Ánh mắt Hàn Lập nhìn vào ngọn lửa chỉ còn năm màu rực rỡ trên đỉnh đầu ngân diễm tiểu nhân, trong lòng nảy sinh cảm giác áy náy.
Lúc trước bị nhốt trong Cửu Long Thần Hỏa Tráo, chính Tinh Viêm Hỏa
Điểu liều mạng tiêu hao hết hai màu lửa Thất Thải Hỏa Đan Sa, mới che
chở được hắn, giúp hắn tranh thủ thời gian câu thông với bình linh rồi
đem cơ thể Xuyên Qua.
Đối với điều này, Hàn Lập có chút đau lòng, nhưng Tinh Viêm Hỏa Điểu
lại giống như không có chú ý đến, sau khi đi ra, vẫn lanh lợi, hoạt bát
trong lòng bàn tay Hàn Lập, lộ ra chút vui vẻ.
"Những cái mất đi, ngày sau nhất định bổ sung lại cho ngươi." Hàn Lập dùng tâm thần liên hệ, nói với Tinh Viêm Hỏa Điểu.
Ngân diễm tiểu nhân đứng trong lòng bàn tay của hắn, tựa như hiểu rõ lời Hàn Lập nói, gật đầu nhẹ mấy cái.
Sau đó, Hàn Lập giơ một tay lên, hư không bắt lấy khối đá đen hình
con chó kia, nhẹ nhàng khoát tay, liền đem nó bay đến giữa không trung.
Tinh Viêm Hỏa Điểu cùng hắn tâm ý tương thông, không cần lời nói,
liền tự động bay ra, hóa thành một màn lửa màu bạc, bao bọc toàn bộ khối đá đen kia.
Theo tầng tầng lửa bạc bao bọc nung khô, khối nham thạch màu đen kia
bắt đầu toát ra từng luồng khói hơi màu đen, mặt ngoài giống như băng
tinh, dần dần tan ra.
Màu đen bám trên đó càng lúc càng trở nên mờ nhạt, toàn bộ nham thạch giống như giống như bị tách ra từng lớp, từ từ lộ ra sự vật bên trong.
Ánh mắt Hàn Lập càng lúc càng nhìn chằm chằm vào nham thạch mờ nhạt, vẻ kinh ngạc trong mắt lộ rõ hơn.
Sau một lát, toàn bộ lớp đá đen bên ngoài hoàn toàn bị tan ra, hiện
ra đồ vật giống như một khối băng đá, mà trong băng đá rõ ràng là một
con thú nhỏ lông tơ màu trắng còn sống nằm cuộn mình.
Khi Hàn Lập nhìn rõ bộ dáng con thú nhỏ kia, rốt cục không kìm được kêu thành tiếng: "Tiểu Bạch. . ."
Con thú nhỏ co quắp trong băng đá kia không phải gì khác lại chính là Tỳ Hưu Tiểu Bạch đi theo Kim Đồng tới Đại Kim Nguyên Tiên Vực.
Mắt thấy Hàn Lập hình như nhận ra ấu thú, thần sắc đám người Tang Đồ đều biến đổi, ngoài ý muốn vạn phần.
Hàn Lập lại bất chấp mọi thứ, sai khiến Tinh Viêm Hỏa Điểu hòa tan
hoàn toàn lớp băng đá cuối cùng, đưa tay ôm con thú nhỏ màu trắng kia
vào lòng.
Tuy nhiên, sau khi băng đá biến mất, Tiểu Bạch vẫn như cũ, hai mắt
nhắm tịt, không có nửa điểm sinh khí, nhìn giống như một thi thể không
có sinh mệnh.
Ánh mắt Hàn Lập liếc qua trên người Tiểu Bạch, thần thức cũng dò xét quanh thân.
Lúc này, hắn mới phát hiện, Tiểu Bạch mặc dù không bị băng đá phong
ấn, thần hồn vẫn rơi vào trạng thái ngủ say như cũ, như thể bị khóa lại
bởi một lực lượng huyết mạch tự thân, lâm vào một tình trạng giả chết.
Hàn Lập biết đây là Tiểu Bạch đã kích phát một cơ chế bảo hộ bản
thân, trong lòng thầm bớt đi mấy phần lo lắng, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên làm như thế nào để nó tỉnh lại.
Tinh Viêm Hỏa Điểu thấy bộ dáng Hàn Lập như vậy, cũng không quấy
rầy, chủ động hạ xuống đầu vai hắn, hào quang lóe lên rồi biến mất không thấy đâu.
Hàn Lập thoáng chốc tỉnh táo lại, thi triển Luyện Thần Thuật, dùng
một loại bí thuật tiến nhập vào thức hải Tiểu Bạch, ý định làm nó tỉnh
lại.
Tuy nhiên, sau khi hắn tiến vào trong thức hải Tiểu Bạch lại chỉ phát hiện một màu đen kịt, căn bản không nhìn thấy cái gì.
Hơn nữa Hàn Lập còn cảm thấy, ở trong bóng tối tĩnh mịch này, hình
như còn có một lực lượng kỳ dị dẫn dắt sợi thần niệm của hắn, khiến càng sâu vào trong bóng tối lại càng đi vòng quanh.
Cảnh giác, Hàn Lập vội vàng thu hồi bí thuật, rút lui khỏi không gian bên trong thức hải Tiểu Bạch.
Sau một chút do dự, hắn thúc giục Luyện Thần bí thuật một lần nữa.
Lần này không trực tiếp tiến vào thức hải Tiểu Bạch, mà thử thông qua
liên hệ tâm thần từng có giữa bọn hắn, thức tỉnh Tiểu Bạch.
Thế nhưng, khi thần thức hắn tập trung trên thân Tiểu Bạch, Hàn Lập
đột nhiên phát hiện bốn phía tối sầm lại, vậy mà lại giống như trong
thức hải Tiểu Bạch trước đó, bốn bề đều rơi vào một màu đen kịt.
Khi hắn còn đang kinh nghi bất định, trong bóng tối hư không bỗng có
quang mang lưu chuyển, hai con ngươi khổng lồ hiện ra lóe lên quang mang lưu ly, từ đó ném ra ánh mắt lạnh nhạt, hờ hững nhìn Hàn Lập.
Hàn Lập chưa kịp biết rõ chuyện gì xảy ra, thần thức đã cảm thấy dồn nén đau đớn, Luyện Thần bí thuật bị gián đoạn, tỉnh lại.
"Tại sao có thể như vậy. . ." Trong lòng Hàn Lập kinh ngạc không thôi, thì thào nói ra.
"Thế nào, có thể cứu tỉnh nó hay không?" Tang Đồ hỏi.
"Con thú này chính là bạn cũ của ta, vừa rồi không biết tại sao, thức hải của nó là một vùng tăm tối, thần niệm của ta đi vào, bên trong liền có hai con mắt lưu ly chăm chú nhìn ta, căn bản không có cách nào đánh
thức nó dậy." Hàn Lập lắc đầu, chậm rãi nói ra.
"Thức hải tăm tối, con mắt lưu ly. . . Con thú này chẳng lẽ là một
trong Viễn Cổ Man Hoang Bát Vương, huyết mạch hậu duệ Mặc Nhãn Tỳ Hưu?"
Vân Báo nghe vậy, thần sắc biến đổi, cả kinh kêu lên.
Tang Đồ nghe vậy, thần sắc cũng thay đổi.
"Mặc Nhãn Tỳ Hưu?" Hàn Lập nghi ngờ nói.
"Trong truyền thuyết, bộ tộc Mặc Nhãn Tỳ Hưu có thần thông linh mục
cường đại nhất thế gian, bọn chúng thông qua một đôi Lưu Ly Mặc Nhãn có
thể nhìn thấu căn nguyên bản chất của huyễn tượng, có thể nhận biết Chư
Thiên sinh ra Tiên Thiên dị bảo. Thậm chí nghe nói, hai mắt chúng có thể nhìn thấu hư vô mờ mịt của luân hồi mệnh số." Vân Báo giải thích nói
ra.
Hàn Lập nghe vậy, thần sắc lấy làm lạ, lúc trước Tiểu Bạch quả thật
có thần thông phát hiện bí cảnh chứa bảo vật, chỉ là còn lâu mới được
như Vân Báo nói hàm hồ, về phần nhìn thấu huyễn thuật gì, luân hồi gì,
thì càng là lời nói vô căn cứ.
"Không chỉ như vậy, hai mắt Mặc Nhãn Tỳ Hưu còn có thể liên thông với một không gian kỳ dị, thời điểm tu vi đủ cường đại, một ánh mắt liền có thể hút địch nhân vào trong, nếu không có thực lực vượt trội thì hy
vọng thoát ra khỏi không gian kia chỉ là xa vời." Vân Báo tiếp tục nói.
"Trong bụng Tiểu Bạch quả thực có một không gian đặc biệt như vậy, có thể ngăn ngoại giới dò xét, lúc thu lấy người khác cần há miệng nuốt,
chứ chưa từng thấy liên quan gì với con mắt." Hàn Lập trầm ngâm một lát
rồi nói.
"A, hình như năm xưa cũng chính bởi thần thông bộ tộc Mặc Nhãn Tỳ Hưu quá mức kỳ dị, sau khi vị Chân Linh Vương Mặc Nhãn Tỳ Hưu đại nhân kia
mất tích, cả một tộc đàn liền bị tai hoạ ngập đầu, đến nay cực hiếm thấy tồn tại hậu duệ huyết mạch. Nếu chúng ta mang nó tới Bát Hoang sơn,
nhất định được toàn bộ Man Hoang chúng tộc coi là trân bảo. Ở đó, Chân
Linh Vương đại nhân nhất định có thể cứu tỉnh nó." Tang Đồ ung dung thở
một tiếng, nói ra.
Hàn Lập nghe vậy, trong mắt lóe lên chút do dự.
Hắn vốn định tìm một chỗ lẳng lặng bế quan, chờ đến khi tu luyện có
thành tựu, có thể tiến giai đến Đại La sơ kỳ, đồng thời khi khôi phục
Thời Gian đạo văn liền lập tức tiến về Đại Kim Nguyên Tiên Vực ẩn nấp,
chờ Luân Hồi điện hành động.
Nhưng giờ hắn đánh bậy đánh bạ lại gặp Tiểu Bạch, không thể không cân nhắc.
Sau khi suy nghĩ một lát, Hàn Lập vẫn quyết định cứu Tiểu Bạch trước, chờ lúc Tiểu Bạch tỉnh lại, hỏi thăm qua sự tình Cửu Nguyên quan, lại
hành động theo Luân Hồi điện, cơ hội để hắn cứu Kim Đồng ra càng nắm
chắc hơn chút.
"Nếu chỉ đi Bát Hoang sơn mới có thể cứu Tiểu Bạch, ta sẵn lòng cùng các ngươi hộ tống nó đến đấy." Hàn Lập nói ra.
Tang Đồ và Vân Báo nghe vậy, thần sắc đều thay đổi.
"Có bộ tộc Ngân Giác Tê bọn ta hộ tống là đủ." Tang Đồ nói ra trước.
Vân Báo thì hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Dù sao Tiểu Bạch được bộ tộc Ngân Giác Tê tìm thấy, bây giờ cũng đang đặt chân ở bộ tộc Ngân Giác Tê.
"Tang Đồ thủ lĩnh, ta hỏi một chút, ngươi dự định di chuyển cùng cả
tộc, hộ tống Tiểu Bạch đi Bát Hoang sơn sao?" Hàn Lập thấy vậy, thần sắc không thay đổi, mở miệng hỏi.
"Cái này. . . Dĩ nhiên không phải, chỉ mang một vài kiện tướng đắc lực là được.." Tang Đồ hơi chần chừ, nói ra.
"Nếu như vậy, ngươi mang tất cả chiến lực trọng yếu của tộc chúng đi, những người còn lại tự lo thế nào? Tất cả chiến lực chính của bộ tộc
Vân Báo đều ở nơi này." Hàn Lập khẽ nhíu lông mày, cười hỏi.
Lời hắn vừa dứt, Tang Đồ liền hiểu rõ ý tứ trong chớp mắt, trên trán không khỏi chảy giọt mồ hôi lạnh.
Nếu gã thật sự làm vậy, không chờ gã mang vinh quang về cho bộ lạc từ Bát Hoang sơn, bộ tộc Vân Báo bị ép bất đắc dĩ, nhất định sẽ tiên hạ
thủ vi cường, chém tận giết tuyệt tất cả tộc chúng bộ lạc còn ở lại của
gã.
Đến lúc đó, cho dù gã có công hộ tống huyết mạch Bát Vương, nhận được phong thưởng của Bát Hoang sơn đi nữa thì tộc nhân của gã cũng chẳng có ở đây.
"Ta nguyện cùng tộc Vân Văn Hổ hộ tống Tiểu Bạch trở về Bát Hoang sơn." Tang Đồ từ đáy lòng nói ra.
"Không chỉ như thế, khi các ngươi rời đi, hai bộ lạc rắn mất đầu,
thời gian về sau, khó tránh khỏi để lộ tin tức, sợ rằng bị những bộ lạc
khác dòm ngó. Cho nên, các ngươi không những phải vứt bỏ hiềm khích lúc
trước, không xâm phạm lẫn nhau, còn cần một ra tay trợ giúp vào thời
khắc gặp nạn. Như vậy mới có thể đảm bảo hai bộ lạc đều có thể tiếp tục
duy trì lâu dài. bản dịch sớm nhất thiên hà tại bbạch ngọc sách" Hàn Lập tiếp tục nói.
Đồ Tang và Vân Báo nghe vậy, trên mặt đều lộ thần tình hơi khó xử.
Tình hình đám người còn lại trong trướng cũng đều không khác biệt
lắm, vạn năm oán hận chất chứa, đâu thể nào gặp nhau cười một tiếng liền hoàn toàn biến mất?
Hai bộ lạc này dĩ nhiên sẽ không vì một vài câu nói của Hàn Lập mà từ bỏ hận thù, cứ thế hòa hảo như lúc ban đầu.
"Thật ra các ngươi cũng không cần quá khó xử, không phải muốn các
ngươi vĩnh viễn như vậy, chỉ cần duy trì đến khi các ngươi tham gia xong Bát Hoang sơn Huyết Tự đại hội trở về, đến lúc đó, các ngươi muốn chiến muốn hòa, đương nhiên muốn làm gì cũng được." Hàn Lập cười cười, nói
ra.
Tang Đồ cùng Vân Báo nghe vậy, trầm mặc thật lâu, cuối cùng đồng thời gật đầu nhẹ, nói:
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm, liền theo tiền bối lời nói."
"Không cần gọi tiền bối gì, gọi ta một tiếng Thạch Mục, hoặc Thạch
đạo hữu là được. Đúng rồi, Huyết Tự đại hội các ngươi nói tổ chức vào
lúc nào?" Hàn Lập hỏi lại.
"Thời điểm ba mươi năm trước tuyên bố là trong vòng trăm năm, đến nay còn không đến bảy mươi năm. Lần này đi Bát Hoang sơn đường xá xa xôi,
thời gian không quá dư dả, chúng ta cũng nên xuất phát sớm." Tang Đồ mở
miệng nói ra.
"Vậy các ngươi mau chóng trở về tộc, an bài tốt sự vụ trong tộc, chọn lựa tốt người ngựa đi hộ tống, ít ngày nữa chúng ta xuất phát." Giờ
phút này, Hàn Lập nghiễm nhiên trở đã thành thủ lĩnh cộng đồng hai bộ
lạc, hạ lệnh xuống.
"Được." Tang Đồ cùng Vân Báo đồng thanh lên tiếng.
Sau đó hai người rời đi, Tang Đồ liền phân phó, lấy doanh trướng nơi
đây làm chỗ ở tạm thời của Hàn Lập, bất kỳ ai nếu không được đồng ý sẽ
không được tùy ý tới gần.
Hàn Lập ngồi mình trong trướng một lát, đưa tay vung lên, mở ra Hoa Chi Động Thiên.
Sau đó, hắn ôm Tiểu Bạch lên, cất bước vượt qua quang môn màu bạc, đi vào lầu trúc trong Động Thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT