Edit: Flanty

Đây là sân nhà bà Bạch.

Theo hình ảnh bắt đầu tiến vào, Mộc Tiểu Nhã liền cảm thấy nơi này rất quen thuộc, cho đến khi có tiếng sột soạt thổi rơi vài chiếc lá, cô nhìn thấy một chiếc ghế dài dưới tán cây, cùng với chiếc đu quay nằm bên cạnh.

Đó là cái ghế dài của bà Bạch, bà Bạch thích nhất là ngồi dưới tán cây ngô đồng, tay phe phẩy cây quạt để tận hưởng sự mát mẻ. Mà trong lúc ấy, cô với Bạch Xuyên lại thích nhất là chiếc xích đu dưới tàng cây đó.

“Anh Bạch Xuyên.” Một cô bé đầu hai bím tóc cõng cặp sách từ ngoài cửa chạy vào, cô gái nhỏ Mộc Tiểu Nhã một đường chạy vọt về căn phòng ở phía trong.

Mộc Tiểu Nhã đi vào theo thói quen.

Cô gái nhỏ vô cùng thuần thục chạy vào phòng, vứt luôn cặp sách trên vai xuống bên cạnh thiếu niên đang nghiêm túc đọc sách, dọa thiếu niên giật mình nhảy dựng lên.

“Anh Bạch Xuyên, tan học rồi, chúng ta ra ngoài đi chơi đi.” Thiếu niên không nói gì, vẻ mặt giống như không muốn, nhưng cô bé lại hoàn toàn không màng đến mong muốn của thiếu niên mà mạnh mẽ kéo người ra ngoài.

“Em muốn chơi đánh đu, anh đẩy em được không, lát nữa em lại đẩy anh.” Cô bé ngồi trước lên xích đu, quay đầu lại bảo thiếu niên đẩy mình. Thiếu niên bị thúc giục nhẹ nhàng đẩy một cái.

“Anh mạnh mẽ một chút đi, dùng hết sức lực của mình cơ mà.” Theo sự thúc giục hết lần này đến lần khác của cô gái nhỏ, cuối cùng thiếu niên cũng hiểu được yêu cầu của cô, sau đó dùng hết sức đẩy cô bé lên không trung. Nhưng cô bé cũng không nói với thiếu niên kế tiếp muốn làm thế nào, vì vậy khi cô bé đang cười ha ha từ nơi cao nhất của parabol xuống đáy thì đã trực tiếp đâm vào vào thiếu niên vẫn đang đứng tại chỗ không nhúc nhích, làm thiếu niên bay thẳng ra ngoài.

“Anh Bạch Xuyên!” Cô gái nhỏ liều mạng kéo thiếu niên lại, đến khi nhìn thấy máu mũi trên mặt thiếu niên, bị dọa phát khóc, “Ô ô… Anh không được chết.”

Cô bé không biết cấp cứu, chỉ biết dùng ống tay áo của mình lau máu trên mặt thiếu niên, lau máu xong lại đi lau nước mắt của mình, vì thế chờ đến khi bà Bạch nghe thấy âm thanh và ra khỏi phòng, thì thấy trên mặt hai đứa nhỏ trong sân toàn là máu.

Cô bé biết bản thân đã gây ra họa, vừa sợ hãi lại thương tâm, nước mắt căn bản không dừng lại được. Mãi cho đến khi thiếu niên với một nhúm bông trên mũi, trong ánh mắt kinh ngạc của bà Bạch, giơ tay che kín đôi mắt cô bé: “Đừng khóc.”

Mộc Tiểu Nhã nhớ rằng đây là câu đầu tiên Bạch Xuyên nói với cô.

Tháo kính xuống, Mộc Tiểu Nhã nhìn thẳng vào mắt Bạch Xuyên, cậu thiếu niên trong đó đã lớn lên và học được cách mỉm cười: “Tiểu Nhã, Thất Tịch vui vẻ.”

“Cảm ơn, anh Bạch Xuyên.” Mộc Tiểu Nhã ôm chặt mắt kính AR trong ngực, gọi cái xưng hô mà đã lâu không được sử dụng đến.

Bạch Xuyên cười càng vui vẻ, tiếp đó anh lại lấy một tấm thiệp mời từ trong túi ra đưa cho Mộc Tiểu Nhã: “Tôi thiết kế trò chơi, cuộc họp báo, em tới tham gia.”

Mộc Tiểu Nhã nhận lấy bằng cả hai tay, tấm thiệp mời này, mang nặng tất cả những thành tựu trong sự nghiệp của Bạch Xuyên từ trước đến nay, mà cô lại may mắn có thể cùng anh chia sẻ.

Đêm đã khuya, Mộc Tiểu Nhã ghé vào trong ngực Bạch Xuyên, hỏi một vấn đề mà cô đã muốn nói ra từ lâu: “Ngày đó anh… sao lại đột nhiên nói chuyện với em?”

Ngày đó Bạch Xuyên đột nhiên lên tiếng nói chuyện với cô, bà Bạch cũng hoảng sợ, bởi vì trước đó, Bạch Xuyên một năm cũng chẳng nói được ba câu.

“Tôi vẫn luôn nói chuyện với em mà.” Thực tế đúng là Bạch Xuyên vẫn luôn nói chuyện với Mộc Tiểu Nhã, từ lúc bị cô gái nhỏ kéo ra khỏi thư phòng, đến khi bị bàn đu dây đánh ngã, Bạch Xuyên vẫn luôn đang nói chuyện, nhưng lời anh nói dường như người ngoài đều nghe không hiểu. Khi đó Bạch Xuyên cũng đã quen với tình huống này, cũng không có biểu hiện gì khác thường. Mãi cho đến lúc Mộc Tiểu Nhã khóc, cô cứ khóc mãi không ngừng, khóc cả một giờ mà nước mắt vẫn cứ rớt xuống, khiến anh vội hét thật lớn.

Kể từ đó, Bạch Xuyên bỗng nhiên tìm được cách giao tiếp với bên ngoài.

———

Sau lễ Thất Tịch, hai ngày nữa là lại đến cuối tuần. Bởi vì Bạch Xuyên mãnh liệt kháng cự việc có ai đó đến nhà mới cùng anh với Mộc Tiểu Nhã, cho nên quá trình chuyển nhà của hai người đặc biệt vắng vẻ. Có thể nói là một người kéo theo một vali hành lý, cứ thế dọn vào căn nhà tương lai của họ.

Mộc Tiểu Nhã cảm thấy có chút quạnh quẽ, nhưng Bạch Xuyên lại đặc biệt thích.

Dép lê là một cặp, bàn chải đánh răng là một cặp, đũa là một cặp, chén trà là một cặp, khăn lông cũng là một cặp… Dường như cả thế giới đều bị bao bọc trong các loại đồ vặt có đôi có cặp, điều này vô cùng thỏa mãn chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế trong nội tâm Bạch Xuyên.

Mộc Tiểu Nhã thấy Bạch Xuyên cao hứng như vậy thì lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ, chiếc đồng hồ này là Bạch Tranh làm riêng cho anh khi rời khỏi biệt thự. Mặt đồng hồ có hệ thống định vị GPS, Mộc Tiểu Nhã muốn Bạch Xuyên đeo chiếc đồng hồ này như một món quà, nói như vậy, Bạch Xuyên hẳn là sẽ không ném đi đâu nhỉ.

“Tiểu Xuyên.” Mộc Tiểu Nhã gọi Bạch Xuyên, người vẫn đang ngó các loại đồ vật có đôi có cặp trong phòng.

“Tặng cho anh.” Chờ Bạch Xuyên đến gần, Mộc Tiểu Nhã đưa cho Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên nhận lấy, sau khi nhìn thoáng qua mặt đồng hồ, anh khẽ nhíu mày.

Chẳng lẽ bị phát hiện rồi? Mộc Tiểu Nhã nghĩ đến việc trước đó một chiếc đồng hồ định vị của Bạch Tranh đã bị ném đi, có hơi chột dạ hỏi: “Anh… không thích à?”

“Đồng hồ hỏng rồi.” Bạch Xuyên trả lời.

“Hỏng rồi á, hỏng chỗ nào?” Không thể nào, đồng hồ này quý như thế, vừa rồi cô còn nhìn hóa đơn, mấy chục vạn cơ đấy. Không sai, quà anh cả Bạch Tranh tặng, ngay cả hóa đơn liên quan cũng đưa tới, cũng không ngại làm người khác sợ hãi.

“Mỗi giờ chậm hai giây.” Bạch Xuyên trả lời.

“…” Cái này cũng có thể nhìn ra được?

Mộc Tiểu Nhã nghĩ rằng có lẽ cô đã tìm thấy nguyên nhân năm đó Bạch Xuyên ném đồng hồ đi rồi, rõ ràng anh cảm thấy cái đồng hồ đó bị hỏng: “Vậy… em lấy về đi sửa lại.”

“Ừ.” Bạch Xuyên gật đầu, tháo ra trả lại cho Mộc Tiểu Nhã.

Mộc Tiểu Nhã đem đúng sự thật thuật lại cho Bạch Tranh, Bạch Tranh cũng trầm mặc một lúc lâu, sau nó mới nói lại một câu “đã biết”.

Vì đồ đạc dọn qua đây không nhiều lắm, nên việc sắp xếp cũng tương đối đơn giản. Hai người lấy quần áo trong hành lý treo lên, kết nối wifi với điện thoại và máy tính của mình, lấy chăn nệm đã được giặt sạch và hong khô trải lên giường, hết thảy coi như hoàn thành.

“Chỉ một bữa cơm nữa là căn nhà này có không khí rồi đó.” Dọn dẹp xong cũng đã ba giờ chiều, tuy không có ai đến đây góp vui, nhưng Mộc Tiểu Nhã vẫn muốn chúc mừng nho nhỏ với Bạch Xuyên. Hai người cùng đến trung tâm thương mại gần đó mua nguyên liệu nấu ăn và gia vị, ban đầu chỉ định mua nguyên liệu của một bữa thôi, không nghĩ đến đi loanh quanh một lúc lại mang cả hai túi to trở về.

“Em đi nấu cơm.” Về đến nhà, nhìn bệ bếp đầy gia vị cùng nguyên liệu nấu ăn, Mộc Tiểu Nhã lưu loát xắn ống tay áo lên.

“Tôi đi xem TV.” Bạch Xuyên ngoan ngoãn ngồi trên sô pha mở TV ra xem, khôi phục hoàn hảo những gì mà lúc trước Mộc Tiểu Nhã đã miêu tả cho anh.

“Sớm biết thế em đã nói em nấu ăn còn anh giúp việc bếp núc.” Mộc Tiểu Nhã lắc đầu cười khổ, nhưng hôm nay mới là bữa ăn đầu tiên, cứ để cho Bạch Xuyên an ổn thêm mấy ngày, về sau lại từ từ huấn luyện anh thành ông chồng giỏi bếp núc cũng không muộn.

Mộc Tiểu Nhã nấu cơm, tâm tư của Bạch Xuyên cũng không hoàn toàn đặt trên TV, thường thường cứ một lúc anh lại liếc về hướng phòng bếp một cái, mỗi cái liếc mắt, ý cười trong mắt lại nhiều hơn một phần.

Bữa cơm này, được làm cho một mình anh.

Kỹ năng nấu ăn của Mộc Tiểu Nhã chỉ có thể tính ở mức trung bình, hơn nữa chỉ có hai người ăn, cho nên cô cũng không làm nhiều, ba mặn một canh vô cùng đơn giản. Dù vậy song cô vẫn tỉ mỉ bố trí bàn ăn, khăn trải bàn thanh lịch sạch sẽ, hoa hồng được xịt nước hoa thơm ngát, một vòng giá nến xung quanh, và chai rượu vang đỏ Phương Hủy tặng cùng với một số thực vật trên sân phơi.

Ngồi trước bàn ăn, Bạch Xuyên gấp không chờ nổi cầm lấy đôi đũa.

“Chờ một chút, để em chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè đã.” Không có ai đến chúc mừng, dù sao cô cũng phải tìm một phương thức khác để nói cho họ, coi như lần chuyển nhà này đã hoàn thành. Gọi điện thoại thì có vẻ cố tình quá, đăng lên vòng bạn bè sẽ tự nhiên hơn nhiều.

Đúng như Mộc Tiểu Nhã dự đoán, cha mẹ hai bên Bạch gia và Mộc gia đều lo lắng chuyện chuyển nhà của bọn họ. Ngay cả khi họ biết rõ chuyển nhà sẽ không phát sinh chuyện gì, nhưng họ chỉ muốn chắc chắn rằng bọn nhỏ đã dàn xếp ổn định.

Bên này Mộc Tiểu Nhã vừa đăng lên vòng bạn bè xong, có năm lượt thích gần như là xuất hiện cùng lúc, sau đó còn có những bình luận.

Lý Dung: Bữa tối trông rất phong phú, không ngờ kỹ năng nấu ăn của Tiểu Nhã lại tốt như vậy nha.

Thẩm Thanh Di: Có lẽ là gọi cơm hộp.

Tin nhắn phá đám từ mẹ ruột khiến Mộc Tiểu Nhã không khỏi giật giật khóe miệng, còn không phải là do mình chưa nấu ăn ở nhà bao giờ sao, vì thế cô trả lời lại ngay: Lần sau về con sẽ nấu cho mẹ ăn.

“Thật không phải cơm hộp à, mẹ đang chờ đây.”

Ba ba Mộc: “Còn ba nữa.”

Mộc Tiểu Nhã nhìn hai dòng tin nhắn này mà ngây ngẩn cả người: Sau khi trọng sinh cô vẫn luôn rất nhớ đồ ăn mẹ làm, ấy vậy mà trước nay không hề nghĩ tới việc nấu cho cha mẹ một bữa cơm.

“Tiểu Nhã.” Bạch Xuyên quơ quơ tay trước mắt Mộc Tiểu Nhã.

“Dạ?” Mộc Tiểu Nhã ngẩng đầu.

“Em sao vậy?”

“Không có gì.” Mộc Tiểu Nhã cất giấu tâm tình, lấy chai rượu vang đỏ rót cho mình với Bạch Xuyên một ly, “Tiểu Xuyên, ngày mai em muốn về thăm ba mẹ em, để làm cho họ một bữa cơm.”

Không cần hồi ức, không cần áy náy, phát hiện mình đã bỏ lỡ điều gì, sẽ lập tức đền bù chỗ đó. Có một số việc đến khi bạn tỉnh ngộ thì đã chậm, cũng không thể thay đổi, vậy thì đừng để nó trở nên quá muộn.

“Họ chưa từng ăn à?” Bạch Xuyên hơi tò mò, cha mẹ vợ và Tiểu Nhã sống cùng nhau hơn hai mươi năm, chẳng lẽ chưa từng được ăn đồ ăn do Tiểu Nhã làm.

“Không đâu, anh là người đầu tiên ăn cơm em nấu đó.”

“Ồ.” Bạch Xuyên cầm đũa gắp một miếng thức ăn, để anh trở thành người đầu tiên hàng thật giá thật nếm thử tay nghề nấu nướng của Mộc Tiểu Nhã, sau khi xác nhận vị trí này sẽ không bị thay đổi, anh mới lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm.

“Ăn ngon không?”

“Ăn ngon.”

Ở bên kia, sau khi xem vòng bạn bè xong, cũng khen ngợi xong, người Bạch gia mới bắt đầu ăn cơm, sau đó đột nhiên thảo luận về một vấn đề họ chưa bao giờ suy xét đến.

Người khởi xướng ra là Bạch Tranh, anh xem xong vòng bạn bè của Mộc Tiểu Nhã, đặc biệt là sau khi nhìn thấy chai rượu vang đỏ bắt mắt trên ảnh chụp kia, đưa ra một vấn đề đã bị bọn họ bỏ qua hai mươi mấy năm nay.

“Ba mẹ, Tiểu Xuyên sẽ uống rượu à?” Bạch Tranh hỏi.

“…” Cha Bạch.

“…” Mẹ Bạch.

“Chắc là không sao đâu, tửu lượng của người nhà chúng ta cũng đều không tệ lắm.” Cha Bạch nói với vẻ không chắc chắn.

“Tửu lượng không tốt cũng chẳng sao, cùng lắm thì trực tiếp ngủ thôi.” Mẹ Bạch không khỏi yy.

Bạch Tranh nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên mình uống rượu, hình như thật sự không có phản ứng tệ hại nào, mà số độ của rượu vang cũng thấp, Mộc Tiểu Nhã khẳng định cũng sẽ không để Bạch Xuyên uống nhiều.

“Tiểu Xuyên… anh… anh làm gì đấy?” Mới ăn được một nửa, Bạch Xuyên bỗng nhiên kéo Mộc Tiểu Nhã mang vẻ mặt mờ mịt tới thư phòng.

“Giải đề.” Bạch Xuyên chụp tay lấy được một tờ giấy trắng, trên đó hình như là đề toán học lớp 12. Nhưng hiện giờ Mộc Tiểu Nhã sao có thể giải được, cô có thể nhớ rõ đây là đề mục của lớp 12 đã tốt lắm rồi.

“Em… em không.”

“Không giải xong, không được ngủ.” Bạch Xuyên nghiêm khắc dị thường.

“Tiểu Xuyên… anh sao vậy chứ?”

“Giải đề.” Bạch Xuyên lại vỗ một cái xuống bàn, dọa Mộc Tiểu Nhã giật nảy mình.

“Anh… có phải anh uống say rồi không?” Mộc Tiểu Nhã nhìn nét đỏ ửng trên mặt Bạch Xuyên.

“Giải đề!”

Vì vậy đêm đầu tiên ở nhà mới, Mộc Tiểu Nhã đã bị một đề toán học tra tấn thiếu chút nữa mất hết tinh thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play