Thật sự hôn một cái sao?

Nguyễn Tâm Bình có chút hoài nghi mắt của mình, nhìn kỹ lại Lâm Đông và Mục Hưng Hà còn đang ôm nhau, vui vẻ đi tới bên này, cô quay đầu nhìn về phía mẹ Hưng Hà cùng mẹ Tiểu Quân, các cô còn đang tìm kiếm con trai mình, nhìn thấy Hưng Hà và Tiểu Quân, trên mặt lộ ra nụ cười, cao hứng đi tới gần phòng thi, cô cũng di chuyển đến cửa phòng thi, nhìn thấy Lâm Đông vui vẻ chạy tới.

"Mẹ."

"Tri Nhiên." Trên mặt Nguyễn Tâm Bình lộ ra nụ cười không tự nhiên.

Lâm Đông đi đến kéo cánh tay Nguyễn Tâm Bình hỏi: "Mẹ, đứng ở chỗ này nóng không ạ?"

Nguyễn Tâm Bình có chút mất tập trung.

Lâm Đông liền gọi: "Mẹ."

Nguyễn Tâm Bình nhìn chăm chú nhìn Lâm Đông.

Lâm Đông nghi ngờ hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Nguyễn Tâm Bình nhanh chóng nói: "Không có chuyện gì."

"Có phải là bị nóng không?"

"Không có." Nguyễn Tâm Bình biểu tình không được tự nhiên trả lời.

Lâm Đông không yên tâm nhìn kỹ Nguyễn Tâm Bình.

"Chỉ là nghĩ, nghĩ đến ba con cũng cũng sắp đến." Nguyễn Tâm Bình không muốn bị Lâm Đông cảm giác được sự khác thường của mình, nhanh chóng nói sang chuyện khác, hỏi: "Hiện tại đã thi xong, mẹ cũng có thể hỏi con một câu, con thi như thế nào?"

Vào giờ phút này Lâm Đông để ý nhất là thi cử, bị Nguyễn Tâm Bình dời đề tài một cách tự nhiên, cười nói: "Rất khá, nhưng mà con vẫn chưa cùng Hưng Hà so đáp án, đáp án đúng mới biết sơ sơ thành tích."

"Mẹ tin tưởng con sẽ thi tốt nhất toàn quốc."

"Dạ, con đi so đáp án cùng Hưng Hà."

"Đi đi."

Lâm Đông chạy đến chỗ Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân, ba người lấy bài thi của từng người ra, bắt đầu thảo luận, Nguyễn Tâm Bình ở bên cạnh nhìn, nhìn Lâm Đông nhìn Mục Hưng Hà, trong đầu nhớ lại cảnh tượng Mục Hưng Hà hôn Lâm Đông lúc đó... Từ nhỏ cô đã thường xuất ngoại, Anh quốc, Hy Lạp cô đều đã từng ở lại một quãng thời gian rất dài, biết và đồng thời lý giải được tình yêu vượt qua giới tính, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu cô có thể tiếp thu việc con trai của mình cũng như vậy, không thể, không thể, tuyệt đối không thể, có lẽ là mới nãy cô bị hoa mắt, nhất định là cả nghĩ quá rồi.

Cô quay đầu nhìn Lâm Đông và Mục Hưng Hà lần nữa, cảm thấy hành vi của bọn họ giống như khi còn bé, quá mức thân mật, không có ý tứ khác, là do cô cả nghĩ quá rồi, là cô cả nghĩ quá rồi, cô điều chỉnh lại tâm tình một lần nữa, đối mặt với Lâm Đông và Mục Hưng Hà, chỉ chốc lát sau, Bùi Thức Vi, Mục Hoài An chạy xe hơi nhỏ tới đón sáu người.

Lần này Mục Hưng Hà liền tranh chỗ, ngồi cùng Lâm Đông trên một chiếc xe, Nguyễn Tâm Bình ngồi ở bên cạnh nhìn nghe, hai người đang nói đến đề thi đại học, rõ ràng là rất bình thường, cô lại luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

Về đến nhà, ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân vào trong phòng tiếp tục so đáp án, Nguyễn Tâm Bình ngồi ở trước máy truyền hình xem ti vi, đợi đến khi Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đi ra khỏi phòng Lâm Đông, cô cười hỏi: "Hưng Hà, Tiểu Quân, thi thế nào?"

Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đồng thời nói: "Rất tốt ạ."

"Vậy thì tốt, đã nghĩ kỹ xem đi đâu học chưa?"

"Muốn đi đế đô ạ." Mục Hưng Hà nói.

"Con cũng vậy." Tưởng Tiểu Quân nói.

Nguyễn Tâm Bình cười nói: "Ừ, đại học đế đô đúng là đứng đầu toàn quốc, có thể đến đại học đế đô là tốt nhất, nhưng mà, chuyên ngành cũng phải chọn xong, cái này cần các con thương lượng với phụ huynh một chút."

Mục Hưng Hà nói: "Dạ, dù sao cũng còn lâu mới điền nguyện vọng, chậm rãi thương lượng đã."

Nguyễn Tâm Bình nở nụ cười dịu dàng.

Mục Hưng Hà nói: "Dì Nguyễn, vậy dì bận rộn tiếp đi, bọn con về nhà trước."

Nguyễn Tâm Bình gật đầu.

Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đi.

Lâm Đông cũng đi ra.

Nguyễn Tâm Bình quay đầu cười hỏi: "Tri Nhiên, điểm đánh giá thế nào?"

Lâm Đông nói: "Rất tốt ạ."

"Sai mấy bài?"

"Không có mấy ạ."

"Giỏi quá."

Lâm Đông vui vẻ ngồi vào bên cạnh Nguyễn Tâm Bình, cùng Nguyễn Tâm Bình xem ti vi.

Nguyễn Tâm Bình nhìn về phía Lâm Đông, nhìn Lâm Đông càng thấy đường nét rõ ràng, ngũ quan lập thể xinh xắn, đôi mắt dịu dàng như nước mùa thu, nhìn cực kỳ đẹp, nhưng cô lại nghĩ tới một màn bên trong trường thi, không nhịn được gọi một tiếng: "Bảo bối."

Lâm Đông quay lại, đôi mắt trong veo mang theo ánh sáng nhỏ vụn, hỏi: "Mẹ, chuyện gì ạ?"

Nguyễn Tâm Bình chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã thay đổi: "Con, con —— buổi tối con muốn ăn cái gì?"

Lâm Đông hỏi ngược lại: "Mẹ, buổi tối mẹ muốn ăn cái gì?"

"Mẹ sao cũng được."

"Vậy thì ăn những món lúc thường mẹ thích ăn, con làm cho mẹ."

"Để ba con làm đi."

"Vậy con làm cùng với ba."

Lâm Đông đứng lên đi về phía nhà bếp.

Nguyễn Tâm Bình ngồi ở trên ghế sa lon nhìn Lâm Đông, trong lòng lăn lộn các loại ý nghĩ, mà Lâm Đông không hề hay biết, cùng Bùi Thức Vi đồng thời làm cơm tối, cơm tối bắt đầu phát hiện mẹ không có tinh thần gì, nghĩ có lẽ là hai ngày nay chăm thi quá mệt mỏi, liền để mẹ nghỉ sớm một chút, buổi tối nằm ở trên giường gởi nhắn tin cho Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà nói hay là thẳng thắn công khai quan hệ với người nhà đi, Lâm Đông nói hình như mẹ không quá thoải mái, tạm thời chậm lại một chút đã.

Mục Hưng Hà rất săn sóc mà đáp ứng, sau đó hỏi: Chừng nào thì em đi đế đô?"

Lâm Đông hồi: "Điền xong nguyện vọng thi đại học đã."

Mục Hưng Hà: "Tạm thời em sẽ ở lại trấn à?"

Lâm Đông: "Ừ."

Mục Hưng Hà: "Vậy anh cũng không về quê, chúng ta cùng ở lại trên trấn, hai ngày nữa lên quán Internet trên trấn, chúng ta đi nhận lời mời làm nhân viên thu ngân hoặc quản lý phòng Net, kiếm sinh hoạt phí, thế nào?"

Lâm Đông: "Chúng ta có được tính là công nhân nhỏ tuổi hay không?"

Mục Hưng Hà: "Không tính, lại không ai quản em."

Hai người có qua có lại mà dùng di động trò chuyện, cho tới cuối cùng tin nhắn miễn phí của Mục Hưng Hà đã hết, mới lưu luyến không thôi nói chúc ngủ ngon, ngày hôm sau Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên đi học như thường lệ, Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân lại triệt để giải phóng, ba người đạp xe đạp khắp nơi chơi đùa khắp nơi, cảm giác thanh xuân dứt bỏ sách vở mới thật ý nghĩa.

Hai ngày sau, phố tây lớn của trấn nhỏ mở một quán Internet, một quán Internet rất nhỏ, hơn nữa bởi vì Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đưa ra giá cả khá rẻ, nhận ba người làm quản lý phòng net, nhân viên thu ngân cùng công nhân làm vệ sinh, đây là công việc đàng hoàng đầu tiên của ba người, ba người xem đó là chuyện rất to tát, là đi làm danh xứng với thực, ngày trôi qua rất tiêu dao, đặc biệt là hai người Lâm Đông và Mục Hưng Hà đã nói chuyện yêu đương hơn một năm, càng nói càng ngọt ngào, mỗi ngày đều khiến cho Tưởng Tiểu Quân ăn một miệng thức ăn cho chó.

Đương nhiên, Tưởng Tiểu Quân cũng đang yêu đương, bạn trai nhỏ của hắn thường thường sẽ tới quán Internet nhìn hắn, hai người cũng như keo sơn, mỗi lần đều không nỡ tách ra, lần này cũng vậy, Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đồng thời đưa bạn trai nhỏ của Tưởng Tiểu Quân lên xe công cộng, ba người đi về trấn Cẩm Lí.

Lúc này đang là sau giờ ngọ, mặt trời đốt cháy mặt đất, cư dân trấn Cẩm Lí đi làm thì đi làm, ngủ trưa thì ngủ trưa, bốn phía ngoại trừ tiếng ve kêu ở ngoài, thì là tiếng TV truyền đến loáng thoáng cùng tiếng máy điều hòa chạy phát ra từ các hộ gia đình..

Ba người Lâm Đông đi đến dưới cây ngô đồng của trấn Cẩm Lí, tình cờ một cơn gió thổi qua, mang theo mùi lá cây thơm ngát, thập phần thích ý, nhưng tâm tình ba người không tốt cho lắm, bởi vì bạn trai nhỏ của Tưởng Tiểu Quân thi đại học không tốt, cho nên phải học lại, cho nên phải tách khỏi Tưởng Tiểu Quân.

Lâm Đông và Mục Hưng Hà nhìn ra Tưởng Tiểu Quân rất thật lòng, không nỡ tách ra, Lâm Đông không thể làm gì khác hơn là an ủi nói: "Có tình cảm ở đó, tách ra một năm cũng không có gì."

Tưởng Tiểu Quân nhìn về phía Lâm Đông, hỏi: "Lâm Đông, em thì sao?"

Lâm Đông hỏi ngược lại: "Cái gì?"

Tưởng Tiểu Quân hỏi: "Nếu để cho em và Hưng Hà tách ra một năm thì sao?"

Lâm Đông còn chưa mở lời, Mục Hưng Hà đáp cướp lời trước: "Bọn tao không thể nào tách ra một năm, cả một ngày cũng sẽ không tách ra."

Tưởng Tiểu Quân liếc mắt nhìn Mục Hưng Hà một cái, nói: "Ngây thơ!"

Mục Hưng Hà trả về một câu: "Mẹ mày mới ngây thơ!"

Tưởng Tiểu Quân bất hòa chửi nhau với Mục Hưng Hà, nghĩ đến vấn đề thực tế, nói: "Thi đại học kết thúc, bọn mày chuẩn bị khi nào thì nói với người lớn? Mày cho rằng bọn họ sẽ tiếp nhận sao? Sẽ không cưỡng chế tách bọn mày ra sao?"

Trước đây Tưởng Tiểu Quân cũng là kiểu có tình uống nước thì no, thế nhưng có lẽ là đã thành niên, cũng có thể là bởi vì việc bạn trai nhỏ phải học lại, nói chung hắn bắt đầu đối mặt với một ít vấn đề hiện thực, tình cảm nói kiên cố thì cũng kiên cố, nói yếu đuối thì cũng yếu đuối, ví dụ như việc học lại có thể làm cho hắn và người hắn thích tách ra một năm.

Một năm sau đó là như thế nào?

Hắn không biết, bởi vì này loại cảm giác hiện thực mà buồn bực, không tự chủ được liền đem loại cảm giác hiện thực này lan truyền qua Lâm Đông và Mục Hưng Hà.

Lâm Đông và Mục Hưng Hà đồng thời sững sờ, cùng Tưởng Tiểu Quân đồng thời cân nhắc về hiện thực, sau một hồi lâu, Mục Hưng Hà nắm tay Lâm Đông, năm ngón tay đan chặt vào nhau, nói: "Bọn tao sẽ cùng nhau trưng cầu sự đồng ý của bọn họ, nói không xa rời nhau thì sẽ không xa rời nhau."

Nói xong Mục Hưng Hà nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông gật đầu.

Tưởng Tiểu Quân cũng cười, nói: "Vậy chúc bọn mày may mắn."

Lâm Đông và Mục Hưng Hà nói: "Cảm ơn."

Ba người tiếp tục đi về phía trước đi, ngẩng đầu nhìn thấy Nguyễn Tâm Bình, Lâm Lệ Hoa cùng mẹ Hưng Hà đứng ở cửa tiệm tạp hóa nhóc con, ba người tụ lại cùng nhau tán gẫu một chút vấn đề về cuộc sống, ngồi ở trong tiệm tạp hóa nhóc con tán gẫu, trò chuyện một chút liền cảm thấy trong cửa hàng oi bức, quyết định ngồi ở dưới bóng cây trước cửa tiệm tạp hóa nhóc con tiếp tục tán gẫu, mỗi người mang theo một cái ghế nhỏ, mới đi ra đường liền thấy ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân, ba người đang muốn mở miệng nói chuyện, nhìn thấy mười ngón tay của Lâm Đông và Mục Hưng Hà đan chặt, không tách ra, ba người đều ngây ngẩn cả người.

Ghế nhỏ trên tay dồn dập rơi xuống đất, phát ra ba tiếng vang "Ầm ầm ầm", ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân cũng bị dọa cho hết hồn, Tưởng Tiểu Quân phản ứng lại trước tiên, nhanh chóng nhỏ giọng nói: "Tay, tay, tay tay tay."

Lâm Đông và Mục Hưng Hà theo bản năng mà buông lỏng tay.

Nhưng Nguyễn Tâm Bình, Lâm Lệ Hoa cùng mẹ Hưng Hà đã thấy, ba người không dám tin nhìn Lâm Đông và Mục Hưng Hà, nếu như nói là kề vai sát cánh, là bắt tay, là ôm ấp, vậy thì đều không có quan hệ, bây giờ bọn họ lại là mười ngón tay đan chặt, là hứa hẹn với nhau, không phải bạn bè bình thường, không phải anh em bình thường.

Lâm Lệ Hoa vẫn chưa có phản ứng.

Mẹ Hưng Hà ngây dại.

Nguyễn Tâm Bình trong nháy mắt hiểu được chuyện gì xảy ra, quả nhiên, quả nhiên... Quả nhiên là chuyện như vậy, thì ra, thì ra suy đoán của cô những ngày qua đều không sai, cô vẫn luôn lảng tránh chuyện này, luôn tự nói với mình là mình suy nghĩ nhiều, không nên đi hỏi Lâm Đông, miễn cho đứa nhỏ Lâm Đông này suy nghĩ nhiều.

Nhưng, kết quả này... Nguyễn Tâm Bình chỉ cảm thấy trong lòng hoảng loạn, đầu bắt đầu choáng, thân thể có xu hướng ngã xuống.

"Tâm Bình."

"Mẹ Đông Đông."

"Mẹ!"

Lâm Đông và Lâm Lệ Hoa nhanh chóng dìu Nguyễn Tâm Bình, đồng thời dìu Nguyễn Tâm Bình về nhà, Nguyễn Tâm Bình ngồi ở trên ghế sa lon hoãn thần, Lâm Lệ Hoa nhanh chóng đi rót ly nước cho Nguyễn Tâm Bình, tuy rằng cô nuôi Lâm Đông mấy năm, thế nhưng Nguyễn Tâm Bình mới là mẹ ruột của Lâm Đông, xảy ra chuyện như vậy, người làm cô như cô cũng không biết nên giúp cái gì, quay đầu nhìn lại, trong sân chỉ còn Tưởng Tiểu Quân đang đứng, cô nói với Lâm Đông "Cố gắng nói chuyện một chút", đi ra sân, hỏi Tưởng Tiểu Quân: "Hưng Hà đâu?"

Tưởng Tiểu Quân nói: "Bị mẹ nó túm đi rồi ạ."

Lâm Lệ Hoa im lặng, nói: "Chúng ta cũng đi thôi."

Tưởng Tiểu Quân gật đầu, cùng Lâm Lệ Hoa đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, trong nhà chỉ có Lâm Đông Nguyễn Tâm Bình, hai mẹ con ngồi đối diện nhau ở trên ghế sa lon, ai cũng không nói lời nào, sự im lặng lan tràn khắp phòng khách, từ trưa đến chạng vạng, mãi đến tận khi Bùi Thức Vi trở về.

Bùi Thức Vi cầm cặp công văn mỉm cười tiến vào, nói: "Bà xã, Tri Nhiên, ba đã trở về."

Nguyễn Tâm Bình không trả lời, cũng không động đậy.

Lâm Đông cũng không nói gì.

Bùi Thức Vi cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng, mà cũng không biết chuyện gì xảy ra, nói: "Ngày hôm nay hai người đều làm sao vậy? Vừa nãy đi ngang qua cửa nhà Hưng Hà, nghe nói Hưng Hà bị đánh, lớn như vậy —— "

Lâm Đông nghe nói lập tức đứng dậy.

Nguyễn Tâm Bình bắt được cánh tay của Lâm Đông.

Lâm Đông quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Bình ngước mắt nhìn Lâm Đông.

Bùi Thức Vi hỏi: "Làm sao vậy?"

Nguyễn Tâm Bình nhìn Bùi Thức Vi, viền mắt có chút đỏ, nói: "Thức Vi, Tri Nhiên nó, nó thích Hưng Hà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play