Giọng của Ái Linh vọng ra từ cánh cửa. Cô ta đã đứng ở đó từ khi nào không
biết, nhưng có lẽ chắc cô ta cũng nghe được ít nhiều gì từ cuộc nói
chuyện đó.
Nghe giọng vang lên, Lữ Ái và Nhạc Phong cũng biết đó là ai. Họ không ngạc nhiên và cũng chả quan tâm đến.
Ái Linh nhanh chân đi đến Nhạc Phong.
"Phong à, anh mới nói cái gì?"
"Tôi nhớ là cô đâu có bị điếc!"
"Nhưng tại sao chứ? Chúng ta kết hôn còn chưa tới 3 tiếng, vậy mà anh lại muốn ly hôn?"
"Ái Linh, cô mặt dày vừa phải thôi!"_ Lữ Ái nói
"Mẹ, Nhạc Phong, con là Băng Nhi, người phụ nữ trong lễ kết hôn đó, con
không hề biết cô ta là ai cả? Nhưng con mới chính là Băng Nhi, tại sao
lại không tin con chứ...huhu"
"Cô im ngay cho tôi!!"
Nhạc Phong đứng dậy, tay vẫn nắm chặt tấm hình không ngần ngại quát thẳng vào mặt Ái Linh.
"Nếu cô là Băng Nhi, cô đã nói như vậy ngay trong buổi lễ đó rồi. Tại sao đến bây giờ cô mới nói hả? TẠI SAO?"
"Là... là do em quá... quá hoảng sợ thôi. Tại... tại vì có một người giống
em... nên... em mới không nói nên lời được thôi. Nhưng em mới là Băng
Nhi mà!"
"Cô đừng nghĩ là tôi không dám đánh cô. Cô mau biến khỏi phòng tôi mau. Nếu không thì đừng trách tôi."
"Không! Em không đi. Đêm nay là đêm động phòng của chúng ta. Tại sao em phải rời khỏi căn phòng của chính chúng ta chứ?"
Sự tức giận của Nhạc Phong đã lên đến đỉnh điểm, anh từ từ để tấm hình
xuống giường, liền nhanh tay bóp cổ Ái Linh. Dường như anh đang muốn
giết chết cô ta.
"Lời nói của tôi cô xem như cỏ rác phải không?"
Lữ Ái bất ngờ vì hành động của Nhạc Phong. Bà cố gắng chạy đến ngăn cản hành động dại dột của con trai bà.
"Phong à, con điên rồi hả? Con làm như vậy sẽ giết chết cô ta đó."
"Mẹ cứ mặc kệ con đi. Cô ta đáng bị như thế!"
"Băng Nhi sẽ nghĩ như thế nào về con đây? Con đã từng dùng hành động này với Băng Nhi 7 năm trước. Con không nhớ sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT