Edit: Flanty

Phòng ngủ trong nhà gỗ của Anh Đào Viên không có rèm cửa dày, ánh mặt trời sáng sớm từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hắt lên mặt hai người còn đang ôm chặt lấy nhau. Nó cũng làm Mộc Tiểu Nhã lần đầu tiên nhìn thấy tư thế của hai người họ khi thức dậy vào buổi sáng.

Cô đang bị Bạch Xuyên siết chặt vào lòng.

"Sớm." Mộc Tiểu Nhã ngẩng đầu, thấy trong mắt Bạch Xuyên vẫn còn chưa hết buồn ngủ.

Bạch Xuyên không trả lời, anh cũng không hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là cảm giác trong lồng ngực có chút động đậy, anh theo bản năng liền siết chặt vòng tay.

"..." Vừa định rời giường, Mộc Tiểu Nhã đã bị ôm trở về.

Cũng may Bạch Xuyên nhanh chóng tỉnh táo lại, hai người thay quần áo rồi đi ra khỏi nhà gỗ nhỏ, nhìn vườn anh đào đỏ tươi, hít sâu một ngụm không khí mang hương vị trái cây, Mộc Tiểu Nhã chỉ cảm thấy toàn thân thật thoải mái.

"Lưng còn đau không?" Mộc Tiểu Nhã hỏi Bạch Xuyên.

"Đau." Bạch Xuyên gật đầu.

"..." Quên mất, không thể hỏi như vậy, cho dù chỉ đau một chút, Bạch Xuyên cũng sẽ nói đau, "Khá hơn chút nào không?"

"Tốt hơn rồi."

"Để em nhìn xem." Mộc Tiểu Nhã đi qua, vén áo Bạch Xuyên lên nhìn, phát hiện vết ứ xanh ngày hôm qua dường như đậm hơn, nhưng nó lại không lan rộng thêm nữa.

"Ôi chao, mới sáng sớm, các cậu đã làm gì đây?" Trùng hợp ngay lúc này cánh cửa gỗ cách vách mở ra, Lương Nặc Nặc vừa ra khỏi cửa liền che kín hai mắt của mình.

Mộc Tiểu Nhã xem thường vẻ mặt cô ấy, quay đầu nói với Bạch Xuyên: "Chờ chạy bộ về, em sẽ giúp anh chườm nóng, hai ngày nữa sẽ tốt thôi."

"Chạy bộ?" Bạch Xuyên nhíu mày.

"À, giáo sư Phùng nói muốn anh vận động nhiều hơn." Mộc Tiểu Nhã còn chưa quên mấy lời khuyên của giáo sư Phùng, phải đưa Bạch Xuyên ra ngoài nhiều một chút, để anh tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn, vận động nhiều hơn. Đặc biệt là ngày hôm qua, khi chườm đá cho Bạch Xuyên, Mộc Tiểu Nhã chú ý tới làn da tái nhợt của anh, hơn nữa thịt trên người cũng thật mềm, vừa thấy chính là một trạch nam[1] hàng năm không vận động.

[1] Trạch nam là cách gọi những chàng trai không thích ra ngoài và chỉ muốn làm tổ trong nhà.

"Các cậu muốn chạy à." Lương Nặc Nặc nhiệt tình đề nghị, "Các cậu chạy qua bên kia đi, ở đó có một cái hồ, các cậu có thể chạy dọc theo hồ, một vòng đại khái khoảng 800 m, phong cảnh bên hồ cũng không tồi đâu."

Mộc Tiểu Nhã kéo Bạch Xuyên vẫn còn đang không tình nguyện chạy chậm đi, bọn họ từ Anh Đào Viên chạy ra, chạy dọc theo sườn núi khoảng năm phút đồng hồ, quả nhiên thấy cái hồ mà Lương Nặc Nặc nói. Ánh dương nhu hòa của buổi sáng chiếu vào mặt hồ, phản xạ ra một mảnh sóng nước lóng lánh, Mộc Tiểu Nhã thong thả chạy, chỉ cảm thấy mỗi hơi thở đều tươi mát ngọt lành.

"Tiểu Xuyên, đừng dừng lại, chúng ta chạy một vòng rồi trở về."

Chạy khoảng 1000 m, thân hình Bạch Xuyên có chút cứng, thân thể anh dường như không nghe theo đại não, không phối hợp đong đưa, cái trán đầy mồ hôi, nhỏ từng giọt xuống dưới, lượng mồ hôi này quả thực khiến Mộc Tiểu Nhã sợ ngây người.

Vì mệt nên chỉ có thể dùng miệng hô hấp, Bạch Xuyên bất lực ngẩng đầu, sau đó lại nỗ lực chạy tiếp. Anh cảm thấy tay chân mình giống như bị rót đầy chì, kéo anh thẳng xuống dưới. Anh cực kỳ mệt mỏi, chỉ muốn cứ như vậy nằm trên mặt đất, nhưng phía trước lại là thân ảnh của Mộc Tiểu Nhã đang càng ngày càng xa. Anh cắn chặt răng, đuổi theo, một lần nữa nỗ lực chạy, chưa bao giờ anh cảm thấy thời gian dài như vậy.

Thật vất vả mới về tới Anh Đào Viên, Bạch Xuyên hận không thể nằm liệt trên mặt đất.

"Tiểu Xuyên, đừng ngồi xuống, chúng ta lại đi vài bước nữa đã, sau khi chạy bộ không thể lập tức ngồi xuống đâu."

Bạch Xuyên lúc này đã không còn khả năng tự hỏi, chỉ theo bản năng nghe lời Mộc Tiểu Nhã mà chuyển động.

Lương Nặc Nặc ở một bên nhìn Bạch Xuyên đang thở hồng hộc, lại quay qua khiển trách Mộc Tiểu Nhã: "Sao lại để Bạch Xuyên như vậy?"

"Thể lực anh ấy quá kém, mới chạy hai vòng đã thế này." Mộc Tiểu Nhã nói.

"Chị gái à, tốt xấu gì cũng phải để từ từ mà tiến lên chứ, vừa chạy đã gần 2 km, có quá độc ác hay không?"

"Có sao?" Mộc Tiểu Nhã nghi hoặc, bình thường cô đều chạy 5 km vào buổi sáng.

"Nghĩ xem khi học thể dục cậu chạy 800 m như thế nào đi." Lương Nặc Nặc ném cho bạn tốt một ánh mắt xem thường.

Mộc Tiểu Nhã một mặt nghĩ lại xem mình có thật sự quá độc ác hay không, mặt khác lại nghiêng người đưa nước cho Bạch Xuyên uống.

Bạch Xuyên thở dốc một hồi lâu, đại não mới xem như lấy lại được năng lực tự hỏi, ngay khi anh cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, Mộc Tiểu Nhã liền đem ly nước đưa tới bên miệng anh. Sau khi uống một ngụm, anh thở hổn hển.

"Còn khó chịu à?" Mộc Tiểu Nhã đau lòng hỏi.

"Ừ." Bạch Xuyên chưa từng mệt như vậy.

"Xem ra hai vòng quả thật là quá dài, vậy ngày mai chúng ta chạy một vòng thôi."

"!!" Bạch Xuyên ngẩng đầu khiếp sợ, há miệng mấy lần cũng không nói ra lời nào, cũng may Mộc Tiểu Nhã kiên nhẫn, cũng không ngắt lời anh, một lúc lâu sau mới nghe thấy anh nói, "Có thể... không chạy không?"

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Bạch Xuyên cùng người khác thảo luận về điều mà mình không muốn làm.

"Không được, tố chất thân thể anh quá kém, thể lực không được, cần thiết phải rèn luyện." Mộc Tiểu Nhã không cho thương lượng, lập tức cự tuyệt.

Trong mắt Bạch Xuyên vừa có chút mong đợi lại ảm đạm đi xuống, bộ dáng kia khiến Mộc Tiểu Nhã đau lòng không thôi, thiếu chút nữa thì đã đồng ý để anh không chạy, cũng may lý trí kịp thời ngăn cô lại.

"Ồ." Tuy rằng không muốn, nhưng Bạch Xuyên vẫn đồng ý với quyết định của Mộc Tiểu Nhã.

Bà nội nói, sau khi kết hôn sẽ phát sinh chuyện tốt, cũng sẽ phát sinh chuyện xấu, vợ chồng phải bao dung lẫn nhau. Anh đã lựa chọn Mộc Tiểu Nhã, thì phải bao dung với những "chuyện xấu" Mộc Tiểu Nhã mang đến, huống chi, ngoại trừ việc chạy bộ ở ngoài, từ khi kết hôn đến bây giờ cũng toàn là chuyện tốt. Bạch Xuyên tự trấn an bản thân, quyết định bao dung cho Mộc Tiểu Nhã làm "chuyện xấu".

"Đi tắm rửa thay quần áo đi." Bạch Xuyên thật sự ra mồ hôi quá lợi hại, toàn bộ quần áo đều giống như bị ngâm trong nước, không thể không thay ra.

Ăn sáng xong, Lương Nặc Nặc đưa hai người đi tham quan một vòng Anh Đào Viên, cũng giới thiệu một lần hết tất cả những cảnh đẹp ở địa phương cho Mộc Tiểu Nhã. Cuối cùng, còn để hai người thay quần áo lao động, đi theo cô ấy hái quả anh đào.

Mộc Tiểu Nhã hái được nửa rổ anh đào, cảm thấy eo mình đau nhức, không thể không hoài nghi, nói: "Cậu để tớ giúp hái anh đào, không phải là gạt tớ đi làm cu li đó chứ."

"Trời đất chứng giám, tớ ở đây để cho cậu trải nghiệm Nông Gia Nhạc đấy." Lương Nặc Nặc kiên quyết không thừa nhận.

"Nông Gia Nhạc đúng không, được, tớ thể nghiệm đủ rồi, tớ muốn nghỉ ngơi." Mộc Tiểu Nhã tháo mũ và găng tay ra, rồi nằm bất động dưới tàng cây anh đào, "Tiểu Xuyên, đừng hái nữa, nghỉ ngơi một lát."

Mộc Tiểu Nhã nhìn Bạch Xuyên đang yên lặng chịu khó hái anh đào, mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng được, tại sao mới chạy mấy bước đã mệt thành như vậy mà hái anh đào cả buổi chiều lại không có việc gì.

Bạch Xuyên ngoan ngoãn dừng lại, đem rổ anh đào như dâng vật quý đến trước mặt Mộc Tiểu Nhã, sau đó cầm lấy một quả lớn nhất trong đó đưa đến bên miệng cô.

Mộc Tiểu Nhã há mồm nuốt vào, cười tủm tỉm nói một tiếng "ngọt", Bạch Xuyên lập tức cười vui vẻ.

Thiếu chút nữa bị mù mắt chó, Lương Nặc Nặc không nhịn được trợn trắng mắt. Nhìn sắc trời, Lương Nặc Nặc bỗng nhiên nói: "Ánh sáng bây giờ rất tốt, thích hợp chụp ảnh, tớ muốn chụp mấy bức. Mộc Mộc, có một quả dưa hấu trong giếng bên cạnh phòng bếp, cậu lấy ra rồi cắt ăn đi."

"Sao không để dưa hấu trong tủ lạnh?" Mộc Tiểu Nhã kỳ quái nói.

"Bởi vì đặt trong giếng ăn ngon hơn."

Nói xong, Lương Nặc Nặc cầm camera bắt đầu chụp ảnh, Mộc Tiểu Nhã cùng Bạch Xuyên trở về, hai người đi ra giếng vớt dưa hấu, đến phòng bếp dùng dao cắt ra, sau đó mỗi người ôm nửa quả dưa hấu, ngồi trên bậc thang nhà gỗ ăn.

Ừ, khẩu vị mát lạnh thật thoải mái, khác hẳn với cái lạnh lẽo trong tủ lạnh.

Lương Nặc Nặc, người cầm camera đi chụp một vòng, cảm thấy không sai biệt lắm có thể trở về ăn dưa hấu, vì thế cầm máy ảnh trở lại, ai ngờ mới ra khỏi rừng anh đào, liền thấy hai người kia đang ngồi gặm dưa hấu. Hai người lúc này đang ngồi đưa lưng về phía hoàng hôn, sắc trời vàng đỏ rọi xuống từ mái nhà gỗ, phảng phất như ánh sáng của thiên đường, cùng với việc ăn dưa hấu này thật trần tục.

Lương Nặc Nặc vô thức đưa máy ảnh lên chụp lại khoảnh khắc ấy.

"Này, cậu chụp xong rồi?" Mộc Tiểu Nhã phát hiện thấy Lương Nặc Nặc.

"Dưa hấu của tớ đâu?" Lương Nặc Nặc chụp xong mới phản ứng lại, hai vợ chồng này mỗi người một nửa quả dưa hấu, căn bản không để cho cô ấy~.

"Vẫn còn trong giếng, tự mình vớt lên đi." Mộc Tiểu Nhã chẳng để ý nói.

"..." Lương Nặc Nặc căm giận bỏ đi, khi đi ngang qua hai người, cô ấy còn nghe thấy Mộc Tiểu Nhã hỏi Bạch Xuyên: "Ôm dưa hấu ăn như vậy, có phải đặc biệt sảng hay không?"

Cho nên vì muốn để cho chồng mình ăn dưa hấu thật sảng khoái, liền đem bạn tốt quên mất sao?

Cẩu độc thân phải học cách tự gánh vác, Lương Nặc Nặc đi đến giếng tự mình vớt một quả dưa hấu lên, sau đó phân thành hai nửa, một nửa để vào tủ lạnh, một nửa cầm theo cái cái muỗng ôm đi, qua ngồi cùng hai người kia cùng nhau gặm dưa hấu.

"Ăn dưa hấu xong, cơm tối cũng không cần nữa, tớ bảo dì Lưu không tới nấu." Dì Lưu là đầu bếp nữ chuyên giúp nấu cơm trong Anh Đào Viên.

"Muốn ăn."

"Đã ăn nửa quả dưa hấu rồi mà cậu còn nuốt trôi cơm tối à?"

"Tớ ăn không hết, Tiểu Xuyên nuốt trôi mà." Mộc Tiểu Nhã nói.

"..." Lại chịu thêm một đợt bạo kích, Lương Nặc Nặc cảm giác dưa hấu trong tay mình đều đã thay đổi vị.

Ăn xong cơm tối, Lương Nặc Nặc đem ảnh mình chụp sửa sang lại một chút, sau đó phát 9 bức ảnh lên vòng bạn bè để tuyên truyền, lại còn yêu cầu hai người chia sẻ: "Các cậu ăn uống đồ của tớ, nhanh giúp tớ tuyên truyền trên vòng bạn bè đi."

"Được." Mộc Tiểu Nhã nhanh chóng nói tiếp, "Nói trước nha, bạn bè tớ đều là sinh viên nghèo mới tốt nghiệp, không mấy người mua nổi anh đào đâu." Bây giờ anh đào rất quý, tận mấy chục đồng tiền một cân.

"Chồng cậu đâu? Chia sẻ đi?" Lương Nặc Nặc nhìn về phía Bạch Xuyên.

"Anh ấy thì không cần đâu, bạn bè trong giới không được vài người." Vòng bạn bè của Bạch Xuyên phỏng chừng nếu không tính anh ấy ra, thì chính là mấy người Bạch gia kia.

"Thịt muỗi cũng là thịt, hơn nữa vòng bạn bè không phải còn có tác dụng chia sẻ tiếp nữa sao?" Lương Nặc Nặc nói không chút do dự.

Mộc Tiểu Nhã không còn cách nào, đành phải quay đầu lại nói với Bạch Xuyên: "Tiểu Xuyên, nếu không anh vào vòng bạn bè của em chia sẻ một chút đi."

Đang lắng nghe tiếng côn trùng trong núi, Bạch Xuyên gật đầu, từ trong túi lấy ra di động, chuyển phát vòng bạn bè.

———

Vân Thành.

Qua bữa tối, Lý Dung đang ngồi trong phòng khách lướt vòng bạn bè, bỗng nhiên giao diện vòng bạn bè loé lên, liên tiếp hai vòng bạn bè giống nhau như đúc xuất hiện trong tầm mắt bà.

Là Tiểu Nhã và Tiểu Xuyên?!

Lý Dung không khỏi mở to hai mắt ra nhìn, sau đó trong khung cảnh cả vườn toàn trái cây bà thấy được một hình bóng quen thuộc.

"Lão Bạch, ông nhìn xem, đây là Tiểu Xuyên à?" Lý Dung kích động hỏi chồng.

Bạch Quốc Du thò đầu qua, trong bức hình đã được vợ phóng đại lên nhiều lần, quả thực thấy được thân hình mờ ảo của Bạch Xuyên.

"Tiểu Xuyên đang hái anh đào, nhìn qua là bộ dáng vui vẻ." Lý Dung cao hứng nói.

"..." Ảnh chụp mơ hồ không rõ mặt, nào có thể nhìn ra Tiểu Xuyên vui vẻ? Nhưng mà... thoạt nhìn tinh thần khá tốt.

"Tiểu Xuyên nói anh đào này ăn ngon, tôi cũng muốn mua." Lý Dung thấy trên vòng bạn bè được đính kèm địa chỉ vào, dứt khoát mở trang Taobao của cửa hàng ra, mua hơn mười cân về. Cái này cũng chưa tính, bà còn vô cùng nể tình việc con trai mình lần đầu phát lên vòng bạn bè, đem anh đào này quảng cáo, trực tiếp chuyển vào vòng các phu nhân Vân Thành.

Tiểu Xuyên nói nơi này ăn ngon, đây rõ ràng chính là quảng cáo. Bạch Quốc Du đối với việc vợ mình xúc động tiêu pha có chút không nói nên lời.

"Anh cũng chuyển tiếp đi." Bản thân chuyển xong không tính, Lý Dung quay đầu tiếp tục thúc giục chồng.

"..." Vì thế vòng bạn bè lại tiếp tục được chuyển vào vòng các tổng tài Vân Thành.

Cùng thời gian đó, Bạch Tranh còn đang tăng ca ở công ty vừa vặn phản hồi xong một tin WeChat, cũng vừa lúc thấy nhắc nhở vòng bạn bè có đổi mới, theo bản năng click mở. Sau đó hai tròng mắt mệt mỏi trợn to: Tiểu Xuyên thế nhưng phát vòng bạn bè?

Bạch Tranh cẩn thận nhìn quảng cáo, sau đó cũng từ trong ảnh tìm được em trai mình đang hái anh đào.

"Vào đây một lát." Bạch Tranh gọi trợ lý.

"Tổng giám đốc." Trợ lý đi vào.

"Thông báo bộ phận Hành chính, trái cây trà chiều của công ty ta về sau mua từ cửa hàng trong vòng bạn bè của tôi."

Vòng bạn bè?

Trợ lý đương nhiên là có WeChat của ông chủ, sau khi rời khỏi văn phòng, anh ta mở vòng bạn bè ra, quả nhiên thấy 30 giây trước tổng giám đốc nhà mình chuyển phát một cái... quảng cáo?

Vì thế, quảng cáo này lại tiếp tục bị chuyển vào vòng phú nhị đại Vân Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play