vô số kiếm khí và lôi điện cùng tác động, liên tục
làm hao mòn những văn tự màu máu này, khiến chúng bốc lên khói trắng dày đặc, từng ký tự tan biến theo khói mây.
Sau vài hơi thở, càng ngày càng có nhiều kiếm khí tràn vào, những văn tự màu máu kia rốt cuộc không thể chống đỡ nổi, tất cả đều tiêu tán.
Thế nhưng, ngay sau đó, một bàn tay khổng lồ từ trên trời hạ xuống, đập thẳng vào lưới kiếm.
Trong lòng bàn tay đó hiện ra một vòng xoáy màu máu rất to, chính giữa vòng xoáy lại có một chữ “Sắc 敕” to lớn nổi lên.
Chưởng vừa đánh ra, uy lực của nó so với thiên chương màu máu trước
đó còn mạnh mẽ hơn, tất cả kiếm khí bị nó kéo vào, cuốn vào trong vòng
xoáy ở lòng bàn tay y, tan vỡ thành muôn mảnh.
Cả tấm lưới kiếm cũng theo đó sụp đổ, tất cả kiếm khí như đội quân tan rã ra.
Thấy vậy, thần sắc Hàn Lập cũng không kinh hoảng, bàn tay thay đổi
kiếm quyết, lặng lẽ ngâm tụng: "Không hổ danh tu sĩ Đại La trung kỳ, thử cái này xem thế nào?"
Theo âm thanh của hắn phát ra, tiếng kiếm rít từ Thông Thiên Kiếm
Trận vang vọng, ba mươi sáu cột sáng lôi điện màu vàng phi thẳng lên bầu trời, hội tụ đến chỗ Ác quỷ Phán quan trên vòm trời cao, hình thành một đám mây chân thực màu vàng.
Ở trong đó, vô số phù văn lôi điện chớp sáng, một luồng khí tức không tên từ sâu trong đám mây tản ra, ngày càng mãnh liệt.
Lần này, sắc mặt Ác Quỷ phán quan kia rốt cuộc đã biến đổi.
Không chờ y kịp hành động gì, ở bên dưới, Hàn Lập đạp mạnh bước chân, toàn lực thúc giục kiếm trận.
Đám mây màu vàng trên bầu trời đột nhiên quay cuồng dữ dội, thiên địa nguyên khí xung quanh bị khuấy động hoàn toàn, cả biển nguyên khí Lôi
thuộc tính như hồng thủy vỡ đê, điên cuồng tràn vào.
Ba mươi sáu thanh kiếm liên tục rung lắc mạnh, tia điện màu vàng theo từng luồng kiếm khí bay vút lên không, tất cả hào quang đều bị đám mây
nuốt trọn, thân kiếm vốn mang màu xanh thẫm, giờ như một đám lục trúc
tươi xanh.
Trên không trung gió thổi mây vần, đám mây màu vàng bồng bềnh mở ra
tầng tầng mây khói, sâu bên trong đó nổi lên hai cây cột cổng trời, tạo
thành một cánh cửa lớn màu vàng óng ẩn hiện trong mây.
Điện quang màu vàng quấn quanh cột cửa, trên đó khắc những hoa văn
hình kiếm, tản mát ra kiếm khí lăng lệ vô cùng, và cả khí tức pháp tắc
lôi thuộc tính khổng lồ.
Uy thế của nó cường đại, phảng phất như tương thông cùng trời đất,
kết nối với mênh mông vô tận của thiên địa đại đạo, so với thứ Hàn Lập
đã nhìn thấy trong Tuế Nguyệt Tháp chỉ có hơn chứ không kém.
Ác Quỷ phán quan bỗng mở miệng, gần như hét lên: "Thông Thiên Kiếm Trận, Đô Thiên Thần Lôi. . . Ngươi rốt cuộc là ai?"
Nhưng Hàn Lập chẳng để ý, hai tay đẩy ra hết sức khó khăn, động tác giống như mở cửa.
Trên bầu trời, cánh cửa lớn vàng óng kia sáng rực hào quang, từ từ mở ra một khe hẹp.
"Ầm ầm "
Tiếng rung động vang khắp trời đất, vô số điện quang màu vàng cuồn
cuộn trào ra khỏi khe cửa lớn kia, giống như thác nước đổ xuống từ chín
tầng trời, liên tục không ngừng tuôn trào.
Sau cửa lớn là một vùng lôi hải màu vàng mênh mông bát ngát, kim
quang rực rỡ giống như thủy triều lên lên xuống xuống, trong đó ẩn chứa
lực lượng Lôi điện Pháp tắc tinh thuần, ngưng tụ thành Lôi trì Kim dịch, ùn ùn chảy ra bên ngoài.
Phù văn trên cánh cửa màu vàng chớp sáng, Lôi trì Kim dịch đậm đặc
kia tuôn ra bên ngoài trong nháy mắt. Chúng lập tức hóa thành những
thanh trường kiếm màu vàng, kiểu dáng không khác gì Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, trên đó lập lòe tia điện. Tất cả phô thiên cái địa chém xuống
Phán quan.
"Ầm ầm "
"Rầm rầm "
Tiếng kiếm rít gào thét và tiếng lôi điện nổ vang cuồng bạo cùng rung lên, cả thiên địa như không còn gì khác, chỉ còn lại những cơn mưa kiếm lôi điện màu vàng xưa nay hiếm thấy này.
Ác quỷ Phán quan thấy thế, khuôn mặt méo mó, miệng hét lên một tiếng.
Bộ sách cổ nặng nề trong tay y đột nhiên khẽ mở ra, huyết quang rực lên, truyền ra những tiếng quỷ khóc sói tru.
Chỉ chớp mắt sau đó, hào quang ngợp trời, vô số âm hồn ác quỷ từ đó
bay ra, có con nhỏ như đứa bé, hoặc lại to như núi cao, hình dáng không
đồng nhất nhưng đều cực kỳ dữ tợn, oán khí đầy trời, xông lên va chạm
với mưa kiếm.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ không gian vang lên tiếng quỷ gào khóc
ầm ĩ như tiếng thác lũ, lại thêm tiếng sấm sét nổ vang không dứt bên
tai.
Hào quang hai màu đỏ vàng trên cao dường như tạo ra hai tầng khí
quyển thiên địa, giằng co lẫn nhau, thắng bại khó phân, biến thành một
trận chiến tiêu hao kéo dài.
Hàn Lập đứng tại chỗ nhìn lên không trung, hai tay kết kiếm quyết gấp gáp, không dám phân tâm.
Dù sao Thông Thiên Kiếm Trận này không giống bình thường, dựa vào tu
vi của hắn hiện tại thi triển ra uy lực không tầm thường, nhưng hắn cũng phải chịu rất nhiều gánh nặng. Tuy nhiên, theo thời gian biến hóa, uy
lực kiếm trận này sẽ càng ngày càng mạnh, cho nên hắn tin tưởng người
chiến thắng sau cùng nhất định là mình.
"Đùng đoàng đoàng"
Những tiếng nổ kéo dài liên tục không ngừng khoảng một khắc, có thể
thấy hư không chấn động không thôi, nhưng mưa kiếm màu vàng trên bầu
trời không có dấu hiệu suy giảm chút nào, rốt cuộc cũng khiến Quỷ Linh
Tử sốt ruột.
Thân hình y hiện lên từ vị trí mi tâm của Ác quỷ Phán quan, hai tay
nhanh chóng bấm quyết, khẽ chỉ về phía chiếc bút lớn màu son kia.
Một đạo phù văn trên bút Phán Quan bỗng sáng lên, thân bút vốn vô
cùng to lớn bỗng nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một thanh phi kiếm
tinh xảo trong mảng huyết quang.
"Vút" một thanh âm vang lên!
Thanh phi kiếm đỏ thẫm liền bắn ra, vạch ra những tàn ảnh đứt quãng trong không trung, lao thẳng đến chỗ Hàn Lập.
Giờ phút này, Hàn Lập đang toàn lực thúc giục kiếm trận, thấy phi kiếm đánh tới, lông mày không khỏi nhíu lại.
Miệng hắn thở dài, thập phần tiếc nuối: "Haiz, nếu có thể tiếp tục giằng co thêm lát nữa thì tốt. . ."
Ngay sau đó, vầng trăng tròn phía sau người hắn bỗng nhiên phóng ra
hào quang vàng óng chói mắt, quanh người hắn kết thành không gian màu
vàng dày đặc thời gian pháp tắc.
Thanh phi kiếm đỏ thẫm kia vừa mới tiến vào phạm vi không gian này lập tức chậm lại.
Ác quỷ Phán quan cảm thấy hào quang vàng bên dưới rất chướng mắt, vội vàng nhấc tay, đè ép xuống.
Vầng sáng của một phù văn trong lòng bàn tay nó sáng rực lên, huyết
quang của phi kiếm bên dưới cũng tăng vọt. Dưới sự áp bách của thời gian pháp tắc, tốc độ của thanh kiếm lại tăng vọt, xuyên thằng vào trung tâm hào quang màu vàng.
Âm thanh "Xùy" vang lên!
Phi kiếm đỏ thẫm xuyên qua chỗ Hàn Lập, nhưng lại rơi vào một khoảng trống không.
"Chịu chết đi!" Lúc này, trên trời bỗng truyền đến một tiếng quát lớn.
Ác quỷ Phán quan đột nhiên ngẩng đầu, chợt thấy trên biển mây màu
vàng, một bóng người cao lớn xuất hiện trước cái cổng trời to lớn kia,
tay cầm trường kiếm, đang giơ động tác chém xuống, không phải Hàn Lập
thì là ai?
Quỷ Linh Tử kinh sợ.
Chỉ chớp mắt sau, trường kiếm trong tay Hàn Lập đã chém xuống y.
Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong tay hắn vung tới sau đầu, xẹt qua
đỉnh đầu, đường kiếm lượn lờ điện quang, chém thẳng về phía trước. Lôi
Trì Kim Dịch trong cổng trời cũng dẫn theo, từ sau cửa tuôn ra ào ào,
hóa thành những lôi điện màu vàng to lớn, liên kết cùng với thân kiếm.
"Ầm ầm. . ."
Những tiếng chấn động ầm vang làm tim người ta nhảy lên không ngừng,
dẫn theo Lôi Trì Kim Điện của mũi kiếm phá toái hư không, tách khỏi biển mây, đồng thời chia mưa kiếm và âm hồn thành hải nửa, tấn công mãnh
liệt lên trên đầu Ác quỷ Phán quan.
"Không. . ."
Một tiếng thét vô cùng thê thảm vang lên. Cái mũ miện buông châu của
Phán quan bị phân thành hai trước. Sau đó, đầu và cổ của nó liền rơi
khỏi cơ thể, trên đó xuất hiện những vết nứt màu vàng óng.
"Xùy. . ."
Âm thanh như xé vải mang lên, cơ thể Ác quỷ Phán quan vỡ ra, vô số âm sát khí tuôn ra từ bên trong, hóa thành sương mù u tối ngợp trời.
Cùng lúc, lại thêm vô số điểm u hỏa màu xanh lục bay tứ tán, điên cuồng thoát ra bốn phương tám hướng.
Không gian màu máu bao phủ xung quanh cũng bị chặt đứt, huyết sắc
ngập trời nghiêng đổ, cảnh tượng bốn phía hiện ra một lần nữa, bọn hắn
xuất hiện trong một đám phế tích bị tàn phá nghiêm trọng.
"Đề Hồn. . ." Hàn Lập hét lên một tiếng.
Đề Hồn tâm ý tương thông với hắn, sớm đã phi thân lên không trung,
vầng sáng đen trên người lóe lên, lại biến thân thành con vượn khổng lồ, bộ dáng chân thân Ác quỷ Hình Thú. Nó há miệng hút, toàn bộ sương mù u
ám ngập trời liên tục bị nó hấp thu vào trong bụng.
Cùng lúc đó, trên biển mây màu vàng, Hàn Lập rốt cuộc cũng không
chống đỡ nổi, từ đám mây rơi xuống, Thông Thiên Kiếm Trận cũng biến mất
theo.
Những Ác Quỷ chưa tiêu tán kia mất người khống chế, ban đầu bay loạn
như đàn ruồi không đầu, sau đó bị Đề Hồn cắn nuốt hơn phân nửa, đám còn
lại thì điên cuồng chạy trốn vào trong cuốn sách cổ nặng nề kia.
Mắt thấy Hàn Lập rơi xuống đất, Lam Nhan vội vàng bay vọt tới, đến bên cạnh hắn, ân cần hỏi:
"Hàn đạo hữu, ngươi thế nào?"
"Không sao." Hàn Lập lấy hai viên đan dược ăn vào, lắc đầu nói
Dứt lời, tay hắn vung lên, thu lại toàn bộ ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm vừa mới bày trận.
Trận chiến vừa qua, Đô Thiên Thần Lôi ẩn chứa trong ba mươi sáu thanh phi kiếm này dường như đã phóng xuất hoàn toàn, tạm thời không thể sử
dụng nữa.