Lôi Ngọc Sách thấy cảnh này, sắc mặt hơi trầm xuống, lập tức cắn răng
một cái, thân hình bắn ra, xuất hiện trước cửa đá, hai tay đặt lên trên
màn sáng.
Xuy xuy xuy!
Một trăm lẻ tám kim sắc phi châm
bắn ra từ trên người gã, đuôi mỗi phi châm đều khắc một kim long rất
sống động, vờn quanh thân châm, đầu, đuôi, vẩy, móng rất rõ ràng, giống
như muốn đằng vân giá vũ, thực sự tinh xảo hết sức.
Ánh Kim chớp động liên tục, một trăm lẻ tám phi châm đều đâm vào trong màn sáng vàng, ghim sâu vào cả nửa thanh.
“Kim Mang Tuyệt Tiên Châm!” xa xa trong đám người, có người kinh ngạc lên tiếng.
Lôi Ngọc Sách lẩm bẩm nói, những kim sắc phi châm này phát ra kim quang chói mắt, hơn nữa rung rung cấp tốc.
Màn sáng óng ánh rung động theo, cũng phát ra tinh quang chói mắt, âm thanh nhọn sắc gầm rú chói tai, giống như ngàn vạn đao kiếm cùng tấn công.
“Phá!”
Trong mắt Lôi Ngọc Sách hiện lên tia tiếc nuối, sau một khắc đột nhiên trở
nên kiên định, tay kết pháp quyết mãnh liệt thúc giục, trong miệng chợt
quát một tiếng.
Một trăm lẻ tám kim châm tiếp tục tán phát quang
mang, khựng lại một chút rồi chui hết vào trong màn sáng, sau đó nổ tung ở bên trong.
Liên tiếp là tiếng nổ mạnh!
Bề mặt màn sáng
lập tức xuất hiện vô số vết rạn, sau đó ầm ầm vỡ vụn, hóa thành những
lưu quang phiêu tán, lộ ra một cửa đá màu xanh đen bên trong, không còn
gì ngăn cản nữa.
Sắc mặt Lôi Ngọc Sách buông lỏng, đội tu sĩ quan sát phía xa hoan hô vang dội, tu sĩ bên trong pháp trận nhìn thấy cảnh
này cũng thở dài một hơi.
Nhưng vào thời khắc này, những đường
vân tia chớp trên cự tháp bỗng nhiên sáng rõ, sau đó vô số tia chớp nâu
đen thô to từ trong điên cuồng bắn ra, bất luận là số lượng hay uy lực
đều hơn xa lúc trước, trải thành hình quạt quét về bốn phương tám hướng
Lốc xoáy đen trắng vốn đã nỏ mạnh hết đà, bị những tia chớp màu xám này đánh vào, lập tức bị xé rách dễ dàng.
Hắc bạch song kỳ tứ tán trong gió lốc rơi xuống, vỡ vụn thành nhiều mảnh, không còn chút linh tính nào.
Vô số lôi điện màu xám phá vỡ lốc xoáy đen trắng, tiếp tục rơi xuống như mưa, bao phủ phía dưới, phô thiên cái địa.
Lôi Ngọc Sách đại biến, thân hình nhoáng một cái, lập tức bắn ngược ra xa mấy chục dặm tránh đi.
Đội tu phía trước tháp cũng lập tức lui về sau, Hàn Lập cũng ở trong đó, nhẹ nhàng lui lại.
Kỳ thật hắn phát hiện dị thường của cấm chế cự tháp sớm hơn mọi người,
nhưng không lập tức lui về sau, mà đợi một chút, để tránh có người chú
ý.
Đội tu phía trước tuy rằng cách một khoảng với cự tháp, phản
ứng cũng có phần nhanh, nhưng một số ít đứng quá gần, phản ứng không
kịp, thân thể trực tiếp nổ tung, Nguyên Anh cũng không thể chạy thoát.
Về phần trăm người trong pháp trận kia, họ bị trói buộc trong đại trận, không thể đào tẩu, bị vô số tia chớp bao phủ rồi.
Hồ quang điện lóng lánh tán loạn chói mắt, hình thành một Lôi Hải màu xám
đen, Lôi Điện pháp tắc cuồn cuộn trong đó khiến người ta phải sợ hãi,
tất cả đồ vật dính phải Lôi Điện nâu đen kia, bất kể là cây cối, gạch đá đều lập tức biến thành tro bụi.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra từ trong lôi hải, chợt lóe lên rồi vụt tắt.
Hàn Lập thấy cảnh này, nội tâm thở dài, càng cảnh giác hơn với Tuế Nguyệt Tháp.
Đây chỉ là bên ngoài mà đã có cấm chế nguy hiểm như vậy, tình huống bên trong tự nhiên không cần phải nói.
Bất quá vào thời khắc này, ánh mắt hắn đột nhiên ngưng tụ, thấy trong Lôi Hải mơ hồ lóe lên một đoàn lam quang rồi biến mất.
Lập tức bên trong Lôi Hải truyền đến một âm thanh bạo liệt động trời, một
khối ánh sáng trắng chói mắt từ bên trong bộc phát ra, xòe thành hình
bán nguyệt, quang mang lòe loẹt chói mắt, xé Lôi Hải xám đen ra một vết
rách.
Âm thanh “Vèo”, “Vèo” không ngừng vang lên, hơn mười đạo
độn quang từ bên trong Lôi Hải bay ra, như lưu tinh bay đến khu vực an
toàn, hiện ra mười thân ảnh.
Đây là những người có tu vi nổi bật
đã vào trận trước đó, ba gã tu sĩ Thái Ất Cảnh, còn lại đều là Kim Tiên
đỉnh phong hoặc hậu kì.
Mười mấy người không một ai hoàn hảo,
quần áo tả tơi, trên thân vết thương chồng chất, cháy đen một mảnh, càng có những người thiếu tay thiếu chân, nhìn thê thảm chật vật vô cùng.
Lôi Hải màu đen chớp động vài cái, rất nhanh tan rã, hiện ra mặt đất cháy
đen, hơn nữa đã bị cạo đi một tầng, người bên trong đều biến mất, chỉ
còn lại moitj ít mảnh vỡ Tiên Khí pháp bảo.
Nhìn thấy cảnh này, dù đã chuẩn bị tâm lý, song ai nấy cũng đều khó coi.
“Lôi Ngọc Sách, Bạch Ngọcc Sách dịch, Văn Trọng, hai người các ngươi không
phải nói phá giải cấm chế không có nguy hiểm quá lớn hay sao? Đây là
chuyện gì?” Một trung niên mặc đạo bào trắng bên trong mười mấy người
phóng tới, sắc mặt xanh lét nhìn về phía Lôi Ngọc Sách chất vấn.
Phía trước người trung niên nam tử lơ lửng một kiện Nguyệt Luân Tiên Khí màu trắng, thế nhưng quang mang ảm đạm, linh tính mất đi rất nhiều.
Người này là quán chủ Lăng Nguyệt Quán Thiên Nguyệt đạo nhân, tu vi đạt đến
Thái Ất cảnh trung kỳ, là một trong mười mấy người có tu vi cao nhất,
lúc trước cũng được chọn vào một trăm người bày trận.
Không chỉ
một mình y, hơn phân nửa những người sở trường Chí Âm công pháp của Lăng Nguyệt Quán đều đã tiến vào Song Sinh pháp trận, hiện tại toàn quân bị
diệt, y làm sao lại không giận dữ.
Những người khác may mắn chạy trốn được cũng đầy tức giận nhìn vào hai người Lôi Ngọc Sách.
Mà đám đại đội trưởng của liên minh cũng nhìn về phía bọn Lôi Ngọc Sách, sắc mặt gần nửa bọn người đều giận dữ.
Thiên Thủy Tông cũng có một người tiến vào Song Sinh pháp trận, nhưng không
vẫn lạc trong đó, trốn thoát được, bởi vậy, hai người Tô An Thiến, Cận
Lưu cũng không chất vấn gì, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên.
“Chư vị bớt giận, việc này cũng vượt quá dự đoán của Lôi Mỗ, tại hạ vốn cho
rằng phá giải cấm chế trên cửa đá thì Thiên Tê Âm Lôi Trận trên tháp
cũng sẽ tự động phá giải, nhưng chưa từng nghĩ tới biến cố bậc này." Sắc mặt Lôi Ngọc Sách ảm đạm, giải thích.
Thiên Nguyệt đạo nhân nghe xong, hừ lạnh một tiếng, sự giận dữ trên mặt không giảm chút nào.
“Chư vị, để xảy ra thảm kịch như vậy, ta cùng Minh chủ cũng đau lòng muôn
phần. Bất quá lúc trước tại hạ đã nói rồi, chúng ta tiến vào Tiên Phủ,
tìm tòi bí cảnh, vốn là mạo hiểm thật lớn, ai cũng không biết lúc nào sẽ chết đi, Sinh tử chỉ trông chờ số mệnh an bài. Hơn nữa Minh chủ vì phá
giải cấm chế ngoài tháp, ngay cả hai kiện chí bảo bên mình cũng bị hủy
đi, tổn thất cũng rất lớn.” Văn Trọng đứng bên cạnh Lôi Ngọc Sạch tiến
lên một bước, chậm rãi nói ra.
“Đúng vậy, xảy ra chuyện này chính là kiếp nạn ngoài ý muốn, làm sao có thể quy tội cho cá nhân, Minh chủ
cũng là vì để cho chúng ta có thể tiến vào Tuế Nguyệt Tháp tầm bảo mới
cố sức phá giải cấm chế. Nếu không phải vậy, tử thương không chỉ như
thế. Chư vị nên tỉnh táo một chút.” Cận Lưu ho nhẹ một tiếng, tỉnh táo
nói ra.
“Đối với những người đã bất hạnh chết đi này, sau khi
thăm dò hết Tiên Phủ, liên minh sẽ đền bù một ít tổn thất, chư vị yên
tâm.” Văn Trọng lần nữa nói ra.
Thiên Thủy Tông cùng Thông Thiên
Kiếm Phai đều nói như thế, sắc mặt Thiên Nguyệt đạo nhân vẫn bất định,
hừ lạnh một tiếng, phất tay áo tránh ra.
Những người khác bị uy thế hai phái chấn nhiếp, không dám nói thêm gì nữa.
Hàn Lập đứng trong đám người không để ý đến tranh chấp này, ánh mắt nhìn
mười mấy người đằng sau, nơi có hai người một nam một nữ đang lặng lẽ
đứng, đúng là Lam thị huynh muội.
Khi kịch biến xảy ra, người
khác không chú ý, nhưng thần thức hắn vô cùng cường đại, rõ ràng cảm
giác được một cỗ linh áp cường đại bất thường bên trong Lôi Hải, tựa hồ
là công pháp Thủy thuộc tính, không kém hắn chút nào.
Chính thức phá vỡ Lôi hải đúng là cỗ linh áp này, mà không phải Nguyệt Luân Tiên Khí của Thiên Nguyệt đạo nhân.
“Từ khí tức linh áp mà nhìn ra, đúng là hai người này, bọn họ che che giấu
giấu tất nhiên thân phận không tầm thường. Nhìn trang phục của họ, lại
tu luyện công pháp thủy thuộc tính, hơn nữa còn là hai người, chẳng lẽ
bọn chúng chính là Lam Thị huynh muội của Kim Hãn Tiên Cung!” Hàn Lập
thu hồi ánh mắt nhanh chóng, nội tâm yên lặng tính toán, bỗng một ý niệm xẹt qua trong đầu.
“Ca ca, thực xin lỗi, tình thế cấp bách vừa
rồi, ta thoáng ra tay phá vỡ Lôi Hải, có thể bị người phát hiện hay
không?” Lam Nhan xuất hiện một chút xấu hổ, thấp giọng truyền âm nói.
“Tình huống vừa rồi nguy cấp, dù ngươi không ra tay, ta cũng phải xuất thủ,
hơn nữa vừa rồi Âm Lôi Chỉ Lực kích động bên trong Lôi Hải, đủ để che
lấp khí tức của ngươi. Lấy thần thức của những người ở đây, sẽ không thể phát hiện ra được.” Lam Nguyên Tử truyền âm trấn an nói.
Lam Nhan nghe vậy, nội tâm mới thoáng buông lỏng.
Thiên Thủy Tông cùng Thông Thiên Kiếm Phải tụ tập một chỗ, thấp giọng thương nghị.
“Bây giờ cấm chế Tuế Nguyệt Tháp đã bị phá vỡ, chúng ta đã chậm trễ bên
ngoài, giờ nên nhanh chóng đi vào, đừng để người khác đoạt trước. Bất
quá Tuế Nguyệt Tháp, cấm chế bên ngoài đã đáng sợ như thế, bên trong tất càng thêm nguy hiểm, vừa rồi Minh chủ và phó minh chủ đã thương nghị
với nhau, những đạo hữu có tu vi thấp chớ đi vào, miễn cho lại có thương vong lớn, sinh ra tâm oán hận.” Cận Lưu tiến lên hai bước, nói với mọi
người.
Lời này vừa nói ra, mọi người tại đây giận dữ bất chấp bi thương.
“Cận tiền bối, ngươi nói tu vi thấp là muốn chỉ trình độ nào?” Một tán tu Kim Tiên lập tức hỏi.
“Dưới Kim Tiên cảnh thực lực quá yếu, xác suất sinh tồn bên trong quả thực
không lớn, nên ở bên ngoài cảnh giới.” Cận Lưu khoát tay chặn lại, nói
ra.
“Như vậy sao được! Hành động này không công bằng!”
“Khi phá giải cấm chế thì gọi không ít tu sĩ Chân Tiên cảnh vào trận, giờ
sau khi vất vả mở ra đại môn Tuế Nguyệt Tháp lại không để chúng ta vào,
thế là đạo lý gì?”
“Không sai, chúng ta sẽ không đồng ý”
Những Chân tiên của các tông môn thì yên lặng, nhưng những ngưởi xuất thân tán tu lại lập tức kêu lên.
Âm thanh gã không lớn, nhưng khiến cho hư không rung động ông ông mãnh liệt, vang vọng trong cốc, lộ ra một uy thế khiếp người.
Những tu sĩ Chân Tiên Cảnh vốn định thừa dịp bộc phát chút bực tức, lúc này biến sắc, nguyên một đám câm như hến.
“Quyết định như thế, cũng là vì an toàn của mọi người. Như vậy đi, sau này
Liên minh sẽ xuất ra ba thành thu hoạch trong tháp, phân cho chư vị phía ngoài, để đền bù tổn thất. Đồng thời, các ngươi cũng không cần giữ cửa, chỉ cần lưu lại ít người cảnh giới là được, những người khác có thể
tiếp tục thăm dò ở địa phương khác. Dù sao bí cảnh này cũng rất lớn,
thời gian có hạn, không cần tập trung quá nhiều người ở bên này.” Lôi
Ngọc Sách tiếp tục nói.
Nghe vậy, những tán tu Chân Tiên kia mới yên lòng một chút.
Bọn họ âm thầm cân nhắc thực lực bản thân khi mạo hiểm tiến vòa Tuế Nguyệt
Tháp này, lập tức cảm thấy như vậy cũng có lợi, vì thế cùng nhẹ gật đầu.
Những thế lực tông môn kia, không ít người không muốn mang đệ tử Chân Tiên
Cảnh vào tháp, nghe nói sau đó còn được đền bù tổn thất, lập tức cam tâm tình nguyện, phân phó đệ tử Chân Tiên Cảnh ở bên ngoài trông coi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT