Đạo Dận Chân Nhân chậm rãi nuốt xuống một viên đan dược màu vàng, đại khái áp chế thương thế, đưa mắt nhìn về phía Văn Trọng.
Điều khiến người khác bất ngờ chính là: tính cách y vốn nóng nảy, hơn nữa
lại ghét ác như cừu, nhưng ánh mắt lúc này không mang theo quá nhiều vẻ
trách cứ, mà đa phần là sự thương cảm.
Thân hình Đạo Dận Chân
Nhân đột nhiên mơ hồ nhòe đi rồi biến mất tại chỗ, tiếp đó, trong nháy
mắt đã xuất hiện sau lưng Văn Trọng.
Văn Trọng dường như đã phát hiện ra dị biến, năm ngón tay cong cong biến thành trảo móc ngược về
phía sau, chộp vào ngực Đạo Dận Chân Nhân.
Nhưng người đứng sau lưng Văn Trọng đã kịp thời tung chưởng chặn đứng một chiêu này, đè chặt cánh tay kia, bẻ ngoặt xuống dưới.
Văn Trọng cảm thấy cánh tay mình như bị lực lượng ngàn cân đè xuống, cả
người không tự chủ được mà bổ nhào về phía trước, ngã dúi dụi trên mặt
đất.
Đạo Dận Chân Nhân thuận thế cúi người, giơ cánh tay còn lại điểm về phía tai phải họ Văn một chút, từ đầu ngón tay liền xuất ra một đạo tinh quang như cương châm mau chóng chui vào hộp sọ Văn Trọng.
Văn Trọng vẫn đang không cam tâm cố sức giãy giụa thì đột nhiên khựng lại
như vừa bị sét đánh, thân hình trong nháy mắt cứng đờ, trực tiếp ngất
đi.
Lôi Ngọc Sách trông thấy một màn như vậy, ánh mắt tuy có chút ngưng trọng, nhưng rồi cũng yên tâm thả lỏng tâm tư.
Nhưng ngay sau đó, họ Lôi đột nhiên biến sắc, nhìn về phía biên giới tế đàn trước đó đã bị nghiền nát với vẻ khiếp sợ.
Chỉ thấy ở khu vực đó thình lình xuất hiện một mảng sương mù đen kịt, lưu
chuyển bất định như một cơn gió lốc, rất nhanh đã tạo thành một vòng
xoáy phong bạo màu đen cao hơn trượng, ở trung tâm lốc xoáy còn liên tục tản ra một loại ba động khí tức vô cùng mạnh mẽ.
Đừng nói là
Lôi Ngọc Sách, ngay cả kẻ có thần thức cường đại và suy nghĩ kín đáo như Hàn Lập cũng chẳng hề hay biết màn sương đen kia xuất hiện từ lúc nào.
Vòng xoáy màu đen vận chuyển ngày một nhanh, liên tục hấp thu khói đen từ
bốn phía, hào quang màu đen tỏa ra càng ngày càng đậm đặc.
"Hô..."
Thanh âm chớp nhoáng vừa vang lên, tất cả khói mù rốt cuộc đã ngưng tụ xong, gió xoáy cũng theo đó ngừng lại.
Bên trong ô quang nồng đậm thấp thoáng thân ảnh của một nam tử lưng hơi còng.
Ánh mắt Hàn Lập ngưng trọng, cẩn thận dò xét nam tử mới hiện thân kia, hắn
phát hiện người kia có làn da âm u đen như mực, nổi bật trên khuôn mặt
là cặp mắt vô cùng quái dị, trong đó, đồng tử mắt trái lấp lóe ánh tím,
bên trong dường như có tinh vân màu tím xoay tròn, đồng tử mắt phải lóe
lên ánh sáng xanh lục, bên trong là một mảnh Hỗn Độn, thoạt nhìn tựa như một lớp màng trên mắt, có chút vẩn đục.
Ngũ quan nam tử này sắc sảo rõ ràng, sống mũi cao thẳng, làn môi sắc mỏng, thực tế hẳn phải là
một trung niên nam tử tướng mạo tuấn lãng phong lưu, có điều mái tóc gã
lại vừa xám trắng lại vừa quăn, lòa xòa phủ lên hai vai, râu ria quanh
miệng tua tủa rậm rạp, đại thể giống như một lão giả ngoại ngũ tuần lôi
thôi lếch thếch.
Nam tử sau khi hiện thân lập tức gập người co
rút lại, hai tay bó gối, ngồi xổm tại chỗ quờ quạng lung tung, miệng mấp máy liên tục dường như đang lẩm bẩm cái gì mơ hồ không chút rõ ràng,
cũng không cách nào phân biệt.
Cả đám người ai nấy bốn mắt nhìn
nhau, vẫn chưa minh bạch chuyện gì đang xảy ra, thì sau lưng trung niên
nam tử bỗng nhiên tỏa hảo quang âm u, sau đó từ từ xuất hiện một vòng
xoáy màu đen lớn như cái chậu rửa mặt.
Đám người Hàn Lập thấy
thế, ban đầu chỉ đơn giản là cảm thấy cổ quái một chút, nhưng chỉ một
lát sau, sắc mặt từng người một bắt đầu xuất hiện biến hóa, từng người
một trợn tròn hai mắt, khuôn mặt lộ ra vẻ khó tin.
Chỉ thấy tại
mi tâm mỗi người, không một ai ngoại lệ, đều nhiều ra một đám tinh ti
màu đen dường như có sinh mạng, ở giữa không trung vặn vẹo một chút rồi
đột nhiên bắn ra, lao thẳng về phía vòng xoáy trên lưng nam tử, ngay cả
mấy cỗ thi thể yêu ma đã chết cũng không ngoại lệ.
Tại thời điểm tinh ti từ mi tâm bay ra, Hàn Lập liền tung ra một chưởng, ý đồ thu lấy vật đó rồi cẩn thận xem xét một phen, kết quả là đám tinh ti kia lập
tức hư hóa, trực tiếp xuyên qua lòng bàn tay hắn mà bay đi, không để lại bất cứ cảm giác gì.
Gần như cùng lúc với dị biến vừa xảy ra bên trong tháp, đám trưởng lão đệ tử các phái đang tụ tập bên ngoài Tuế
Nguyệt, một mảng lớn mênh mông đen sì, tuần tự phân bổ nơi trú quân
đóng quân chờ đợi những người của tông phái bọn họ tiến vào trong tháp
quay trở về.
Bởi Lôi Ngọc Sách dẫn đầu mọi người đi vào trong
tháp đã lâu ngày, khó tránh khỏi mọi người ở bên ngoài chờ đợi thấp thỏm không yên, việc phân chia nơi trú quân khiến cho xung đột bộc phát
thậm chí đã xảy ra vài cuộc tranh đấu, rốt cuộc mấy tên trưởng lão vẫn
phải ước thúc đám đệ tử, khiến cho mọi việc tạm thời lắng xuống.
Hiện bên ngoài tháp đã sắp hoàng hôn, phần lớn đệ tử các phái đã trở lại
doanh phòng đả tọa tu hành, nhưng vào lúc này, thân thể ai nấy đều xuất
hiện một chút biến hóa cổ quái, từ trên đỉnh đầu mọi người đều có một
chút tinh ti màu đen bắn ra.
Chỉ thấy vô số tinh ti màu đen hội
tụ ở trên trời, tạo thành một đám mây đen bay vào trong Tuế Nguyệt Tháp, rồi hư hóa một hồi sau đó biến mất vô ảnh vô tung.
Mọi người
trong doanh trại nhao nhao lao ra ngoài đuổi theo đám mây tinh ti màu
đen, chứng kiến đám mây tinh ti biến mất không chút dấu vết, từng người
một đều mang vẻ mặt cổ quái, cùng một bụng đầy nghi hoặc trở về, ai cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra.
Nhưng không lâu
sau đó đã có không ít người bắt đầu nhao nhao rút lui khỏi nơi trú
quân, mau chóng tản ra bốn phương tám hướng.
Thân thể lũ yêu ma
còn sót lại ở tất cả các tầng không gian bên trong Tuế Nguyệt Tháp giờ
phút này cũng xuất hiện dị trạng tương tự, con nào con nấy đều có tinh
ti màu đen bắn ra, mau chóng tan biến giữa hư không.
Những tinh
ti này bất luận đến từ đâu cũng chỉ có một cái đích duy nhất, tất cả đều chui vào trong Tuế Nguyệt Tháp, rồi bị vòng xoáy âm u trên lưng nam tử
trung niên tóc tai bù xù kia cắn nuốt.
Hàn Lập liên tục quan sát hư không, mắt thấy tinh ti màu đen lũ lượt xuyên qua cấm chế đại điện
và các vách tường rồi hội tụ trên người nam tử trung niên kia, trong
lòng không khỏi dấy lên một loại cảm giác khác thường.
Tại thời
điểm tinh ti màu đen kia ly thể, hắn cũng cảm giác được nơi thức hải
dường như thiếu mất chút gì, giống như món đồ tốt bấy lâu vẫn một mực
giấu diếm, bảo quản cuối cùng lại bị kẻ khác lấy đi.
Nhưng càng quỷ dị ở chỗ Hàn Lập căn bản không hề nhận biết thức hải của mình từ khi nào thì có thêm một sợi tinh ti?
Luyện Thần Thuật của hắn vậy mà không thể mảy may dò xét vật này.
Thực tế không chỉ mình Hàn Lập có nghi hoặc cái này, dường như tất cả mọi
người có mặt ở đây lúc này đều có cảm giác khó hiểu giống như hắn.
Trước khi những tinh ti kia ly thể, bọn họ không phát hiện được gì, mà sau
khi những tinh ti kia biến mất, cả đám mới nhao nhao phát hiện tâm cảnh
chính mình lúc trước có chút không đúng.
Chỉ là nhất thời ai cũng đều nghĩ mãi nhưng rốt cuộc vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Trong lúc ai nấy đều đang kinh nghi, vòng xoáy âm u trên người gã nam tử
trung niên kia đã biến mất, cả người gã dường như vừa thức tỉnh sau một
giấc ngủ vô cùng dài, chậm rãi đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi rồi ngoác miệng ngáp một cái thật to.
Nhưng quan trọng hơn là khí tức của gã đã tăng vọt vô số lần, tu vi đã tiếp cận Đại La đỉnh phong, mỗi lần
giơ tay nhấc chân dường như đều khiến hư không chịu ảnh hưởng, nhộn nhạo run rẩy từng cơn.
Gã ngáp xong thì hạ tay xuống, khí thế kinh
thiên kia mới từ từ thu liễm, bộ dáng toàn thân không còn nửa điểm dị
trạng, thoạt nhìn vô cùng giống như một kẻ điên rách rưới tầm thường.
Nhưng khi gã xoay người lại, hoàn toàn đối diện với đám người, sắc mặt Đạo
Dận Chân Nhân lập tức đột biến, kinh sợ kêu lên thất thanh:
"Là Đại Hắc Thiên lão ma…"
Đám Lôi Ngọc Sách nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi tới cực điểm.
"Các ngươi là người phương nào…"
Nam tử trung niên mà Đạo Dận Chân Nhân vừa gọi là Hắc Thiên lão ma chợt đưa tay gãi gãi đầu, vừa mở miệng nói nửa câu đã bị tầng tầng lớp lớp hỏa
diễn kim sắc từ trên trời giáng xuống đầu, cả người bị đánh ngã lăn ra
đất, nhanh chóng lún sâu.
Liệt diễm màu vàng hừng hực thiêu đốt, phảng phất mang theo lực lượng ngàn quân, khiến mặt đất rung động "ken
két…", rồi nhanh chóng nứt toác tạo thành những khe sâu hun hút nhìn
thấy mà giật mình.
Hàn Lập nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy phía trên Tuế Nguyệt Thần Đăng đang cuộn lên một chút tơ máu đỏ thẫm, rõ ràng là
Đạo Dận Chân Nhân đang thiêu đốt tinh huyết bản thân, tận lực thúc giục
uy năng của Thần Đăng, đánh cho Hắc Thiên Ma Tổ lún sâu vào lòng đất.
"Ầm… ầm… ầm…" một chuỗi âm thanh sụp đổ kéo dài, sau đó từ từ thu liễm.
Bên trong đại điện, toàn bộ sự chú ý của mọi người đều tập trung vào chỗ
mặt đất vừa sụp xuống, nơi đó hiện đang có sóng nhiệt cuồn cuộn tỏa ra,
khí tức của kẻ bên trong bỗng nhiên biến đổi đến mức khó tin.
"Ai ôi…"
Mọi người còn đang nghi hoặc thì từ dưới hố sâu chợt vọng lên tiếng thở dài.
Ngay sau đó, một thân ảnh bỗng nhiên bay ra như quỷ mị, để lại giữa không
trung một vệt tàn với tư thế vô cùng quỷ dị, chỉ trong tích tắc đã nhẹ
nhàng đáp xuống trước mặt Đạo Dận Chân Nhân.
Đạo Dận Chân Nhân
vốn đã tập trung mười phần tinh thần, không dám buông lỏng mảy may, sớm
đã hoàn thành pháp quyết rồi cấp tốc đánh ra.
Chỉ nghe "Hô" một tiếng!
Tuế Nguyệt Thần Đăng bên kia kịch liệt chấn động, từng cánh sen vàng tỏa ra kim quang mãnh liệt, lần lượt từng đoàn hỏa diễm kim sắc bắn ra như
thiên nữ tán hoa, tụ lại ở giữa không trung tạo thành một mảnh Hỏa Vũ
Phi Hoa đánh về phía Hắc Thiên Ma tổ.
Lão ma thấy thể nhưng
không tránh không né, trực tiếp nghênh đón quầng lửa, song quyền liên
tiếp vung lên kèm theo ô quang sền sệt, hai tay cấp tốc nâng hạ như đang bằm tỏi, từ nắm đấm liền phóng ra có vô số quyền ảnh màu đen.
Chỉ thấy quyền ảnh rợp trời trực tiếp đánh lên Hỏa Diễm Phi Hoa, dấy từng
trận nổ mạnh "Ầm ầm", đăng diễm vốn rực rỡ vô cùng lại dễ dàng bị đánh cho tan tác.
Sau khi ánh lửa tan đi, lại có một mảnh hào quang
ngũ sắc huyền ảo đánh tới, chính là đại trận Ngũ Hành Yên Không phát
động lần thứ hai, toàn bộ công kích đổ hết lên đầu Hắc Thiên Ma Tổ.
"Cút…"
Giọng nói của Lão Ma hơi khàn khàn, mang theo ý tứ không kiên nhẫn, một mạch
xông vào giữa hào quang ngũ sắc, thân hình lão lập tức vỡ vụn, biến
thành một đám khói màu đen..
Nhưng Đạo Dận Chân Nhân còn chưa
kịp thả lỏng tâm thần, thì đám khói đen quỷ dị kia đã nhẹ nhàng áp sát
và liên tục ngưng tụ, từ trong sương mù đột ngột phóng ra một bàn tay,
trực tiếp giáng một chưởng vào giữa ngực Đạo Dận Chân Nhân.
"Ầm…"
Toàn bộ sương mù chưa ngưng thực đột nhiên xông lên, Đạo Dận Chân Nhân chỉ
kịp kêu thảm một tiếng, rồi bị đánh bay cả người ra ngoài.
Sau đó, tất cả khói đen mới chính thức ngưng tụ, thân hình Hắc Thiên Ma Tổ một lần nữa phục hồi nguyên trạng.
Đạo Dận chân nhân trước đó đã thụ thương không nhẹ, giờ lại nhận thêm trọng kích của Lão Ma, thân thể giống như đã rét vì tuyết lại thêm lạnh vì
sương, sau khi ngã xuống đất lập tức thổ ra mấy ngụm máu tươi, rồi trực
tiếp hôn mê.
Cả đám Hàn Lập chứng kiến một màn vừa rồi lại càng hoảng hốt khiếp sợ.
Lão Hắc Thiên Ma Tổ này không sợ hãi hỏa diễm của Thần Đăng đã đành, lại có thể hứng trọn công kích cường đại của đại trận Ngũ Hành Yên mà chẳng
mảy may thụ thương.
Kỳ Ma Tử nhíu mày, thầm nghĩ bản thân không thể nào làm được như vậy.
Sau khi đánh trọng thương Đạo Dận Chân Nhân về sau, Hắc Thiên Ma Tổ cũng
không lập tức đuổi giết, mà đảo mắt nhìn quanh một hồi, Lão Ma nhìn chằm chằm nhìn về phía Tuế Nguyệt Thần Đăng, thứ đã trấn áp lão vô số năm,
bất chợt thò tay gãi gãi đầu, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.
Lôi Ngọc Sách tuy muốn cứu chữa Đạo Dận Chân Nhân, nhưng lại lo lắng sẽ
khiến Hắc Thiên Ma Tổ đại nộ, nhất thời cả người toát mồ hôi lạnh, nghĩ
đi nghĩ lại vẫn là không dám hành động lỗ mãng, rất sợ chọc giận đối
phương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT