Edit: Flanty

Hai cánh tay rắn chắc đè lên tấm chăn, vô cùng quen thuộc lần mò sang bên cạnh, xúc cảm trống rỗng nháy mắt khiến Bạch Xuyên bừng tỉnh.

Tiểu Nhã đâu?!

Bạch Xuyên ngồi dậy từ trên giường, để chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ, anh nhanh chóng tìm tòi phòng vệ sinh cùng phòng giữ quần áo, và rất nhanh đã tìm thấy thân ảnh Mộc Tiểu Nhã ở phòng bếp, lúc này cảm giác lo âu của anh mới giảm bớt.

Hoá ra là đang làm bữa sáng.

Bạch Xuyên thở dài nhẹ nhõm một hơi theo bản năng.

Hôm nay Mộc Tiểu Nhã khó có khi tỉnh sớm hơn Bạch Xuyên, cô dùng nồi cơm điện nấu cháo ngao, chiên trứng gà, lúc đang muốn mang đồ ăn đã làm xong lên bàn, quay người lại thì thấy Bạch Xuyên quần áo xốc xếch đứng đó.

“Dậy rồi?” Mộc Tiểu Nhã cười, đưa đĩa thức ăn trong tay cho Bạch Xuyên, “Đặt cái này lên bàn đi anh.”

Bạch Xuyên vội vàng bước đến, nhận lấy đĩa. Mộc Tiểu Nhã bưng các món ăn còn lại lên, bước ra khỏi khu vực nấu ăn, đang muốn hỏi sao hôm nay Bạch Xuyên không ra ngoài chạy bộ, thì liếc mắt một cái liền nhìn thấy bàn chân trần trụi của anh: “Sao anh không đi dép vào?”

Bạch Xuyên cúi đầu nhìn chân mình, theo bản năng giật giật ngón chân, tựa hồ lúc này mới để ý thấy mình không đi giày: “Anh tỉnh, không thấy em đâu.”

“Hôm nay em tỉnh tương đối sớm. Sao nào, anh không thấy em, chẳng lẽ cho rằng em chạy mất?” Mộc Tiểu Nhã cười.

“Ừ.” Bạch Xuyên gật đầu, đúng là anh cảm thấy như vậy thật.

“…” Mộc Tiểu Nhã ngẩn người, đặt đĩa thức ăn lên bàn cơm, nói: “Sao anh lại cảm thấy thế?”

“Hôm qua em… lạ lạ, giống như… muốn đi đâu đó rất xa.” Bạch Xuyên cũng không biết biểu đạt thế nào, thậm chí ngày hôm qua ngoại trừ cảm xúc của Mộc Tiểu Nhã kém, khóc một hồi thì cũng không nói gì cho thấy cô phải rời khỏi đây. Nhưng không biết tại sao, anh thật sự có cảm giác này.

“Yên tâm, em sẽ không chạy.” Mộc Tiểu Nhã không nghĩ Bạch Xuyên lại nhạy cảm như vậy, ngày hôm qua cô quá sốc vì chị họ Lâm Hàm bệnh phát, cảm xúc hơi mất khống chế, đại não hỗn loạn suy nghĩ rất nhiều về chuyện sau khi mình chết, lại không nghĩ rằng Bạch Xuyên có thể cảm giác được.

Bạch Xuyên về phòng đi dép, lại khó có khi không ra ngoài chạy bộ, mà là ngồi ở trên bàn không chớp mắt nhìn chằm chằm Mộc Tiểu Nhã. Giống như Mộc Tiểu Nhã bảo đảm còn chưa đủ, anh phải tự mình giám sát.

“Nhanh ăn cơm đi, cơm nước xong chúng ta đến bệnh viện.” Mộc Tiểu Nhã thúc giục Bạch Xuyên, “Hôm nay là chủ nhật, còn phải nói với ba mẹ một tiếng đấy, chúng ta hôm nay không quay về ăn cơm.”

“Để anh gọi điện thoại cho anh cả.” Bạch Xuyên bỗng nhiên nói.

“Anh nói với anh cả chúng ta không quay về ăn cơm?”

“Không phải, anh bảo anh cả tìm bác sĩ.” Bạch Xuyên giải thích, “Tìm bác sĩ tốt nhất chữa bệnh cho chị họ.”

“Anh bảo anh cả tìm bác sĩ cho chị họ?” Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn Bạch Xuyên.

“Ừ, chờ chị họ hết bệnh rồi, em sẽ không đau lòng nữa.” Bạch Xuyên nghiêm túc nói.

“Tiểu Xuyên… cảm ơn anh.” Lúc này đây, Mộc Tiểu Nhã không nói chữa bệnh cái gì nữa, cô gắp một miếng trứng cho Bạch Xuyên để biểu đạt sự cảm kích của mình.

Cú sốc hôm qua đến quá đột ngột, trong nháy mắt đó cô gần như cho rằng mình cũng sẽ lập tức chết đi, cho nên tâm trạng suy sụp, không thể tự khống chế. Có câu nói như thế nào nhỉ, chết cũng không kinh khủng, kinh khủng chính là quá trình chờ đợi cái chết. Mộc Tiểu Nhã kiên cường bao nhiêu, mỉm cười chuẩn bị tâm lý đối mặt với cái chết như thế nào, thì ở một khắc khi Lâm Hàm phát bệnh kia đều trở nên mong manh.

Nhưng sau khi suy sụp, cũng có chút thu hoạch, ít nhất vào lúc sáng sớm tỉnh lại, Mộc Tiểu Nhã cảm thấy mình đã nghĩ thông suốt hơn rất nhiều, không phải ra vẻ kiên cường như trước nữa, mà có thể bình tĩnh thấu hiểu.

Nhìn trứng gà trong bát, Bạch Xuyên vui vẻ nheo mắt lại, bởi vì cuối cùng anh cũng có thể xác định, Tiểu Nhã của anh, khôi phục bình thường rồi.

Ăn xong bữa sáng đơn giản, Mộc Tiểu Nhã lấy hộp giữ ấm để một ít cháo cùng một số món đến bệnh viện với Bạch Xuyên. Cô đến phòng bệnh trẻ em mang thức ăn cho Lôi Lôi trước, Triệu Kỳ lúc này đã hoàn toàn không có thời gian quan tâm đến con gái, mà Lôi Lôi hồi lâu không nhìn thấy cha mẹ, ủy khuất bĩu môi.

“Ba mẹ con đâu?” Lôi Lôi ăn một ngụm cháo, không cao hứng hỏi.

“Bọn họ đột nhiên có việc, về nhà trước rồi, cho nên bảo dì đến đây với Lôi Lôi nè.” Mộc Tiểu Nhã nói, “Chờ con hết bệnh rồi, con đến nhà bà ở vài ngày, chờ ba tới đón con sau được không.”

“Ba mẹ phải rời đi thật lâu sao?” Lôi Lôi hỏi.

“Ừm, chắc phải một thời gian nữa, Lôi Lôi đừng sợ.”

“Không sợ, ba ba đi làm vốn dĩ đều rất bận, thường xuyên một tháng không ở nhà. Nhưng mẹ rất ít khi rời con thời gian dài như vậy, mẹ sẽ gọi điện thoại cho con chứ ạ?” Lôi Lôi hỏi.

“Chờ mẹ rảnh, mẹ sẽ gọi.” Mộc Tiểu Nhã dỗ dành.

Ngày hôm sau, Lôi Lôi đã có thể xuất viện, Mộc Tiểu Nhã giúp Lôi Lôi làm thủ tục, sau đó đưa con bé đến nhà cha mẹ mình. Mộc Tiểu Nhã không phải không nghĩ đến chuyện sẽ tự mình chăm sóc, nhưng tính cách Bạch Xuyên lại không nói dối được, Mộc Tiểu Nhã sợ sớm muộn gì cũng lộ tẩy, cho nên chỉ có thể đưa đến cho cha mẹ mình.

Mà hai ngày này, chuyên gia hội chẩn từ khắp các nơi trên cả nước lục tục trở về, trải qua hơn một tuần cứu chữa, cuối cùng cũng xác định được nguyên nhân phát bệnh của Lâm Hàm.

“Bệnh di truyền?!” Trong phòng hội chẩn, ngoài Mộc Tiểu Nhã, những người khác đều vô cùng kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Giáo sư Vinh gật đầu. Giáo sư Vinh là bác sĩ phụ trách của Lâm Hàm, đồng thời cũng là bác sĩ phụ trách ở đời trước của Mộc Tiểu Nhã, ba ngày trước ông mới từ Mỹ về gấp, trước khi trở về, ông đang ở Mỹ giao lưu học tập.

“Không có khả năng, tôi không nghe Lâm Hàm nói nhà cô ấy có bệnh di truyền.” Triệu Kỳ không muốn tin, phản bác lại.

“Đây là một loại bệnh di truyền có tính đột phát cực kỳ hiếm gặp, không hề phát bệnh trước đó, người bệnh hết thảy đều bình thường, cho dù đến bệnh viện kiểm tra cũng sẽ tra không ra bất kỳ cái gì khác thường. Nói cách khác, chỉ cần không phát bệnh, cô ấy chính là một người thường hoàn toàn khỏe mạnh.” Giáo sư Vinh giải thích, “Hơn nữa tỉ lệ mắc bệnh này cực thấp, bởi vì nguyên nhân đặc thù nào đó, phổ biến hơn ở phụ nữ. Phụ nữ đã kết hôn, cách hai đến ba thế hệ mới lại phát bệnh, cho nên rất ít người liên hệ bệnh này với bệnh di truyền, gia đình khó có khi chú ý đến.”

“Tôi mặc kệ là bệnh gì, bác sĩ, ngài nói cho tôi đi, có thể chữa khỏi không.” Triệu Kỳ hỏi.

“Xin lỗi.” Giáo sư Vinh thở dài, “Loại bệnh này ẩn núp quá sâu, nếu không thể phát hiện trước mà để nó đột ngột bùng nổ, căn bản không kịp chữa trị. Mặc dù chúng ta có thể cực lực duy trì, nhưng nội tạng của người bệnh vẫn sẽ suy giảm, không được bao lâu, cô ấy sẽ vì trái tim suy kiệt mà…”

Câu nói kế tiếp Triệu Kỳ không nghe nổi nữa, người đàn ông thân hình cao lớn lúc này đã lung lay sắp đổ, khuôn mặt một tuần không được chăm sóc ngoài đôi mắt đỏ bừng thì không nhìn thấy cái gì khác.

“Còn bao nhiêu lâu…” Bốn chữ, dường như dùng hết toàn hộ sức lực Triệu Kỳ.

“Nhiều nhất… năm ngày.” Có thể là ý thức được mình nói quá mức tàn nhẫn, giáo sư Vinh lại bổ sung một câu, “Giữa khoảng thời gian đó, người bệnh có cơ hội tỉnh táo lại, anh…”

“Tôi đã biết.” Triệu Kỳ không hỏi lại nữa, anh chống lấy thân thể lung lay ra khỏi phòng hội chẩn, y như cái xác không hồn đi về phòng bệnh của vợ mình.

Mộc Tiểu Nhã cùng cha vội vàng đuổi theo qua đó, hai người đứng nhìn từ xa, nghĩ đến Lôi Lôi còn ở trong nhà mình, trong lòng cũng không thoải mái: “Người tốt, sao bỗng nhiên lại như vậy…”

“Đúng ạ, sao bỗng nhiên lại như vậy chứ.” Mộc Tiểu Nhã cũng muốn hỏi, nếu có thể, ai lại muốn.

Lúc này, điện thoại Mộc Nhược Chu bỗng nhiên vang lên, là trường học thúc giục ông, ông đành phải nói với Mộc Tiểu Nhã: “Trường học gọi điện thoại đến, ba phải qua đó, con ở bệnh viện… xem anh rể con.”

“Dạ.” Mộc Tiểu Nhã gật đầu.

Mộc Nhược Chu thở dài, cũng không qua đó chào hỏi, xoay người rời đi.

Sau khi cha đi, Mộc Tiểu Nhã không tiếp tục đứng tại chỗ nữa, cô đứng bên cạnh Triệu Kỳ an ủi: “Chị họ… cũng không hy vọng anh như vậy.”

Mộc Tiểu Nhã cảm thấy đại khái mình có tư cách nói những lời này, cô tự hỏi, nếu người nằm bên trong là cô, cô cũng không hy vọng Bạch Xuyên giống Triệu Kỳ.

“Vừa rồi có phải bác sĩ nói, Lâm Hàm sẽ tỉnh lại không?” Triệu Kỳ đột nhiên hỏi.

“Đúng ạ.”

“Vậy em ở đây giúp anh nhìn một lát, được không? Anh quay lại khách sạn chỉnh trang chút, cũng không thể để cô ấy nhìn thấy anh trong cái dạng này.” Triệu Kỳ duỗi tay sờ râu mình, người đàn ông cao lớn thô kệch bỗng nhiên để ý đến hình tượng của bản thân, “Cô ấy nói anh cạo râu xong có thể trẻ hơn mười tuổi, như vậy mới xứng đôi với cô ấy.”

“Được rồi, chị họ tỉnh, em sẽ gọi điện cho anh.” Mộc Tiểu Nhã không dám nhìn biểu cảm của Triệu Kỳ.

Triệu Kỳ nói một tiếng cảm ơn, lại nhìn người vợ vẫn còn chưa tỉnh trên giường, sau đó vội vàng chạy ra ngoài bệnh viện. Giống như anh sợ động tác của mình quá chậm, bỏ qua vợ tỉnh lại, từ lúc rời bệnh viện đến khi trở về, tắm rửa, thay quần áo, cạo râu, tổng cộng mới dùng nửa tiếng đồng hồ.

Không có râu quai nón rậm rạp, người đàn ông giống như thay đổi thành người khác, sự bình tĩnh cương nghị khí thế vẫn còn đó, lại nhiều hơn một phần đẹp trai cứng nhắc. Quả nhiên như Lâm Hàm nói, xứng đôi hơn rất nhiều.

“Phiền em.” Triệu Kỳ cảm ơn Mộc Tiểu Nhã vẫn luôn canh giữ trong phòng bệnh.

Mộc Tiểu Nhã gật đầu, biết nơi này không cần mình, cô xoay người rời đi, để không gian lại cho Triệu Kỳ.

Sau khi trọng sinh, không phải Mộc Tiểu Nhã không nghĩ đến việc tìm bác sĩ cố vấn về bệnh của mình, nhưng như vừa rồi giáo sư Vinh nói, trước khi bệnh bùng phát, hoàn toàn không thể nhận thấy được. Mà bản thân cô lại không có bệnh án thích hợp lấy làm bằng chứng, cho nên dù có đến bệnh viện kiểm tra, kết quả cũng sẽ hết thảy bình thường. Có lẽ hỏi nhiều, bác sĩ còn cảm thấy tinh thần mình có vấn đề.

Nhưng hiện tại không giống, có trường hợp trước của chị họ, khả năng phát hiện ra bệnh có tồn tại. Chỉ là, cơ hội mình dò hỏi, thế nhưng lại là dùng sinh mệnh của chị họ để đổi lấy…

Mộc Tiểu Nhã đứng bên ngoài văn phòng giáo sư Vinh, còn đang do dự không biết có nên vào hay không, cửa bỗng nhiên bị mở ra.

“Nhị thiếu phu nhân.” Lữ Dương thấy Mộc Tiểu Nhã, sửng sốt một chút mới phản ứng lại, “Cô tới tìm giáo sư Vinh hỏi thăm bệnh tình à.”

“Trợ lý Lữ, sao cậu ở đây?” Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn Lữ Dương. Lữ Dương là trợ lý của Bạch Tranh, sao giờ lại ở bệnh viện.

“À, tôi tới đưa chút đồ cho giáo sư Vinh.” Lữ Dương trả lời.

“Cậu…” Mộc Tiểu Nhã rất nhanh phản ứng lại, “Giáo sư Vinh là anh cả mời về?”

“Vâng.” Lữ Dương cũng không giấu giếm, nếu không phải Bạch Tranh, người đang ở Mỹ giao lưu học nửa năm là giáo sư Vinh, sao có thể đột nhiên về nước tham gia hội chẩn chứ.

“Nhị thiếu phu nhân, cô vào đi, tôi còn có việc về công ty trước. Đúng rồi…” Lữ Dương do dự một chút, nghĩ đến tình hình vừa rồi anh ta biết, không nhịn được mà an ủi, “Cô… đừng quá đau lòng.”

“Cảm ơn.” Mộc Tiểu Nhã nói, chờ Lữ Dương đi xa, mới đẩy cửa vào văn phòng.

Giáo sư Vinh biết Mộc Tiểu Nhã, thấy cô tiến vào, lập tức khẩn trương hỏi: “Người bệnh tỉnh rồi?”

“Không phải.” Mộc Tiểu Nhã nói, “Là tôi có việc muốn nhờ ngài cố vấn.”

“Ồ, ngồi xuống nói.” Giáo sư Vinh ý bảo Mộc Tiểu Nhã ngồi xuống.

“Giáo sư Vinh, tôi là em họ Lâm Hàm.” Mộc Tiểu Nhã hỏi, “Vừa rồi ngài nói loại bệnh di truyền này phổ biến ở phụ nữ, cho nên tôi muốn hỏi…”

“Cô muốn hỏi, có phải cô cũng có thể có loại bệnh này không?” Giáo sư Vinh đoán được ý đồ đến đây của Mộc Tiểu Nhã.

“Dạ.”

“Ha ha… Kỳ thật cô không cần quá mức khẩn trương.” Giáo sư Vinh tưởng giải thích của mình trước đó về tính đột phát của bệnh di truyền làm Mộc Tiểu Nhã sợ, vì thế an ủi, “Trước đó tôi cũng nói, bệnh này xác suất cực thấp, nếu xác suất cao, cũng không đến mức cả gia tộc cô, đến bây giờ cũng không phát hiện ra bệnh di truyền này.”

“Tôi biết, tôi nói là vạn nhất…” Mộc Tiểu Nhã không có biện pháp giải thích với giáo sư Vinh rằng mình nhất định sẽ phát bệnh, chỉ có thể ngụy trang tất cả thành một loại lo lắng, “Vạn nhất trong cơ thể tôi cũng có loại bệnh di truyền này, có lẽ cũng sẽ phát bệnh khi tầm tuổi của chị họ, nếu như vậy, y học có thể có biện pháp nào dự phòng không?”

“Không.” Giáo sư Vinh trầm tư một lát, lắc đầu nói, “Tính đột phát của bệnh di truyền đáng sợ ở chỗ không thể dự tính trước, không có ai biết khi nào nó sẽ bùng nổ, cũng không có cách nào nhìn ra manh mối trước, cho nên cũng không có biện pháp chữa trị trước hoặc dự phòng.”

“Một biện pháp cũng không có sao?” Ngay cả khi phát hiện ra trước ba năm, cũng vẫn không có cách nào sao?

“Đây là một loại gien khuyết tật, trừ phi thay đổi gien, nếu không rất khó chữa khỏi.” Giáo sư Vinh nói, “Với trình độ y học trước mắt của chúng ta mà nói, chúng ta rất khó phát hiện gien khuyết tật trong thân thể người bệnh. Trên thực tế… phát hiện ra cũng không có ý nghĩa gì lớn, ngược lại sẽ tăng thêm gánh nặng tinh thần cho người bệnh, bởi vì một khi phát bệnh, chúng ta cũng không thể cứu chữa bằng các phương pháp hiện tại.”

“Tôi có thể hiểu được lo lắng của cô, rốt cuộc thì cô cũng có quan hệ huyết thống với bệnh nhân, nhưng cô thật sự không cần quá mức khẩn trương. Đếm ba thế hệ từ chị họ cô hướng lên, không phải cũng mới có chị họ cô thôi sao, tâm lý cô nên tích cực một chút, không cần tự dọa bản thân. Đừng đến lúc đó lại dọa mình bị bệnh.” Giáo sư Vinh an ủi.

“Tôi biết, cảm ơn giáo sư.” Mộc Tiểu Nhã coi như hiểu, bệnh này của cô, trước khi phát bệnh thì không phát hiện được, sau khi phát bệnh thì không kịp chữa trị, cho nên biết trước cũng như không.

Vậy nên cô hy vọng cô chưa bao giờ biết.

Khi tia hy vọng cuối cùng bị chặt đứt, cảm xúc Mộc Tiểu Nhã lại không giao động quá nhiều, cô trở về phòng làm việc, thậm chí còn có tâm tình sửa chữa bản thiết kế. Cô pha một ly cà phê theo thường lệ, chờ Bạch Xuyên tan làm về.

Lúc nhìn thấy Lữ Dương ở văn phòng giáo sư Vinh, Mộc Tiểu Nhã bỗng nhiên ý thức được một việc, có lẽ kiếp trước cô có thể sống sót sau một tuần hôn mê, tỉnh lại nói lời từ biệt với cha mẹ, đó cũng là nhờ Bạch Xuyên tìm anh cả mời giáo sư Vinh đến.

Bằng không, trên thế giới nhiều người bệnh như vậy, giáo sư Vinh sao có thể trùng hợp đến hội chẩn cho cô.

“Tiểu Nhã, em đang suy nghĩ gì?” Bạch Xuyên nhấp một ngụm cà phê, gọi hồn vợ trở về.

“Em nghĩ đến giáo sư Vinh, là anh bảo anh cả mời à?” Mộc Tiểu Nhã hỏi.

“Anh không biết, anh chỉ bảo anh ấy mời bác sĩ lợi hại nhất.” Bạch Xuyên thật thành trả lời, “Ông ấy có thể chữa được cho chị họ sao?”

“Ông ấy không thể, nhưng mà… ông ấy có thể khiến chị họ tỉnh lại một lần nữa.” Nếu không phải giáo sư Vinh, đại khái chị họ đã sớm không còn nữa rồi. Tương tự, nếu không phải giáo sư Vinh, đại khái cô cũng không thấy được Bạch Xuyên cầm bệnh án vọt vào phòng bệnh của mình.

“Vậy thì ông ấy cũng vô dụng, anh lại bảo anh cả tìm bác sĩ khác.” Bạch Xuyên ghét bỏ nói.

Mộc Tiểu Nhã nhìn vẻ mặt đầy khinh thường của Bạch Xuyên đối với giáo sư Vinh, bỗng nhiên có một suy nghĩ, nếu đời trước cô không nhìn thấy Bạch Xuyên trước khi chết, chắc là sau khi trọng sinh cô cũng không nhất định sẽ gả cho Bạch Xuyên.

“Anh không thể nói giáo sư Vinh vô dụng, ông ấy đã giúp anh.”

“??” Bạch Xuyên không nhớ rõ mình được giáo sư Vinh này giúp lúc nào nha.

———

Bên kia, bởi vì em trai nhờ vả, Bạch Tranh dùng không ít quan hệ mới mời được các chuyên gia uy tín về tất cả các phương diện đến Vân Thành hội chẩn, cuối cùng sau khi xác định được là bệnh di truyền, thậm chí còn bảo Lữ Dương sang Mỹ mời giáo sư Vinh về.

“Bệnh di truyền phổ biến ở phụ nữ?!” Nghe Lữ Dương báo cáo lại, Bạch Tranh nhăn mày theo bản năng.

“Đúng, giáo sư Vinh nói, không biết nguyên nhân gì, tỷ lệ phát bệnh ở phụ nữ cao hơn, mẹ truyền cho con gái, sau đó lại truyền cho cháu ngoại, bởi vì con gái kết hôn, gả vào gia đình mới, cho nên tuy là bệnh di truyền, nhưng rất ít người coi nó như bệnh di truyền.” Lữ Dương thật ra cũng không quá hiểu, “Nhưng xác suất xuất hiện bệnh này rất thấp, chị họ của Nhị thiếu phu nhân cũng là vận khí không tốt…”

“Mộc Tiểu Nhã cùng chị họ này của con bé, cụ thể là quan hệ thân thích gì?” Bạch Tranh ngắt lời.

“Cái này… tôi cũng rõ.”

“Đi tra đi, nhìn xem là quan hệ về phía cha hay về phía mẹ.”

“Chị họ, vậy thì chắc là bên phía nhà mẹ rồi… có phải anh nghi ngờ…” Lữ Dương phản ứng lại, sau đó quyết đoán lắc đầu phủ nhận, “Không có khả năng, sao có thể trùng hợp như vậy.”

“Đây là bệnh di truyền, giúp tôi hẹn với giáo sư Vinh.” Bạch Tranh cũng hy vọng là mình suy nghĩ quá nhiều.

Lần này chẳng qua là chị họ Mộc Tiểu Nhã phát bệnh, Mộc Tiểu Nhã ở nhà khổ sở cả đêm, Bạch Xuyên liền sốt ruột hoảng hốt gọi điện thoại cho anh tìm bác sĩ. Vậy nếu Mộc Tiểu Nhã nhiễm bệnh thì sao, Bạch Tranh gần như không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Mộc Tiểu Nhã là cánh cửa sổ cuối cùng của Tiểu Xuyên, nếu nó cũng đóng lại…

———

Tác giả có lời muốn nói:

Giáo sư Vinh: Nghe nói cậu bảo tôi vô dụng, tôi mà vô dụng thì cậu sao có thể thuận lợi lấy được vợ chứ?

Bạch Xuyên: …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play