Ngu Trà không nhớ rõ mình đã về phòng như thế nào, đến khi cô tỉnh lại thì đã là hôm sau, bên ngoài trời vẫn chưa sáng.
Bây giờ vẫn đang là mùa đông, trời sáng rất trễ.
Trong phòng đang mở máy sưởi tối đa, cô ngồi ở đầu giường ngốc vài giây mới thanh tỉnh, sau khi rửa mặt mới nhớ mình vẫn còn bài tập chưa làm xong, chắc phải để lên trường mới làm.
Hôm nay mẹ Vương làm bữa sáng rất phong phú, Ngu Trà ăn một nửa đã no, đem theo một chút lên trường.
Lục Dĩ Hoài rất văn nhã, thong thả ung dung ăn xong, động tác ưu nhã, cảm thấy như cảnh đẹp ý vui.
Hai người cùng đến trường.
Đã sắp đến giữa mùa đông, gần đây trên mạng hỏi khi nào sẽ có tuyết rơi, Ngu Trà cũng có chút mong chờ tuyết đầu mùa.
Tính ra thì cô cũng đã sống lại được mấy tháng.
Ngồi trên xe, Ngu Trà đột nhiên nhớ đến sau này của Lục Dĩ Hoài đời trước.
Hắn quản lý sản nghiệp của Lục gia, nói một không hai, tuổi còn trẻ đã khiến cho một công ty lâu đời không dám chống đối, khi đó tất cả mọi người đều sợ hắn.
Bao gồm chính cô.
Hiện tại Lục Dĩ Hoài mười tám tuổi, tất cả chỉ vừa bắt đầu, lần này sẽ giống đời trước sao, chiếm lấy tất cả, lãnh đạm cường thế sao?
Ngu Trà nghĩ nghĩ, chắc chắn sẽ cường thế.
Từ đầu đến cuối, Lục Dĩ Hoài chưa từng che đậy sự cường thế của hắn, còn lãnh đạm thì khi chỉ đối với người khác, cô cảm thấy bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.
“Nhìn tôi đến xuất thần sao?” Lục Dĩ Hoài bất ngờ nghiêng đầu nhìn cô.
Ngu Trà bất thình lình bị hỏi đến, phục hồi tinh thần, ăn ngay nói thật: “Tôi đang nghĩ về sau này.”
Gần đây Lục Dĩ Hoài vẫn ngồi trên xe lăn, nhưng sau khi về Lục gia thì ngay lập tức đứng lên, cũng không biết hắn nghĩ như thế nào.
“Sau này?”
Ngu Trà mền mại hỏi: “Anh có chuyện gì rất muốn làm hay không?”
Giống cô trước kia, chỉ muốn thoát khỏi Ngu gia, thoát khỏi Lục gia, sau đó tự mình kiếm tiền, mục tiêu bây giờ lại khác.
Dùng quyền lực của Lục gia thoát tránh thoát Ngu gia cũng được, nhưng cô không nghĩ vậy, sau mười tám tuổi cô có thể đổi hộ khẩu, không còn lâu đâu, chỉ vài ngày nữa thôi.
Cô sẽ vẽ tranh, nếu đi học đại học vẫn không thể tìm được việc làm cô cũng có thể sống được.
Đây chỉ là tình hướng tệ nhất.
Lục Dĩ Hoài trầm ngâm một lát, “Muốn gì à?”
Hắn muốn làm rất nhiều thứ.
Nhiều đến mức đã chờ không kịp.
Ngu Minh Nhã không đến trường, nhưng Trần Thanh Mai vẫn đi học bình thường, chuyện cô ấy là đại tiểu thư Ngu gia tất cả mọi người đều biết, cũng không còn ai dám trào phúng cô ấy là đồ nhà quê.
《 Trao đổi nhân sinh 》 chỉ còn một tập nữa là kết thúc, đạo diễn gặp trúng việc này đã vô cùng vui mừng, số người xem những tập trước đang dần tăng lên, kết hợp với chuyện này thì sẽ nhiều đến mức nào.
Nhân viên công tác gọi điện thoại đến: “Đạo diễn, Ngu gia kêu chúng ta không phát sóng nữa, làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ?” Đạo diễn mắng: “Đầu óc cậu có vấn đề sao? Chương trình nổi tiếng như vậy, không phát sóng nữa?”
Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Ngu gia cũng không phải trùm giải trí.
Bên ngoài đang hỏng bét, bên trong Ngu gia chính là một đám mây đen.
Trần Mẫn Quyên ở nhà mặt ủ mày ê: “Không phải đã kêu gỡ xuống hết rồi sao, tại sao hot search và tin tức vẫn còn ở đó?”
Phóng viên cũng đã tìm đến tận nhà.
Trong lòng Ngu Lập Hoa phiền chán: “Tôi đã mua thuỷ quân, cũng đã đưa tiền, nhưng bên kia trực tiếp từ chối, chắc chắn đằng sau có người ra lệnh.”
Nếu đây là trong quá khứ thì giải quyết rất đễ, nhưng bây giờ đã ngược lại.
“Giờ thì hay rồi, toàn thế giới đều biết chuyện nhà chúng ta.” Trần Mẫn Quyên chỉ lên lầu, “Minh Nhã không muốn ra cửa, ông nói phải làm gì bây giờ?”
“Cổ phiếu công ty đang rơi xuống, bây giờ còn kêu tôi quan tâm chuyện này?” Ngu Lập Hoa trực tiếp mở miệng, không kiên nhẫn nói.
Vốn dĩ đã công bố rất chu toàn trong bữa tiệc, sau này Ngu Minh Nhã và Trần Thanh Mai đều là con, nếu có thể gả vào nhà tốt không chừng còn có thể giúp đỡ trong nhà.
Nhưng bây giờ, một đứa được nuông chiều từ bé là thiên kim giả, một đứa là thiên kim thật lại lớn lên ở nông thôn, có nhà giàu nào chịu để loại con gái này vào cữa.
Ngu Minh Nhã trốn trong phòng, trên máy tính và điện thoại đều đang phát video, có người còn làm video tổng kết lại.
“Ha ha ha không phải cô ta rất vênh váo tự đắc trong chương trình hay sao, có nghĩ đến sẽ có ngày như vầy không?”
“Chuyện này rất đáng nghe ngóng, đại tiểu thư đã biến thành gà mái, có còn dám nói chuyện không khách khí như trước không?”
“Xem ra bây giờ người có tư cách chính là anh trai của Trần Thanh Mai?”
“Trao đổi nhân sinh, đúng là trao đổi nhân sinh.”
Ngu Minh Nhã dùng tay quét hết tất cả đồ trang điểm trên bàn, rớt xuống đất, phát ra tiếng thủy tinh va chạm tan vỡ.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Đáng nghe ngóng cái gì?”
Đều là một đám ngu xuẩn!
Ngu Minh Nhã bấm vào nhóm của cô ta, bên trong không ai nói đến chuyện của cô ta nhưng có nhắc đến Trần Thanh Mai. Mỗi ngày Trần Thanh Mai đều an phận đi học cứ như không bị chuyện này ảnh hưởng đến, nghiêm túc hơn so với ai hết.
“Minh Nhã.”
Tiếng gọi dưới lầu truyền đến.
Ngu Minh Nhã đẩy cửa ra, “Con không đi học.”
Trần Mẫn Quyên nghe được tiếng động trên lầu, “Ông nhìn đi, bây giờ Minh Nhã căn bản không nghe tôi khuyên, tôi không còn cách nào, nó đã như vậy còn không chịu đi học, có thể làm gì bây giờ?”
Ngu Lập Hoa nói: “Đã mười tám tuổi rồi, hai năm nữa thì gả nó ra ngoài đi.”
*Ở Trung Quốc, nam từ 22 tuổi, nữ từ 20 mới được kết hôn.
Đối với đứa con không phải do ông ta sinh ra, ông ta không quan tâm tí nào, nếu còn dùng được thì tốt, còn vô dụng thì đưa đi đi, ở nhà chỉ tổ lãng phí.
Trần Mẫn Quyên trầm mặc.
Bà ta sẽ không phản đối.
Trường học, Ngu Trà làm hết bài tập còn dư xong, tiếng chuông báo hiệu giờ truy bài vang lên.
Tiếng chuông vừa vang, Lâm Thu Thu vừa chạy vào cửa, kích động nói nhỏ: “Cậu biết Weibo của Ngu Minh Nhã đã không xong chưa.”
“Không xong rồi?” Ngu Trà kinh ngạc nói.
Lâm Thu Thu ngồi xong, nói: “Đúng vậy, người trên mạng đến Weibo của cô ta hóng chuyện, trước kia cô ta đã đăng bài về cuộc sống của bạch phú mỹ, hồi trước toàn là bình luận hâm mộ, bây giờ tất cả đều là trào phúng.”
Một phần là bát quái, một phần là ghen ghét.
Rõ ràng là một cô nhi lại được sống như bạch phú mỹ, bây giờ cô ta ra nông nổi này, có vài người càng vui hơn người khác.
Trên Tieba không nói quá nhiều về chuyện này vì cố kỵ Ngu Minh Nhã vẫn là bạn học của bọn họ, nhưng bên ngoài thì khác.
Ngu Trà là người liên quan đến cũng bị chú ý.
Weibo Ngu Trà không đăng nhiều sinh hoạt hàng ngày, chủ yếu là truyện tranh, cũng không có chuyện khoe giàu.
Có vài cư dân mạng nói chuyện quá đáng đã bị fan mắng hết.
“Nhìn Trà Trà của chúng ta làm gì, từ đầu tới cuối cũng không phải chuyện của Trà Trà, đến gây chuyện thì hay lắm sao?”
“Trà Trà chưa từng nói mình là con nhà giàu, cũng chưa từng làm ra vẻ bạch phú mỹ, áp đặt như vậy là có ý gì?”
“Đến đọc truyện thì hoan nghênh, mắng chửi thì cút đi!”
“Quan hệ của Trà Trà và Ngu Minh Nhã vốn dĩ bình thường, đến đây hỏi cái gì, không bằng tự đi hỏi Ngu Minh Nhã đi!”
Ngu Trà nhìn thấy các fan bảo vệ mình, trong lòng ấm áp.
Đời trước cô đã từng bị bọn họ bỏ đá xuống giếng, không phải lúc nào người bị nói cũng là làm ra vẻ, tự mình chịu hậu quả, có thể họ bị oan.
Lâm Thu Thu nói: “Lần này cô ta có lẽ sẽ không thể xoay chuyển tình hình, cư dân mạng đều nhớ hết chuyện xấu của một người.”
Mỗi khi có một minh tinh nổi tiếng, lịch sử đen tối đều sẽ bị lôi ra.
Lâm Thu Thu nói: “Bây giờ Ngu Minh Nhã ốc còn không mang nổi hình ốc, chỉ sợ cô ta sẽ không lên Weibo khá lâu.”
Ngu Trà vuốt cằm: “Sẽ không đâu.”
Cô rất rõ tính cách Ngu Minh Nhã, cô ta sẽ không đi học, trốn ở nhà sẽ không kiểm soát được lên Weibo xem.
Không chừng tương lai còn sẽ gây chuyện.
Nhưng mà bây giờ cô ta cũng sẽ không làm nên trò trống gì.
Giờ làm bài tập, bên ngoài lớp năm có không ít người vây xem.
Ngu Trà nhìn ra ngoài.
Là Trần Thanh Mai, rõ ràng đến để tìm cô.
Hiện tại tất cả sự kiện đứng đầu đều là Trần Thanh Mai, bây giờ lại xuất hiên trước lớp năm, những bạn học thích tám chuyện trong trường sẽ đến đây xem náo nhiệt.
Ngu Trà thở dài, đi ra từ cửa sau.
Cô hỏi: “Tìm tôi có gì sao?”
Trần Thanh Mai nói: “Thật ra cũng không có gì quan trọng, chỉ muốn nói với cậu những chuyện gần đây——”
Ngu Trà ngắt lời: “Không cần nói cho tôi.”
Trần Thanh Mai sửng sốt, thấy cô không giả bộ mới nhẹ giọng mở miệng: “Hiện tại Ngu Minh Nhã đã không thể ánh hưởng gì đến chúng ta, tôi đã biết được chuyện cô ta không muốn người khác biết.”
Cô ấy trong lúc lơ đãng đã phát hiện ra chuyện đó, đã lén lấy bệnh án của cô ta từ bệnh viện.
Vô cùng khiếp sợ.
Trước giờ Trần Thanh Mai chưa từng biết đến những chuyện này, sau khi thấy được đã tìm tòi rất lâu, cả đêm không ngủ được, gần như đã gặp ác mộng.
Hôm sau thức dậy, cô ấy đã có ý định.
Nếu Ngu Minh Nhã dám động thủ với cô ấy, Trần Thanh Mai không ngại truyền ra việc này, dù sao người mất mặt mũi cũng không phải mình.
“…”
Ngu Trà nhìn cô gái đã thay đổi rất nhiều trước mặt.
Không thể không nói, cô luôn cảm thấy mình không thể trở thành bạn với Trần Thanh Mai, từ khi Trần Thanh Mai đến ở Ngu gia để tham gia chương trình, cô đã có cảm giác này.
Sau đó lại có chuyển đổi đồ với Lục Dĩ Hoài, Trần Thanh Mai viết thư, mặc dù cô không có ác cảm với Trần Thanh Mai, nhưng cũng biết hai người không thể kết giao.
Đặc biệt bây giờ cô ấy là người Ngu gia.
Tương lai của cô không muốn liên quan gì đến người Ngu gia, “Nếu cậu đã có cách ứng đối thì tốt. Tôi phải học bài, đi trước đây.”
“…” Trần Thanh Mai có hơi mất mát.
Gần đây thái độ của bạn học với cô ấy thay đổi rất lớn, rất nhiệt tình, Ngu Trà ngược lại lãnh đạm hơn trước kia không ít.
Trần Thanh Mai nhìn người trong lớp, xoay người rời đi.
Sinh nhật Ngu Trà, sáng sớm mẹ Vương đã làm cho cô một bát mì trường thọ, bên trên bỏ thêm rất nhiều đồ ăn, rất thơm.
Cô ăn không nhiều, ăn hơn một nửa, bụng đã phòng lên, xém ợ ra tiếng, vất vả lắm mới nhịn lại được.
Hai lần sinh nhật mười tám tuổi đều trải qua ở Ngu gia.
Đời trước cô luôn bị ép buộc làm theo, Lục Dĩ Hoài ở nhà với cô, làm cô cảm thấy cả sinh nhật đều rất thống khổ khó nhịn.
Đời này cô đã suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, có ký ức cả hai đời, lần này cô phá lệ quý trọng.
Sinh nhật Ngu Trà không mời người khác.
Buổi trưa, cô và Lâm Thu Thu với Thượng Thần ra ngoài ăn lẩu, kết quả phải chờ rất lâu, về trường cũng đã sắp trễ giờ học.
Ba người mang cả người đầy mùi lẩu ở trường đến chiều.
Chạng vạng lúc tan học, Ngu Trà đi bộ hai vòng trên sân thể dục, mùi hương trên người mới biến mất, kết thúc tiết tự học cô muốn đi cùng Lục Dĩ Hoài, không thể để mùi lẩu ám lên người.
Quà của Lâm Thu Thu và Thượng Thần nằm được đặt trên bàn, “Bây giờ chưa được mở ra, về nhà mới được mở.”
Ngu Trà gật đầu: “Được rồi.”
Cô vẫn rất chờ mong được mở quà.
Thời gian sống ở Ngu gia sẽ không có ai tặng quà cho cô, ở cô nhi viện thì ngược lại, mỗi khi đến sinh nhật của ai đó, viện trưởng hoặc người tình nguyện đều sẽ chuẩn bị bánh sinh nhật, mọi người cùng nhau ăn.
Sau khi có bạn bè, bạn bè sẽ tặng quà cho con.
“Vốn là hôm nay muốn mua bánh kem cho cậu, nhưng nghĩ lại thì ha ha ha……” Lâm Thu Thu cố ý không nói: “Nên bọn mình mới không chuẩn bị, đỡ cho cậu lúc đó ăn không vào.”
Nếu vậy Lục Dĩ Hoài sẽ trách tội các cô.
Ngu Trà đỏ mặt: “Các cậu biết à?”
Lâm Thu Thu biết cô đang xấu hổ, chớp chớp mắt: “Không chỉ bọn mình, có khi toàn trường đều biết, rất nhiều người đoán Lục Dĩ Hoài sẽ tổ chức sinh nhật của cậu như thế nào nữa đấy.”
Chẳng qua không ai dám thảo luận ra ngoài, đều lén nói với nhau, không chú ý sẽ không biết.
Chuông kết thúc giờ học vang lên.
Lâm Thu Thu dọn đồ, nói: “Sinh nhật vui vẻ, ha ha ha, hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy cậu khác đi.”
Ngu Trà nghĩ thầm có thể khác gì chứ.
Nhưng mà cô vẫn mím môi cười, khuôn mặt trắng nõn cùng đôi mắt sáng như ánh trăng, làm người khác trầm mê trong đó.
Lâm Thu Thu vẫy tay, ba bước rời khỏi lớp.
Ngu Trà ra ngoài, giữa khung cảnh tối đen chỉ có ánh đèn từ phòng học chiếu ra, nhìn thấy bên kia hành lang là Lục Dĩ Hoài đang nhìn qua đây.
Hắn trước sau như một luôn đợi cô.
Hết chương 57
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT