Khánh Điển nhìn bóng dáng Liễu Nhạc Nhi cùng Hóa Vũ Lân trong tay, dường như
rốt cục nhận ra thân phận của nàng, chẳng qua khi ánh mắt y nhìn lên
người Hàn Lập, ánh mắt càng trở nên âm trầm hơn.
"Vị này là bằng hữu của ta, kính mong đạo hữu nhìn tín vật và nể chút tình mọn Thiên Hồ tộc, đừng so đo chuyện không vui lúc trước, để bọn họ theo ta tiến vào
thành." Liễu Nhạc Nhi thu hồi tín vật, cười nói.
Khánh Điển nghe vậy, trên mặt lại bắt đầu lộ ra thần sắc giễu cợt, cười nói:
"Đã sớm nghe nói Thiên Hồ tộc các ngươi ưa thích Nhân tộc không rõ ràng,
bây giờ xem ra, câu nói này thật sự không nói sai. Người bên cạnh ngươi
lẫn vào Man Hoang giới vực chúng ta tất nhiên không thể cho ai biết mục
đích là gì, ngươi lại dốc hết sức bảo vệ hắn, chẳng lẽ là muốn phản lại
Man Hoang chúng tộc?"
"Lời nói ấy của đạo hữu thật không có đạo
lý, cứ như vậy quy kết lên đầu tiểu nữ, xin thứ cho ta không dám nhận."
Liễu Nhạc Nhi nghe mấy lời này, thần sắc liền hơi đổi, không nhanh không chậm trả lời.
Trong nội tâm nàng sớm đã biết rõ mức độ căm ghét Nhân tộc của Man Hoang chúng tộc. Vậy mà tên này lại vạch trần thân
phận Nhân tộc của Hàn Lập, rõ ràng là đang ép Hàn Lập vào đường chết.
Quả nhiên, lúc mọi người chung quanh nghe nói Hàn Lập là Nhân tộc, thần sắc trên mặt lập tức thay đổi, có khuôn mặt đầy hoài nghi đánh giá hắn trên dưới, có đôi mắt đầy thù hận nhìn chằm chằm vào hắn.
Ngay cả Tang Đồ và Vân Báo ở ngoài xe cũng nhìn qua với ánh mắt, thần sắc phức tạp.
Đối với thân phận Hàn Lập, trong lòng bọn họ không phải không có hoài nghi
tới, chỉ là sâu trong nội tâm không nguyện ý tán đồng thôi, một mặt bởi
thực lực hắn, mặt khác, nếu không có Hàn Lập, bọn họ căn bản không có
khả năng đến Trấn Hoang thành.
Mà ngay trước đó không lâu, Hàn
Lập còn ra tay cứu mạng, cho nên trong lòng bọn họ đối với Hàn Lập là sợ hãi, lại là kính sợ, lại cũng là cảm kích.
"Các hạ gọi là Khánh Điển? Cơm có thể ăn bừa, nói không thể nói bừa được, Chân Linh huyết
mạch trên thân thể tại hạ không giả được, dựa vào cái gì lại muốn nói ta là Nhân tộc?" Trên mặt Hàn Lập thần sắc không đổi, cười lạnh nói.
"Chuyện về huyết mạch, không phải chỉ có một phương thức là theo dòng dõi
truyền thừa, từ xưa đến nay, Nhân tộc vì tu luyện, sự tình đánh cắp
huyết mạch Yêu thú hay thậm chí huyết mạch Chân Linh cũng không hiếm
thấy. Trên người ngươi mặc dù có Chân Linh huyết mạch, không có nghĩa
ngươi thuộc Man Hoang chủng tộc chúng ta. Huống hồ vừa rồi khi nàng lấy
ra Hóa Vũ Lân, ngươi hoàn toàn không hành lễ. Bởi vậy có thể thấy, ngươi không kính sợ đối với Chân Linh Vương, tuyệt không có khả năng là Man
Hoang tộc chúng." Khánh Điển cười lạnh một tiếng, nói ra.
"Ngươi phân tích... Hoàn toàn chính xác, có mấy phần đạo lý, đáng tiếc tất cả
đều là suy đoán lung tung. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu ta là gian tế
Nhân tộc phái tới, trên tay có thể có vật này sao?" Lập nghe vậy, gật
nhẹ đầu, vừa cười vừa nói.
Đang nói, hắn lật bàn tay một cái,
hào quang trong lòng bàn tay lóe lên, một vật hoàn toàn giống như đúc
với vật Liễu Nhạc Nhi lấy ra trước đó, Hóa Vũ Lân xuất hiện ở trong tay
hắn.
"Lại một mảnh Hóa Vũ Lân..." Trong đám người có tiếng kinh hô.
"Sẽ không phải là giả a?"
"Người này chẳng lẽ cũng là người được Chân Linh Vương tín nhiệm!"
Mắt thấy việc này, một lần nữa đám người bị kinh ngạc, ngay cả Liễu Nhạc Nhi cũng hiện lên trong mắt thần sắc không ngờ.
Nhưng lần này, trong đám đông chỉ có một số người khom mình hành lễ, ngoài
ra, còn có một bộ phận tương đương không hề động đậy, tựa hồ trong mắt
mang mấy phần lo nghĩ.
"Hừ, nói đùa gì vậy! Tín vật của ngươi
nhất định là ngụy tạo, bản djch đầy đủ lấy của bahc ngoc sach, tín vật
Chân Linh Vương tổng cộng truyền đời bảy cái, sao có thể trùng hợp như
vậy, ở chỗ này đồng thời xuất hiện hai cái?" Thần sắc Khánh Điển cứng
lại, lớn tiếng nói.
"Vật này là thật hay giả, trong lòng đạo hữu chắc hẳn rõ ràng, ngươi cũng đã nói, vật này tất cả cũng chỉ có bảy
cái, thử hỏi ai lại có khả năng phỏng chế ra tín vật cả khí tức, bộ dáng đều giống nhau như đúc?" Liễu Nhạc Nhi nghiêm nghị nói.
Khánh Điển nghe lời nói ấy, hơi sững lại một lát, nhưng vẫn không tránh ra.
"Đồ vật đã cho ngươi xem qua, nếu vẫn không tránh ra thì đừng trách ta
không để ý tới mặt mũi Khánh Viên tộc các ngươi." Hàn Lập cười lạnh nói.
"Tốt! Ta muốn xem, là ngươi có thể hủy mặt mũi Khánh Viên tộc ta, hay là ta có thể vạch trần bộ mặt thật của ngươi?" Khánh Điển
giống như hạ quyết tâm, nói ra.
Hàn Lập thấy vậy, ánh mắt có chút ngưng lại, liếc mắt nhìn một vòng bốn phía.
Vừa rồi Khánh Điển cho thấy hơi sững lại ngắn ngủi, hơn phân nửa là được người nào chỉ thị âm thầm.
Sau khi người kia nhìn thấy tín vật vẫn quyết định như cũ, để Khánh Điển ra tay với mình, có lẽ hoàn toàn chắc chắn xác định thân phận Nhân tộc của mình, mà có thể làm như vậy, quá nửa là tồn tại cấp bậc Đại La.
Vừa nghĩ đến đây, Hàn Lập liền nhiều hơn mấy phần cẩn thận, đối với Liễu Nhạc Nhi truyền âm nói ra:
"Lát nữa nơi này nhất định sinh loạn, thân phận của ta rất có thể sẽ bại lộ, muội đi theo ta không an toàn, về Thiên Hồ tộc của muội trước đi, thoát thân xong ta sẽ nghĩ cách liên hệ."
"Thạch Đầu ca ca, Nhạc Nhi
bây giờ không phải tiểu nha đầu năm đó chỉ biết trốn ở phía sau huynh, yên tâm đi, kể như đánh nhau muội cũng có sức tự vệ." Không cần nghĩ,
Liễu Nhạc Nhi nhếch miệng cười một tiếng trực tiếp nói.
Hàn Lập
nghe vậy, trong lòng khẽ động, nghĩ đến phía sau nàng chính là Thiên Hồ
tộc, được xưng là một trong mười sáu đại Hoang tộc Man Hoang giới vực,
liền yên tâm mấy phần.
"Sắp chết đến nơi, còn không tự biết, nạp mạng đi!"
Khánh Điển thấy Hàn Lập và Liễu Nhạc Nhi nói chuyện thân thiết, trong lòng
càng ngập tràn ghen tỵ, trong miệng chợt quát một tiếng, xông thẳng tới.
Theo mỗi bước y bước ra, dưới chân đều hiện một vòng sáng đỏ
sậm dập dờn, toàn bộ tường thành cũng bị chấn động theo không thôi, đám
người vây quanh xem náo nhiệt rối rít lùi lại phía sau, để trống không
khu vực ở giữa chỉ còn lại hai người Hàn Lập cùng Liễu Nhạc Nhi.
Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, chỉ thấy hai mắt Khánh Điển trở nên đỏ ngầu, cả
người trần trụi lộ ra lớp da có nhiều đường vân cổ xưa màu đỏ thẫm, trên đó truyền tới từng khí tức Man Hoang khát máu.
Cùng lúc đó,
thân hình thoáng cái liền lớn lên gấp đôi, không khoa trương như Khánh
Xử, nhưng diện mạo y lại phát sinh thêm những thay đổi rõ ràng hơn, mũi
rút ngắn, miệng lồi ra, hai cái răng nanh khổng lồ trong miệng dài ra,
nhìn rất giống một con viên hầu đầu bạc, khuôn mặt dữ tợn.
Mắt thấy nó xông đến gần, hai mắt Hàn Lập đột nhiên chăm chú, cũng sải bước ra, ngăn Liễu Nhạc Nhi ở sau lưng.
Liễu Nhạc Nhi vừa định hành động gì đã cảm thấy một lực ẩn giấu nhu hòa đẩy
cơ thể nàng về phía sau, nhẹ nhàng hạ xuống bên ngoài mấy trăm trượng.
Nhìn thấy hai tay Hàn Lập bỗng giơ ra phía trước, lập tức tiếng sấm sét vang rền bốn phía, từng luồng điện màu bạc điên cuồng tuôn ra, hư không vặn
thành hai cái ngân trảo Lôi Bằng to lớn, trùng điệp đánh vào song quyền
của viên hầu đầu bạc.
"Ầm ầm..."
Giữa một hồi điện
quang tuôn trào, Thiên Sát Trấn Ngục Công trong cơ thể Hàn Lập đồng thời thi triển ra, một thân lực đạo đều dồn vào cánh tay, hai tay chợt bắt
lấy song quyền Khánh Điển, ra sức vặn một cái, liền muốn vặn nó ngã lăn
xuống đất.
Kết quả, dưới một cái vặn này, hắn liền cảm thấy thân hình đối phương vậy mà vững như bàn thạch, không nhúc nhích chút nào.
"Hừ, dám cùng ta so đấu lực đạo, thật là tự rước lấy nhục." Khánh Điển cười
lạnh một tiếng, song quyền bỗng thu lại, Hàn Lập đúng là khống chế không nổi, chỉ có thể mặc cho y rời tay.
Trong lòng Hàn Lập hơi kinh
ngạc, trong Kinh Trập Thập Nhị Biến của hắn, lực lượng Lôi Bằng hoàn
toàn không cường đại bằng Sơn Nhạc Cự Viên, nhưng cũng tuyệt đối không
yếu, vậy mà tộc nhân Khánh Viên trước mắt này lại còn hơn mình.
Không đợi hắn suy nghĩ rõ ràng, Khánh Điển liền một quyền đuổi sát tới, nhằm đầu hắn đập xuống.
Trên người Hàn Lập lóe lên điện quang màu bạc, thân hình bỗng nhiên biến mất dưới quyền Khánh Điển, rồi sau một cái chớp mắt liền vòng tới sau đầu
y.
Cùng lúc đó, tay hắn chợt sáng thanh quang, một thanh Thanh
Trúc Phong Vân Kiếm hiện ra, thân kiếm đánh vang tiếng sét, điện quang
màu vàng tuôn ra, xuyên thẳng đến gáy Khánh Điển.
Tốc độ chiêu này thực sự quá nhanh, Khánh Điển căn bản không kịp quay người.
Nhưng, miệng y quát lớn một tiếng, đường vân trên da ở gáy sáng lên hào quang, lớp da trở thành màu đỏ óng ánh trong suốt trong nháy mắt.
Chỉ nghe một tiếng nổ "Oanh", kim quang nổ tung, sáng rực rỡ!
Vô số tia điện bắn ra tung tóe, hóa thành vô số tia nhỏ bé như rắn trườn màu vàng óng, tuôn về bốn phương tám hướng.
Trong kim quang rực rỡ, bỗng truyền ra một luồng ba động cổ quái, một vòng
sáng màu đỏ như máu từ đó đột nhiên xuyên ra, tốc độ cực nhanh đánh về
phía Hàn Lập.
Hàn Lập bỗng sợ, vô ý nghịch chuyển Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể, thân hình trong nháy mắt lướt ngang đi.
Sóng ánh sáng màu đỏ như máu kia liền bay vụt qua gần sát thân thể hắn, đánh lên tường thành phía sau.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, cả mặt tường thành vì đó chấn động!
Hàn Lập chỉ thấy trên một bên bả vai mình truyền đến một cảm giác bỏng mãnh liệt, khi liếc mắt nhìn lại liền phát hiện trên đầu vai, quần áo đã
hoàn toàn rách nát, một mảng bờ vai trần trụi đỏ máu hiện ra.
Hắn ngưng thần kiểm tra liền phát hiện một tầng nham thạch nóng chảy màu đỏ tươi bám vào vai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT