Trong lòng Sở Chung cả kinh, lại thấy toàn thân Hàn Lập bao phủ ánh sáng trắng giống như bùng cháy lên vậy, tản mát ra một
loại khí thế rất cường đại, gần như làm cho gã không dám dấy lên suy
nghĩ đối kháng.
Trong lúc hoảng hốt, thậm chí gã cảm thấy kẻ trước mắt đánh tới,
không phải là một tu sĩ Nhân tộc, mà chính là một con hung thú Viễn Cổ
có chiến lực nghịch thiên.
Sở Chung hít sâu một hơi, định thần một chút, sau đó hai tay bấm pháp quyết, mười ngón uốn lượn kéo hai bên hư không trái phải một cái.
Bốn phía đài chữ "Sửu" lập tức vang lên từng tiếng bén nhọn, hắc
quang trong hai mảnh hư không trái phải ngưng tụ, hiện ra từng nếp uốn
gợn sóng, khiến cho vùng không gian kia theo đó sụp đổ xuống trung tâm
phía dưới.
Dưới ảnh hưởng của Trọng Lực Pháp Tắc, không gian trên đài diễn võ đã hoàn toàn méo mó, thời khắc thân hình Hàn Lập rơi xuống, cảm thấy hư
không trước người thình lình xuất hiện một đạo bình chướng vô cùng lớn,
ngoài thân lại bị đè ép thêm một cỗ lực lượng cường đại đến cực điểm.
Hai mắt hắn ngưng tụ, « Thiên Sát Trấn Ngục Công » trong cơ thể âm
thầm vận chuyển, ánh sáng huyền khiếu bên ngoài thân bỗng tăng vọt, hào
quang tinh thần bao phủ xung quanh thân bỗng nhiên co rút lại, ngưng tụ
thành một thanh trường kiếm sắc bén giống như thật, bất chợt xuyên xuống hư không phía dưới một cái.
"Két" một tiếng giòn vang!
Hư không ngưng tụ thành hắc quang, lập tức nứt ra một cái khe, thân ảnh Hàn Lập chui phắt vào.
"Ầm ầm" một tiếng sét nổ vang!
Giữa thiên địa trở lại yên tĩnh như cũ, ánh sáng không gian Linh vực
Sở Chung tản ra, thủy mặc sơn phong tiêu tán đi giống như một làn khói
vậy.
Đám người xa xa nhìn lại, chỉ thấy trong một vùng phế tích, Sở Chung
vẫn còn duy trì trạng thái ngửa đầu nhìn lên trời, tư thế hai tay lôi
kéo, đứng thẳng bất động nguyên tại chỗ, còn Hàn Lập thì tư thế dựng
ngược lao xuống lơ lửng ở ngay phía trên đỉnh đầu gã.
Song thủ Hàn Lập chỉ đúng ngay mi tâm Sở Chung, ngưng lại bất động.
"Ta thua. . ." Sở Chung thở dài một hơi, nhận thua.
"Sở đạo hữu, đa tạ." Gã vừa mới nói xong, Hàn Lập xoay người rơi xuống, rồi quay qua ôm quyền, nói ra.
Đám người vây xem trên quảng trường vẫn chưa thỏa mãn, reo hò khen
hay một phen, sau đó lại tiếp tục đưa ánh mắt nhìn qua diễn võ đài khác.
"Thế nào? Triệu sơn chủ, Thường sư đệ này của ta thật đúng là luôn
ngoài dự đoán mọi người chứ?" Chu Hiển Dương nhìn thoáng qua khuôn mặt
buồn bực của Triệu Nguyên Lai bên cạnh, vừa cười vừa nói.
"Thắng một vòng nữa, quý tông có thể đạt được một tấm Bồ Đề lệnh, đây chính là vinh hạnh đặc biệt trước đó chưa từng có, vẫn là nhìn xem
Thường đạo hữu còn có thể gắng gượng được nữa hay không." Triệu Nguyên
Lai có chút ghen tị nói.
Thời khắc hai người nói chuyện, trưởng lão chủ trì đã tiến đến kiểm
tra một phen, lập tức tuyên bố bên thắng là Hiển Sơn tông "Thường
Thích", Hàn Lập và Sở Chung ôm quyền chào nhau, sau đó rời khỏi phạm vi
diễn võ đài.
Lần này, Hàn Lập không lập tức trở về Hiển Sơn biệt viện, mà đi tới
bệ đá vòng cung bên cạnh, quan sát các diễn võ đài còn lại đánh nhau.
Đánh với Sở Chung một trận, giúp hắn hiểu được lúc này, nếu chỉ sử
dụng thân phận huyền tu chiến đấu, chỉ còn cách phải biết rõ đặc điểm
pháp tắc cùng thủ đoạn đối thủ, thì mới có thêm phần nắm chắc chiến
thắng.
Trước mắt vòng này qua đi, có thể thắng được thì đều là hạng người có thực lực mạnh mẽ, nhất định phải càng thêm cẩn thận đối phó mới được.
Sau một phen tra xét, Hàn Lập phát hiện đài chữ "Hợi" bên kia đã
không còn ai nữa, chỉ để lại một chỗ bừa bộn, đúng là trận đấu đã kết
thúc trước bọn hắn một bước, mà ở đó giao chiến lúc trước, chính là
Phong chủ Cô Dương Phong - Tư Không Kiến.
Cùng lúc đó, tất cả đài diễn võ còn lại chiến đấu cũng đều chuẩn bị
kết thúc, khắp nơi đều là hồng quang bay tán, oanh minh không ngừng,
đánh nhau dị thường kịch liệt.
Ở trong những người này, người làm cho Hàn Lập có phần ấn tượng sâu
sắc không nhiều lắm, trong đó Thanh Hối Lâm - Lạc Nguyên Sơn, Tủng Thiên Môn - Văn Trường Thiên và Thiên U Hồ - Tử Lạc tiên tử đều làm hắn có
chút để ý.
Trong đó Văn Trường Thiên có tu vi cao nhất, hiển nhiên đã đến bình
cảnh Đại La trung kỳ, chỉ cần chém qua một thi, là có thể vượt qua bình
cảnh nhảy lên trở thành tu sĩ Đại La trung kỳ, lực lượng pháp tắc của Tử Lạc tiên tử đặc thù nhất, chính là Tử Tinh Pháp Tắc có chút hiếm thấy,
thoát thai từ bản nguyên Thổ thuộc tính pháp tắc, lại kiêm thêm công
hiệu mê huyễn tinh quang.
Mà trong ba người, Lạc Nguyên Sơn là một tên tu sĩ Nhân tộc trên mặt
có cái bớt màu xanh, chỗ mà gã làm cho Hàn Lập chú ý tới không phải là
tu vi cũng như pháp tắc, mà là lúc giao chiến cực kì tàn nhẫn.
Nghe nói tu sĩ đối chiến với gã, lúc trước cũng không có thù hận gì
với gã, đã bị gã đánh cho cơ hồ đoạn tuyệt con đường tu hành, nếu không
có trưởng lão chủ trì xuất thủ, rất có thể sẽ bị gã hành hung cho tới
chết, khi đó mới dừng tay lại.
Chờ đến trận giao chiến cuối cùng kết thúc, lúc này đã chạng vạng
tối, Hàn Lập mới rời khỏi nơi đây, quay trở về biệt viện Hiển Sơn.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày thứ ba, Hàn Lập theo mọi người Hiển Sơn tông đi tới đấu trường diễn võ đài.
Hôm nay là ngày giao đấu cuối cùng, người quan sát xung quanh đấu
trường lúc này so với hai ngày trước nhiều hơn rất nhiều, mà bệ đá hình
cung trên chỗ cao ngoại trừ năm người Thuần Quân chân nhân, lại có thêm
một người, chính là Xích Mộng.
Hàn Lập nhìn thấy nàng ấy, trong lòng không khỏi hơi động.
Trước đó không lâu hắn vừa mới đại chiến một trận với nàng, thực lực
của nàng cường đại, tâm tư càng thêm tinh tế, hôm nay phải giao thủ với
người khác trước mặt nàng, phải xốc lại hoàn toàn tinh thần, không thể
cho nàng ấy nhìn ra vấn đề gì.
Hàn Lập vừa nghĩ đến đây, nhắm mắt lại, từ từ điều tức dưỡng thần.
Không bao lâu, thanh âm trưởng lão chủ trì vang lên: "Xin mời tu sĩ các tông tiến lên, tiến hành rút thăm vòng thứ ba."
Hàn Lập nghe tiếng mở to mắt, đứng lên.
"Thường sư đệ, trận cuối cùng này, hết thảy phải làm phiền ngươi
rồi." Chu Hiển Dương cũng đứng thẳng lên, trịnh trọng nói với Hàn Lập.
Chỉ cần thắng thêm trận này, là có thể đạt được một cái Bồ Đề lệnh.
"Sư huynh yên tâm." Hàn Lập mỉm cười, tựa hồ tuyệt đối tự tin với chính bản thân mình.
Chu Hiển Dương nhìn thấy thần sắc Hàn Lập, tâm cũng bình tĩnh lại.
Hàn Lập đứng lên, hai mắt nhìn xung quanh nhưng không để lại dấu vết.
Giao đấu đã tiến hành qua hai vòng, chẳng mấy chốc sẽ có kết quả,
không biết bọn người Vũ Dương, Giao Tam bây giờ đang làm gì, lại thêm
tiếp theo Luân Hồi điện sẽ có hành động gì.
Hàn Lập truyền âm để Đề Hồn, Tiểu Bạch âm thầm cảnh giới, ngàn vạn
không thể phớt lờ, sau đó cùng hai mươi ba người khác lần nữa lên đài.
"Tốt, xin mời các vị bắt đầu chọn số." Trưởng lão chủ trì trưởng lão hơi gật đầu với bọn người Hàn Lập, tiện tay ném lên.
Hai mươi tư viên châu lóe ra vệt sáng chói mắt bay lên không trung, lơ lửng trên đỉnh đầu bọn người Hàn Lập.
Đám người nhao nhao đưa tay nhiếp một cái, mỗi người bắt lấy một viên châu.
Hàn Lập cũng bắt lấy một viên châu, trên đó viết chữ số 'Tám'.
Một tiếng cười khẽ truyền tới từ bên cạnh, lại là Tư Không Kiến kia,
trong hạt châu tay gã viết hai chữ 'Mười bảy', đang mỉm cười nhìn lại.
Hàn Lập nhíu mày, nhưng lập tức lại giãn ra.
"Hỏng bét, không ngờ là Tư Không Kiến!" Cảm giác trong lòng Chu Hiển Dương phía dưới đài trở nên nặng nề.
Y mặc dù biết tu vi Hàn Lập thật sự cũng đạt tới cảnh giới Đại La,
nhưng hắn lại phải bắt chước phương thức chiến đấu của Thường Thích, che giấu thân phận thật sự, thực lực chỉ sợ không cách nào phát huy toàn
bộ.
Mà Tư Không Kiến chính là lão đầu thâm niên tu sĩ Đại La, thành danh
đã lâu, hai trận giao đấu trước đều thắng lợi nhẹ nhàng, thực lực so với quá khứ tựa hồ càng thêm tinh tiến.
Hàn Lập dưới tình huống có nhiều cố kỵ như vậy đối đầu với gã, có thể thắng sao?
Những người khác của Hiển Sơn tông cũng không biết thực lực chân thật Hàn Lập, mắt thấy cảnh này, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Ha ha, xem ra vận khí Thường đạo hữu đã hết, vậy nên ở vòng cuối này lại gặp phải Tư Không Kiến. Bất quá với thực lực cường đại của Thường
đạo hữu, kẻ hèn Tư Không Kiến kia hẳn là không thành vấn đề a?" Bên cạnh Triệu Nguyên Lai chế nhạo cười nói.
Chu Hiển Dương hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Giờ phút này chỉ còn lại hai mươi bốn người, lôi đài bố trí đầy đủ, mười hai cuộc tỷ thí đồng thời tiến hành.
Hàn Lập và Tư Không Kiến tỷ thí, cử hành ở trên lôi đài chữ "Mùi".
"Ha ha, Tư Không Kiến này thân là Phong chủ Cô Dương phong, vậy mà tự mình tham gia giao đấu, da mặt thật dày, cũng coi là lợi hại." Trên đài cao, Thiên Tinh Tôn Giả cười hắc hắc một tiếng nói ra.
"Lần này giao đấu cũng không có quy định không cho phép chưởng môn
các phái tham gia, chúng ta là người tu luyện, làm việc nên lấy kết quả
thiết thực mà làm, chỉ có một ít hạng người có cái nhìn thiển cận, mới
vì một chút mặt mũi, từ bỏ tranh đoạt lợi ích trước mắt." Hoắc Uyên hừ
lạnh nói.
Các tông môn như Hiển Sơn tông, Cô Dương phong, mặc dù bề ngoài duy
trì độc lập, nhưng vụng trộm sau lưng, không ít thì nhiều sớm đã có chút liên quan với các cự phái Nhật Nguyệt minh, Bách Tạo Sơn.
Bây giờ Đại Kim Nguyên Tiên Vực cũng bắt đầu lộn xộn dần lên, nếu không có chỗ dựa, rất khó sống được.
Hiển Sơn Tông và Nhật Nguyệt Minh có quan hệ không tồi, Nhật Nguyệt
Minh đang ủ mưu đồ thu phục Hiển Sơn Tông, mà Cô Dương Phong thì rất gần gũi với Bách Tạo Sơn, Thiên Tinh Tôn Giả và Hoắc Uyên tự nhiên không
hài lòng.
"Nhị vị nên an tâm chớ vội, dựa trên quy tắc, xác thực không có quy
định về chưởng môn các phái tham gia giao đấu, bất quá ta thấy thực lực
Hiển Sơn tông Thường Thích bất phàm, chưa hẳn là sẽ bại bởi Tư Không
Kiến." Thuần Quân đạo nhân dàn xếp.
"A, theo ý Thuần Quân quan chủ, trận chiến Thường Thích và Tư Không
Kiến này, ai thắng ai thua?" Cung chủ Kim Nguyên Tiên Cung - Lục Xuyên
Phong bên cạnh cũng nhìn lại, mỉm cười hỏi.
Thuần Quân đạo nhân nhìn Lục Xuyên Phong một chút, thầm mắng đối
phương miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, tràng tỷ đấu này nhìn như là
trận chiến của Thường Thích và Tư Không Kiến, nhưng kì thực liên lụy đến tranh đấu giữa hai đại cự đầu Nhật Nguyệt minh và Bách Tạo sơn, xử lý
không tốt thì sẽ đắc tội một trong hai, thậm chí đắc tội với cả hai.
"Thực lực hai người này đều rất cường đại, khó phân cao thấp, huống
chi đại thần thông 'Ngọc Hư Thần Mục' của Lục cung chủ ngươi có thể nhìn rõ dấu hiệu, điềm báo. Nếu bàn về nhãn lực, chư vị ở đây cũng chỉ có
Phượng Thiên tiên sứ, Xích Mộng đạo hữu mới có thể so sánh với ngươi,
vấn đề này hẳn là lão đạo ta hỏi ngươi mới phải." Thuần Quân đạo nhân
cười ha ha nói.
Phượng Thiên tiên sứ nghe thấy lời lấy lòng như vậy, trên mặt lập tức lộ ra một tia đắc ý.
"Chỉ là 'Ngọc Hư Mục', không đáng nói, 'Tam Tài Vọng Khí Thuật' của
Thuần Quân quan chủ tinh diệu không gì sánh được, không thua kém 'Ngọc
Hư Mục' của ta chút nào, chúng ta đều muốn lắng nghe cao kiến của ngài,
Thuần Quân quan chủ từ chối làm gì?" Lục Xuyên Phong cười ha ha nói.
"Không phải là lão đạo chối từ, trước mặt Lục cung chủ cùng Phượng
Thiên tiên sứ đây, thực sự không dám múa rìu qua mắt thợ. Phượng Thiên
tiên sứ và Xích Mộng đạo hữu, hai người các ngươi nghĩ như thế nào?"
Thuần Quân đạo nhân lắc đầu cười nói, sau đó hỏi Phượng Thiên tiên sứ.
"Thực lực hai người này bất phàm, chiến lực những người khác đều
không tầm thường, so với số ít tu sĩ được Thiên Đình bồi dưỡng, cũng
không kém bao nhiêu." Phượng Thiên tiên sứ quét qua hai mươi bốn người
trên lôi đài, tránh nặng tìm nhẹ nói ra.
"Phượng Thiên tiên sứ quá khen, Thiên Đình đứng đầu vạn vực, những
người này của Kim Nguyên Tiên Vực chúng ta làm sao có thể đánh đồng với
tinh binh mãnh tướng dưới trướng Thiên Đình." Thuần Quân đạo nhân cười
nói.
"Tu sĩ dưới trướng Thiên Đình đương nhiên bất phàm, bất quá Kim
Nguyên Tiên Vực tài nguyên phong phú, cũng không kém Thiên Đình bao
nhiêu, có thể nuôi dưỡng được những tinh anh trên đài này cũng là chuyện hiển nhiên. Chỉ là những chiến lực này phải chân thành dốc sức vì Thiên Đình mới tốt a." Xích Mộng tự nhiên nói ra.
Những người khác nghe lời này, thần sắc đều hơi đổi, trên đài lập tức hoàn toàn yên tĩnh.
Phượng Thiên tiên sứ cũng nhíu mày một cái, nhìn về phía đám người Thuần Quân đạo nhân, ánh mắt nhiều hơn một tia khác thường.
"Xích Mộng đạo hữu nói gì thì nói, chúng ta mặc dù không thuộc dưới
quyền Thiên Đình, nhưng luôn luôn nghe theo Thiên Đình và Phượng Thiên
tiên sứ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nếu có bất cứ phân phó nào, chúng ta tất nhiên muôn lần chết không từ." Thuần Quân đạo nhân vội vàng
nghiêm mặt nói.
Những người khác cũng nhao nhao tỏ thái độ, lời nói nhất định cẩn tuân hiệu lệnh Thiên Đình.
"Ha ha, tiểu nữ nhất thời nói đùa, các vị đạo hữu không cần coi như thật." Xích Mộng che miệng cười khanh khách nói.
Những người khác thấy cảnh này, cũng nở nụ cười, bầu không khí trên đài mới khôi phục lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT