"Ta mặc kệ ngươi thống hận tu sĩ Nhân tộc thế nào, không ưa Hàn Lập kia thế nào, về sau gặp lại hắn, nhất định phải khách khí, không được có bất kỳ xung đột gì với hắn, rõ chưa?" Liễu Thanh rất nhanh mở to mắt, chậm rãi nói ra.

"Cái gì. . . Ý của ngài là Hàn Lập kia vẫn còn trong tộc ta?" Lão giả áo xám nghe lời này, lông mày nhịn không được dựng thẳng lên.

"Lời ta vừa mới nói, ngươi nghe không hiểu à? Có cần ta lặp lại một lần nữa không?" Tròng mắt Liễu Thanh hơi híp lại, lãnh mang trong mắt bắn ra bốn phía, không khí trong đại diện liền giảm đột ngột.

"Không, không cần. . . Thuộc hạ minh bạch." Trong lòng lão giả áo xám run lên, vội vàng đáp ứng.

Liễu Thanh lại hừ một tiếng, không tiếp tục để ý tới lão giả áo xám nữa.

Vừa rồi lão đáp ứng Bạch Trạch, không nói chuyện trong đại sảnh ra, cho nên cũng vô pháp nói rõ nguyên nhân với lão giả áo xám, hi vọng lão giả áo xám có thể lĩnh hội, bằng không lão đành phải sử dụng thủ đoạn cường ngạnh a.

Liễu Thanh không ở chỗ này mỏi mòn chờ đợi, rất nhanh lại đứng lên, đi ra phía ngoài.

. . .

Trong đại sảnh tiếp khách của Thiên Hồ tộc.

"Nghe nói Hàn tiểu hữu lần này tới Bát Hoang sơn còn mang theo một con Tỳ Hưu, không biết có thể để ta xem một chút không?" Sau khi Liễu Thanh rời đi, Bạch Trạch lập tức nói với Hàn Lập.

"Đúng vậy, tiền bối chờ một lát." Ý niệm trong lòng Hàn Lập nhanh quay ngược trở lại, dù sao việc đã đến nước này, cũng không có biện pháp khác, liền gật đầu nói, phất tay đem Tiểu Bạch từ trong không gian Hoa Chi ra ngoài.

Tiểu Bạch vẫn như cũ lâm vào hôn mê, không nhúc nhích.

"Quả nhiên là Mặc Nhãn Tỳ Hưu, hơn nữa còn là huyết mạch của hắn. Tốt tốt tốt, quả nhiên là lão thiên có mắt." Bạch Trạch nhìn thấy Tiểu Bạch, cặp mắt sáng lên, thì thào nói ra, ẩn ẩn có vẻ kích động.

"Tiền bối nhận ra Tiểu Bạch? Bây giờ nó lâm vào hôn mê, ta đã thử cứu tỉnh, đáng tiếc một mực không thể thành công." Hàn Lập lắc đầu, nói ra.

"Nó gọi là Tiểu Bạch? Tên cũng rất chuẩn xác, nếu như ta không nhìn lầm, hắn là hậu duệ của hảo hữu chí giao ta Mặc Nhãn Tỳ Hưu. Mặc Nhãn Tỳ Hưu năm đó bị mấy tên Đạo Tổ Thiên Đình vây công, chết oan chết uổng, không ngờ hắn vẫn còn lưu lại hậu nhân. Hàn tiểu hữu, đa tạ ngươi đem nó đến Bát Hoang sơn. Còn thương thế Tiểu Bạch, bây giờ ở trong Man Hoang này, sợ là chỉ có mình ta mới trị liệu được." Bạch Trạch gật gật đầu với Hàn Lập, biểu thị lòng biết ơn.

"Tiểu Bạch là bằng hữu của ta, bây giờ nó thụ thương hôn mê, ta đưa nó tới đây trị liệu, vốn là việc nên làm." Hàn Lập gật gật đầu, nói ra.

Hắn không ngờ giữa Bạch Trạch và Mặc Nhãn Tỳ Hưu lại có tầng quan hệ này, vậy an toàn của mình càng thêm bảo đảm.

Bạch Trạch thấy Hàn Lập không kể công, tươi cười lộ ra một tia thưởng thức, sau đó phất tay phát ra một tia sáng trắng, kéo Tiểu Bạch đến trước người mình.

Sau đó gã lật tay lấy ra một viên đan dược màu đỏ như máu, trên đan dược có từng đường vân màu trắng, tản mát ra ba động khí tức kỳ lạ, có chút tương tự với đạo văn trên đạo đan, nhưng lại có chỗ khác biệt.

Những đường vân màu trắng này phác hoạ thành đồ án một đầu dị thú màu trắng, nhìn khá tương tự với hình dáng Tiểu Bạch biến thành Tỳ Hưu.

Hàn Lập nhìn thấy đan dược màu đỏ như máu kia, con mắt hơi sáng lên, đang muốn nhìn kỹ.

Bạch Trạch bấm tay điểm vào cằm Tiểu Bạch. Tiểu Bạch lập tức mở miệng ra, Bạch Trạch cong ngón tay búng ra, đan dược màu máu lập tức hóa thành một đạo huyết quang, bay chuẩn xác không sai vào trong miệng Tiểu Bạch.

Bạch Trạch lại bấm tay điểm lên trán Tiểu Bạch, đầu ngón tay hiện ra một đoàn tinh quang loá mắt, vô số phù văn màu đen ở trong đó chớp động ra, kịch liệt quay cuồng, liên tục không ngừng tràn vào trán Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch một mực không động đậy chút nào, thân thể đột nhiên rung lên, đồng thời tản mát ra từng vòng từng vòng bạch quang, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn rất nhỏ, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không mở ra.

Hàn Lập thấy cảnh này, trong lòng hơi gấp, nhưng cũng không tùy tiện tiến lên quấy rầy.

Bạch Trạch bấm niệm pháp quyết, liên tục biến ảo mấy cái thủ ấn, cuối cùng một chưởng vỗ nhẹ vào trán Tiểu Bạch, sau đó thu hồi thủ chưởng.

Mắt Hàn Lập sáng lên, trên trán Tiểu Bạch nhiều ra một đạo ngấn đen mơ hồ, nhìn có chút kỳ lạ.

Ngấn đen này trước kia khẳng định là không có, đoán chừng là vừa rồi do Bạch Trạch thi pháp làm ra.

Mà giờ khắc này thân thể Tiểu Bạch run lên, bạch quang quanh người cũng mãnh liệt lóe lên, lập tức khôi phục bình tĩnh, sau đó mí mắt nó khẽ động, từ từ mở mắt ra.

"Tiểu Bạch, ngươi đã tỉnh?" Hàn Lập bước nhanh lên nói.

"Chủ nhân!"

Tiểu Bạch nhìn thấy Hàn Lập, mặt lộ sợ hãi lẫn vui mừng, xoay người muốn đứng lên, bất quá nó vừa mới tỉnh thức, thân thể còn chưa khôi phục, lảo đảo một cái muốn ngã xuống, may mắn Hàn Lập đỡ kịp.

"Ngươi thụ thương không nhẹ, đừng vội cử động." Hàn Lập nói ra.

"Chủ nhân, gặp được ngươi thật tốt, lão đại bị người Cửu Nguyên quan bắt đi rồi, ta liều chết mới trốn thoát, ngươi nhanh đi cứu nàng. . . A, đây là địa phương nào?" Thân thể Tiểu Bạch còn chưa khôi phục, miệng đã khôi phục, lập tức lớn tiếng ồn ào.

"Nơi này là Man Hoang giới vực, chuyện Kim Đồng ngươi không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu nàng ra." Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, lập tức trấn an Tiểu Bạch, đồng thời phất tay phát ra một cỗ tiên linh lực tinh thuần, trợ Tiểu Bạch khống chế thân thể.

Tiểu Bạch được Hàn Lập tương trợ, lập tức đứng lên, nhìn qua Lợi Kỳ Mã và Bạch Trạch bên cạnh, khẽ giật mình.

Bạch Trạch cũng nhìn Tiểu Bạch, mặt lộ vẻ tươi cười ôn hòa.

"Ngươi lần này có thể thức tỉnh, may mắn nhờ có vị Bạch Trạch tiền bối này, còn không mau cảm ơn tiền bối?" Thanh âm Hàn Lập vang lên bên tai Tiểu Bạch.

"Đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp." Tiểu Bạch gật đầu cảm ơn Bạch Trạch.

"Ta và phụ thân ngươi chính là bạn cũ, đây chỉ là việc nhỏ, ngươi gọi là Tiểu Bạch hả? Còn nhớ chuyện phụ thân của ngươi không?" Bạch Trạch hỏi.

"Phụ thân? Ta có phụ thân sao?" Tiểu Bạch sững sờ.

"Xem ra phụ thân ngươi đã phong ấn trí nhớ của ngươi rồi, cũng đúng, nếu ngươi có những ký ức kia, tất nhiên sẽ tìm Thiên Đình báo thù, chỉ sợ không thể nào bình yên sống đến giờ." Ánh mắt Bạch Trạch sáng lên, tự lẩm bẩm.

"Tiền bối, có phải người biết thân thế lai lịch của ta?" Tiểu Bạch biến sắc, con mắt nhìn chằm chằm Bạch Trạch, khẩn cấp hỏi.

"Ta vừa mới nói xong, ta và phụ thân ngươi chính là bạn tri kỉ, thân thế của ngươi ta tự nhiên biết rõ, bất quá bây giờ không phải lúc nói cho ngươi biết, qua thời gian sau ngươi tự nhiên sẽ biết được." Bạch Trạch từ tốn nói.

Tiểu Bạch nhăn mày lại, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của Bạch Trạch, đang muốn truy vấn, trong tai lại vang lên thanh âm Hàn Lập, bảo nó không được hỏi nhiều, cứ nghe theo Bạch Trạch phân phó.

"Hàn tiểu hữu, Tiểu Bạch hiện tại mặc dù đã thức tỉnh, nhưng nguyên khí trong cơ thể vẫn chưa khôi phục, để cho ta dẫn nó trở về, hảo hảo điều trị cho nó một chút." Bạch Trạch quay người nói với Hàn Lập.

"Đa tạ hảo ý tiền bối, bất quá ta và Tiểu Bạch ở chung đã lâu, đối với việc điều trị thân thể nó cũng có chút tâm đắc, cũng không cần làm phiền tiền bối." Ý niệm trong lòng Hàn Lập chuyển động, chần chờ một chút, sau đó cắn răng cự tuyệt nói.

Bạch Trạch mặc dù cho hắn cảm giác không sai, nhưng để gã mang Tiểu Bạch đi, hắn vẫn không yên lòng.

"Cũng tốt, nếu như thế, Tiểu Bạch liền giao cho ngươi." Bạch Trạch thấy Hàn Lập thực tình chiếu cố Tiểu Bạch, mỉm cười, gật đầu nói.

"Trong khoảng thời gian Hàn tiểu hữu ở tại Bát Hoang Sơn này, ngươi chiếu cố một chút, chớ để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn." Bạch Trạch lập tức nói với Lợi Kỳ Mã bên cạnh.

"Vâng, phụ vương." Lợi Kỳ Mã vội vàng đáp ứng .

Bạch Trạch gật gật đầu, sau đó thân hình thoắt một cái biến mất, không biết đi nơi nào.

Nhìn thấy Bạch Trạch biến mất, tâm thần Hàn Lập căng cứng âm thầm buông lỏng.

Tiểu Bạch nhìn Hàn Lập, lại nhìn Lợi Kỳ Mã một chút, đối với tình huống trước mắt còn chưa triệt để rõ ràng, bất quá giờ phút này lại có người ngoài, nó thức thời cũng không hỏi nhiều.

"Hàn đạo hữu, xem ra phụ vương lão nhân gia ngài có ấn tượng với ngươi không tệ, ta chưa bao giờ thấy ông ta chiếu cố người khác như vậy." Bạch Trạch vừa đi, thần sắc Lợi Kỳ Mã cũng trầm tĩnh lại, vui cười nói.

"Tiền bối hậu ái, tại hạ có chút sợ hãi." Hàn Lập nói ra.

"Sợ hãi cái gì, phụ vương cũng không giống như Liễu Thanh những người kia, sẽ không tính toán với ngươi, cứ yên tâm đi." Lợi Kỳ Mã vỗ vỗ bả vai Hàn Lập, cười to nói.

"Ý tại hạ không phải như vậy." Hàn Lập nghe vậy nhìn quanh, vội vàng lắc đầu nói.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, tiếp theo Hàn đạo hữu có tính toán gì không? Huyết Tự đại hội còn một đoạn thời gian nữa mới tổ chức, vị Tiểu Bạch này nếu là hậu duệ Mặc Nhãn Tỳ Hưu đại nhân, cũng phải tham gia mới được, đối với nó có lợi rất lớn. Mà ta nhìn ý tứ phụ vương, tựa hồ cũng muốn lưu ngươi lại tham gia đại hội." Lợi Kỳ Mã cười khoát tay áo, sau đó nói.

"Bạch Trạch tiền bối lưu ta lại tham gia Huyết Tự đại hội?" Hàn Lập nghe vậy khẽ giật mình, nhớ lại thần thái lời nói Bạch Trạch vừa rồi, xác thực có ý lưu hắn lại.

"Mặc dù Bạch Trạch tiền bối thịnh tình mời, bất quá nơi này ta cong có chút sự tình cần dò xét rõ ràng, không thể lập tức trả lời ngươi." Hắn hơi trầm ngâm, nói ra.

Kim Đồng bây giờ rơi vào tay Cửu Nguyên quan, trước tiên hắn cần phải tìm hiểu tin tức cụ thể từ Tiểu Bạch, mới có thể đưa ra quyết định có nên tiếp tục lưu lại Man Hoang không.

"Đương nhiên có thể. Vậy Hàn đạo hữu kế tiếp lưu lại Thiên Hồ tộc, hay theo về chỗ ở của ta?" Ánh mắt Lợi Kỳ Mã sáng lên, cười hỏi.

"Thiên Hồ tộc tựa hồ không hoan nghênh Hàn mỗ lưu lại ở đây, vậy làm phiền Lợi đạo hữu an bài cho ta một chỗ ở an tĩnh chút a." Hàn Lập nói ra.

"Không vấn đề, cứ giao cho ta." Lợi Kỳ Mã vỗ ngực nói ra.

Hai người rất nhanh rời khỏi đại sảnh, đi ra bên ngoài.

Về phần Tiểu Bạch, thân phận có chút mẫn cảm, bị Hàn Lập thu vào trong không gian Hoa Chi.

Vào thời khắc này, Liễu Thanh từ phía trước đi tới.

"Thiếu chủ, Hàn đạo hữu, các ngươi muốn rời đi sao? Ân, vương thượng đã rời đi à?" Liễu Thanh tươi cười tiến lên đón chào.

"Ta và Hàn đạo hữu đã lâu không gặp, muốn mang hắn đi tới chỗ ta chơi mấy ngày trò chuyện, tộc trưởng không cảm thấy bất tiện chứ?" Lợi Kỳ Mã nhìn Liễu Thanh, giống như cười mà không cười nói.

"Làm gì không tiện chứ, Hàn đạo hữu, ngày sau hoan nghênh ngươi đến Thiên Hồ tộc ta chơi, Liễu mỗ tùy thời xin đợi." Liễu Thanh mỉm cười nói với hai người.

Hàn Lập từ chối cho ý kiến, chỉ gật gật đầu với Liễu Thanh, theo Lợi Kỳ Mã rất nhanh rời khỏi trụ sở Thiên Hồ tộc.

Liễu Thanh tự mình tiễn hai người đến cửa, đưa mắt nhìn thân ảnh hai người nơi xa, khẽ thở dài một hơi, quay trở về.

Hàn Lập theo Lợi Kỳ Mã đi đến một chỗ biệt viện Trấn Hoang thành, nơi này cách xa chỗ ồn ào, cây xanh râm mát, rất là u tĩnh.

"Nơi này là trụ sở bản tộc, những tộc đàn khác sẽ không tới quấy nhiễu, Hàn đạo hữu có thể yên tâm, bên ngoài có người của ta an bài trông coi, Hàn đạo hữu nếu có yêu cầu gì, cứ việc phân phó bọn hắn là được." Lợi Kỳ Mã nói ra.

Hàn Lập gật gật đầu, rất hài lòng với an bài này.

Lợi Kỳ Mã tựa hồ có chuyện trên thân, không ở chỗ này lâu, rất nhanh cáo từ ly khai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play