Lăng Phàm trước hết không có tu luyện, mà là lựa chọn trở về Lâm gia. Bởi vì hắn biết rõ, nếu bản thân không sớm trở về thì nhất định sẽ bị người phát hiện ra việc "chính mình" bỏ trốn.

Gia viên Lâm thị nằm ở trấn Thanh Khê - một tiểu trấn nhỏ.

Mất hơn 15 phút, Lăng Phàm mới về tới Lâm gia.

Lâm Hạo Phàm rời khỏi nhà là mượn nhờ lỗ chó ở phía tây tường vây chui ra ngoài.

Thế nhưng, khi đi đến tường tây, nhìn thấy cái lỗ chó ở góc tường này, Lăng Phàm liền dứt khoát lựa chọn leo tường mà vào.

Sức lực tăng mạnh, Lăng Phàm rất dễ dàng leo qua tường rào. Động tác suất khí duy mĩ, không có một chỗ góc chết, đáp đất cũng hoàn hảo vô cùng.

"Đáng tiếc, không có người qua đường ở đây chiêm ngưỡng phong thái của ta a." Đứng ở bên trong tường vây, Lăng Phàm một mặt tiếc hận không thôi lầm bầm.

Đùa sao, một vị đại lão như hắn nếu chui lỗ chó vào, thì đó chính là vết nhơ cả đời a. Không thể, tuyệt đối không bao giờ chui lỗ chó! Cho dù có chết cũng...khụ khụ...vẫn sẽ chui.

Theo trong trí nhớ, Lăng Phàm liền tìm được đường trở về tiểu viện của Lâm Hạo Phàm.

Nơi này nằm ở phía tây bắc của Lâm phủ. Trong viện có trồng một cây hoa quế vô cùng lớn, bốn bức tường phủ đầy rêu xanh. Trước sân mặc dù không có cỏ dại, nhưng lại phủ đầy lá vàng khô.

Mặc dù nói là tiểu viện, nhưng trên thực tế nơi này chỉ có hai gian phòng mà thôi. Một phòng là của Lâm Hạo Phàm, phòng còn lại là của hai cái tỳ nữ.

"Thật tồi tàn." Liếc mắt nhìn xem nơi ở sắp tới của bản thân, Lăng Phàm liền đưa ra đánh giá, nhưng cũng không quá mức chú tâm vào việc này.

"Kẽo kẹt" Cửa gỗ mở ra, kéo theo một tiếng vang chói tai. Cánh cửa run run hai hạ, phảng phất như lúc nào cũng có thể rớt xuống.

Gian phòng bên trong cũng không tính là quá lớn, chỉ có mười mét vuông khoảng chừng. Bên trong đặt một chiếc giường gỗ, một cái bàn, một chiếc ghế tựa dài, một bộ dục thùng cùng một cái tủ nhỏ đựng quần áo. Đồng thời, đối diện với giường gỗ còn đặt một chiếc gương đồng cao hơn người trưởng thành, mang theo dấu tích của năm tháng.

Mỗi món đồ trong tiểu viện này mặc dù đều cũ kĩ không chịu nổi, nhưng bởi vì có Lâm Hạo Phàm thường xuyên quét dọn, nên thoạt nhìn cũng phá lệ sạch sẽ, ngăn nắp.

Lăng Phàm đánh giá gian phòng một lượt, sau đó mới đi vào trong, chầm chậm đóng lại cửa phòng.

Gian phòng rơi vào trong hắc ám, chỉ còn lại một ngọn đèn đang lập lòe mà Lâm Hạo Phàm quên dập tắt lúc rời đi.

Lăng Phàm không nói gì cả, một đường đi thẳng đến trước gương đồng. Nhưng khi nhìn thấy được ảnh chiếu ngược bản thân ở bên trong, hắn liền không khỏi đinh trụ.

Thiếu niên trong gương mặt một bộ y phục vải thô màu xám tro, bên trên loang lổ vết máu đỏ tươi yêu diễm. Mái tóc xơ rối, tùy tiện cột ở sau đầu. Làn da trắng bệch, không có một chút huyết sắc, ngay cả bạc môi mỏng cũng tái nhợt đáng sợ.

Trên cổ của hắn hằn lên một thứ kỳ quặc to gần bằng nắm tay. Nó giống như vết rạn nứt trên món đồ sứ, lại giống như những sợi mạch máu đen tuyền, dày đặc một mảnh, khiếp người khôn cùng.

Nhưng là, thiếu niên lại có một đôi mắt hoa đào rất đẹp, đuôi mắt hơi xếch, con ngươi đen thâm thúy, ẩn chứa sắc bén cùng vô tận âm trầm.

Lúc này, phần đầu bên phải của thiếu niên đã bị bó lại bởi vài vòng băng vải. Mà phía trên vải trắng, còn dính lấy một chút vết máu đọng lại do miệng vết thương chảy ra.

Thiếu niên mặt không cảm xúc, cởi bỏ nút thắt qua loa trên băng vải, từng vòng, từng vòng một đem nó tháo ra.

Theo vòng cuối cùng được gỡ xuống, băng vải liền bị thiếu niên nắm lấy, treo lơ lửng trên không trung.

Con ngươi tĩnh mịch của hắn trong nháy mắt trừng lớn, phảng phất đã chịu phải thiên đại đả kích:"M...mặt...của ta."

Chỉ thấy, lấy một nửa phần trán bên phải làm điểm bắt đầu, phiến da thịt xung quanh mắt phải của thiếu niên đã sớm hủy hoại không nhìn ra nhân dạng!

Trừ phần má phải ra, nửa trên mặt phải đã bị đốt cháy khét ngay cả da thịt cũng không còn. Chỉ còn một phần bạch cốt lộ ra không khí với vài chỗ cháy đen.

"Mặt của ta, mặt của ta..." Lăng Phàm cả người cứng đờ, ngơ ngác nhìn "mình" trong gương. Không ngừng lập lại mấy từ này.

Kiếp trước của hắn, được người xưng tụng là Vạn giới đệ nhất mỹ nam. Không có kẻ nào mà không biết, Chiến thần Lăng Phàm, yêu mặt như yêu mệnh...

Nhưng lúc này, hắn cư nhiên lại bị hủy dung a!

"Lâm Hạo Thiên, Bạch Vân Túc, bổn tọa nếu không băm cả nhà các ngươi ra, thì đời này liền chết không yên lành! Một đám cẩu đồ vật cư nhiên lại dám hủy đi mặt của bổn tọa..." Lăng Phàm trong nháy mắt liền sụp đổ, so với lúc bị người ép nhảy vực, bị nữ nhân cắm sừng, lại phải đau khổ hơn gấp ngàn vạn lần.

Nhưng là, mặc dù gương mặt đã vặn vẹo đến đáng sợ, nhưng khóe môi của hắn vẫn như cũ câu lên độ cong quỷ dị. Đây cũng là một trong những thói quen của hắn, càng tức giận, càng vui vẻ, liền sẽ cười càng "xinh đẹp".

"Kẽo kẹt..."

Cửa gỗ bị người từ bên ngoài đẩy ra, kẻ đến cũng không có gõ cửa liền đã đi vào.

Đây là một nữ nhân tuổi chừng 18, dung mạo mỹ lệ, linh lung, trang vận đơn sơ nhưng lại không kém phần thanh nhã. Thoạt nhìn không giống như tỳ nữ, mà lại càng giống với tiểu thư quan gia hơn.

Mà nữ nhân này, chính là tỳ nữ thiếp thân của Lâm Hạo Nhiên - Hạ Đồng.

Vừa đi vào, Hạ Đồng liền đã nhìn thấy Lâm Phàm đang đứng ở trước gương. Mi mắt hơi cau, nàng hơi liễm thần hỏi:"Đại thiếu gia, người vẫn còn chưa đi ngủ hay sao a?"

Sắc mặt Lăng Phàm lúc này đã âm trầm đến đáng sợ, chỉ hận không thể lập tức lao đến đông viện, đem Lâm Hạo Thiên rút gân lột da.

Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc trong trí nhớ này, đáy mắt của hắn liền lướt qua một tia trầm ngâm, nhưng rất mau đã bình phục trở lại. Ý cười lẫm nhiên nghiêng đầu nhìn Hạ Đồng:"Ta thân ái, bổn thiếu gia chưa ngủ, có phải hay không là cản trở gì đến ngươi rồi?"

**Cảm ơn draiger30102000 đã ủng hộ TLT cho ta nha~ Nếu có thể thì hôm nay sẽ bạo chương!

**Các phần tử thương hương tiếc ngọc, không chịu đựng được đả kích thì xin click back đi nhé! Cẩn thận đau tim, tâm thánh mẫu trỗi dậy đấy. Ta không rảnh cùng các ngươi giảng đạo lý đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play