Cả người Ái Linh như bị ai đó đóng đinh vậy. Muốn đi cũng không được mà
chạy cũng không xong. Băng Nhi trước mắt cô ta như một người chưa từng
bị thương gì cả. Vẫn khỏi mạnh, vẫn cười nói như chưa ca chuyện gì xảy
ra.
"Sao vậy? Thấy tôi vui đến đóng băng không nói gì được luôn sao?"
"Không, mày chỉ là giả mạo cô ta thôi. Chính bác sĩ đã nói cô đã chết rồi cơ mà."
"Thì ra hôm đó cô đã ở trong bệnh viện."_ Nhạc Phong nói.
Băng Nhi cười cợt trước lời nói của Ái Linh.
"Cô nên nhớ rằng 30 chưa phải là tết. Nếu tôi chết thì tôi đã chết vào bảy năm trước rồi. Không đợi đến bây giờ đâu."
"Ý của mày là sao? Mày muốn cái gì?"
"Mày muốn tao chết thì mày nên làm vào bảy năm trước đi. Nhưng mà mày đã thất bại. Vậy thì bảy năm sau sẽ là cái chết của mày."
"Mày tưởng mày sẽ có cơ hội vậy sao? Tao sẽ không để chuyện đó xảy ra."
"Mày định làm gì? Đừng nói mày sẽ gọi đông bọn mà trợ giúp mày nha? Tao cũng quên nói cho mày biết, đàn em của tao đã 'chăm sóc' chúng nó sau khi
mày đến đây rồi. Bây giờ chỉ còn mình mày thôi."
"Hừ, mày nghĩ tao sẽ tin chắc."
"Tùy mày. Mày chỉ cần biết một điều rằng hôm nay sẽ là ngày chết của mày."
'Pằng'
Nói xong, Băng Nhi liền nhanh tay rút khẩu súng phía bên hông bắn một phát
vào đùi của Ái Linh. Cô ta liền ngồi khụy xuống đất. Không kêu đau hay
la hét gì cả. Cô ta chỉ biết cười.
"Haha... Mày định kết liễu tao sao?!
Biết mày bao lâu nay, đến con kđến mày cũng không dám làm đau nó. Mày sẽ không làm điều đó với tao đâu."
"Mày nói đúng, tao không thể giết mày được. Nhưng sẽ có người thay tao."
Ái Linh mở to mắt há hốc mồm vì sốc sau hi Băng Nhi đưa khẩu súng cho John. Và cả ba người đang tiến đến chỗ của cô.
"Anh... John?"
"Đừng gọi tôi như vậy. Tôi kh dám nhận chữ 'anh' từ cô. Tôi cảm thấy kinh tởm lắm."
"Chúng... Chúng ta là anh em mà. Chúng ta cùng một dòng nâu chảy trong huyết
quản, cùng một gia đình, cùng một dòng họ Galvin quyền lực mà."
"Tôi bỏ cuộc rồi. Từ nay đừng nhắc đến dòng họ đó trước mặt tôi. Cô không hề biết tôi muốn thoát khỏi cái gia đình dòng tộc đó như thế nào đâu.
Và... Từ bây giờ cô không còn là em gái tôi nữa. Hãy chuẩn bị tinh thần
mà xuống địa ngục này."
John đưa miệng khẩu súng lên đầu Ái Linh. Cô ta khóc chấp tay cầu xin John nhưng anh không hề có cảm xúc nào cả. Và thế là...
'Pằng'
Tiếng súng vang dội khắp cả mảnh đất này. Đường Ái Linh đã gục xuống, cô ta
đã chết... và chết không nhắn mắt. Có lẽ cô ta hận những người đó đến
tận xương tủy.
Băng Nhi không rời mắt khỏi Ái Linh kể từ khi viên đạn xuyên qua đầu cô ta.
"Cuộc chiến đã kết thúc thật sự rồi..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT