Ở quảng trường phụ cận, những cây cối màu trắng kia bị Thiên Hồ Hóa Huyết Đao chiếu rọi huyết quang, nhanh chóng khô héo đi, mặt đất nhanh chóng
trở thành một mảnh nám đen, không nhìn thấy chút sinh cơ nào.
Trên quảng trường, linh khí của những ngọc thạch màu trắng kia cũng trong
khoảnh khắc liền bị rút khô, sau một chuỗi tiếng nổ "Ầm ầm" thì hóa
thành vô số đá vụn.
Thoáng chốc, từ trung tâm quảng trường bạch ngọc, trong phạm vi bán kính vài trăm dặm tất cả sinh khí đều bị rút cạn.
Tiếp theo, một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa truyền ra!
Thông Thiên Kiếm Trận ầm ầm tan vỡ, mấy chục chuôi phi kiếm tán loạn bắn ra,
còn có mười mấy chuôi phi kiếm trực tiếp bị chém thành hai khúc.
Thân thể Lôi Ngọc Sách đại chấn, bịch bịch bịch lui về phía sau liên tục mấy bước mới đứng vững, khuôn mặt hiện lên một lớp ửng đỏ.
Giờ phút
này, huyết quang đầy trời nhanh chóng thu lại, biến mất vô ảnh vô tung,
mà bản thân Hồ Tam và Giao Tam cũng đã vượt qua Lôi Ngọc Sách, bay tới
phía trước.
Khoé mắt Lôi Ngọc Sách co lại, hít mạnh một hơi như đang muốn làm gì đó.
"Lôi đạo hữu, ngươi không cản được chúng ta đâu. Hiện tại tình huống trước
mắt không rõ thế nào, chúng ta không muốn đánh nhau với ngươi, xin chớ
bức bách nhau." Thanh âm Hồ Tam xa xa truyền tới.
Động tác Lôi Ngọc Sách cứng đờ, đứng ngây người tại chỗ.
Bóng hai người Hồ Tam như điện, nhanh chóng biến mất tại con đường nhỏ phía trước.
Vào lúc này, Lam Nguyên Tử và Lam Nhan cũng hóa thành hai đạo độn quang màu lam, phi tới hướng Mộc Thần mộ.
"Đứng lại!" Tô An Thiến đứng trên này hét lớn một tiếng, ngọc thủ lăng không một trảo.
Xung quanh chợt điên cuồng lóe lên thuỷ quang màu lam, từ giữa hư không hiện ra vô số quả cầu nước màu lam đường kính hơn trượng. Trên mỗi thủy cầu
quấn quanh bởi từng đạo điện quang màu lam giống như cự mãng. Tô An
Thiến khẽ phát ra tiếng, vô số thủy cầu mang theo tiếng sấm sét cuồn
cuộn, đánh tới hai người Lam Nguyên Tử.
Lam Nhan thấy cảnh này
không chút rối loạn, ngọc thủ bắt pháp quyết vung lên, túi nhỏ màu lam
lần nữa nổi lên, miệng túi mở ra, từ trong bắn ra vạn đạo lam quang.
Thủy cầu đang bay tới lập tức ngừng một lát, sau đó hóa thành từng đạo lam
quang, giống như trăm sông đổ vào biển nhập vào bên trong túi nhỏ màu
lam.
Thủy cầu vốn uy thế ngập trời, nhanh chóng tan biến không còn dấu vết, tựa như ảo mộng vậy.
"Cái gì?" Thần sắc Tô An Thiến lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Sắc mặt Lam Nhan trắng bệch, lần này mặc dù nàng chỉ hơi thúc giục túi nhỏ màu lam, nhưng Tiên Linh Lực cũng tiêu hao hơn nửa.
Lam Nguyên Tử vung tay bắt lấy Lam Nhan, độn quang hai người hòa làm một
thể, tốc độ đột nhiên tăng mạnh, chợt lướt qua Tô An Thiến, biến mất ở
phía trước.
Hàn Lập đứng bên cạnh thấy cảnh này, ánh mắt chợt
lóe, thân hình hóa thành một đạo kim quang bắn ra, bay về phía Hỏa
Nguyên Cung.
Văn Trọng một mực chú ý cử động của Hàn Lập, thấy
tình hình này, vội vàng xuất thủ chặn lại, một tay bắt pháp quyết, mười
mấy đạo kiếm quang dài trăm trượng từ trên người gã bắn ra, chém tới Hàn Lập.
Nhưng Hàn Lập biến thành kim quang bỗng nhiên sáng lên, tốc độ đột nhiên tăng gấp mấy lần, tốc độ vượt quá tưởng tượng của Văn
Trọng, nhanh chóng biến mất ở phía trước.
Văn Trọng thấy vậy, chân mày nhíu lại nhưng không thể làm gì.
Vào thời khắc này "Vèo" một tiếng, lại một đạo kim sắc cầu vồng phóng tới, chính là Hùng Sơn.
Văn Trọng chợt hoàn hồn, đang muốn thi pháp ngăn lại, nhưng tốc độ Hùng Sơn biến thành kim sắc kiếm hồng dù không bằng Hàn Lập, nhưng cũng nhanh
như thiểm điện. Hơn nữa tâm thần Văn Trọng đang chấn động, xuất thủ
không khỏi chậm chạp, lại chậm một bước.
Kim hồng chợt lóe như điện lướt qua Văn Trọng, chớp mắt cũng biến mất ở phía trước.
Trong nháy mắt, trên quảng trường chỉ còn lại ba người Lôi Ngọc Sách, Văn Trọng, Tô An Thiến.
"Đám người này có tầm nhìn hạn hẹp ngu xuẩn, chỉ lo cái lợi trước mắt, lại
không quan tâm hậu quả, chờ Hắc Thiên Ma Thần phá phong ấn đi ra, lúc đó bọn chúng hối hận cũng không kịp!" Văn Trọng thở hổn hển nổi giận mắng.
"Bọn hắn đều không phải là người Kim Nguyên Tiên Vực, không biết Hắc Thiên
Ma Thần đáng sợ ra sao. Hơn nữa những tiên khí ở trận nhãn phong ấn có
uy lực cực lớn, cũng khó trách bọn họ không để ý gì mà muốn có được. Có
thể kiên trì đến tận đây đủ thấy mấy người này không đơn giản, ngăn cản
cũng không ngăn được, nên làm gì bây giờ?" Tô An Thiến không có vẻ gì
tức giận, nhìn về phía Lôi Ngọc Sách.
"Chuyện tới nước này, cũng
không còn biện pháp nào khác, ba người chúng ta chia nhau cùng tiến về
phía trước, hết sức khuyên bọn họ buông tha bảo vật trong trận nhãn.
Nhưng nếu quả thực không được thì phải chữa trị trận nhãn của pháp trận
cho tốt." Lôi Ngọc Sách bắt pháp quyết thu hồi bộ phi kiếm màu vàng kia, không nhanh không chậm nói.
"Chuyện đã như vậy cũng không thể
làm gì khác hơn. Bất quá trước kia cũng không nhìn ra, Lôi đạo hữu dưới
tình huống cấp bách còn có thể bình tĩnh như vậy." Tô An Thiến gật đầu
một cái, chuyển chủ đề nói.
"Chính là "Mưu sự tại nhân, thành sự
tại thiên", tình huống vốn dĩ đã xấu, càng rối trong lòng thì chẳng phải càng xấu thêm sao?" Lôi Ngọc Sách lắc đầu một cái, nói như thế.
"Đến lúc này, ngươi vẫn còn có tâm tình đùa giỡn. Vậy cụ thể chúng ta nên
làm như thế nào, ngươi nói đi." Tô An Thiến bật cười, lại hỏi.
Văn Trọng cũng nhìn về phía Lôi Ngọc Sách.
"Chờ một chút."
Lôi Ngọc Sách đang nói, lật tay lấy ra hai bộ khí cụ bày trận, một bộ màu
lửa đỏ, một bộ màu đất vàng, còn có hai khối ngọc giản, chia ra giao cho Văn Trọng và Tô An Thiến.
"Trẫn nhãn trong pháp trận mặc dù phức tạp tinh diệu, muốn tu bổ cũng không dễ dàng, nhưng trong ngọc giản này ghi lại cặn kẽ phương pháp bày trận, hai người chỉ cần dựa theo phương
pháp ghi chép trên ngọc giản mà làm, nhất định có thể tu bổ. Nếu vẫn
không được, truyền tin cho ta là được." Lôi Ngọc Sách lấy ra một cái
trận bàn đưa tin, giao cho Tô An Thiến.
Gã và Văn Trọng hiển nhiên có biện pháp khác có thể liên lạc.
Văn Trọng và Tô An Thiến đưa thần thức vào bên trong ngọc giản tìm kiếm, rất nhanh sáng tỏ gật đầu.
"Ta đi trước một bước." Văn Trọng liếc nhìn hai người một cái, ôm quyền rồi xoay người hóa thành một đạo kim sắc độn quang, bay vọt về phía Hỏa
Nguyên Cung.
"Vậy ta cũng đi trước." Tô An Thiến xoay người đang định rời đi.
"Tô tiên tử, thực lực huynh muội Lam thị kia cường đại, hôm nay lại có túi
nhỏ màu lam kia, càng như hổ thêm cánh, ngươi chớ cùng bọn họ xảy ra va
chạm, nếu không được thì cứ để bọn họ đem bảo vật đi, vạn sự lấy an toàn bản thân làm trọng." Lôi Ngọc Sách đột nhiên gọi lại Tô An Thiến, dặn
dò.
"Đa tạ Lôi đạo hữu nhắc nhở, ta biết rồi." Tô An Thiến hơi trầm mặc, đáp ứng một tiếng, sau đó bay về hướng Mộc Thần mộ.
Lôi Ngọc Sách si ngốc nhìn theo bóng người Tô An Thiến hoàn toàn biến mất
trong tầm mắt, lúc này mới lắc đầu, trên người cũng loé lên độn quang,
bay về hướng Càn Thổ Điện.
Thân ảnh ba người rời đi không lâu, ba đạo độn quang từ phía sau phóng tới, đáp xuống quảng trường, hiện ra
thân ảnh ba người Kỳ Ma Tử, Bạch Cốt Yêu Ma, Đồng Sư Yêu Ma.
"Những người đó đã đến đây, hình như còn phát sinh một trận tranh đấu, lúc này bọn hắn hẳn là chia ra ba đường, chia theo hướng ba trận nhãn rồi."
Tròn mắt Bạch Cốt Yêu Ma lóe lên hai đạo bạch quang, dò xét chung quanh
nói.
"Xem ra hết thảy cũng không thoát khỏi ánh mắt của Bạch Cốt đạo hữu." Kỳ Ma Tử cười nói.
"Chút tài mọn thôi, hiện tại những người đó đã chia ra ba đường, muốn tiêu
diệt từng người trong cùng một đường dễ như trở bàn tay, chúng ta có nên động thủ không?" Bản dịch được dịch tại Bạch ngọcc sách. Bạch Cốt Yêu
Ma ngạc nhiên cười một tiếng, lại nói.
"Trước mắt không gấp,
những người đó bây giờ hơn nửa tâm chí đang để ở việc đoạt bảo, có thể
giúp chúng ta phá vỡ cấm chế trận nhãn, thả ba vị huynh đệ kia của các
ngươi ra, chúng ta cứ yên lặng theo dõi kỳ biến, cớ sao lại không làm?"
Kỳ Ma Tử lắc đầu nói ra.
"Nói vậy cũng đúng." Bạch Cốt Yêu Ma khẽ vuốt cằm.
"Nếu bọn họ chia ra ba đường, chúng ta cũng chia ra hành động đi. Bên trong
ba chỗ mắt trận này đều có trọng bảo, vạn lần không thể để cho những tên đó lấy được." Kỳ Ma Tử lại nói.
Bạch Cốt Yêu Ma và Đồng Sư Yêu
Ma nhớ lại uy năng của Đại Hoang Cổ Kiếm và túi nhỏ màu lam, trong lòng e ngại, lập tức gật đầu, chia ra bay về phía Càn Thổ Điện và Mộc Thần mộ.
Kỳ Ma Tử nhìn bóng lưng hai người, khóe miệng lướt qua một tia cười nhạt, sau đó thân hình thoắt một cái biến mất tại chỗ.
...
Hàn Lập bay dọc theo những nấc thang tiến về phía trước, bay một hồi lâu,
phát hiện đám người Lôi Ngọc Sách cũng không đuổi theo, sắc mặt nhẹ
nhõm.
Mặc dù hắn không sợ đám người Lôi Ngọc Sách, nhưng đúng như lời Hồ Tam nói trước đấy, tình huống phía trước không rõ, hơn nữa bọn
Lôi Ngọc Sách cũng không có ác ý với hắn, nếu không cần thiết, hắn cũng
không muốn lúc này lại động thủ với đám người Lôi Ngọc Sách.
Hàn Lập giương mắt nhìn về phía trước, ánh mắt thoáng qua một tia nóng lòng, tốc độ lần nữa tăng nhanh hơn.
Tuy hắn không muốn động thủ cùng nhóm Lôi Ngọc Sách, nhưng chí bảo đang
trong trận nhãn phía trước, hắn sẽ không bỏ qua, còn như Lôi Ngọc Sách
nói cái gì Hắc Thiên Ma Thần, hắn ngược lại cũng không để trong lòng.
Lấy thần thông của hắn hôm nay, chỉ cần không gặp trực tiếp tồn tại Đạo Tổ, hắn tự nghĩ có mấy phần có thể tự vệ.
Nói cho cùng, lần này tiến vào trong tòa tháp này thu hoạch cũng không nhỏ. Đến lúc đó nếu thật sự có biến cố gì, cùng lắm hắn lại phủi mông rời
đi, cho dù tạm thời không tìm được cách rời đi thì cứ tìm hướng trốn
trước đã.
Đối với kiện Tuế Nguyệt Thần Đăng trấn trụ tháp này,
mặc dù hắn thèm muốn, nhưng cũng không phải bằng mọi giá phải có được,
dẫu sao an toàn là quan trọng nhất.
Cầu thang dài hơn dự kiến, bay về phía trước một khắc đồng hồ vẫn không có dấu hiệu đến đích.
Mà giữa không trung trước mặt lại bắt đầu hiện ra từng đoàn sương mù màu trắng, theo gió phiêu lãng bay lượn.
Sương trắng này cũng không phải sương mù bình thường, bên trong ẩn chứa từng
tia linh lực, mặc dù không nguy hại gì, nhưng đối mặt cũng gây nhiều trở ngại.
Hàn Lập khẽ nhíu mày, giảm độn tốc mấy phần, đồng thời lan thần thức ra, dò xét động tĩnh phụ cận.
Lại tiến về trước một chút, ánh mắt hắn sáng lên, trên người kim quang nồng đậm, bay thằng về phía trước.
Cảnh sắc phía trước bỗng rộng rãi ra, trên vách núi lần nữa hiện ra một cái
quảng trường, sương mù chung quanh cũng tan biến không còn dấu tích.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua liền thấy cả quảng trường được tạo bởi đá nủi lửa
màu đen, phía trên giăng đầy những cái lỗ khí rất nhỏ bé, bên trong đang có từng tia khói không ngừng bốc lên.
Phía sau quảng trường, một tòa đại điện đỏ rực nghiêm trang với mái hiên lớn, cửa son trụ đỏ, mái
hiên như bay, trên nóc nhà dùng ngói lưu ly màu đỏ lợp thành, phía trên
tựa hồ che một tầng hơi nóng, khiến cho hư không có chút mơ hồ không rõ.
Mặc dù cách quảng trường rộng mấy trăm trượng, Hàn Lập vẫn có thể cảm nhận
được một cỗ sóng nhiệt thiêu người, giống như sóng nước vậy, một đợt nối tiếp một đợt toả ra, không ngừng lan truyền ra bốn phương tám hướng.
Lần này, hắn không ngay lập tức bước vào phạm vi quảng trường mà híp mắt
lại, trong hai mắt loé lên tử quang, dùng Cửu U Ma Đồng quét về hướng
quảng trường.
Nhìn chốc lát, hắn cũng không thấy có gì khác thường, cũng không cảm thấy có gì tương tự với tòa đại điện màu xanh trước kia.
Trong lòng hắn an tâm một chút, đáp xuống quảng trường màu đen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT