Edit: Flanty

"Tiểu Xuyên, nghe nói hôm nay con đi đón Tiểu Nhã tan tầm?" Vào bữa tối, Lý Dung ra vẻ thong dong nhắc tới chuyện này.

Việc Bạch Xuyên một mình ra khỏi công ty không mang theo điện thoại, Bạch Tranh cũng không thông báo trước cho bà, bà chỉ biết chuyện sau khi Bạch Xuyên đã được tìm thấy. Mặc dù bà không cảm nhận được nỗi sợ hãi như trước, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng.

Trước kia Bạch Xuyên cũng đi lạc, không, thật ra không thể nói là đi lạc, chỉ là Bạch Xuyên một mình đi ra ngoài, ai cũng không biết anh đi nơi nào mà thôi. Lúc ấy bà sẽ đứng ngồi không yên, sẽ nôn nóng sợ hãi, chờ sau khi tìm được Bạch Xuyên rồi, bà sẽ chảy nước mắt ôm Bạch Xuyên để về sau anh không cần ra ngoài một mình nữa. Nhưng lúc này đây, bà lại vô cùng bình tĩnh, dường như Bạch Xuyên chỉ là một người bình thường, một người ra cửa không khiến ai phải bận tâm.

"Mẹ, chuyện lần này, không cần nhắc đến với Tiểu Xuyên." Đây là lời Bạch Tranh dặn dò bà và chồng sau khi trở về. Lý Dung không hiểu vì sao, nhưng bà biết từ trước đến nay Bạch Tranh làm việc đều ổn trọng, nói như vậy thì chắc chắn anh có lý do, vì thế bà cũng không hỏi nhiều, chỉ thuận miệng nhắc đến trên bàn ăn thôi.

"Dạ." Dường như tâm tình Bạch Xuyên không tồi, trả lời rất nhanh chóng.

"Sao bỗng nhiên con lại nghĩ đến việc đi Tiểu Nhã tan tầm?" Lý Dung lại hỏi.

"Tiểu Nhã bỗng nhiên nhìn thấy con, sẽ rất vui vẻ." Vừa rồi Tiểu Nhã cao hứng ôm lấy anh không buông, từ nhỏ đến lớn, Tiểu Nhã chưa từng chủ động ôm anh, lại còn ôm quá lâu như vậy.

Mộc Tiểu Nhã mỉm cười nhìn Bạch Xuyên, dùng ánh mắt để khẳng định sự kinh hỉ mà anh tạo ra.

Mọi người Bạch gia nhìn tương tác giữa hai người, nhất thời vừa vui mừng lại vừa cảm khái. Bọn họ vui mừng vì sự chuyển biến của Bạch Xuyên, rồi lại sợ sự thay đổi này sẽ mang đến càng nhiều những nguy hiểm không xác định. Các quy củ trước đó của Bạch Xuyên đã làm cho cả tâm hồn và thể xác họ mệt mỏi, huống chi hiện tại...

"Tiểu Xuyên, em đã đi qua những con đường nào?" Bạch Tranh tò mò hỏi. Anh đã phái mấy chục người ra ngoài tìm, ngay cả chính bản thân cũng đích thân tìm kiếm hai vòng, có thể nói là anh đã tìm kiếm trên đoạn đường 20 km kia rất nhiều lần, nhưng sự thật là không một ai có thể nhìn thấy bóng dáng Bạch Xuyên.

"Rất nhiều đường." Ba chữ đơn giản, khái quát ba giờ đi đường. Trên thực tế, ngoại trừ với Mộc Tiểu Nhã, khi Bạch Xuyên nói chuyện với những người khác, từ trước đến nay đều là lời ít mà ý nhiều.

"Tiểu Xuyên, anh nói kỹ càng tỉ mỉ đi, em cũng rất tò mò anh đến như thế nào. Ba giờ, trên đường đi anh có gặp phải chuyện gì hay không?" Mộc Tiểu Nhã muốn hiểu rõ những con đường mà Bạch Xuyên đã đi qua, nếu hiểu được thì nếu tương lai phát sinh tình huống như thế sẽ dễ dàng tìm kiếm hơn rất nhiều.

"Được." Bạch Xuyên buông đũa, bắt đầu nhớ lại hành trình đi đường của mình, "Tôi ra khỏi công ty, rẽ phải, vào đường Tam Nam, đi đến ngã tư Phổ Hoa thì rẽ trái, sau đó đi thẳng tới đường Gió Thu, tiếp theo đi đến đường Thượng Đức, lại tiếp tục đi đến đường Thanh Dương..."

Bạch Xuyên nói từng tên đường một, những con đường đó có cái Bạch Tranh biết, có cái Bạch Tranh không biết. Nhưng điều này cũng khiến anh hiểu vì sao mình phái nhiều người đi như vậy mà vẫn không tìm thấy Bạch Xuyên. Từ Dật Phong đến văn phòng của Mộc Tiểu Nhã, tình hình giao thông cũng không phức tạp, lái xe dọc theo đường Tam Nam ra đến đường Minh Hải, đi thêm 5 km vào đường Quan Triều. Rõ ràng chỉ cần chạy ba con đường là đã đến, Bạch Xuyên lại đi qua hơn 10 con đường khác nhau.

"Anh nói đi như vậy gần hơn sao?" Mộc Tiểu Nhã hỏi.

"Ừ, đi như vậy, có thể tiết kiệm 5 km." Một lần sau khi đi qua phòng làm việc của Mộc Tiểu Nhã, Bạch Xuyên lặng lẽ tính toán khoảng cách giữa hai người trên bản đồ, và cũng tự nhiên mà tính ra con đường ngắn nhất đến đó.

Bạch Xuyên hơi ngửa đầu, giống như đang cầu khích lệ, Mộc Tiểu Nhã phối hợp gắp một miếng thịt kho tàu cho anh.

"Em cũng ăn." Bạch Xuyên học theo cũng gắp cho Mộc Tiểu Nhã một miếng.

Ăn xong bữa tối, Mộc Tiểu Nhã tìm cớ bảo Bạch Xuyên trở về phòng trước. Chờ Bạch Xuyên rời đi, Mộc Tiểu Nhã đột nhiên đứng lên khỏi chỗ ngồi, cúi đầu thật sâu trước cha mẹ Bạch: "Ba mẹ, con xin lỗi."

"Tiểu Nhã, con làm gì vậy?" Cha mẹ Bạch sợ hãi đứng dậy.

"Chuyện hôm nay, đều là vì con. Tiểu Xuyên vì muốn tạo kinh hỉ cho con nên mới không nói gì đã chạy ra khỏi công ty." Chuyện này, người nhà họ Bạch không trách cứ cô, họ không đề cập đến, nhưng Mộc Tiểu Nhã lại không thể nào giả vờ như không biết.

"Đứa nhỏ này, con nói cái gì đấy, việc này con cũng không biết trước mà." Lý Dung khuyên giải.

"Nhưng nếu không phải vì con, Tiểu Xuyên sẽ không như vậy." Nếu không phải vì cô, Bạch Xuyên sẽ giống như trước kia, đi làm rồi tan tầm, anh sẽ không phải không nói một tiếng đã chạy ra ngoài. Đổi lại, nếu con của cô đi lạc, ngay cả khi cô biết rằng cô không thể đổ lỗi cho người khác, nhưng lúc này vẫn sẽ không nhịn được mà giận chó đánh mèo. Huống chi, chuyện này lại liên quan trực tiếp đến cô.

"Tiểu Nhã, con đừng đem việc này mang vác lên người mình, muốn trách cũng sẽ không tới lượt con, Bạch Tranh mới là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm." Bạch Quốc Du bỗng nhiên lên tiếng.

Bạch Tranh nhìn cha mình, không nói gì.

"Nhìn cái gì mà nhìn, thời gian đi làm, không phải con nên là người nhìn chằm chằm Tiểu Xuyên sao?" Bạch Quốc Du trừng mắt nhìn con trai.

"Vâng, là con sai." Bạch Tranh cũng không cãi cọ, dứt khoát thừa nhận sai lầm.

"Nhưng..."

"Nhưng sao?" Bạch Tranh ngắt lời Mộc Tiểu Nhã.

Hôm nay, anh dọc theo đường đi tìm kiếm hai lần, mặc dù lý trí nói với anh rằng, chuyện này không thể trách Mộc Tiểu Nhã, nhưng trong tiềm thức anh vẫn rất bất mãn với Mộc Tiểu Nhã. Giống như cô nói, nếu không phải bởi vì cô, Tiểu Xuyên căn bản sẽ không có ý tưởng ra ngoài một mình. Anh nghĩ như thế, anh tin rằng cha mẹ mình cũng nghĩ như thế. Chẳng qua họ là những người có lý trí, ngay cả khi tiềm thức họ cho là như vậy, nhưng lý trí vẫn sẽ thành công trấn áp sự bất mãn này xuống.

Cũng may lần này Tiểu Xuyên không có việc gì, hơn nữa cũng rất nhanh chóng đến văn phòng của Mộc Tiểu Nhã, nhưng nếu trên đường Tiểu Xuyên đi tìm Mộc Tiểu Nhã có xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hoặc là giống lần trước, ở bên ngoài qua một ngày một đêm mới tìm được? Bạch Tranh tự hỏi, anh không thể làm như không có khúc mắc gì với Mộc Tiểu Nhã, mặc dù anh biết việc này không có quan hệ với Mộc Tiểu Nhã. Nhưng trái tim của con người đều như vậy, không có sự vị tha tuyệt đối.

Nhưng khi anh đứng phía sau Tiểu Xuyên, nhìn Tiểu Xuyên sau khi đi bộ ba giờ đồng hồ, khoảnh khắc kia khi nhìn thấy Mộc Tiểu Nhã, ánh mắt vô cùng sống động, Bạch Tranh chợt cảm thấy, giống như người em trai vốn tồn tại vô hồn này của mình, sao anh không hành động bừa bãi một lần như nó.

Thế nên sau khi trở về anh mới bảo cha mẹ không đề cập đến chuyện này trước mặt Tiểu Xuyên, đừng làm cho nó cảm thấy việc ngày hôm nay là không đúng, không cần phá hỏng cố gắng muốn tạo ra kinh hỉ của nó. Giống như Mộc Tiểu Nhã, họ giả vờ cái gì cũng không biết, giả vờ Tiểu Xuyên che giấu rất tốt, giả vờ rất kinh hỉ.

"Anh biết em đang lo lắng điều gì, em sợ Tiểu Xuyên bởi vì em mà xảy ra chuyện, em sợ mọi người sẽ trách em."

Mộc Tiểu Nhã cắn răng, không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt cô đã nói nên tất cả, cô thật sự nghĩ như vậy.

"Thật ra, lúc đầu anh không đồng ý em và Tiểu Xuyên kết hôn." Bạch Tranh bỗng nhiên nói, "Bởi vì anh không tin một người không có chút quan hệ huyết thống nào như em, sẽ giống như chúng ta, toàn tâm toàn ý vì Tiểu Xuyên."

"Bạch Tranh?!" Bạch Quốc Du không nhịn được quát con trai ngừng lại, chẳng lẽ nó không phát hiện ra Mộc Tiểu Nhã đang rất tự trách bản thân sao, lại còn có thể nói ra loại lời này.

"Ba, ba để con nói nốt." Bạch Tranh không màng sắc mặt đã tái nhợt của Mộc Tiểu Nhã tiếp tục nói, "Anh có thể thay mặt mọi người nói cho em biết, em không đoán sai, nếu Tiểu Xuyên bởi vì em mà xảy ra chuyện, mọi người thật sự sẽ trách em."

"Bạch Tranh, đừng nói nữa." Lý Dung cũng không nhìn được, bà an ủi Mộc Tiểu Nhã, "Tiểu Nhã, con đừng nghe nó nói bậy."

Mộc Tiểu Nhã không nói gì, cô quật cường nhìn Bạch Tranh, chờ anh đem lời nói ra cho hết.

"Nhưng... em sẽ bởi vì sợ chúng ta trách em mà rời khỏi Tiểu Xuyên sao?" Bạch Tranh không để ý đến mẹ mình, anh vẫn tiếp tục nói ra vấn đề của bản thân.

"Sẽ không." Mộc Tiểu Nhã không chút nghĩ ngợi trả lời.

"Vậy em sợ cái gì?" Bạch Tranh hỏi, "Em là vợ Tiểu Xuyên, là bạn đời hợp pháp của Tiểu Xuyên, về mặt pháp luật, đạo đức và tất cả các quy định trên đời này, em mới là người thân mật nhất với Tiểu Xuyên. Em có quan hệ thân mật nhất với nó, nên phải nhận trách nhiệm lớn nhất, nếu ngay cả điều này em cũng không làm được, vậy thì nhân lúc còn sớm ly hôn đi."

Mộc Tiểu Nhã trầm mặc, cha mẹ Bạch cũng trầm mặc, phòng ăn trong lúc nhất thời yên tĩnh đến cực điểm.

"Em đã biết." Mộc Tiểu Nhã duỗi thẳng eo, trên mặt đã không còn vẻ mê man và áy náy, cô mỉm cười, xoay người rời khỏi phòng ăn.

Sau khi Mộc Tiểu Nhã rời đi, Lý Dung nhìn trách cứ Bạch Tranh, mắng: "Rõ ràng là ý tốt, vì sao con không thể nói tốt một chút chứ."

"Nói tốt như thế chứ còn nói thế nào nữa ạ?" Bạch Tranh hỏi lại.

"Con không thể nói là, dù có chuyện gì xảy ra chúng ta cũng không trách con bé được sao?"

"Lời này, chính mẹ có thể tin sao?"

"Nhưng con nói thế kia, áp lực của Tiểu Nhã sẽ rất lớn, vốn dĩ nó gả cho Tiểu Xuyên cũng đã không dễ dàng gì." Lý Dung rất sợ Bạch Tranh nói mấy câu khiến Mộc Tiểu Nhã bị dọa chạy.

"Mẹ, Mộc Tiểu Nhã... thật sự thích Tiểu Xuyên, mẹ tin cô ấy một lần đi." Nói xong, Bạch Tranh cũng rời khỏi phòng ăn.

"..." Lý Dung sửng sốt một chút, hơn nửa ngày mới quát lên trong phòng ăn, "Nói bậy gì đó, có lúc nào mẹ không tín nhiệm Tiểu Nhã chứ."

"Được rồi." Bạch Quốc Du trấn an vợ còn đang tức giận, "Chắc là Bạch Tranh cảm thấy... Tiểu Nhã làm tốt hơn chúng ta."

Thật ra điều trong lòng Bạch Quốc Du càng tò mò hơn là, rốt cuộc Bạch Tranh nhìn thấy cái gì mà bỗng nhiên thay đổi cái nhìn về Mộc Tiểu Nhã lớn như vậy. Chắc hẳn nó kết luận là Mộc Tiểu Nhã sẽ không dễ dàng ly hôn với Bạch Xuyên nên mới nói ra những lời này.

———

Mộc Tiểu Nhã trở lại phòng, Bạch Xuyên đang yên tĩnh ngồi đọc sách sau bàn làm việc, nghe thấy tiếng cô bước vào, mới lập tức buông sách nhìn qua đây.

"Điện thoại của anh." Mộc Tiểu Nhã lấy điện thoại Bạch Xuyên ra khỏi túi, đây là buổi chiều Bạch Tranh đưa cho cô.

"Buổi chiều, tôi quên ở văn phòng." Bạch Xuyên tiếp nhận, nhớ tới việc bản thân quên điện thoại.

"Không phải trí nhớ anh rất tốt à, sao con quên cả điện thoại?" Mộc Tiểu Nhã hỏi.

"Không nhớ tới." Bạch Xuyên cảm thấy chuyện này và trí tốt không có quan hệ gì với nhau, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào với Mộc Tiểu Nhã, vì thế dứt khoát không nói.

"Vậy nếu em có việc tìm anh thì phải làm thế nào bây giờ?" Mộc Tiểu Nhã di chuyển một cái ghế vuông, ngồi xuống đối diện Bạch Xuyên.

"Tôi đang đi trên đường tìm em." Bạch Xuyên đáp.

"Vậy nếu em ra khỏi phòng làm việc thì sao?"

"..." Bạch Xuyên nhíu mày, giả thiết nếu mình cố gắng đi đến văn phòng của Mộc Tiểu Nhã, nhưng Mộc Tiểu Nhã lại không có ở đó, sau đó mình còn không mang theo điện thoại, lại không có cách liên lạc với cô, tâm tình lập tức đi xuống, "Tôi không biết."

"Không biết, vậy đứng tại chỗ chờ em." Mộc Tiểu Nhã cầm tay Bạch Xuyên, nhẹ giọng nói, "Em sẽ đi tìm anh."

"Nhưng em không biết anh đi tìm em mà." Tính logic của Bạch Xuyên rất mạnh, trước sau anh đều nhớ rõ mình phải tạo ra kinh hỉ nên không liên lạc với Mộc Tiểu Nhã.

"Chỉ cần em muốn tìm, thì nhất định có thể tìm được."

"Vậy... tôi chờ em." Bạch Xuyên thích những lời này, anh cao hứng gật đầu.

"Nhưng... vì phòng ngừa em khiến anh chờ lâu, lần sau anh đừng quên mang điện thoại được không?"

"Ừ." Bạch Xuyên nắm chặt di động, nghiêm túc đáp ứng, "Về sau tôi sẽ đều mang theo."

"Còn phải đầy pin nữa."

"Ừ."

"Tiểu Xuyên... anh muốn hôn em không?"

Bạch Xuyên chớp mắt, rồi sau đó cúi xuống, cách nửa cái bàn hướng về phía mặt Mộc Tiểu Nhã.

Cơn gió trên ban công làm nổi lên một góc của tấm màn, cũng vén lên sợi tóc dài của Mộc Tiểu Nhã, sợi tóc quấn quanh bàn tay đang giao lấy nhau của hai người, cào ngứa con tim.

———

Tác giả có lời muốn nói:

Là một học tra, lúc làm bài là thời điểm đặc biệt dễ dàng bị thần ngủ bám vào người, càng đừng nói là thư phòng Bạch gia lại thoải mái như vậy.

Thiếu nữ Nhã ngủ say, nước miếng chảy ra nhiễm ướt nửa trang bài thi.

Thiếu niên Xuyên nhíu mày, cố mãi mới rút được bài thi dưới cánh tay thiếu nữ Nhã, cẩn thận phơi khô dưới ánh mặt trời.

Vừa quay đầu lại, nước miếng lại chảy xuống mặt bàn.

Thiếu niên Xuyên đành phải ngồi bên cạnh thiếu nữ Nhã, dùng khăn giấy giúp cô lau nước miếng.

Thiếu nữ Nhã tỉnh ngủ mở mắt ra, lập tức nhìn thấy thiếu niên thịnh thế mỹ nhan[1], không tự chủ được đỏ mặt.

[1] Thịnh thế mỹ nhan: tán dương dung nhan ai đó cực kỳ đẹp, cũng chỉ dạng đẹp cổ điển, dùng cho cả nam và nữ.

"Anh... sao lại nhìn em ngủ."

"Em chảy nước miếng."

Thiếu nữ nhìn theo tầm mắt của thiếu niên, một thùng rác tràn đầy khăn giấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play