Con gái gặp cảnh tượng này ai mà không ngại kể cả Băng Nhi. Lời nói của cô cũng lắp ba lắp bắp.

"Anh mau thả... thả tôi ra đi. Tôi... tôi cần đi ngủ."

Cô như đang cầu xin Nhạc Phong vậy. Nhưng đời nào anh chấp nhận. Anh áp sát mặt mình vào cổ Băng Nhi.

"Ưm... Dừng lại... Buông tôi ra..."

Băng Nhi đẩy mạnh Nhạc Phong rồi nhanh chân chạy lên phòng. Chết tiết hắn dám để lại dấu hôn lên cả cô. Làm sao mà che nó được đây?

Sáng sớm cô cứ loay hoay mãi. Chọn hết bộ đi làm này đến bộ khác để che dấu hôn. Cuối cùng cô chọn cách lấy khăn cột nhỏ.

Vừa xuống cầu thang thì cô bị một mùi hương cuốn hút. Trên ghế sofa chỉ thấy Thiệu Huy đang nhèm ngủ nhưng không thấy Nhạc Phong. Cô liền chạy vào phòng bếp.

"Anh đang là gì ở đây vậy?Không đến công ty sao?"

"Đến trưa anh mới đi được bởi vì anh còn bận đi xem sản phản của công ty. Em nhìn xem, anh đang làm đồ ăn sáng cho em nè!"

"Anh mà cũng biết nấu ăn sao?"

"Anh còn nhiều điều mà em chưa biết đâu. Em mau ăn đi. Đồ ăn anh đã để sẵn lên bàn rồi."

"Được rồi cảm ơn anh."

'Cả đời phải nấu cho em ăn anh cũng cam lòng. Miễn sao có thể bên cạnh em là được rồi.'

Nhạc Phong nghĩ thầm miệng thì cứ tươi cười.

"Phong, lấy hộ tôi chai tương cà trong tủ lạnh."

"Có ngay."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play