"Xem ra hai vị đạo hữu cũng chú ý. Bản đồ lúc trước nhìn như không có
vấn đề gì nhưng rõ ràng là có ý đồ không vẽ các hòn đảo nằm bên trên các con sông lớn chảy qua vì địa đồ công khai bán ra trong thành đều không
có đánh dấu những dòng nước này, mà bản thân chúng ta đi cùng nhau, thấy được rõ ràng có rất nhiều trường giang đại hà. Ta cũng đều đã đánh dấu
lên." Hàn Lập cười cười, nói ra.
Những người khác nghe chuyện đó, nhao nhao như có điều gì suy nghĩ, rồi một lần nữa nhìn về phía địa đồ kia.
Quả nhiên như Hàn Lập nói, địa đồ tuy rằng tường tận nhưng mà có rất ít
dòng chảy của các con sông, mặc dù có thì cũng chỉ là một ít con sông
nhỏ.
Ánh mắt mọi người khi trước đều bị hấp dẫn bởi những thành trì nên không chú ý tới điểm ấy.
"Mấy ngày nay đến mỗi một thành trì, ta đều góp nhặt một ít tư liệu hoàn
cảnh địa lý trên đảo, nhất là một ít địa đồ cổ xưa. Cuối cùng đã tìm
được một ít tư liệu về dòng chảy của các con sông lớn." Hàn Lập nói qua, đưa một ngón tay ra.
Bên trên Thủy kính nhấp nháy quang mang, một vài khu vực trên bản đồ hiện ra từng con sông lớn.
"Điều này là..." Mọi người nhìn Thủy kính, liền biến sắc.
"Bởi vì thời gian vội quá, ta chỉ thu thập được tư liệu dòng chảy có thế
thôi. Cái gọi là “nhìn cây thấy rừng” thì chư vị cũng phát hiện rằng
những thành Hồng Nguyệt mà chúng ta đi ngang qua thì các thành trì lớn
đều tọa lạc tại phụ cận các dòng chảy lớn. Mấy ngày nay ta tự mình chứng kiến cũng kiểm chứng điều này là đúng." Hàn Lập chậm rãi giải thích.
Những người khác hồi tưởng mấy tòa thành trì đã đến lúc trước, xác thực mỗi
một tòa đều ở phụ cận sông lớn hoặc hồ nước. Giờ phút này, chỗ Thành
Hồng Nguyệt mà mọi người đang đứng cũng thế.
"Cái này cũng không
có gì đâu. Gần đại giang đại hà thì vận chuyển tự nhiên tiện lợi nhiều
hơn. Không chỉ ở đảo Hồng Nguyệt mà ở một ít hòn đảo khác, thành trì lớn cũng đều được tính toán xây ở phụ cận sông lớn." Giao Thập Tam nói ra.
“Tuy nói như thế, bất quá ta vừa mới thi triển Thuật mê hồn với chưởng quầy
buôn bán điển tịch ở thành này. Từ đó được biết một tin tức là ở trên
đảo bất luận điển tịch gì đều nghiêm cấm vẽ hướng các dòng chảy hội tụ.
Vả lại mệnh lệnh này là của Thánh chủ, chính là Công Thâu Hồng tự mình
phát ra, hiển nhiên nhằm che giấu điều gì." Hàn Lập tiếp tục nói.
"Điều này..." Khẩu khí Giao Thập Tam trì trệ lại.
"Mặc dù không biết vì sao vị Hồng Nguyệt đảo chủ này phải làm như thế nhưng
ta đã vẽ ra hướng dòng chảy của những con sông phân bố này hội tụ. Chỗ
giao hội của tất cả dòng chảy là nơi đây." Hàn Lập chỉ ngón tay hướng
đến một tòa thành trì trên bản vẽ.
Chỗ đó, đúng là Thành Hồng Nguyệt ở Khôn Châu.
"Những thứ này đều chỉ là phỏng đoán mà thôi. Ngươi có thể xác định tên Công
Thâu Hồng là ở chỗ đó không?" Giao Nhị Thập Ngũ nghi ngờ nói.
"Tại hạ tự nhiên không dám khẳng định. Bất quá chúng ta cũng chẳng có đích
đến để tìm kiếm y, không bằng đến nơi đây xem trước, khả năng cũng lớn
hơn một chút." Hàn Lập chậm rãi nói ra.
Bờ môi Giao Nhị Thập Ngũ giật giật, tựa hồ muốn phải phản bác vài câu nhưng rồi lại không tìm thấy lời để bác bỏ.
"Nói rất có lý! Đạo hữu Giao Thập Ngũ, nhờ ngươi phát hiện điểm này, nếu
không chúng ta đến bây giờ còn mù mịt, không thấy manh mối." Giao Cửu
cười ha ha một tiếng, vỗ tay nói.
Sau khi cùng nhau hành động, gã luôn luôn cảm giác bị Giao Bát chèn ép, giờ phút này rốt cuộc đã hãnh
diện, tâm tình trở nên khoan khoái, dễ chịu.
"Không sai, thật sự
nếu tìm khắp một lượt hơn hai mươi tòa thành Hồng Nguyệt thì chỉ sợ đến
lúc đó Công Thâu Hồng đã sớm nhận được tin tức, không biết trốn đi đâu!" Giao Thập Lục cũng hơi tự đắc nói ra.
"Hai vị quá khen, chỉ ngẫu nhiên phát hiện ra mà thôi." Hàn Lập khiêm tốn cười cười.
"Đạo hữu Giao Thập Ngũ suy đoán rất có lý, chúng ta lập tức đi Khôn Châu."
Giao Bát trầm mặc một chút, rồi cũng cười hắc hắc nói.
...
Mấy ngày sau, trong một đêm.
Trên không một mảnh rộng lớn bình nguyên ở trung tâm đảo Hồng Nguyệt, hai
đạo độn quang vừa thô vừa to phá rách bầu trời đêm lao xuống phía dưới
một cánh rừng giáp ranh.
Quang mang thu lại, hiện ra hai chiếc
phi thuyền có hình dạng khác nhau. Từ phía trên, sáu bảy đạo nhân ảnh đi xuống, từng người đội trên đầu mặt nạ thú cổ quái. Đúng là đám người
Hàn Lập.
"Phía trước chính là thành Hồng Nguyệt ở Khôn Châu rồi,
xem ra trong thành tựa hồ cũng đang tiến hành nghi thức Triều Thánh."
Giao Bát đưa tay chỉ hướng xa xa trong màn đêm, mở miệng nói.
Hàn Lập theo phương hướng tay gã chỉ, nhìn thấy một tòa thành trì cực lớn
sừng sững, đèn đuốc sáng choang, cách ngoài mười dặm trong đêm tối.
Khắp nơi trong thành lóe lên hỏa đăng đỏ ngầu, quang mang toả rọi lên trên
tầng mây của bầu trời đêm, nhuộm một màu đỏ ngầu, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Bên ngoài cả tòa thành trì bao phủ màn hào quang của một
tầng cấm chế màu xanh lam nhưng dưới ánh đèn đuốc chiếu rọi, màu sắc có chút biến đổi, ẩn ẩn vẻ hơi đỏ sậm.
"Kích thước tòa thành này
không nhỏ, xem ra thực sự có thể là hang ổ của Công Thâu Hồng rồi." Ánh
mắt Giao Cửu chớp động một cái, chậm rãi nói ra.
"Không nên chậm trễ, vào thành đi. Giống như trước, sau khi vào thành, chư vị chớ dùng thần thức ở phạm vi rộng." Giao Bát nói.
Nghe lời này của gã, Giao Cửu tự nhiên là lựa chọn bỏ qua, còn những người khác thì nhẹ gật đầu, yên lặng, không nói gì thêm.
Sau một lát, mọi người lấy mặt nạ ra đổi dung mạo, rồi đều đổi sang mặc áo
choàng màu đen dạ hành, trầm mặc tiến đến phía thành Hồng Nguyệt.
Lúc này tại thành Hồng Nguyệt ở Khôn Châu, cửa thành bốn phía đều mở rộng.
Trong thành trên tuyến đường chính yếu đi thông trung tâm quảng trường,
hai bên đều treo từng chiếc từng đèn lồng màu lửa đỏ, khiến cả tòa
thành trì được chiếu rọi một mảng sáng ngời.
Trên con đường ngoài bốn phía cửa thành, có mấy người thưa thớt đi đường, đang vội vả chạy
vào thành. Bọn họ cũng đều là người hành hương, đang đi vào bên trong
Thành Hồng Nguyệt, chỉ vì các nguyên nhân khác nhau nên mới bị muộn một
chút.
Đám người Hàn Lập liền phân hai đội, xen lẫn trong những người này, qua cửa thành tiến vào Thành Hồng Nguyệt.
Hàn Lập với hai người Giao Cửu theo cửa phía Nam hoà vào dòng người đi vào trong thành.
Bầu không khí trong thành có vẻ hơi nghiêm túc, người đi đường xung quanh
cũng đều hết sức yên tĩnh. Tất cả đều để hai tay giao nhau ôm trước
ngực, lặng yên đi dọc theo đường, tiến đến phía trung tâm thành trì.
Càng đến gần trong thành càng có từng đợt âm thanh ngâm tụng có ngữ điệu kỳ
dị truyền ra, giống như sóng biển vỗ bờ liên tục, không ngừng mà quanh
quẩn truyền vào trong tai ba người, tạo ra một cảm giác đặc biệt.
Giờ phút này, trong trung tâm thành trên một quảng trường khổng lồ cùng
đường lớn phụ cận đã dày đặc mấy triệu người chen chúc. Đám người Hàn
Lập đi tới đoạn lớn giữa phố ở phía nam cũng đã bị đám đông ngăn cản ở
bên ngoài.
Ba người Hàn Lập giống như cá chạch, chậm rãi lách qua đám người, gian nan vượt qua để đi trong sân rộng, thỉnh thoảng làm
những người xung quanh trợn mắt nhìn.
Bất quá, bởi vì đại đa số
người nơi này cũng chỉ là phàm nhân, đều bận rộn ngâm tụng khẩn cầu,
không muốn so đo với bọn hắn. Do đó chỉ cần đơn giản chen lấn, nhích
từng chút một đến quảng trường thì dù bọn hắn không đến được chính giữa
trung tâm nhưng cũng đã nhích tới cực kỳ gần.
Thân hình Hàn Lập
vốn cao lớn, đứng ở trong đám người, đầu hơi nghển lên là đã có thể nhìn thấy khu vực chính giữa quảng trường phía trước là một pho tượng khổng
lồ đứng nghiêm, cao tới hơn trăm trượng.
Cũng không biết bởi do
tính chất của bản thân vật liệu tạo ra hay là do ánh đèn chiếu rọi xung
quanh khiến pho tượng kia lộ ra một mảng huyết hồng, có vẻ hơi quỷ dị.
Trong hư không phía trước ngực pho tượng có bảy đạo nhân ảnh đang lơ lửng.
Tất cả bọn chúng đều mặc trường bào tơ lụa màu xanh đen, chỗ ngực áo có
thêu một đồ án trăng khuyết màu máu.
Ở xung quanh quang ảnh chiếu rọi phía sau pho tượng còn có vài đạo thân ảnh đứng lơ lửng giữa trời
giống như Thần minh, quanh thân đều tản mát một cỗ khí tức kỳ dị.
Nhưng tu vi thực của mấy tên này cũng không phải là cao, ngoại trừ một lão
giả tóc bạc có khuôn mặt hòa ái đứng giữa là tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ, còn
lại cũng chỉ là tu sĩ Hợp Thể Kỳ mà thôi.
Bất quá, đối với tu sĩ
phía dưới cao nhất chỉ là tu sĩ Kết Đan Kỳ cùng người thường mà nói thì
bọn họ chính là Thần minh cao cao tại thượng.
Giống như tất cả đại chúng, lúc này bảy người cũng khẽ sờ cằm, thấp giọng ngâm tụng khẩn, thần sắc vô cùng thành kính.
Khi Hàn Lập đang đánh giá mấy tên phía trên thì trong tai đột nhiên vang
lên tiếng Giao Thập Lục truyền âm: "Các ngươi xem chúng ta có nên bắt
mấy người kia lại trước hay không?"
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt Giao Cửu cũng đang trầm ngâm, nhìn về hắn có vẻ hơi do dự.
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời, vầng trăng khuyết đã chậm rãi khuất đi, âm
thanh ngâm tụng xung quanh cũng lập tức dần dần nhỏ xuống.
Chỉ
thấy giữa không trung, lão giả hoà nhã chậm rãi đưa ánh mắt đảo qua
quảng trường, như là quan lớn trên trần dò xét dân chúng, rồi từ từ mở
miệng nói:
"Thánh chủ ban ân, ân huệ cho chúng sinh. Chứng giám
cho bọn ngươi thành tâm sẽ được hưởng vinh quang của Thiên Tuyển. "Giáp
Tử Thiên Tuyển" sắp bắt đầu, các ngươi tập trung thành tâm cầu nguyện
Thánh chủ coi trọng đi."
Y vừa dứt lời, trong đám người lập tức vang lên một hồi hoan hô như “sơn hô hải tiếu”.
Nhưng bất quá một lát, liền an tĩnh trở lại. Tất cả mọi người khẽ sờ cằm,
khuôn mặt đầy vẻ chờ mong, hai tay vén trước người nắm chặt, cầu nguyện.
Ba người Hàn Lập không rõ ràng cho lắm nên cũng bắt chước theo.
Đúng lúc này, trên quảng trường đột nhiên hơi chấn động một chút, giống như
là có trận pháp cổ xưa nào đó khởi động. Xung quanh bốc lên một loại khí tức thập phần kỳ dị.
Hàn Lập hơi cúi đầu, lam mang trong đôi mắt sáng ngời, xuyên qua khoảng cách giữa đám người nhìn xuống đất.
Chỉ thấy đá trắng trên mặt đất bỗng nhiên sáng lên từng đạo hoa văn lít
nhít, phức tạp mắt thường không cách nào nhìn thấy, giao thoa lẫn nhau,
kéo dài bốn phương tám hướng.
Chỉ nghe một âm thanh "Ô...ô...n...g" vang lên.
Trên toàn bộ quảng trường bỗng nhiên có mấy trăm cột sáng đỏ thẫm từ các nơi trên mặt đất phóng lên trời, rồi bao phủ, chụp một vài người dân Đảo
Hồng Nguyệt vào trong.
Ánh mắt Hàn Lập quét tới, lập tức cảm thấy có chút kinh ngạc.
Chỉ thấy những người bị chụp kia chẳng những không có nửa điểm kinh hoảng
mà ngược lại trên mặt mỗi người lộ vẻ mừng như điên, có người thậm chí
vui đến phát khóc, lau nước mắt không ngừng.
Mà những người xung
quanh nếu có quen biết những người kia cũng nhao nhao lộ vẻ vui thích,
còn người không quen biết cũng tràn đầy vẻ cực kỳ hâm mộ, thậm chí có
chút ghen tỵ.
Hàn Lập có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn hai người
Giao Cửu, thấy trong mắt bọn họ cũng là vẻ nghi hoặc, hiển nhiên cũng
không rõ nội tình.
Dù sao các sự tình đã chứng kiến hết thảy lúc
trước bên trong các Thành Hồng Nguyệt thì sự tình này cũng chưa từng
phát sinh qua.
Hàn Lập suy nghĩ một chút, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, lông mày bỗng nhiên nhảy lên, truyền âm tới hai người:
"Chẳng lẽ những người này chính là người được Thánh chủ chọn trúng lưu lại?"
"Phải... Đi theo những người này có lẽ có thể tìm được tin tức của Hồng Nguyệt
đảo chủ. Chỉ là không biết những người này bị mang đi nơi nào?" Giao Cửu trầm ngâm trong chốc lát, rồi truyền âm lại.
Hàn Lập cười cười
trả lời: "Cái này không thành vấn đề, không biết các ngươi có phát hiện
ra không, những người bị truyền tống đi tuy rằng trong đó có nam, nữ,
lão, ấu… nhìn như không có quy luật gì nhưng kì thực lại không phải
vậy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT