Mộc Tiểu Nhã nhận lấy đề Olympic Toán cùng bản giấy nháp được cậu bé mập Lưu Cù đưa cho, qua tay liền giao cho Bạch Xuyên.
Bạch Xuyên nhìn thoáng qua, trực tiếp báo ra đáp án: “128.”
“Viết quá trình.” Mộc Tiểu Nhã bất đắc dĩ.
“Ồ.” Bạch Xuyên lúc này mới cầm lấy bút, ở trên bản nháp liên tục viết, không đến một phút đồng hồ, quá trình giải đề đã được viết xong.
Đối với ánh mắt khiếp sợ của Lương Nặc Nặc và cậu nhóc mập, Mộc Tiểu Nhã có chút kiêu ngạo rồi lại làm bộ tùy ý đem quá trình giải đề đưa cho họ: “Giờ có thể ăn cơm rồi đấy.”
Lưu Cù gấp gáp nhận lấy bản nháp, nhìn thấy trên mặt viết quá trình giải đơn giản rõ ràng, lập tức sùng bái nhìn Bạch Xuyên.
“Sao anh lại nghĩ ra?” Trong mắt đứa nhỏ tràn ngập vì sao lấp lánh.
Giọng cậu nhóc mập rất to, đáng tiếc Bạch Xuyên căn bản không phản ứng lại. Thấy những ngôi sao trong mắt đứa nhỏ đang dần mất đi, Mộc Tiểu Nhã thấy đáng thương, dùng ngón tay chọc chọc Bạch Xuyên, Bạch Xuyên lúc này mới ngẩng đầu lên.
“Nó hỏi sao anh lại tính ra.” Mộc Tiểu Nhã thuật lại.
“Nhìn một cái là biết.”
“…” Chỉ số thông minh của người phàm và thiên tài là không thể nào đồng bộ.
Học bá[1] luôn thích chơi cùng học bá, đứa trẻ Lưu Cù lại càng muốn đem Bạch Xuyên trở thành thần tượng mình sùng bái, thời thời khắc khắc đều vây quanh bên người Bạch Xuyên, gọi anh trai này anh trai kia, phiền đến mức khiến Bạch Xuyên liên tục nhíu mày.
[1] Học bá: người đứng đầu, chăm chỉ và học giỏi.
Khó thấy được một màn này, làm cho Mộc Tiểu Nhã hoàn toàn từ bỏ ý định kéo đứa nhỏ ra, mặc kệ cho cậu nhóc mập tiếp tục quấn lấy Bạch Xuyên.
Mà Lưu Cù làm phiền Bạch Xuyên suốt một buổi trưa, rốt cuộc cũng chờ tới lúc được Bạch Xuyên đáp lại.
“Anh Bạch Xuyên, em phải học như thế nào, học kiến thức gì, mới có thể thông minh giống anh.”
“Em không làm được.”
“Em sẽ rất cố gắng.”
“Em nỗ lực cả đời cũng không làm được.”
“… Oa ~” Bị đả kích nặng nề, đứa nhóc mập oa một tiếng liền khóc, không bao giờ quấn lấy Bạch Xuyên nữa.
Bạch Xuyên lập tức thả lỏng, cảm thấy toàn bộ thế giới đều thanh tịnh.
“Tiểu Xuyên, sao anh lại đả kích nó.” Mộc Tiểu Nhã dở khóc dở cười.
“Tôi không có.” Bạch Xuyên vẻ mặt vô tội, “Tôi là trời sinh, nó không làm được.”
“…” Chà, có vẻ khá hợp lý.
“Bạch Xuyên, thật tuyệt.” Lưu Cù khóc thương tâm, nhưng Lương Nặc Nặc lại cao hứng đến hỏng rồi, cô ấy lấy tập sách Olympic Toán đưa cho Bạch Xuyên rồi nói, “Anh giải hết đề trong đây đi, nhưng trước hết đừng đưa cho nó, em xem nó còn có thể buồn bực ngồi trong phòng làm bài hay không.”
“…” Loại dì nhỏ chuyên đi hố cháu trai này, ngoại trừ Lương Nặc Nặc cũng thật là không còn ai.
Đề bài Olympic Toán của học sinh tiểu học thật ra cũng không nhiều, hơn nữa Lưu Cù đã làm được một nửa. Bạch Xuyên giải trong nửa giờ, đã đem những đề bài còn lại làm xong, Mộc Tiểu Nhã liền đưa Bạch Xuyên cùng ra ngoài nhìn đom đóm.
Lần trước định đến chỗ dòng suối nhỏ xem đom đóm, kết quả là một hồi mưa rào sấm chớp quấy rầy đến kế hoạch của hai người, bây giờ bệnh của Mộc Tiểu Nhã đã khỏi, thân thể hiện giờ đã tốt hơn, Mộc Tiểu Nhã lại nhớ tới phải đến xem. Hai người phun chút dịch đuổi muỗi, nắm tay nhau đi đến bên sườn núi phía trước.
Chân trời lúc này chỉ còn chút ánh sáng, chờ màn đêm hoàn toàn buông xuống, đom đóm mới xuất hiện.
Hai người ngồi bên dòng suối nhỏ, kiên nhẫn chờ, Mộc Tiểu Nhã nghiêng đầu, thấy Bạch Xuyên đang mân mê tai nghe trong tay, tò mò hỏi: “Anh đang làm gì?”
“Ghi âm.” Bạch Xuyên trả lời.
“Tai nghe còn có thể ghi âm?” Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc.
“Có thể.” Tiểu Nhã lại quên mất, rõ ràng ngày đó khi mua hàng, người bán hàng có nói.
“Vậy anh muốn ghi âm cái gì?”
“Lưu lại âm thanh này, tôi thích nghe.”
“Âm thanh gì?”
Bạch Xuyên không nói chuyện, anh mở chức năng ghi âm ra, sau đó đem tai nghe hướng tới trước mặt dòng suối. Mộc Tiểu Nhã sửng sốt một lát, nhanh chóng hiểu được, âm thanh này là chỉ âm thanh của thiên nhiên.
Tiếng nước suối chảy, ngẫu nhiên có tiếng gió thổi qua, xa xa truyền đến chim hót, tiếng bụi cỏ không biết tên cùng với lá cây lắc lư xào xạc…
Hết thảy những hỗn hợp âm thành này, không thua bất kỳ bản hoà âm nào trên đời. Xem ra Bạch Xuyên thật sự thích nơi này, thậm chí còn muốn ghi âm lại nó.
Mộc Tiểu Nhã không quấy rầy anh, cô an tĩnh ngồi một bên chờ đợi Bạch Xuyên ghi âm giống như Bạch Xuyên vẫn luôn lẳng lặng chờ cô, cũng là chờ đom đóm xuất hiện.
Bỗng nhiên, một chút ánh sáng mờ nhạt phát ra từ suối nước, tiếp theo là thứ hai, thứ ba, ngày càng nhiều ánh sáng phát ra từ trong bụi cỏ ẩm ướt, Mộc Tiểu Nhã sáng mắt lên, cô muốn gọi Bạch Xuyên, lại phát hiện Bạch Xuyên cũng đang ôm tai nghe nhìn qua bên này.
Chỉ chốc lát sau đom đóm đều bay ra, trên sườn núi không mấy rộng lớn, nháy mắt tràn đầy đom đóm. Hai người ngồi ở trong đó, như thể rải ngân hà rơi xuống từ không trung, đem hai người quấn lại thành một vòng.
“Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy đom đóm.” Mộc Tiểu Nhã cảm thán.
“Không phải.”
“Cái gì?”
“Trước kia em đã gặp qua.” Trí nhớ của Mộc Tiểu Nhã luôn không tốt, nhưng Bạch Xuyên đều nhớ rõ, “Lúc em 6 tuổi, cũng đã gặp qua.”
“Lúc em 6 tuổi?” Mộc Tiểu Nhã nhíu mày, không nhớ ra khi còn nhỏ mình đã nhìn thấy đom đóm lúc nào.
“Trong sân nhà bà nội, bỗng nhiên xuất hiện hai con đom đóm. Em rất vui mừng, còn ca hát.” Bạch Xuyên nhớ rõ, ngày đó là ngày thứ 128 anh quen biết Mộc Tiểu Nhã, Mộc Tiểu Nhã mặc một cái váy hoa, đi một đôi xăng-đan màu hồng nhạt, tới nhà bà Bạch ăn dưa hấu.
“Em còn hát sao?” Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc nhướng mày, nhưng khi cô sáu tuổi, lúc ấy hẳn là vẫn còn học mẫu giáo, khi đó hình như cô rất thích ca hát.
“Ừ, sau này lại không hát nữa.” Trong giọng nói của Bạch Xuyên có chút tiếc nuối.
Mộc Tiểu Nhã quay đầu nhìn Bạch Xuyên, dường như cũng muốn tìm về tuổi thơ: “Muốn nghe em hát sao?”
“Muốn.” Âm lượng của Bạch Xuyên không tự giác lớn hơn một ít…
“Chờ một chút, em tìm một chút nhạc đệm.” Mộc Tiểu Nhã cười, lấy điện thoại của mình ra, mở ứng dụng các bài hát quốc gia và tìm thấy《Một ngày bình thường》[2], “Em cảm thấy bài hát này đặc biệt hợp với hoàn cảnh.”
[2] Bài hát 《Một ngày bình thường》của Mao Bất Dịch. Nghe thêm tại Đây.
Không phải Mộc Tiểu Nhã tự luyến, mà là cô hát thật ra rất dễ nghe, khi học đại học cô còn giành được mười giải thưởng về ca hát. Chẳng qua về sau lại xuất ngoại du học, việc học cùng công tác quá bận rộn, làm cô đã dần quên đi, mình trước kia rất thích ca hát.
Nhạc đệm vang lên, Mộc Tiểu Nhã gõ nhịp, tự nhiên mà chuẩn xác tiến vào giai điệu.
“Mỗi sáng đều tự thức dậy lúc 7 giờ 30 phút
Chuông gió reo lại là một ngày mây rất nhẹ
Hương vị quần áo được nắng hong khô thật dễ chịu
Mọi thứ đều mềm mại mà bình yên làm sao
Trên các con đường hoa đều đã nở dưới ánh mặt trời
Trước cửa hàng nhỏ còn nghe thấy ca khúc tình yêu
Không quá lâu sẽ đến được nơi muốn đến
Kẻ đến người đi mang đầy ý tốt lành
Đây là một ngày thật sự bình thường đó
Bạn cũng muốn nhớ đến sao?”
Bạch Xuyên ngơ ngác nghe, trong ánh mắt tựa hồ có thứ gì đó lập loè, anh gắt gao ôm tai nghe vào trong ngực, một cử động cũng không dám, sợ có một chút tiếng gió, là có thể đánh gãy bài hát này.
———
Không có quá nhiều việc để làm trong Anh Đào Viên, bạn có thể trải nghiệm tất cả cuộc sống hàng ngày ở đây chỉ trong một ngày, nhưng cả hai lại không cảm thấy nhạt nhẽo, ngược lại, họ có một cuộc sống nhàn nhã. Bạch Xuyên thích Anh Đào Viên yên lặng, mà Mộc Tiểu Nhã cảm thấy chỉ cần là tồn tại, mỗi một ngày đều có ý nghĩa.
Khi hai người cao hứng thì cầm sọt đến giúp Lương Nặc Nặc hái anh đào, nếu hái được một quả cảm thấy đặc biệt ngon, Bạch Xuyên sẽ ân cần đưa đến trước mặt Mộc Tiểu Nhã, chờ sau khi Mộc Tiểu Nhã ăn xong một miếng, Bạch Xuyên sẽ híp mắt cười. Có đôi khi muốn ra ngoài đi dạo một chút, họ sẽ xuống chân núi tự mình hái dưa hấu ăn, học theo bộ dáng của người nông dân gõ từng quả dưa hấu một. Để gõ dưa hấu cũng là một môn học, Mộc Tiểu Nhã học nửa ngày cũng không phân biệt được quả nào chín, quả nào chưa chín. Lúc này mới phát hiện ra Bạch Xuyên thật lợi hại, dường như trời sinh anh đã có thể phân biệt được thanh âm khác nhau của mỗi quả, dễ như trở bàn tay lấy ra quả dưa ngọt nhất.
“Về sau trong nhà phải mua trái cây, đều giao cho anh.”
“Ừ.”
Hái xong dưa hấu rồi ôm về Anh Đào Viên, đặt trong nước giếng cả đêm, bữa trưa ngày hôm sau mới lấy ra xử lý.
Lương Nặc Nặc rảnh rỗi sẽ giao cho hai người làm một ít sản phẩm về anh đào, ví dụ như rượu anh đào cùng mứt trái cây. Rượu yêu cầu thời gian lên men nhất định, cho nên hai người đi học cách làm mứt trái cây. Nhưng người luôn thông minh như Bạch Xuyên, tại phương diện này dường như có chút khiếm khuyết, dù thế nào cũng không học được. Cuối cùng chỉ có thể lưu lạc đến hỗ trợ hái anh đào, lấy tới đưa cho Mộc Tiểu Nhã làm mứt trái cây.
Hai người ở lại Anh Đào Viên thêm mấy ngày, Mộc Tiểu Nhã rốt cuộc cũng quyết định rời khỏi. Thực tế, hai người đã ở Anh Đào Viên ngây người sắp non nửa tháng rồi, tuy không muốn đi nhưng thật sự nên rời đi.
Trước khi đi, Lương Nặc Nặc còn đưa cho Mộc Tiểu Nhã rất nhiều đặc sản, cùng với rượu anh đào và mứt trái cây do Anh Đào Viên tự sản xuất.
“Sao không ở thêm vài ngày rồi hãng đi, thời gian này kinh doanh trên mạng quá bận rộn, tớ còn chưa chiêu đãi các cậu chu đáo.” Lương Nặc Nặc có chút áy náy.
“Không thể ở lại nữa, Phương Hủy đã trang hoàng lại phòng làm việc rồi, tớ ở đây cũng đã nửa tháng, nửa tháng này phủi tay không làm việc, nếu còn không quay về, có lẽ cậu ấy sẽ tuyệt giao với tớ.” Ngày hôm qua Phương Hủy nhắn tin nói rằng phòng làm việc đã trang hoàng xong, lại nhất quyết không gửi một tấm ảnh nào cho cô, một hai bắt cô phải tự mình về xem. Nói là kinh ngạc, thật ra chính là biến tướng thúc giục cô trở về.
“Vậy đi đi, mùa hè sang năm lại đến chơi.”
“Tới thì có thể, nhưng mà không được lại dùng xe tải hay xe kéo để đón chúng tớ đâu nhé.” Mộc Tiểu Nhã nói ra yêu cầu. Bạch Xuyên rất thích nơi này, nếu sang năm anh còn muốn tới, Mộc Tiểu Nhã không ngại lại đến một chuyến.
Lương Nặc Nặc nghĩ đến tình trạng của hai người khi tới đây, lập tức cười ha ha, sau đó nhờ cha cô ấy dùng xe van[3] đưa hai người ra ga tàu hoả.
[3] Xe van là loại xe tải nhỏ, có khoang sau dùng để chở người hoặc chở hàng. Xe van có kích cỡ tầm trung, nhỏ hơn các dòng xe khách/xe buýt.
Sau hai giờ đi xe lửa sơn màu xanh, một giờ thuê xe đến sân bay, rốt cuộc hai người cũng lên máy bay đi Vân Thành. Vé máy bay là khi cô nói với người trong nhà rằng họ sẽ quay trở lại, Lý Dung đã bảo chú Lý đặt vé, vẫn như cũ là ba giờ khoang hạng nhất.
Bạch Xuyên không có thói quen đi phương tiện giao thông, dù là trên máy bay hay tàu hoả anh đều ngủ. Mộc Tiểu Nhã tìm tiếp viên hàng không lấy hai chiếc chăn mỏng, đưa cho Bạch Xuyên một cái, đắp lên, hai người mang tai nghe dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi. Đương nhiên, tai nghe Mộc Tiểu Nhã mang chính là tai nghe có sẵn trên máy bay, còn Bạch Xuyên là đeo tai nghe Mộc Tiểu Nhã đưa cho anh.
Mộc Tiểu Nhã mơ mơ màng màng ngủ, bỗng nhiên một tiếng kêu bén nhọn xuyên qua tai nghe, xuyên thấu vào tai cô. Mộc Tiểu Nhã theo bản năng mở to mắt, khoang hạng nhất cãi cọ ồn ào, không ít người đều tỉnh lại, một tiếp viên hàng không vội vàng từ phía sau chạy tới vị trí phía trước bên trái cô.
“Thưa bà, xin hãy giữ im lặng.”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi sẽ để cho nó yên tĩnh lại.” Một giọng nữ mệt mỏi vang lên, một bên nói chuyện với tiếp viên hàng không, một bên hướng đến hành khách xung quanh nói lời xin lỗi.
“Bạn nhỏ, đừng khóc, chị sẽ mang kẹo cho em.” Tiếp viên hàng không muốn giúp đỡ dỗ dành đứa bé, ai ngờ đứa bé bỗng nhiên hét to hơn, âm thanh bén nhọn vang lên khắp không gian.
“Cô đừng chạm vào nó, nó sợ tiếp xúc với người khác.” Người phụ nữ nói xong, cô ấy quay lại dỗ dành đứa trẻ một lần nữa, “Ngoan, Tiểu Mang ngoan, hít sâu, không ồn ào được không.”
“A, a, a!” Dường như đứa trẻ càng thêm táo bạo, tiếng kêu càng ngày càng dồn dập, cuối cùng làm ồn ào khiến các hành khách chịu không nổi.
“Cô làm mẹ thế nào mà đến con mình cũng không dỗ được.”
“Đứa bé này thoạt nhìn cũng không nhỏ, sao còn không hiểu chuyện như vậy.”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, con tôi có bệnh tự kỷ, nó… nó không phải cố ý, thực xin lỗi…” Người phụ nữ đứng lên đứng lên và cúi đầu về bốn phía, thành khẩn xin lỗi.
Bệnh tự kỷ, khó trách không dỗ được.
Mọi người nghe xong, trên mặt hiện lên một tia đồng tình, không chỉ trích đứa trẻ không hiểu chuyện nữa, chỉ đeo tai nghe lên, đem âm thanh phóng lớn, cũng không nhìn về phía bên này.
Mọi người tuy rằng không nói gì, nhưng trên mặt người phụ nữ lại xấu hổ vô cùng, cô ấy nhìn con trai mình đang không có cách nào bình tĩnh lại, cắn chặt răng, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía tiếp viên hàng không: “Có thể cho tôi một cốc nước được không, tôi sẽ cho nó uống thuốc.”
Ngoại trừ làm vậy, cô ấy không biết làm thế nào để trấn an con trai bỗng nhiên lại phát bệnh, cũng không thể để nó tiếp tục ồn ào đến hành khách bên cạnh.
“Được.” Tiếp viên hàng không lập tức xoay người đi lấy nước.
Mộc Tiểu Nhã nhìn sắc mặt tái nhợt của người phụ nữ, bỗng nhiên quay đầu, tháo tai nghe trên đầu Bạch Xuyên xuống.
“Cho em mượn một chút.” Mộc Tiểu Nhã nói xong liền đứng lên đi về phía trước.
Người phụ nữ thấy Mộc Tiểu Nhã tới đây, còn cho rằng lại là do còn mình làm ồn ào đến, liên tục nói xin lỗi. Mộc Tiểu Nhã xua tay, cầm tai nghe trên tay, trong ánh mắt kinh ngạc của người phụ nữ, trực tiếp đeo lên tai đứa bé vẫn đang gào thét.
Tiếng kêu của đứa trẻ dần dần nhỏ lại, một lát sau, đứa trẻ thế nhưng khôi phục bình tĩnh, ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế.
“Đây là…” Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn Mộc Tiểu Nhã.
“Tai nghe này của tôi có cách âm tốt, bên trong còn có âm nhạc giúp thư giãn, tôi nghĩ sẽ hữu dụng với con cô, cho nên qua đây thử xem, không ngờ lại được.”
“Cảm ơn cô.” Người phụ nữ siết chặt hộp thuốc trong tay, con mình đã an tĩnh lại, cũng không cần phải cho thằng bé uống thuốc nữa.
“Không cần khách khí, cô nghỉ ngơi đi.” Mộc Tiểu Nhã cười, xoay người trở về chỗ ngồi của mình. Chỉ là khi cô vừa mới ngồi xuống, thì phát hiện Bạch Xuyên đang dùng vẻ mặt lên án nhìn mình, biểu tình kia Mộc Tiểu Nhã còn chưa thấy bao giờ đâu.
“Làm sao vậy?” Mộc Tiểu Nhã hỏi.
“Tai nghe, của tôi.” Bạch Xuyên rất buồn bực, sao Tiểu Nhã lại đem tai nghe của anh đưa cho người khác dùng, bên trong còn có ghi âm của anh đấy.
“Em biết. Nhưng chúng ta cho họ mượn dùng trước một chút được không, xuống máy bay họ sẽ trả lại.” Mộc Tiểu Nhã dỗ dành.
Bạch Xuyên cau mày, vẫn không vui: “Của tôi.”
Đây là không chịu dỗ dành?
Mộc Tiểu Nhã nhìn chằm chằm vào Bạch Xuyên khó có khi lại nghiêm túc thế này, chợt thò mặt lại gần hôn một cái, trực tiếp đem Bạch Xuyên hoá ngốc.
“Cho họ mượn một giờ thôi, được không.” Mộc Tiểu Nhã làm nũng.
Bạch Xuyên chớp mắt, rồi sau đó ngồi thẳng, không nói chuyện nữa.
Vậy là… đồng ý rồi?
Hoá ra làm nũng đối với bệnh tự kỷ cũng hữu dụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT