Rời khỏi Đại học Vân Thành đã là giữa trưa, Mộc Tiểu Nhã tìm một tiệm cơm gần đó để ăn. Trong lúc chờ thức ăn được dọn lên bàn, cô bỗng nhớ tới Bạch Xuyên.
Sáng nay khi đưa Bạch Xuyên đi làm, trạng thái của cô không được tốt lắm, cũng không biết Bạch Xuyên có chú ý tới hay không. Bạch Xuyên tuy không quá nhạy cảm với cảm xúc của người ngoài, nhưng Mộc Tiểu Nhã cảm thấy Bạch Xuyên luôn có thể nắm bắt được cảm xúc của cô.
Khi đồ ăn được đưa lên, Mộc Tiểu Nhã lấy điện thoại chụp một bức ảnh thức ăn thật đẹp rồi gửi cho Bạch Xuyên.
Chỉ một lát sau, Bạch Xuyên đã trả lời lại: Còn 10 phút nữa mới đến 12 giờ 31 phút.
“…” Thật đúng là không biết linh hoạt. Mộc Tiểu Nhã cười bất đắc dĩ, những nghĩ lại, cô cảm thấy thời gian ăn cơm mà mình đã định ra cho Bạch Xuyên thật ra không cần sửa, ăn cơm đúng giờ cũng là một thói quen tốt.
Nhưng… trả lời nhanh như thế, chắc là không bị ảnh hưởng gì đâu nhỉ. Suy đoán vậy, Mộc Tiểu Nhã yên lòng, tập trung ăn cơm.
Mười phút sau, Mộc Tiểu Nhã vừa ăn trưa xong, điện thoại bỗng nhiên vang lên. Cô click mở, phát hiện thấy Bạch Xuyên đã gửi cho mình một tấm hình thức ăn, bốn món mặn một món canh, trông có vẻ vừa dinh dưỡng lại vừa khỏe mạnh.
Mộc Tiểu Nhã cười, gửi lại bốn chữ: Đã ăn xong rồi.
Mười lăm phút sau, Mộc Tiểu Nhã nhận được câu trả lời của Bạch Xuyên, một bức ảnh bàn ăn sạch sẽ, chứng tỏ anh đã ăn xong.
Bức ảnh này khiến tâm tình của Mộc Tiểu Nhã lại một lần nữa tốt lên rất nhiều, và vẫn tiếp tục cho đến khi vào phòng làm việc.
Trở lại phòng làm việc, Mộc Tiểu Nhã vừa bước vào đã thấy Phương Huỷ đang ngồi uống cà phê trước cửa kính, cô vừa cười vừa qua đó ngồi xuống: “Cho tớ một ly cà phê với.”
“Đi làm thì bỏ bê công việc, bây giờ lại còn sai bảo đại cổ đông, lá gan không nhỏ nha.” Phương Hủy nghiêng đầu liếc cô một cái, không nhúc nhích.
“Tớ đã gặp cậu xin nghỉ rồi đó…”
“Tiểu Tân, pha một ly cà phê lại đây.” Phương Hủy hô một câu sang bên cạnh.
“Được.” Ứng Tân là nhân viên mới của phòng làm việc, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, từ lúc Mộc Tiểu Nhã vừa vào thì cậu ta đã chú ý đến, vừa rồi cho dù Phương Hủy không nhắc nhở cậu ta cũng đã chuẩn bị pha cà phê.
“Cà phê của cô.” Chỉ một lát sau, Ứng Tân bưng cà phê tới.
“Cảm ơn, cậu là…” Mộc Tiểu Nhã nhớ đây là nam sinh hôm qua đến phỏng vấn, nhưng tên là gì thì nhất thời cô không nghĩ ra.
“Tôi tên Ứng Tân, cô có thể gọi tôi là Tiểu Tân, hôm qua tôi đã tới phỏng vấn.” Nam sinh tự giới thiệu.
“Xin chào, tôi là Mộc Tiểu Nhã.” Mộc Tiểu Nhã cười tủm tỉm, “Cảm ơn cà phê của cậu.”
“Không cần khách khí.”
“Tiểu Tân, cậu gọi Lãnh Nghệ tới đây một chút.” Phương Hủy phân phó.
“Dạ.”
Chỉ một lát sau, Ứng Tân đã dẫn theo một cô gái dễ thương đeo nơ bướm trên đầu.
“Giới thiệu một chút, đây là nhân viên mới của văn phòng chúng ta – Ứng Tân, Lãnh Nghệ.” Phương Hủy lại chỉ Mộc Tiểu Nhã giới thiệu, “Đây là một vị sếp khác của cô cậu, tương lai là nhà thiết kế lớn, Mộc Tiểu Nhã.”
“Chào bà chủ.” Hai người trăm miệng một lời[1].
[1] Trăm miệng một lời: nói đồng thanh, đồng nhất.
“Đừng gọi tôi là bà chủ, tuổi tác chúng ta không chênh lệch bao nhiêu, gọi tôi Mộc Mộc là được.” Năm nay cô và Phương Hủy vừa mới tốt nghiệp đại học, thật ra tuổi tác không khác Ứng Tân và Lãnh Nghệ.
“Buổi sáng tôi đã nói với hai người rồi, phòng làm việc của chúng ta không lớn, tạm thời cũng chỉ có bốn người, tuổi tác chúng ta cũng không chênh lệch nhau, khi ở chung không cần quá mức câu nệ. Xưng hô tùy ý một chút có vẻ thân thiết hơn, chỉ cần làm việc nghiêm túc là được.” Phương Hủy nói.
“Chúng tôi có thể làm được.” Hai người đồng thanh trả lời.
Mấy người ở đây đều là người mới trong xã hội, nửa buổi chiều ở chung với nhau đã nhanh chóng trở nên thân thiết. Chuyên ngành của Lãnh Nghệ là thiết kế hình ảnh, sau khi tốt nghiệp một năm đã từng tự mở một shop online để lấy kinh nghiệm, vì vậy nên việc tiếp quản shop online của phòng làm việc không hề áp lực với cô ấy. Sau một ngày làm việc, shop online của văn phòng H&Y trông có vẻ khá ổn, thậm chí buổi chiều còn có một người đến shop online dò hỏi giá cả.
“Phương Hủy, vừa rồi đã có một khách hàng trên mạng tới tìm hiểu đó.” Mộc Tiểu Nhã lập tức đem tin tức tốt này nói cho Phương Hủy.
“Vậy thì gì kỳ lạ đâu, đã bán được mấy chục đôi rồi.” Phương Hủy không cho là đúng.
“Cái gì, chuyện khi nào, sao tớ lại không biết?”
“Buổi sáng tớ muốn nói cho cậu, lúc ấy cậu có thèm đáp lại đâu.” Phương Hủy dang hai tay ra.
“Nói nhanh, nói nhanh, bây giờ cậu nói đi.” Mộc Tiểu Nhã hưng phấn kéo Phương Hủy sang một bên.
“Sáng nay cậu tớ gọi điện đến, nói rằng thị trường giày của chúng ta được phản ứng khá tốt.” Phương Hủy mặt mày hớn hở, “Tuy mới chỉ lên kệ một ngày, nhưng gần 50% các cửa hàng đã bắt đầu mở đơn đặt hàng, có cửa hàng bán một đôi, có cửa hàng bán hai đôi. Hơn nữa, trong 80% cửa hàng, giày của chúng ta đều được đi thử và nhận được phản hồi không tệ. Cậu tớ nói, căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm bán giày của cậu ấy thì giày của chúng ta… có hi vọng bán hết.”
“Chúng ta sẽ kiếm được tiền thuê nhà nửa năm chứ?” Mộc Tiểu Nhã kích động.
“Đúng vậy. Cuối cùng cũng không phải lo lắng không có tiền thuê nhà để nộp rồi.”
Lãnh Nghệ, Ứng Tân yên lặng nhìn nhau: Công ty chúng ta có vẻ hơi nghèo, chúng ta có thể nhận được tiền lương vào tháng sau không?
———
Tập đoàn Dật Phong.
Trong văn phòng lớn bên ngoài của bộ phận Nghiên Phát, một cậu bé chuyển phát nhanh ôm hoa hồng đột ngột xuất hiện trong văn phòng.
“Xin hỏi, vị nào là Astro Boy.” Cậu bé chuyển phát nhanh gân cổ gọi một tiếng trước cửa.
“Tôi, là tôi.” Astro Boy vội vàng tháo tai nghe xuống rồi chạy tới.
“Xin chào, hoa hồng của anh, xin ký nhận.”
“Cảm ơn.” Astro Boy ký nhận xong, ôm hoa hồng đi ngang qua toàn bộ văn phòng.
Các lập trình viên: Công việc bận rộn như vậy, gia hỏa này thậm chí còn có bạn gái.
Sau khi hứng lấy toàn bộ ánh mắt hâm mộ ghen tị của các đồng nghiệp, Astro Boy cẩn thận đặt hoa hồng lên trên ghế bên cạnh.
Ngồi trước Astro Boy là Mập mạp, quay đầu lại hỏi: “Tiểu tử cậu, bạn gái cậu đòi chia tay à?”
“Biến biến biến, miệng quạ đen, không thể nghĩ tốt một chút được à.” Astro Boy trừng mắt nhìn Mập mạp một cái.
“Tiểu tử cậu, chỉ có hai loại tình huống sẽ đưa hoa, một là Lễ Tình Nhân, hai là đắc tội với bạn gái.” Mập mạp cười, “Dựa theo tần suất gửi hoa gần đây của cậu, 5 ngày 1 lần, có vẻ sẽ nhanh chóng chia tay.”
“Cút.”
“Người anh em này không chửi cậu, nhưng tôi cảm thấy chiêu này của cậu không có gì mới, cậu phải tìm được nguyên nhân sâu xa của vấn đề.” Là người từng trải, Mập mạp biết rõ, có đôi khi không thể dùng hoa để dỗ dành phụ nữ, bằng không mỗi lần anh ta cũng không bị ném đi như vậy.
“Ngày hôm qua là sinh nhật vợ tôi, tôi chỉ lo tăng ca mà quên mất, khiến vợ tôi tức đến phát khóc.” Nói nhiều nhưng toàn là nước mắt, nếu cứ như thế thì vợ cũng không thể thành vợ được.
“Vậy thì phải dỗ cho tốt vào.” Giọng của Mập mạp nghiêm túc thêm vài phần.
“Đúng, hôm nay đến giờ tan tầm tôi sẽ đi, nói gì cũng không tăng ca.” Astro Boy nói.
“Cậu yên tâm, chỉ cần server không gặp sự cố, anh em tuyệt đối không gọi cậu về.” Mập mạp bảo đảm.
Vợ tức phát khóc?
Bạch Xuyên, người không chút để ý đến âm thanh bên ngoài, đột nhiên bắt được từ ngữ mấu chốt. Anh liếc mắt nhìn văn phòng lớn bên ngoài, sau đó đứng lên, đẩy cửa đi ra, hơn nữa còn đi thẳng tới trước mặt hai người vừa nói chuyện.
“Nhị… Nhị thiếu?” Hai người hoảng sợ, giật mình nhìn Bạch Xuyên đang đột ngột xuất hiện. Tuy vị trí của họ rất gần với văn phòng của Bạch Xuyên, chỉ cách nhau một tấm cửa kính, nhưng Bạch Xuyên trước nay đều không hứng thú với việc gì. Căn cứ theo ba năm kinh nghiệm, ngay kể cả khi họ ở bên ngoài hát K (Karaoke), Bạch Xuyên cũng không ngẩng đầu lên một chút, sao hôm nay bỗng nhiên lại ra đây?
“Vợ khóc?” Bạch Xuyên hỏi.
“À, là… Đúng vậy.” Astro Boy buồn bực, sao đột nhiên Nhị thiếu lại quan tâm tới vợ tôi?
“Vợ khóc, phải làm sao bây giờ?” Bạch Xuyên hỏi, mang theo vẻ mặt hiếu học.
“…” Hai người liếc nhau, đột nhiên nhanh trí, cuối cùng Astro Boy cẩn thận hỏi, “Nhị thiếu, anh cũng chọc vợ mình khóc à?”
“Ừ.” Bạch Xuyên gật đầu.
Tin tức lớn nha, lập tức âm thanh gõ bàn phím trong văn phòng đồng loạt dừng lại, một đám người đều lặng lẽ dựng lỗ tai lên.
“Khóc, phải làm sao bây giờ?” Bạch Xuyên thấy Astro Boy không đáp, tiếp tục truy hỏi.
“Ách… Khóc, khóc phải… tặng hoa dỗ dành.” Astro Boy trả lời.
“Hoa?”
“Đúng vậy, hoa.” Nói xong, Astro Boy còn giơ bó hoa mình vừa mua lên, định chút nữa tan làm sẽ tặng hoa hồng cho bạn gái.
Bạch Xuyên nhìn hoa hồng trong tay Astro Boy, sau đó duỗi tay… ôm đi.
“…” Đây là hành động gì? Bạch Xuyên nhanh chóng quay lại văn phòng, Astro Boy mới đột nhiên phản ứng lại, “Nhị thiếu, đó là của tôi… ô… ô…”
Hai đồng nghiệp ngồi trước sau Astro Boy phản ứng nhanh nhạy, một người nâng đỡ, một người che miệng, nhanh chóng ấn Astro Boy xuống, bảo đảm đến khi Bạch Xuyên thuận lợi trở lại văn phòng mới thả tay ra.
“Các cậu làm gì đấy, đó là hoa của tôi.” Astro Boy khó thở nói.
“Cậu còn có lương tâm hay không?” Đồng nghiệp phía trước.
“Cậu có biết thông cảm hay không?” Đồng nghiệp phía sau.
“Sao tôi lại không có lương tâm, không có tình cảm?” Astro Boy thấy oan uổng.
“Một bó hoa bao nhiêu tiền, cậu vẫn còn muốn lấy lại của Nhị thiếu?”
“Chỉ là… Đó là hoa tôi muốn tặng cho bạn gái mà.” Astro Boy giải thích.
“Là một người bình thường, chẳng lẽ cậu không đi mua lại được sao?”
“Nhị thiếu có bệnh tự kỷ, chẳng lẽ cậu bảo anh ấy đi mua? Ngày hôm qua kẹo mừng cậu ăn sao không trả tiền cho hai người đi.” Hai người tôi một câu anh một câu, các đồng nghiệp còn lại sôi nổi gật đầu phụ họa.
“Tôi… mua lại là được rồi.” Astro Boy ủy khuất vô cùng, rõ ràng mình là người bị cướp hoa, lại còn bị mọi người khiển trách.
Tức giận bất bình, Astro Boy quay người lên mạng đặt một bó hoa khác, hừ, lần này tôi đặt bó càng đẹp hơn, càng đắt hơn.
Bởi vì tình huống ngày hôm qua, hôm nay vừa mới 5 giờ, Bạch Tranh đã cho trợ lý an bài tài xế đưa Bạch Xuyên về, bảo đảm rằng anh ta có thể tránh được giờ cao điểm và đưa Bạch Xuyên về đến nhà trước thời gian. Vì vậy chờ đến khi Mộc Tiểu Nhã từ phòng làm việc về, Bạch Xuyên đã đứng chờ trước cửa biệt thự, hơn nữa trong tay còn ôm một bó hồng hết sức xinh đẹp, thậm chí còn lén lút chuẩn bị tốt điện thoại để chú Lý chụp ảnh.
Ai đưa ra ý tưởng cho Bạch Xuyên, lại còn học được cách tặng hoa?
Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc nhướng mày, sau đó mở cửa, xuống xe.
“Hoa, tặng cho em.” Mộc Tiểu Nhã mới từ trên xe bước xuống, Bạch Xuyên đã đi thẳng đến đưa hoa lên trước mặt Mộc Tiểu Nhã.
“Sao lại tặng hoa cho em?” Mộc Tiểu Nhã cố ý hỏi.
“Dỗ em.”
Ôi trời, Nhị thiếu, loại chuyện này sao có thể nói thẳng. Chú Lý cảm thấy mình thật thất sách, ông chỉ lo kích động vì Nhị thiếu đột nhiên thông suốt biết mua hoa, lại quên mất Nhị thiếu căn bản sẽ không nói lời âu yếm.
Mộc Tiểu Nhã cười cười, rất hưởng thụ: “Cảm ơn, em rất thích.”
Ôi trời, còn may là Nhị thiếu phu nhân không so đo. Ngoài cao hứng, chú Lý cũng không quên dùng điện thoại chụp lại một màn này, vì Nhị thiếu mà ông còn thiết lập hẳn một album.
Bạch Xuyên thấy Mộc Tiểu Nhã cười, trên người không còn cảm giác kỳ lạ như buổi sáng nữa, lập tức cười theo: Quả nhiên hoa dùng được, dỗ dành rất tốt.
Mộc Tiểu Nhã không khỏi cúi đầu xuống ngửi, lại kinh ngạc phát hiện bên trong cánh hoa hồng còn cất giấu một tấm thiệp chúc mừng. Cô tò mò mở ra, nhìn lướt qua, sau đó ý vị thâm trường[2] nhìn Bạch Xuyên, thì thầm: “Tặng cho tình cảm chân thành nhất của tôi… Miêu Miêu Tương?”
[2] Ý vị thâm trường: ánh mắt có nhiều ý tứ, thường chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.
Bạch Xuyên không hiểu ý tứ trong lời nói của Mộc Tiểu Nhã, vẫn mỉm cười nhìn cô. Chú Lý đứng cạnh Mộc Tiểu Nhã nhìn thấy nội dung trên tấm card, gấp đến đỏ mắt: Đây là ý gì, chẳng lẽ Nhị thiếu thích người khác, không thể nào.
“Nhị thiếu phu nhân, khẳng định là cửa hàng bán hoa đã đạt nhầm tấm card rồi.” Chú Lý biết Nhị thiếu nhà mình sẽ không giải thích, vì thế vội vàng nói giúp.
Mộc Tiểu Nhã không để ý tới chú Lý, tiếp tục nhìn Bạch Xuyên: “Miêu Miêu Tương là ai?”
“Không quen.” Bạch Xuyên lắc đầu.
“Hoa tặng cho ai?”
“Hoa tặng em.”
“Hoa từ đâu ra?”
“Lấy ở văn phòng.”
“…” Nghi ngờ chồng mình ăn trộm hoa của người khác, nên làm thế nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT