"Lợi Kỳ Mã đạo hữu, xem ra thân phận của ngươi thật không đơn giản! Năm đó
từ biệt, nói không đến Man Hoang giới vực các ngươi, không ngờ quanh đi
quẩn lại, cuối cùng vẫn tới." Hàn Lập lập tức cười một tiếng, ôm quyền
nói.
"Lúc trước để lại Hóa Vũ Lân cho ngươi, chính vì biết có
ngày ngươi đến Man Hoang sẽ phải dùng đến. Hiện tại xem ra, cảm giác lúc trước là đúng, Hàn đạo hữu ngươi và Man Hoang chúng ta có duyên đấy."
Lợi Kỳ Mã cũng cười ha ha.
"Nói đến Hóa Vũ Lân, hình như dùng
cũng không tốt lắm, vừa rồi ta lấy ra, lại bị người ta vu cáo là giả,
thiếu chút nữa trở thành đồ vô sỉ chuyên đi lừa bịp, bị hợp lực tấn
công." Hàn Lập xoay chuyển ánh mắt, liếc qua Khánh Điển, nói ra với thâm ý.
Lợi Kỳ Mã nghe vậy, lông mày hơi nhăn lại, cười nói: "Ta
nghĩ trong này chắc chắn có hiểu lầm, Khánh Điển đạo hữu, ngươi nói đi?"
"Thiếu chủ nói rất đúng, đều là... Đều là hiểu lầm." Khánh Điển che lấy bên gương mặt bị gãy răng nanh, liên tục đáp lại.
"Nếu đã hiểu lầm, bây giờ giải thích là xong, ngươi nên thu hồi răng gãy
trước, lão tổ nhà ngươi chắc hẳn có cách tu bổ." Lợi Kỳ Mã vừa cười vừa
nói.
"Vâng." Mắt Khánh Điển lóe lên vẻ không cam lòng, lên tiếng.
Sau đó, hắn xoay người đi tới tường thành, nhổ chiếc răng gãy của mình xuống rồi cứ thế mà đi.
"Ngày trước mời Hàn đạo hữu đến đây, ngươi chưa từng đáp ứng, hôm nay lại chủ động tới cửa, hẳn là có chuyện gì? Nếu là điều gì ở đây có thể giúp
được một tay, xin cứ nói thẳng, không cần khách khí." Lợi Kỳ Mã thu hồi
ánh mắt nói với Hàn Lập.
Hàn Lập nghe vậy, sau khi hơi do dự vẫn đem sự việc Tiểu Bạch nói cho Lợi Kỳ Mã.
Gã nghe xong, thần sắc hơi đổi, ánh mắt đầy sợ hãi lẫn vui mừng, kích động nói: "Vậy mà thân mang huyết mạch Mặc Nhãn Tỳ Hưu... Nếu thật như vậy,
việc cứu tỉnh nó không phải Hàn đạo hữu thiếu chúng ta nhân tình, mà là
Man Hoang chúng ta thiếu ngươi một cái thiên đại ân tình."
"Tiểu Bạch và ta quan hệ không phải bình thường, chỉ cần có thể cứu nó là tốt rồi, cái gì ân tình với không ân tình đều là việc nhỏ." Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, thần sắc trịnh trọng nói ra.
"Tốt tốt tốt... Đã như
vậy, Hàn đạo hữu ngươi lập tức theo ta vào thành, ta lập tức dẫn ngươi
đi Bát Hoang sơn gặp Chân Linh Vương." Lợi Kỳ Mã suy nghĩ một phen, mở
miệng nói ra.
Hàn Lập nghe vậy, lại có vẻ hơi chần chờ.
"Thế nào, Hàn đạo hữu còn lo lắng gì?" Lợi Kỳ Mã hỏi.
"Chuyện gặp mặt Chân Linh Vương không thể coi thường, ta đi đường mệt mỏi mà
đến, hôm nay lại gây ra động tĩnh lớn như vậy ở cửa ra vào Trấn Hoang
thành này, thật sự hơi rối ren. Không bằng ngày khác đi gặp mặt được
không?" Mặt Hàn Lập vui vẻ, từ chối cho ý kiến nói.
"Cũng không
sao, vậy trước hết ngươi về phủ đệ của ta nghỉ ngơi, chờ ngươi chuẩn bị
xong, ta lại mang ngươi đi gặp Chân Linh Vương." Lợi Kỳ Mã nghe trong
lời Hàn Lập hàm ý từ chối, lập tức đáp.
"Thiếu chủ, ca ca và ta
hôm nay là xa cách từ lâu mới gặp lại, lúc trước ta đã mời huynh ấy đi Thiên Hồ tộc chúng ta." Lúc này, Liễu Nhạc Nhi ở bên bỗng mở miệng nói.
"Tiểu tử, vậy mà là chỗ quen biết cũ với tiểu tiên nữ Thiên Hồ
tộc, diễm phúc không ít..." Lợi Kỳ Mã nghe vậy, có chút bất ngờ nhìn về
phía Hàn Lập, đầu tiên cười một trận sang sảng rồi lập tức hạ giọng, nói nhỏ.
"Đạo hữu hiểu lầm, chúng ta chỉ là..."
Hàn Lập còn chưa nói hết, Lợi Kỳ Mã đã khoát tay ngắt lời hắn, ném cho hắn một ánh
mắt kiểu như gã hiểu hết rồi, không cần giải thích.
Hàn Lập thấy vậy không biết làm sao, Liễu Nhạc Nhi lại chỉ che miệng khẽ cười.
"Đúng rồi, hai bộ tộc Ngân Giác Tê và Vân Văn Hổ dù chỉ là tộc nhỏ xa xôi,
nhưng bọn họ phát hiện Tiểu Bạch trước tiên, một đường hộ tống chúng ta
tới đây, công lao khổ lao đều có..." Hàn Lập chỉ đội xe phía sau nói.
"Yên tâm đi, ta sẽ tự sắp xếp cẩn thận hai tộc bọn họ, sau này đất phong và
tài nguyên ưu đãi sẽ không thiếu." Lợi Kỳ Mã liếc qua đội xe đằng xa,
vừa cười vừa nói.
"Vậy làm phiền." Hàn Lập khẽ ôm quyền nói.
Sau đó, hắn giải thích cho hai người Tang Đồ một tiếng rồi để bọn chúng đi cùng Lợi Kỳ Mã.
Hai bộ tộc vừa trải qua những thăng trầm, bây giờ có thể coi như phong hồi
lộ chuyển*, tự biết cơ hội thăng tiến trong tầm tay, đối với Hàn Lập
càng mang ơn hơn, cố nén đau đớn, đứng lên khấu bái.
*phong hồi lộ chuyển: thay đổi hoàn toàn sang một hướng khác
Gần lúc chia tay, Hàn Lập lấy mảnh Hóa Vũ Lân kia đưa cho Lợi Kỳ Mã, nói: "Vật về chủ cũ."
"Ngươi cầm đi, sau này ta sẽ chiêu cáo xuống, vật này là ta tự mình tặng, sẽ
không xuất hiện chuyện không vui như hôm nay." Lợi Kỳ Mã hơi áy náy nói.
Hàn Lập suy nghĩ chút rồi cũng không cự tuyệt, một lần nữa thu lại.
Sau khi đợi mọi người rời đi, Hàn Lập mới cùng Liễu Nhạc Nhi chậm rãi đi
vào thành trong ánh mắt hâm mộ cực kỳ của đám đông xung quanh.
"Ca ca, vừa rồi vì sao huynh phải truyền âm cho muội, để cho muội nói những lời kia, huynh và thiếu chủ không phải quen biết cũ sao, hà tất phải từ chối ý tốt của y?" Liễu Nhạc Nhi đi bên cạnh Hàn Lập, có chút kỳ quái
nói.
"Mặc dù ta và y quen biết, nhưng lại không hiểu sâu, hơn
nữa thân phận của y đặc thù, ta hơi hoài nghi mục đích năm đó y đưa ta
Hóa Vũ Lân, tất nhiên không thể hoàn toàn tín nhiệm." Hàn Lập lắc đầu
trả lời.
Một vài lời hắn còn không nói ra, đối với vị Chân Linh
Vương kia, hắn cũng có chút không yên lòng, dự định đến Thiên Hồ tộc
xong tìm hiểu tin tức liên quan tới vị này rồi quyết định đến gặp mặt
đối phương hay không.
"Ca ca, lại nói, huynh làm sao quen biết với thiếu chủ?" Liễu Nhạc Nhi lại hỏi.
"Cái này nói ra dài dòng lắm... Đúng rồi, mọi người gọi y là thiếu chủ, điều này là sao?" Hàn Lập hỏi ngược lại.
"Y là hậu duệ Chân Linh Vương Bạch Trạch, dĩ nhiên chính là thiếu chủ.
Nghe nói trước đây một mực phiêu bạt bên ngoài, chỉ hơn trăm năm trước
mới trở về Man Hoang, mà khi trở về liền rất được coi trọng, ngay cả tộc trưởng thấy y, cũng phải gọi một tiếng thiếu chủ." Liễu Nhạc Nhi giải
thích.
"Thì ra là thế... Trước kia thật sự nhìn không ra." Hàn Lập gật nhẹ đầu, thì thào nói.
"Ca ca, những năm này tộc trưởng luôn luôn cố ý phong tỏa tin tức của
huynh, không để cho muội biết. Nhưng muội vẫn có biện pháp lén lút nghe ngóng, biết huynh một đường đi qua rất nhiều Tiên Vực, trong lúc đó còn làm ra không ít đại sự ầm ĩ. Muội cảm thấy lo lắng, nhưng quả thực có
chút hâm mộ..." Liễu Nhạc Nhi cười ranh mãnh, thấp giọng nói.
"Trên đường, thời gian thư giãn, thoải mái thì ít, đa phần đều bị người ta
đuổi giết phải chạy thoát thân, có gì tốt để hâm mộ sao?" Hàn Lập nhăn
mày, khó hiểu nói.
"Tự do ạ... Ở lại trong tộc an toàn, nhưng mà
thực sự nhàm chán, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện, thì lại nghe tộc trưởng
nói dông dài truyền đạo. Ngược lại muội rất nhớ thời gian năm xưa lưu
lạc cùng huynh." Liễu Nhạc Nhi phiền muộn nói.
"Nếu có thể được an ổn, an ổn vẫn là tốt hơn... Tu tiên, tu tiên, tu chính là Tiên Đạo,
cầu được trường sinh, không phải lang bạt kỳ hồ, cả ngày lo sợ không
yên." Hàn Lập cũng không u sầu, chậm rãi đáp.
Liễu Nhạc Nhi nghiêng đầu nghe Hàn Lập nói, cái hiểu cái không khẽ gật đầu.
Hai người vừa trò chuyện như vậy, vừa đi về chỗ ở Thiên Hồ tộc.
Ráng chiều tà đã chiếu xuống đầu thành, sắc trời cũng tối dần.
...
Ban đêm.
Hàn Lập theo Liễu Nhạc Nhi đi đến trước một tòa kiến trúc lớn ở nơi nào đó dưới Bát Hoang sơn.
Kiến trúc nơi đây dùng một loại vật liệu màu xanh biếc kiến tạo thành, có
phần không giống với toà thành đá màu đen kia, phong cách cũng hoàn
toàn khác nhau, đồ án linh thú hoặc phù điêu có thế nhìn thấy khắp nơi.
Ở nơi cao nhất của tòa kiến trúc màu xanh này còn có một pho tượng Cửu Vĩ Cự Hồ màu trắng đồ sộ, cao hơn một đoạn so với kiến trúc chung quanh.
Pho tượng ngẩng đầu, thét dài lên bầu trời.
Pho tượng tản mát ra một khí tức khó hiểu cực lớn, áp chế rất nhiều Chân
Linh huyết mạch trong cơ thể hắn, vận chuyển có chút không thông suốt.
"Thạch Đầu ca ca, nơi đây là trụ sở của Thiên Hồ tộc chúng ta tại Bát Hoang
sơn, pho tượng này là tượng thánh Thiên Hồ Thánh Tổ, bên trong ẩn chứa
một tia Chân Linh huyết mạch của Thánh Tổ, sẽ sinh ra một chút tác dụng
áp chế đối với những lực lượng huyết mạch tộc đàn khác, huynh thu liễm
lại Chân Linh huyết mạch trong cơ thể là được." Liễu Nhạc Nhi chú ý tới
thần sắc Hàn Lập thay đổi, vội vàng nói.
Hàn Lập nghe vậy, thầm
vận « Thiên Sát Trấn Ngục Công », thu liễm Chân Linh huyết mạch, chỉ để
lại lực lượng huyết mạch Lôi Bằng, cảm giác không thông suốt kia lập tức tiêu giảm hơn nửa.
"Thiên Hồ Thánh Tổ? Tên gọi Liễu Kỳ?" Sắc mặt Hàn Lập khẽ động, hỏi.
"Ca ca làm sao huynh biết Liễu Kỳ lão tổ? Trong Thiên Hồ tộc bây giờ cũng
không có bao nhiêu người biết lão tổ tồn tại?" Liễu Nhạc Nhi nghe vậy,
gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ngẫu nhiên nghe người ta nói qua." Hàn Lập nhìn thấy thần sắc Liễu Nhạc Nhi, trong lòng hơi
động, không nói cho Liễu Nhạc Nhi tình hình thực tế, hời hợt đáp.
"Liễu Kỳ lão tổ cũng không phải Thiên Hồ Thánh Tổ, Thánh Tổ năm đó là một
trong tám đại Chân Linh Vương, nhưng về sau vô cớ mất tích, năm đó Liễu
Kỳ lão tổ chính là tuyệt thế thiên tài Thiên Hồ tộc, có hi vọng thừa kế
tất cả lực lượng huyết mạch Thiên Hồ Thánh Tổ, trở thành Thiên Hồ Chân
Linh Vương tân nhiệm, đáng tiếc sau này lão tổ cũng vô cớ mất tích,
Thiên Hồ tộc của muội lúc này mới suy vi đến nay." Liễu Nhạc Nhi thở
dài, nói ra.
Hàn Lập nghe những lời này, sắc mặt bình tĩnh, sâu trong nội tâm lại suy nghĩ nhanh mọi thứ.
Hắn và Liễu Kỳ lão tổ gặp nhau tại Hôi giới, cùng với Hồ Tam ở chung nhiều phen, thấy được rất nhiều, nghe cũng rất nhiều.
Lúc đầu hắn vẫn cho là đã hiểu khá rõ tình hình Thiên Hồ tộc, cho nên mới
cùng Liễu Nhạc Nhi đến nơi này nghe ngóng, hiện tại xem ra, tự mình vẫn
chỉ biết tin tức vô cùng phiến diện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT