Trong góc đường mờ tối, có một chàng trai trẻ tuổi mặc âu phục, cậu cầm chiếc bánh màn thầu đã lạnh cứng, không ngừng nhét vào trong miệng, quai hàm nhét đầy màn thầu đến mức căng phồng lên. Cũng may mà trông cậu rất đẹp trai, dù rằng bộ dạng thê thảm như vậy nhưng cũng không hề xấu xí khó coi, mà chỉ khiến người ta thấy thương cảm cho sự khó khăn sa sút này.
Có lẽ ông trời thấy cậu còn chưa đủ thảm hại, đúng lúc này trời đổ cơn mưa, cậu chàng chạy thật nhanh tới dưới mái hiên có thể tránh mưa, vội vã nhét nốt miếng bánh màn thầu còn lại vào trong miệng, có giọt nước lăn dài trên gò má, không biết là nước mưa, mồ hôi, hay cậu kiềm lòng chẳng đặng mà rơi nước mắt.
“Được rồi, quay thêm hai cảnh nữa là kết thúc công việc hôm nay!”
Đạo diễn hô cắt, vòi phun nước dừng lại, trợ lý đoàn phim cũng rảo bước chạy về phía diễn viên đang ướt sũng người.
“Thầy Lê à, mau nhổ màn thầu vào túi rác đi..” Trợ lý đoàn phim còn chưa dứt lời, đã thấy hai má Lục Chi Châu phồng tới phồng lui, thế mà lại nuốt sạch màn thầu khô quắt đoàn phim chuẩn bị vào bụng.
Bước chân cậu ta khựng lại, đoàn phim bọn họ nghèo thì nghèo thật, nhưng vẫn lo được cơm hộp chắc bụng mà.
“Cảm ơn, không sao đâu.” Lê Chiêu đứng bất động tại chỗ, nhận lấy nước ấm mà trợ lý đoàn phim mang tới mà uống mấy ngụm, đợi stylist lát nữa chạy tới cố định tạo hình cho cậu, tránh cho lát nữa quay bù lại bỏ sót vài chi tiết.
“Không có gì.” Trợ lý đoàn phim cười gượng, nhận lấy chiếc cốc trong tay cậu, quay về bên người đạo diễn.
Đạo diễn đang ngồi trên một chiếc ghế bị cập kênh, tay cầm chiếc quạt nhựa to bằng lòng bàn tay mà quạt phần phật, mấy chữ “Không mang thai không sinh con” trên mặt quạt như ẩn như hiện theo từng động tác quạt của ông.
Một đoàn phim từ đầu tới chân đều toát lên sự nghèo khổ, đến cây quạt ngày thường dùng, cũng là quạt quảng cáo được phát miễn phí đầy đường.
“Ban nãy Lê Chiêu biểu hiện không tồi đâu, đạo diễn Lưu à, trưa mai kiểu gì cũng phải cho người ta thêm cái đùi gà đi.” Phó đạo diễn đi tới ngồi xuống bên người đạo diễn Lưu, ló đầu nhìn cảnh ban nãy quay được.
Đạo diễn Lưu xoa cái bụng mập cười hì hì: “Đùi gà thì có gì ngon? Trai trẻ ấy mà, phải có tác phong giản dị mộc mạc, mới có năng lực cống hiến nhiều hơn cho tổ quốc mai sau.”
“Người đâu mà ki thế.” Phó đạo diễn đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, nhỏ giọng hỏi bên tai đạo diễn Lưu: “Sắp tới cảnh của Tống Dụ rồi, còn chưa chuẩn bị tạo hình xong à?
Đạo diễn Lưu ra sức quạt mấy lần: “Để lát nữa bảo trợ lý đi giục.”
Diễn viên do cha nội đầu tư sắp xếp, không thể đắc tội được.
Tống Dụ đã có chút tiếng tăm trong giới, chẳng là ekip sắp xếp cho hắn vào nam chính, đã ký hợp đồng rồi, ai dè trước khi khai máy hắn lại tỏ ý không muốn vai nam chính, muốn vai nam phụ có tính khiêu chiến này.
Vai nam phụ thì có tính khiêu chiến quái gì, chẳng phải chỉ đẹp trai, nhiều tiền, dịu dàng, một lòng điên cuồng với nữ chính thôi hay sao?
Loại nhân vật này đổi lại là phim thần tượng khác nhất định là nam chính rồi, nhưng đoàn phim của họ khác với cái đám diêm dúa màu mè kia, đoàn phim người ta đều là hoàng tử với cô bé lọ lem, còn họ đây thì là công chúa với chàng trai nghèo.
Nữ chính bá đạo nhiều tiền với nam chính tiểu bạch hoa bất khuất kiên cường, gian khổ phấn đấu, cũng xứng đôi vừa lứa lắm chứ bộ.
Tiếc là, dù đạo diễn Lưu có ưng thiết lập nhân vật của mình cách mấy cũng vô dụng, Tống Dụ quyết tâm lấy vai nam phụ này, hắn ta chọn vai nam phụ thì thôi, còn chỉ đích danh Lê Chiêu vốn sắm vai nam phụ đi diễn nam chính.
Đạo diễn Lưu là một người vô cùng khí khái can trường, nên khi ông nghe Tống Dụ bảo sẽ để nhà đầu tư kia cho thêm mấy triệu thì đồng ý ngay tắp lự.
Chuyện mấy cha đầu tư thêm tiền để nâng vị trí diễn viên chẳng hiếm gì trong giới, nhưng đập tiền để xuống vị trí thì chẳng mấy khi gặp.
Quả nhiên ở trong giới lâu, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra được.
Làm đạo diễn ấy à, quan trọng nhất là phải biết nghĩ thoáng ra. Mặc kệ Tống Dụ đang toan tính cái gì, dù sao ông cũng coi như Tống Dụ đang làm từ thiện cho đoàn phim.
Quay bù cảnh xong, Lê Chiêu lau khô nước trên mặt, đi ra ngoài bãi diễn mới thấy có vài nhân viên sắc mặt hết sức khó coi. Cậu nhìn bốn phía xung quanh một lượt, không thấy bóng Tống Dụ đâu, nữ chính thì đang cầm điện thoại dựa vào ghế nghỉ chơi game, chỉ thiếu điều viết mấy chữ “Không liên quan tới tôi” lên mặt.
Cậu giũ nước trên áo quần, lấy khăn lông bọc người mình lại. Cũng may mà mùa hè quay cảnh đông, chứ không phải mùa đông quay cảnh mùa hè, nếu không cậu đông cứng người mất.
Là người đóng vai nam chính, nhưng lại là người mới vai vế thấp nhất đoàn phim, gặp phải chuyện cao su giờ diễn như vậy, Lê Chiêu hết sức bình tĩnh, dù sao đóng phim trả tiền thù lao là được rồi.
“Thầy Lê à, thầy ngồi nghỉ một lúc, thầy Tống tới nhanh thôi.”
Trợ lý đoàn phim thông cảm nhìn Lê Chiêu, cảnh cuối là cảnh Tống Dụ đóng với Lê Chiêu, để Lê Chiêu ướt sũng người ngồi đây đợi Tống Dụ tới đóng phim, đúng là bắt nạt người ta quá mà.
Đoàn phim bọn họ nghèo, nam chính cũng nghèo nốt, đường đường là nam chính, nhưng ngày nào cũng ăn hết sạch hộp cơm bình dân, sống còn tiết kiệm hơn cả mấy vai quần chúng, đến trợ lý cũng không có, chỉ có một tay quản lý thường tới đây thăm cậu.
Tối nay đã quay cảnh tối gần sáu tiếng rồi, vì hiệu quả diễn xuất mà Lê Chiêu cố tình không ăn cơm tối. Từ trưa đến giờ cậu chỉ ăn vài miếng màn thầu là đạo cụ đóng phim. Lúc này Tống Dụ chưa tới, đoàn phim cũng không thể kết thúc công việc, mà Lê Chiêu cũng chỉ có thể đợi.
Đối mặt với vẻ mặt “Tuy rằng em rất thương anh nhưng em cũng chẳng giúp gì được” của trợ lý đoàn phim, Lê Chiêu nằm lên ghế, lấy khăn lông bao bọc kín người, bắt đầu nhắm mắt lại.
Vừa mới đặt lưng chưa đầy năm phút đồng hồ, đã nghe thấy một tràng ân cần bắt chuyện.
“Thầy Tống tới rồi, chào buổi tối thầy Tống ạ.”
“Thầy Tống à, bên này mới phun nước, đất hơi ướt, thầy đi cẩn thận một chút.”
Nghe thấy tiếng động, Lê Chiêu mở mắt ra, chạm mắt nhìn với Tống Dụ. Bước chân Tống Dụ hơi dừng lại, lập tức hất cằm lên, kiêu ngạo đi tới trước mặt Lê Chiêu.
Lê Chiêu chau mày lại, không để thái độ của Tống Dụ trong lòng. Từ lúc quay bộ phim này tới nay, rất hiếm khi Tống Dụ nhìn thẳng vào mắt cậu, dù có nhìn thẳng vào mắt cậu thì trong mắt cũng mang theo một chút thương hại và xem thường.
Cậu rất nghi ngờ cả đoàn phim đều biết chuyện mình nghèo rớt mùng tơi rồi.
“Lê Chiêu đi chuẩn bị đi, mười phút sau chúng ta tiếp tục.” Đạo diễn Lưu ngáp một cái, gọi Lê Chiêu vào sân.
Lê Chiêu ném khăn lông ra, đi tới trước ống kính, vừa để chuyên gia dặm lại lớp trang điểm cho mình, vừa đợi diễn viên đóng thế của giúp Tống Dụ tìm vị trí quay hoàn mỹ nhất.
Đến khi chính thức quay, vì đủ nguyên nhân mà Tống Dụ gián đoạn ghi hình nhiều lần, đến khi quay xong hết thì cũng đã ba giờ đêm.
Lúc về phòng tẩy lớp trang điểm, Lê Chiêu nghe thấy có trợ lý trang điểm khẽ mắng Tống Dụ phiền hà, nhưng khi trợ lý của Tống Dụ đưa đồ ăn khuya tới, mọi người trong phòng hóa trang đều cười tươi rói, không thấy chút bực mình nào.
“Thầy Lê, anh Tống nghe nói hôm nay thầy vẫn chưa ăn cơm, nên cố ý dặn em chuẩn bị cho anh nhiều đồ ăn.” Trợ lý đưa hộp cơm to đùng cho Lê Chiêu, cười tươi nói: “Thầy ăn xong rồi nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Cảm ơn.” Lê Chiêu nhận lấy hộp cơm, mở nắp ra nhìn, bên trong có một cốc trà sữa, hai miếng bánh gato, còn có thịt nướng thơm ngào ngạt. Cậu hít hà bữa ăn khuya, cầm cốc trà sữa lên nhấp một ngụm.
Đây chính là nguyên nhân chính cậu không oán giận Tống Dụ hại mình thức đêm đóng phim.
Tuy rằng Tống Dụ thích tới muộn, hay ra vẻ chảnh chọe, diễn xuất cũng rất bình thường, nhưng mà hắn ta hào phóng lắm.
Chỉ cần Tống Dụ ở đoàn phim, ngày nào cậu cũng có bữa khuya, chín bỏ làm mười đây cũng coi như cha mẹ cơm áo, ai lại đi chê cha mẹ cơm áo mình không tốt chứ?
Chuyên gia trang điểm tẩy trang cho Lê Chiêu nhìn đồ ăn trong hộp, muốn nói rồi lại thôi. Nhất là sau khi cô thấy Lê Chiêu hớn ha hớn hở uống trà sữa, lại không khỏi thở dài.
Thầy Tiểu Lê à, thầy để tâm chút đi.
Cái tên Tống Dụ tâm cơ kia muốn thầy ăn cho mập ra mất đi gương mặt đẹp đẽ này đấy!!
Trong phòng, Tống Dụ thấy trợ lý trở về liền hỏi: “Lê Chiêu có ăn mấy thứ đó không?”
Trợ lý gật đầu: “Ăn rồi ạ.”
“Thế thì tốt.” Tống Dụ nở nụ cười thỏa mãn, cứ ăn như vậy, kiểu gì Lê Chiêu cũng béo lên cho coi. Đến khi bộ phim này lên sóng, được khán giả quan tâm rồi, mọi người chỉ thấy một tên phát tướng chẳng đẹp đẽ gì, ai lại đi làm fan một nghệ sĩ như vậy chứ?
“Anh Tống à, công ty của Lê Chiêu không có tài nguyên cũng không có người quen, hơn nữa cũng không có ai chống lưng cho cậu ta, kiểu gì cũng không thể uy hiếp tới địa vị của anh được, chúng ta việc gì phải tốn nhiều tâm tư đi đối phó với cậu ta như vậy?” Trợ lý có phần không hiểu, nếu anh Tống dè chừng Lê Chiêu, sao lại còn muốn giao vai nam chính này cho cậu ta?
“Cô thì biết cái gì?” Tống Dụ buông rèm mi, che đi sự chột dạ trong lòng. Mấy tháng trước hắn mơ thấy mình nhận vai nam chính của một bộ phim chiếu mạng, đoàn phim vừa nghèo lại vừa nát, sau khi hắn nhận kịch bản cũng chẳng để tâm diễn. Ai dè sau này chiếu, thế mà lại nổi rần rần trên mạng, nâng đỡ không ít diễn viên, nhất là vai nam phụ này, nổi tiếng khắp mạng. Chỉ có vai nam chính bởi vì thiết lập nhân vật tệ, không những nghèo lại còn bướng bỉnh, khiến không ít khán giả cảm thấy phản cảm, thậm chí còn có người chạy tới fanpage đoàn phim mắng nữ chính mù mắt mới không yêu nam phụ, chửi biên kịch viết nội dung chẳng ra làm sao.
Sau khi tỉnh dậy, hắn vốn không coi đây là sự thật, ai dè chưa đầy hai ngày sau, có người đưa kich bản này tới tay hắn, nội dung y hệt trong giấc mơ của hắn.
Hắn đột nhiên bừng hiểu ra, có thể đây là trời cao cho hắn một cơ hội. Bởi vậy nên nhất định hắn phải nhân lúc Lê Chiêu chưa kịp ló đầu ra thì giẫm chết cậu ta, diệt trừ mối nguy này.
Lê Chiêu vừa bưng bữa khuya chưa ăn xong hết về phòng thì nhận được cuộc gọi video của quản lý Trương Tiểu Nguyên.
“Lê Chiêu à, sao giờ này cậu vẫn còn ăn thế?” Trương Tiểu Nguyên thấy Lê Chiêu đang ngồi khoanh chân trên gường gặm móng giò, mạch máu trên gáy bắt đầu đập loạn xạ.
“Hôm nay quay liên tục mười mấy tiếng liền, chẳng có thời gian để ăn cơm, may mà có anh Tống mời cơm đấy.” Lê Chiêu lau khô dầu trên miệng, đôi mắt híp lại như vầng trăng lưỡi liềm: “Anh cũng biết thể chất em chỉ ăn chứ không mập mà, không cần lo mập đâu.”
“Anh không lo cậu mập, nhưng mà anh sợ sau này cậu tập thành thói quen ăn đêm, không ai mời thì ăn đến nghèo kiết xác.” Thấy Lê Chiêu lại đưa tay cầm lấy một que thịt xiên nướng, Trương Tiểu Nguyên không nhịn được nuốt nước miếng, nghiêm mặt trịnh trọng nói: “Chiêu à, anh nói cho cậu một chuyện không tốt.”
“Chuyện gì vậy?” Lê Chiêu ngẩng đầu nhìn màn hình điện thoại.
“Công ty chúng ta đóng cửa, ông chủ dắt bà chủ bỏ trốn rồi. Nói cách khác, chúng ta thất nghiệp rồi.” Nói câu này xong, Trương Tiểu Nguyên thấy Lê Chiêu cầm que thịt xiên nướng không phản ứng gì, không nhịn được hỏi: “Cậu.. không có cảm tưởng gì à?”
Hai người cứ nhìn vào màn hình điện thoại như vậy, nhìn nhau hồi lâu không nói gì.
Qua hồi lâu, Lê Chiêu thấy vẻ mặt Trương Tiểu Nguyên hết sức nghiêm túc, bèn mở miệng an ủi: “Anh Tiểu Nguyên à, anh đừng buồn nữa. Hay là anh tới đoàn phim bọn em ăn chực đi? Anh Tống thường cho bọn em đồ ăn, tiết kiệm được nhiều tiền cơm lắm đấy.”
Tuy rằng ăn chùa hoài cũng hơi xấu hổ thiệt đó, nhưng có thể ăn no uống đã, giữ thể diện thì có ích gì chứ?
Cũng may mà trong đoàn phim nghèo khó này còn có một anh Tống hào phóng, đúng là may mắn quá trời luôn!!Tác giả có lời muốn nói:
Tống Dụ: Cậu đừng nói nữa, tôi muốn yên tĩnh.
Hôm nay xem thiên tượng, phát hiện hợp thích hợp khai hố trồng trọt, bởi vậy nên mở hố đây. Nhịp điệu cả bộ ấm áp nhẹ nhàng, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!M: Bộ này có tên gốc là “Mỹ tư tư” đây là một trạng thái từ chỉ niềm vui, dáng vẻ hài lòng hả hê, mình suy nghĩ khá lâu, quyết định để là “Hân hoan”.
Nhân vật chính là Lê Chiêu và Án Đình (chứ không phải Tống Dụ đâu), một người lúc nào cũng lạc quan, và một người thì luôn u ám không vui.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT