Đám người giật mình, nghe tiếng kêu nhìn lại, liền thấy một con yêu ma to lớn thân cao mười trượng, toàn thân mọc bạch cốt linh lung, từ chỗ động khẩu bay lên, treo trên không đại điện.

Khi mọi người thấy rõ hình dạng yêu ma này, không khỏi nhao nhao hít một ngụm khí lạnh.

Toàn thân nó là bạch cốt oánh khiết như ngọc, trên thân không có bất kỳ da thịt nội tạng gì, một đầu lâu khổng lồ hoàn toàn khác với Nhân tộc, nhìn giống như xương đầu dê rừng, phía sau mọc lên hai cốt dực màu trắng, ở giữa nối liền một lớp màng trong suốt, không ngừng phe phẩy.

Hàn Lập thả thần thức quét qua con yêu này, phát hiện khí tức trên thân nó không yếu hơn so với Đồng sư yêu ma lúc trước, khẽ nhíu mày.

"Là các ngươi phóng thích bản vương ra a?" Ánh mắt bạch cốt yêu ma quét qua đám người phía dưới, chậm rãi nói ra.

Bọn người Hàn Lập không biết câu nói trên nghĩa gì nên không mở miệng trả lời, chỉ một mặt đề phòng nhìn chằm chằm con yêu này.

Thấy không ai trả lời, ánh mắt bạch cốt yêu ma rơi vào trên túi vải màu xanh lam trên tay Lam Nhan, một đôi mắt màu u lam trong hốc mắt bạch cốt nhanh như chớp lướt qua một trận.

"Nếu vật này trên tay các ngươi, thì chắc là chính các ngươi mở ra phong ấn. Bản vương tuy là yêu ma, lại không phải hạng vong ân phụ nghĩa không biết lễ nghi, các ngươi có ân với ta, những U Thúy Toản này liền tặng cho các ngươi làm tạ lễ." Bạch cốt yêu ma đang nói chuyện, bàn tay vung lên, trên đầu ngón tay liền có một đạo lam quang hiện lên.

Trong hư không liền có bảy tám tinh thạh u lam lớn chừng quả đấm bay ra, trên đó ẩn chứa trận trận lực lượng Thủy thuộc tính pháp tắc nồng đậm, xem qua liền biết không phải vật tầm thường.

Đám người thấy thế, thần sắc đều hơi đổi.

Bọn hắn cũng không phải ngạc nhiên bởi những U Thúy Toản trân quý này, mà kinh ngạc cách làm của bạch cốt yêu ma này.

"Hừ! Các ngươi không nói lời nào, đồ vật cũng không nhận, đúng là làm mất mặt bản vương." Bạch cốt yêu ma thấy mọi người không động đậy, tiếng nói lạnh dần, im lặng nói ra.

Nói xong, y bỗng vung tay lên, bảy tám viên U Thúy Toản lập tức bị một cỗ lực lượng bao phủ, bỗng nhiên bắn về phía đám người.

Nương theo một tràng tiếng xé gió vang lên, U Thúy Toản trong nháy mắt bay đến trước đám người, ở giữa trung tâm có một đoàn quang mang tối tăm bỗng nhiên sáng lên, từ giữa U Thúy Toản cấp tốc bành trướng vỡ ra.

"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn.

Tất cả U Thúy Toản đồng thời nổ tung lên, hóa thành một cỗ khí lãng cường đại không gì sánh được quét về bốn phương tám hướng, trong hắc vụ cuồn cuộn truyền ra trận trận mùi gay mũi.

Những nơi nó đi qua, hư không giống như bị hủ thực, phát ra một trận tiếng vang "Xì xì" làm cho người kiên răng.

Bọn người Hàn Lập đã sớm phòng bị, tự mình thi triển thủ đoạn, đồng thời nhao nhao tránh lui sau.

"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy bản vương sẽ chơi đùa cùng các ngươi..." Bạch cốt yêu ma cười lạnh một tiếng, quát to.

Y vừa dứt lời, toàn bộ vách núi triệt để sụp đổ, từng đầu yêu ma hình thể khổng lồ nhao nhao từ dưới đất bắn ra, xông tới bọn người Hàn Lập.

Bởi vì bên ngoài sơn phong có cấm chế kết giới bao phủ, đám người không thể nào nhượng bộ quá nhiều, mắt thấy yêu ma đánh tới, cũng không nhượng bộ nữa, nhao nhao vọt tới nghênh đón yêu ma phía dưới.

Cổ tay Hàn Lập chuyển một cái, trong lòng bàn tay liền nhiều ra một chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, bổ dọc xuống một con Tam Thủ Kiêu có khí tức cường đại, có thể so với Thái Ất hậu kỳ.

Xoẹt một tiếng!

Chỉ thấy trên thân kiếm loé lên kim quang, một đạo lôi điện màu vàng tuôn trào ra, hóa thành một đạo kim lôi quang kiếm phá toái hư không, chém xuống đầu con Tam Thủ Kiêu kia.

Vốn tưởng rằng đầu lâu nó hẳn là theo âm thanh này đứt ra, nhưng mà cảnh tượng này lại không xuất hiện.

Chỉ thấy đỉnh đầu con Tam Thủ Kiêu kia sáng lên một đạo kim quang chói mắt, đụng vào trên kim lôi quang kiếm, cái cổ liền bị ép co rụt lại, sau đó bắn ngược lên liền chấn khai kiếm quang của Hàn Lập.

Ngay sau đó, hai đầu lâu hai bên đồng thời há miệng, phát ra một tiếng kêu to, hai vòng gợn sóng màu vàng hình dạng xoắn ốc lập tức từ đó tuôn trào ra, giáp công tới phía Hàn Lập.

Nhưng mà, kim quang xoắn ốc kia khó khăn lắm bay ra trăm trượng, bỗng nhiên trở nên thập phần chậm chạp, lại tựa như bị đọng lại vậy.

Sau lưng Hàn Lập sáng lên một đạo kim luân, thân hình trong nháy mắt xuyên qua giữa hai gợn sóng màu vàng, thân hình bay tới trước ngực Tam Thủ Kiêu, Thiên Sát Trấn Ngục Công trong cơ thể vận chuyển lên, một kiếm phá mở linh quang hộ thể của nó, trong nháy mắt xuyên vào tim nó.

"Ầm ầm..."

Một trận điện quang màu vàng từ trên thân kiếm lan tràn ra, vết thương trước ngực Tam Thủ Kiêu lập tức tuôn trào ra đạo đạo tia điện màu vàng.

Cùng lúc đó, lại có một ngọn lửa màu bạc từ bên ngoài bao phủ lên, bao vây toàn bộ nó lại.

Hết thảy nhìn như dài dằng dặc, kì thực dưới Thời Gian Pháp Tắc trợ lực, mà Tịch Tà Thần Lôi cùng Tinh Viêm Hỏa Điểu trong ngoài liên hợp giáp công, con yêu ma Tam Thủ Kiêu này cơ hồ trong nháy mắt liền bị đánh chết.

So với Hàn Lập bên này chỉ có một đầu yêu ma quấy rối, Lam Nguyên Tử và Lam Nhan bên kia lại náo nhiệt hơn nhiều.

Chỉ thấy bảy tám đầu đại yêu Thái Ất cảnh, tất cả đều tụ lại vây quanh hai người bọn họ, tựa hồ cảm thấy hứng thú với túi vải màu xanh lam trên tay Lam Nhan.

Trong lòng Hàn Lập hơi động một chút, liền hiểu được, túi vải màu xanh lam kia hơn phân nửa giống với kim kiếm trong tay Hùng Sơn lúc trước, đều là bảo vật dùng để đè ép cấm chế tế đàn, phẩm cấp đương nhiên sẽ không kém, cho nên bị đối phương dòm ngó.

Vài đầu đại yêu có thực lực hung hãn, liên thủ lại, thực lực càng viễn siêu hơn hai huynh muội bọn họ.

Lam Nguyên Tử và Lam Nhan trước đó thi triển bí thuật liên thủ, vốn tiêu hao không nhỏ, lần này tự nhiên bị buộc đỡ trái hở phải, liên tục bại lui.

Hàn Lập do dự một chút, đang định tiến lên giúp đỡ thì thấy ánh mắt Lam Nhan bỗng nhiên ngưng tụ, đưa tay nắm chặt túi vải màu xanh lam kia, một tay bấm niệm pháp quyết điểm lên túi một cái.

Đầu ngón tay nàng sáng lên một chút lam quang, túi vải màu xanh lam kia liền theo đó kịch liệt dựng lên, chỗ miệng túi lại có trận trận thanh âm sấm sét vang lên, đột nhiên sinh ra một vòng xoáy lam quang.

Ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ, nhìn về phía chỗ miệng túi kia, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ, liền thấy trong vòng xoáy kia trận trận lôi quang, bên trong lại có một tòa Thủy Lôi đại trận.

Lúc này, Lam Nhan và Lam Nguyên Tử đứng dựa lưng vào nhau, bỗng nhiên đảo miệng túi, chỉa về phía đông đảo yêu ma chung quanh tụ lại, trong miệng phát ra một tiếng quát chói tai:

"Đi!"

Một tiếng vang lên, vòng xoáy lam quang trong miệng túi bắt đầu kịch liệt xoay tròn, bảy tám đầu Thủy Long màu lam từ đó vọt mạnh ra, há miệng cắn tới phía vài đầu yêu ma kia.

Đúng lúc này, thần sắc Lam Nhan bỗng nhiên biến đổi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nhìn giống như bị tiêu hao tiên linh lực quá độ.

Hàn Lập chú ý, trong lòng hơi kinh hãi.

Túi vải màu xanh lam này nhất định là Tiên khí, phẩm cấp rốt cuộc cao bao nhiêu mà Lam Nhan chỉ mới sử dụng đã tiêu hao khổng lồ như vậy?

Nhìn bộ dáng nàng, tiêu hao tựa hồ không chỉ là tiên linh lực, lực lượng pháp tắc tựa hồ cũng hao tổn không ít.

Trước đây Hùng Sơn chỉ là Kim Tiên hậu kỳ lại thúc giục thanh Đại Hoang Cổ Kiếm kia, giờ nhớ lại, quả thực có mấy phần cổ quái.

Hàn Lập đang cân nhắc, lại có một đầu yêu ma đánh tới phía hắn, hắn hừ lạnh một tiếng, cầm kiếm nghênh đón, cả hai lại chiến thành một đoàn.

Bên này thanh thế Thủy Long màu lam mau lẹ, lúc hành động, hư không bốn phía tựa hồ cũng bị một màn sáng ẩn chứa lực lượng Thủy thuộc tính pháp tắc che đậy, phong tỏa ngăn cản đường trốn của những yêu ma kia.

Trong đó vài đầu yêu ma ở quá gần không tránh kịp, trực tiếp bị Thủy Long màu lam cắn xé.

Trong miệng yêu ma quái khiếu liên tục, nhao nhao thi triển thủ đoạn, điên cuồng giãy dụa không thôi, nhưng thủy chung không thể thoát khỏi Thủy Long, bị nắm kéo bay ngược lại.

Chỉ thấy hình thể chúng lúc bay ngược lại Thủy Long bắt đầu rút nhỏ lại, cuối cùng bay gần tới miệng túi đã trở nên nhỏ như viên đạn, tất cả đều bị kéo vào trong túi vải.

Yêu ma mới vừa vào túi, liền lâm vào Thủy Lôi đại trận trong đó, toàn bộ vòng xoáy lam quang lập tức sôi trào lên, tiếng oanh minh đinh tai nhức óc.

Sau mấy hơi thở, trong túi vải màu xanh lam liền có trận trận thanh âm rú thảm, xen lẫn trong tiếng oanh minh lôi điện truyền ra.

Sau một lát, tất cả thanh âm thu lại, vài đầu yêu ma kia đã triệt để biến thành tro bụi.

Lam Nhan thôi động túi giống như trong nháy mắt bị rút khô khí lực toàn thân, thân thể mềm nhũn tê liệt ngã xuống.

Lam Nguyên Tử bên cạnh vội đỡ lấy nàng, tiếp nhận túi vải màu xanh lam trong tay nàng, lật tay lấy ra một viên đan dược màu thủy lam bỏ vào trong miệng nàng.

Bạch cốt yêu ma kia thấy thế, trong miệng phát ra một tiếng kêu to, yêu ma còn sót lại thấy thế, thế tiến công lập tức dừng lại một chút, nhao nhao bay lượn về phía sau.

Ánh mắt bạch cốt yêu ma đảo qua trên thân mọi người một cái, thân hình chuyển động, cốt dực vỗ, mang theo yêu ma còn lại thoát đi.

Đám người tự mình thu thập một phen, sau đó tụ hợp lại với nhau.

Ánh mắt Lôi Ngọc Sách rơi vào túi vải màu xanh lam trong tay Lam Nguyên Tử, sắc mặt có chút khó coi, chần chờ hồi lâu, cuối cùng cũng không trách cứ gì, chỉ chắp tay nói với đám người:

"Chư vị đợi chút, cấm địa pháp trận nơi đây bị phá hư nghiêm trọng, chữa trị cần chút thời gian, chư vị có thể mượn cơ hội này tìm kiếm bốn phía một chút, xem còn còn sót lại bảo vật gì không?"

Nói xong, gã cũng không để ý những người khác phản ứng ra sao, liền dẫn Văn Trọng tiến đến chữa trị pháp trận.

Huynh muội Lam Nguyên Tử không cử động gì, chỉ khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục điều tức khôi phục.

Lam Nhan tiêu hao tựa hồ nghiêm trọn hơn so với tưởng tượng, dùng đan dược xong sắc mặt vẫn như cũ không dễ nhìn. Lam Nguyên Tử một bên thấy thập phần thương tiếc, ánh mắt gã rơi vào túi vải màu xanh lam trên tay, có vẻ chần chờ.

Hàn Lập nhìn một lát, cũng giống như những người khác, tìm kiếm xung quanh.

Nhưng mà sau khi đại điện bị phá toái, phía trên vách núi này sớm đã là cảnh hoàng tàn bừa bộn khắp nơi, đám người tìm kiếm, ngoại trừ tìm được chút tài liệu Thủy thuộc, cũng không có thu hoạch gì khác.

Qua ước chừng một khắc đồng hồ sau, Lôi Ngọc Sách và Văn Trọng trở lại, mở miệng nói ra:

"Chư vị, cấm chế pháp trận tế đàn ở đây đã chữa trị xong, mọi người có thể tiếp tục đi tiếp."

Nói xong, gã liền chào hỏi Tô An Thiến một tiếng, ba người cùng nhau bay lên, tiếp tục tiến đến ngọn núi tiếp theo.

Bọn người Giao Tam đều theo sát phía sau.

Hàn Lập đang muốn đi theo mọi người, tựa hồ lòng sinh cảm ứng, đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua một chỗ nơi xa, lập tức nhướng mày, mặt lộ thần sắc hoang mang.

Suy nghĩ một lát, tựa hồ vẫn không hiểu rõ, hắn liền lắc đầu, tiếp tục đi tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play