Nhìn thấy răng sún của em —— nếu như người khác nói câu nói này, Lâm Đông nhất định sẽ thu lại nụ cười, giấu răng sún đi, không cho người ta nhìn thêm chút nào. Nhưng lời này là do Mục Hưng Hà nói, Mục Hưng Hà không giống với người khác, Lâm Đông vẫn cười như cũ,nói: "Không lâu nữa em sẽ hết sún răng cho xem."
Mục Hưng Hà hỏi: "Không lâu nữa là khi nào?"
Lâm Đông suy nghĩ một chút, trả lời: "Một tháng."
"Tại sao lại là một tháng?"
"Bởi vì bây giờ răng mới của em đã nhú ra rồi."
"Nhú ra à?"
"Dạ, nhú ra lâu rồi, em liếm được rồi."
"Cho anh xem một chút, sau này đừng liếm răng mới mọc, nếu không nó sẽ mọc chậm hơn. Lại đây, anh xem một chút."
Lâm Đông lập tức chạy tới đứng trước mặt Mục Hưng Hà.
Mục Hưng Hà lập tức nâng khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông, nhìn vào trong miệng Lâm Đông, quả nhiên thấy ngay chỗ nướu non mềm có nhú lên một cái răng bé tí tẹo, đặc biệt đáng yêu, cậu cao hứng nói: "Đúng là nhú lên rồi."
"Dạ, chờ nó lớn rồi, em sẽ hết bị sún răng."
"Đúng, em sẽ lại đẹp như lúc đầu."
"Em đẹp không?"
"Rất đẹp."
"Em có đồng hồ đeo tay đẹp không?"
"Em đẹp hơn đồng hồ đeo tay."
"Nhưng em cảm thấy đồng hồ đeo tay cũng đẹp mà."
Mục Hưng Hà gật đầu nói: "Đúng, em có đồng hồ đeo tay, sau này sẽ không về trễ, mẹ em cũng sẽ không bị bệnh nữa."
Lâm Đông vô cùng vui vẻ, nói: "Vậy em cầm cho mẹ em nhìn."
Mục Hưng Hà đứng lên nói: Được, anh cũng về nhà."
Lâm Đông đi theo hỏi: "Anh phải về nhà hả?"
Mục Hưng Hà nói: "Ừ, bởi vì cô anh đến, anh phải về nhà cùng cô."
"Được, vậy khi nào mẹ em tỉnh rồi em sẽ tìm anh chơi."
"Ừ, anh đi đây."
Nhìn Mục Hưng Hà chạy về nhà, Lâm Đông mang đồng hồ đeo tay chạy vào trong phòng khách, trong phòng khách trống rỗng, bé biết ba đang làm việc trong thư phòng, dì đang ở trong phòng của mình sáng tác, bé không đi quấy rối, mà từ từ đi tới phòng ngủ chính, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra một cái khe, ghé vào khe cửa nhìn thấy mẹ động đậy hai lần, bé nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Mẹ."
Nguyễn Tâm Bình mới vừa tỉnh lại, quay đầu sang nhìn thấy Lâm Đông, lập tức dịu dàng nở nụ cười, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Bảo bối, con về rồi." Không có ý trách cứ nào.
Lâm Đông lập tức đi tới đầu giường, dán vào hõm cổ Nguyễn Tâm Bình, vươn tay ôm cổ Nguyễn Tâm Bình sau đó nhỏ giọng khóc lên.
Nguyễn Tâm Bình sợ hết hồn, nhanh chóng hỏi: "Tri Nhiên, làm sao vậy?"
Lâm Đông ôm cổ Nguyễn Tâm Bình không lên tiếng.
Nguyễn Tâm Bình nhanh chóng nâng khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông, nói: "Bảo bối, làm sao vậy?"
Lâm Đông nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, con xin lỗi."
"Làm sao vậy?"
"Ngày hôm nay con về thật muộn, hại mẹ ngã bệnh."
Nguyễn Tâm Bình nở nụ cười, nói: "Đây không phải là do con sai, là mẹ sai."
"Là con sai, con đi chơi còn ngủ quên nên về trễ."
"Không phải đâu bảo bối." Nguyễn Tâm Bình đến gần hôn trán và khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Đông, dịu dàng nói: "Bảo bối, không phải, trẻ con ham chơi rất đáng yêu, là mẹ sai, mẹ không khống chế được tâm tình, đừng khóc, con khóc làm mẹ cũng muốn khóc."
Vừa nghe mẹ muốn khóc, Lâm Đông lập tức ngừng khóc, hai cái tay nhỏ bé đồng thời quẹt mắt một cái, xóa sạch hết nước mắt trên mặt, thấy trên cổ tay của mình đeo đồng hồ, lập tức nghĩ tới ý định vừa nãy của mình, vội vàng nói: "Mẹ, mẹ đừng khóc, sau này con sẽ không về muộn như vậy nữa, mẹ xem, bây giờ con có đồng hồ đeo tay, có đồng hồ đeo tay thì con có thể xem thời gian rồi."
Lâm Đông vung cánh tay nhỏ lên cho Nguyễn Tâm Bình xem.
Nguyễn Tâm Bình hỏi: "Con lấy đồng hồ đeo tay này ở đâu?"
Lâm Đông cao hứng nói: "Hưng Hà đưa cho con ạ."
"Thật là đẹp, con có thích không?"
"Thích ạ, sau này con sẽ canh giờ để về nhà, mẹ sẽ không mắc bệnh nữa."
Nguyễn Tâm Bình cảm thấy ấm áp, hỏi: "Cho nên bởi vì mẹ nên con mới đeo đồng hồ à?"
Lâm Đông gật đầu.
Bây giờ trong lòng Nguyễn Tâm Bình cảm thấy vừa ấm áp vừa chua xót, vươn tay ôm Lâm Đông thật chặt vào trong ngực, làm sao bây giờ, con trai của cô tốt như vậy, suy nghĩ vì cô khắp nơi, cô lại muốn cướp đoạt sự ham chơi, thiên tính ngây thơ của con trai, như vậy không được, như vậy sẽ khiến con trai phải gánh vác, cô âm thầm hạ quyết định dời sự chú ý sang việc khác, không thể bức bách con trai như thế, làm cho cô quá đau lòng, vì vậy cô bắt đầu thương lượng với Bùi Thức Vi về việc quay trở lại công việc.
Bùi Thức Vi hỏi: "Em muốn tiếp tục ca hát?"
Nguyễn Tâm Bình cười cười, nói: "Em thích nhất là cái gì, lẽ nào anh không biết sao?"
Bùi Thức Vi nói: "Sáng tác nhạc."
"Ừ." Nguyễn Tâm Bình gật đầu: "Việc ca hát đã gác lại bốn, năm năm, gây dựng lại danh tiếng trước đây cũng không dễ dàng, thế nhưng việc sáng tác nhạc em vẫn luôn yêu thích, trải qua mưa gió mấy năm qua, em nghĩ em sẽ viết tốt hơn so với trước đây."
Bùi Thức Vi cười nói: "Nhất định sẽ tốt hơn trước đây."
Nguyễn Tâm Bình dịu dàng nở nụ cười nói: "Như vậy em cũng có thể dời một chút lực chú ý, không khiến Tri Nhiên cực khổ nữa, em không muốn nó bị cột vào người mẹ có tinh thần không bình thường này, em muốn nó sẽ hoạt bát đáng yêu giống như bọn Hưng Hà Kỳ Kỳ vậy."
Bùi Thức Vi nắm tay Nguyễn Tâm Bình nói: "Đừng nói mình như vậy, em rất tốt, Tri Nhiên của chúng ta cũng sẽ càng ngày càng tốt."
"Vậy ý anh là đồng ý?"
Bùi Thức Vi cười ôn hòa nói: "Quyết định của em anh đều ủng hộ."
"Vậy chúng ta cũng thương lượng với Tri Nhiên một chút."
"Được."
Nguyễn Tâm Bình gọi Lâm Đông qua, nói mình muốn ở nhà làm việc, nói sau này phải làm việc nên không có cách nào ở bên cạnh bé mọi thời khắc, bé nên chơi với các bạn nhiều hơn, chỉ cần nói trước một tiếng là được.
Lâm Đông hỏi: "Mẹ, mẹ muốn sáng tác nhạc ạ?"
Nguyễn Tâm Bình gật đầu.
Lâm Đông trợn to đôi mắt sáng lóng lánh, giống phát hiện được chuyện gì kỳ lạ lắm, giơ ngón tay cái lên nói: "Mẹ, mẹ thật là lợi hại."
Nguyễn Tâm Bình bị dáng dấp khả ái của con trai chọc cười.
Bùi Thức Vi cũng cười rộ lên.
Lâm Đông không biết người lớn đang cười cái gì, nhưng khi nhìn thấy người lớn đều nở nụ cười, bé cũng cười gượng hai lần, cười lễ phép lại không mất lúng túng, vô cùng khả ái, làm cho Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi đồng thời ôm bé hôn hôn, hôn tới mức làm khuôn mặt nhỏ của bé biến dạng, lần này bé thật sự cười vui vẻ.
Được ba cổ vũ và mẹ bận làm viêc, bé cũng nghiêm túc làm bài tập nghỉ hè, mỗi ngày đều làm đúng hạn, sau khi làm xong thì chơi đùa cùng Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ, Tưởng Tiểu Quân, tuy rằng ba mẹ không quy định thời gian bé chơi đùa, thế nhưng bé luôn đúng giờ về nhà thăm ba mẹ, không để cho ba mẹ lo lắng, cũng không bỏ lỡ những trò chơi mà trước đây bé không biết.
Ví dụ như làm ná bắn chim,
Ví dụ như chơi đoán chữ,
Ví dụ như leo cây,
Ví dụ như nghịch bùn,
Ví dụ như chui lỗ chó vào trường học, dùng bàn của trường học làm bàn đánh bóng bàn, kết quả bị bảo vệ trường đuổi ra, năm đứa nhỏ về nhà dùng ghế thay cho bàn đánh bóng bàn..v...v.
Mỗi ngày Lâm Đông đều chạy khắp nơi cùng bọn Mục Hưng Hà, ngày ngày bị gió thổi phơi nắng cũng không sợ, bọn Mục Hưng Hà đều ăn nắng nên đen thui, Lâm Đông không chỉ không bị phơi đen,mà còn cao hơn một chút và cũng mập hơn một chút, người cũng hoạt bát hơn rất nhiều.
Nguyễn Tâm Bình nhìn con số trên cân điện tử, cao hứng nói: "Đúng là mập lên này! So với một tháng trước mập lên ba cân."
Bùi Thức Vi nói: "Giỏi quá! Cao hơn lại còn lên cân."
Lâm Đông vô cùng vui vẻ, nói: "Lần này con có thể ngồi tới ghế lớp ba rồi!"
Bùi Thức Vi nghi hoặc hỏi: "Trước đây con ngồi không tới ghế lớp ba à?"
"Ngồi không tới ạ." Lâm Đông giải thích với ba mẹ, bởi vì học sinh của lớp vỡ lòng, lớp một cùng lớp hai khá là nhỏ, cho nên bàn ghế tương đối thấp, lớp ba đã lớn hơn, bàn ghế đều cao, lúc bé mới vừa lên lớp hai, bên cạnh bục giảng vừa vặn có một bộ bàn ghế lớp lớn dùng, bé leo lên không tới nên Hưng Hà phải bế bé lên: "Lần này con cao lên, khai giảng con sẽ lên lớp ba rồi, con có thể tự mình ngồi vào ghế."
Nguyễn Tâm Bình nghe vậy, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn con trai, nở nụ cười.
Bùi Thức Vi hỏi: "Vậy con làm xong bài tập nghỉ hè chưa?"
Lâm Đông gật đầu: "Con làm xong rồi ạ, con còn viết thêm ba bài nhật ký."
"Lợi hại như vậy cơ à."
"Dạ, Tiểu Quân muốn dùng một xu mua hai bài nhật ký của con, con không bán."
"..." Lại còn có trò này cơ à, Bùi Thức Vi lại hỏi: "Tiểu Quân không làm xong bài tập nghỉ hè à?"
"Vâng ạ, Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cũng chưa làm xong, chỉ có Hưng Hà với con làm xong thôi."
"Tiểu Xuyên cũng không làm xong à?"
"Dạ, Tiểu Xuyên không biết làm ạ."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Lát nữa con đi dạy anh ấy ạ."
"Bảo bối thật ưu tú!" Bùi Thức Vi xoa khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông.
Lâm Đông thích được ba mẹ khen mình, vui vẻ cực kỳ, nói một tiếng với ba mẹ, sau đó dùng cửa nhỏ ở nhà mình đi qua sân của tiệm tạp hóa của nhóc con, đi vào tiệm tạp hóa bán đồ một lúc, sau đó trở về phòng Hạ Tiểu Xuyên, dạy Hạ Tiểu Xuyên làm bài tập nghỉ hè, chỉ chốc lát sau, Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân đều đến tìm Hạ Tiểu Xuyên chơi đùa.
Lâm Đông hỏi: "Kỳ Kỳ mày làm xong bài tập nghỉ hè chưa?"
Kỳ Kỳ trả lời: "Chưa."
"Tiểu Quân, anh thì sao?"
Tưởng Tiểu Quân nói: "Cũng chưa."
Lâm Đông nghiêm túc nói: "Vậy sao hai người không làm đi? Không làm thì khai giảng không lấy được sách mới, hai người không thể đi học đâu."
Tưởng Tiểu Quân còn chưa mở miệng, Kỳ Kỳ tranh trước nói: "Khai giảng còn một cái cuối tuần nữa lận! Một tuần thật dài!"
"Một tuần có thể làm xong sao?"
"Một tuần nhất định có thể làm xong!"
"Bây giờ mày không lo làm đi, chắc chắn mày làm không xong."
"Tao có thể!" Kỳ Kỳ không muốn tán gẫu về đề tài "Bài tập nghỉ hè" này nữa, quá nặng nề quá nhói lòng, nó nhanh chóng nói sang chuyện khác, kéo ống tay áo của Hạ Tiểu Xuyên nói: "Tiểu Xuyên, đi, ra ngoài chơi đi."
Hạ Tiểu Xuyên nhìn về phía Lâm Đông, ra vẻ trưng cầu sự đồng ý từ Lâm Đông.
Lâm Đông nghiêm túc nói: "Anh phải làm bài tập nghỉ hè, nếu không anh sẽ không làm xong."
Hạ Tiểu Xuyên nói: "Vậy cũng được."
Kỳ Kỳ nói: "Ây da, trời tối như vậy rồi, đừng làm nữa, ngày mai rồi làm tiếp."
Trong lòng Hạ Tiểu Xuyên cũng không muốn làm, thế nhưng sợ Lâm Đông nói cho mẹ, sau đó nhóc sẽ bị đánh, trong tay nắm bút, lén lút nhìn Lâm Đông, Lâm Đông giống như thầy giáo tí hon, không chịu hé miệng, đang giằng co cùng Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên, Tưởng Tiểu Quân, đúng lúc này, nhẹ nhàng "Bụp" một tiếng, đèn trong phòng bị tắt, trong phòng một màu đen kịt.
Ngay lập tức trong trấn nhỏ liền truyền đến tiếng "Bị cúp điện, bị cúp điện", Kỳ Kỳ vui vẻ: "A, bị cúp điện, lần này không cần làm bài tập nghỉ hè rồi!"
Lâm Đông: "..."
Kỳ Kỳ nói: "Chúng ta đi chơi đi."
Tưởng Tiểu Quân nói: "Đi."
Lâm Đông vẫn không động đậy, nghe Hạ Tiểu Xuyên "Oa" một tiếng khóc lên, Lâm Đông nhanh chóng hỏi: "Tiểu Xuyên, anh làm sao vậy?"
Hạ Tiểu Xuyên khóc lóc nói: "Anh sợ bóng tối."
"Đừng sợ, đừng khóc, anh nắm tay em này."
"Mày ở chỗ nào?" Hạ Tiểu Xuyên quơ bàn tay nhỏ trong bóng tối.
"Em ở chỗ này, ở chỗ này." Lâm Đông kéo tay Hạ Tiểu Xuyên nói: "Anh đứng lên đi, chúng ta đi, chậm một chút, anh đừng thả ra, nhớ nắm tay em."
"Được."
Lâm Đông dắt Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ và Tưởng Tiểu Quân ra khỏi phòng, Bùi Thức Vi cầm đèn pin đến đây, nhìn thấy Lâm Đông và mấy đứa trẻ đã đi ra, anh ta thở phào nhẹ nhõm, đưa bọn Lâm Đông ra khỏi tiệm tạp hóa của nhóc con.
Lúc này cửa tiệm tạp hóa của nhóc con tụ tập không ít người, có hóng gió, có mua nến, có mua diêm, có mua bật lửa, cũng có mua quạt.
Lâm Đông biết dượng phải đi vào thành phố huấn luyện, chỉ có cô, bé lập tức giúp đỡ cô bán hàng, bán được một lúc, đường trước cửa tiệm tạp hóa tụ tập không ít người đứng hoặc ngồi, mọi người đều bị cái nóng trong nhà đuổi ra, nam nam nữ nữ đều mặc hết sức mát mẻ, tay cầm quạt vừa quạt vừa tán gẫu.
Bùi Thức Vi và Nguyễn Tâm Bình cũng đi ra, đám con nít tụ lại chơi cùng nhau, dựa vào ánh sáng từ nến trong tiệm tạp hóa của nhóc con để chơi các loại trò chơi, ví dụ như diều hâu bắt gà con, ví dụ như chơi trốn tìm, ví dụ như một, hai, ba đầu gỗ không được nhúc nhích, ví dụ như chơi trò giả bộ làm người lớn, Lâm Đông đều tham gia, vừa vặn Mục Hưng Hà cũng tới, bé cùng bọn Mục Hưng Hà chơi đùa.
Nhóm người lớn thỉnh thoảng nhắc nhở một câu "Bớt điên lại đi", "Nóng như vậy, nghỉ một lát không được sao", "Cẩn thận một chút, đừng bị ngã"v..v, nhưng bọn nhỏ hoàn toàn không nghe, đùa bị ngã, người lớn thì lại lo lắng và đợi điện báo, cũng muốn vào phòng có máy điều hòa hay quạt gió mà ngủ, nhưng chủ nhiệm phố đông lớn lại đây thông báo một câu, nói là trên đường có tai nạn giao thông, người không có chuyện gì, thế nhưng đụng trúng cây cột mà kéo điện tới trấn Cẩm Lí, cho nên hôm nay không có cách nào có điện.
Nhóm người lớn kêu rên, trời nóng như thế này làm sao ngủ đây, kêu rên thì kêu rên, nhóm người lớn dồn dập lôi giường của mình ra bên ngoài giăng mùng, chuẩn bị ngủ ở bên ngoài.
Thấy tất cả mọi người phải ngủ ở trên đường, bọn nhỏ có chút hưng phấn, Lâm Đông cũng vậy, chạy đến trước mặt Bùi Thức Vi hỏi: "Ba ơi, chúng ta cũng ngủ bên ngoài ạ?"
Bùi Thức Vi hỏi ngược lại: "Con muốn ngủ bên ngoài sao?"
Lâm Đông gật đầu: "Dạ."
"Vậy chúng ta liền ngủ bên ngoài."
Lâm Đông cười vui vẻ.
Bùi Thức Vi nói: "Nhưng mà trên đường không còn chỗ, chúng ta ngủ trong sân có được không?"
Lâm Đông gật đầu.
Bùi Thức Vi cùng Nguyễn Tâm Bình thương lượng một chút, để Nguyễn Tâm Ninh ngủ ở phòng khách mát mẻ, bọn họ mang theo Lâm Đông ngủ trong sân, Bùi Thức Vi tìm Mục Hoài An nhờ giúp khiêng giường ra sân, sau đó đi giúp Lâm Lệ Hoa mang giường ra tiệm tạp hóa, cuối cùng tắm cho Lâm Đông lần thứ hai, mới cùng vợ con ngủ ở trong sân.
Vừa mới nằm xuống không bao lâu, Mục Hưng Hà, Kỳ Kỳ đến gọi Lâm Đông, nói là nhà Kỳ Kỳ có một cái giường thật lớn, có thể ngủ thật là nhiều người, hơn nữa nằm ở đầu gió nên đặc biệt mát mẻ, thêm Lâm Đông cũng ngủ đủ, vì vậy Lâm Đông thật cao hứng mà đi ngủ, không bao lâu sau Lâm Đông liền chạy trở lại.
Bùi Thức Vi tò mò hỏi: "Sao con lại trở lại?"
Lâm Đông đáp: "Đánh nhau rồi ạ."
"Ai đánh nhau?"
"Kỳ Kỳ cùng Tiểu Xuyên cùng Tiểu Quân đánh nhau, sau đó Hưng Hà đánh ba người bọn họ khóc hết, chú Mục xách lỗ tai Hưng Hà đi mất, Tiểu Xuyên cũng về nhà, Tiểu Quân bị cha anh ấy gọi đi nên con cũng quay về ạ."
Bùi Thức Vi bất đắc dĩ nói: "Năm người các con đó..."
"Trẻ con mà, không có chuyện gì đâu." Nguyễn Tâm Bình cười rồi dang tay ra với Lâm Đông, dịu dàng nói: "Bảo bối, vậy tới đây ngủ cùng mẹ đi."
Lâm Đông lập tức vui vẻ bò lên giường, nhào vào trong ngực Nguyễn Tâm Bình.
Bùi Thức Vi cũng lên giường.
Một nhà ba người nằm dưới bầu trời đầy chấm nhỏ, cùng nhau nhìn chấm nhỏ lấp lóe, Nguyễn Tâm Bình hỏi: "Bảo bối, hôm nay con có nói chuyện với ông chưa?"
Lâm Đông nói: "Hôm qua con đã nói chuyện với ông rồi ạ, ngày hôm nay không nói, ngày mai lại nói."
"Ồ, con còn để ông nghỉ ngơi một chút cơ à."
Lâm Đông cười nói: "Dạ, ông lớn tuổi rồi, nói quá nhiều sẽ mệt."
"Được, vậy ngày mai lại nói, vậy ba mẹ kể chuyện xưa cho con nghe nhé?"
"Dạ."
"Để ba kể hay mẹ kể nào?"
"Ba kể một cái, mẹ kể một cái ạ."
"Vậy bảo bối cũng phải kể một cái nhé."
"Dạ."
Bùi Thức Vi nói chuyện xưa về động vật nhỏ trước, Nguyễn Tâm Bình nói truyện cổ tích về một gia đình, Lâm Đông lại lấy truyện trong sách lớp hai nói cho ba mẹ nghe, giọng nói non nớt giòn giã, xua tan nóng bức ngày mùa hè,làm cho Bùi Thức Vi và Nguyễn Tâm Bình mát mẻ không ít, mỗi người nắm chặt một tay nhỏ của Lâm Đông, tựa đầu cạnh đầu của Lâm Đông, để Lâm Đông nằm vững vàng giữa hai người mãi cho đến lúc ngủ.
Ngủ thẳng đến tờ mờ sáng ngày hôm sau, đột nhiên trời bắt đầu mưa, Lâm Đông mơ mơ màng màng bị ôm vào trong phòng, đến khi nhìn thấy bọn Tưởng Tiểu Quân mới biết sáng sớm trời mưa, sở dĩ Tưởng Tiểu Quân và Kỳ Kỳ biết là vì ba mẹ hai người chạy vào trong nhà rồi mới nhớ tới bọn họ còn đang nằm ngủ ở một cái giường khác, cũng may là Tưởng Tiểu Quân cùng Kỳ Kỳ đều cực kỳ chắc khỏe, mắc mưa cũng không có chuyện gì, vẫn vui cười hớn hở mà chơi như cũ, chơi đến trước khi khai giảng chính thức một ngày.
Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ, Tưởng Tiểu Quân bắt đầu cuống lên, vừa mở mắt bắt đầu làm bài tập nghỉ hè, ba đứa nhỏ tụ lại làm cùng nhau, Lâm Đông, Mục Hưng Hà ngồi ở bên cạnh đương chỉ đạo cùng giúp đỡ, Hạ Tiểu Xuyên, Tưởng Tiểu Quân gặp phải bài không biết sẽ hỏi Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà, Kỳ Kỳ lại không hỏi bài nào, vẫn luôn cắm đầu làm đến trưa, Kỳ Kỳ cao hứng nói: "A, tao làm xong rồi!"
Hạ Tiểu Xuyên cả kinh.
Tưởng Tiểu Quân không tin Kỳ Kỳ làm xong nhanh như vậy, rõ ràng là Kỳ Kỳ không biết làm bài tập như thế nào, chỉ biết chơi.
Lâm Đông cầm bài tập nghỉ hè của Kỳ Kỳ coi thử, không nói Kỳ Kỳ làm sai hay đúng, bất kể là bài tập ngữ văn hay bài tập số học, sách bài tập của Kỳ Kỳ đều có một điểm chung, đó chính là bên trong đề mục nó sẽ viết một nửa hoặc là hai phần ba, còn lại không viết, hoặc là viết hai, ba trang sau đó để trống một tờ không viết.
Lâm Đông kinh ngạc hỏi: "Kỳ Kỳ, cái này gọi là làm xong đó hả?"
Kỳ Kỳ: "Ừ."
"Mày còn quá trời bài không làm mà."
"Tao không làm đâu."
Lâm Đông hỏi lại: "Tại sao không làm?"
"Thì dù sao cô giáo cũng không kiểm tra!" Kỳ Kỳ nghiêm túc nói: "Học kỳ trước lúc tao giao bài tập nghỉ đông, cô giáo chỉ nhìn một chút, cô giáo sẽ không nghiêm túc kiểm tra, tao viết như vậy là được rồi."
"Nhưng mày làm như vậy là không được."
"Được."
"Không được."
"Được."
Mục Hưng Hà nói: "Kỳ Kỳ, toàn bộ trường học chỉ có mình mày thông minh nhất."
Kỳ Kỳ tưởng được khích lệ, cực kỳ cao hứng, vừa vặn mẹ Kỳ Kỳ đang nổ bỏng gạo ở cây liễu gọi Kỳ Kỳ về nhà ăn cơm, Kỳ Kỳ cầm bài tập nghỉ hè về nhà, sáng ngày hôm sau thật cao hứng theo sát đám Lâm Đông đến trường, đầu tiên phải đến phòng học nộp bài tập, sau đó tham gia giờ chào cờ kiêm phát thưởng, tiếp theo là một lần nữa sắp xếp chỗ ngồi phát sách mới, Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân vào phòng học lớp ba, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên đã lên lớp một, phải vào phòng học lớp một.
Ba người Lâm Đông giao bài tập nghỉ hè xong, cùng các bạn học ôm ghế đi ra, đi đến sân chào cờ, đang đi thì phát hiện Kỳ Kỳ đeo cặp sách nhỏ, kiên trì phình bụng nhỏ bước chân ngắn đi ra khỏi phòng học lớp một, vừa ra khỏi phòng học vừa khóc, vừa khóc vừa đi ra khỏi trường, dẫn tới rất nhiều người chú ý, Lâm Đông không nhịn được gọi một tiếng: "Kỳ Kỳ."
Kỳ Kỳ quay đầu nhìn sang.
Lâm Đông hỏi: "Mày làm gì đó?"
Kỳ Kỳ khóc lóc trả lời: "Tao về nhà."
"Về nhà làm gì?"
"Làm bài tập nghỉ hè."
"Không phải mày làm xong bài tập nghỉ hè rồi à?"
"Cô giáo nói tao không làm xong, phải bổ sung xong mới để cho tao đi học, oa a a a."
Lâm Đông: "..."
Mục Hưng Hà: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT